Trọng Sinh Chi Quy Linh

Chương 91: Phiên ngoại 5: Hàn Cẩn ký sự



Thời điểm Duệ Hàn cùng Duệ Cẩn bốn tuổi, đệ đệ hai bé đã sinh ra. Quân Ly Xuân đặt tên Duệ Tiêu, hy vọng hài tử này cả đời trong sạch sáng suốt, quang minh lỗi lạc.

Duệ Cẩn nhìn đệ đệ được bế ra, giơ tay chọc chọc mặt đệ đệ, quay đầu nói với Duệ Hàn: “Đại ca, đệ đệ nhỏ quá đi.”

Duệ Hàn gật gật đầu, nói: “Từ từ sẽ lớn.”

Duệ Cẩn lại nhìn nhìn Duệ Tiêu, có chút ngốc nghếch hỏi: “Đại ca, vẫn là ta đẹp hơn, tuy rằng đệ đệ cũng rất đáng yêu.”

“Ừ.” Duệ Hàn gật gật đầu. Duệ Tiêu hiện tại thoạt nhìn hồng hồng, tuy rằng mình sẽ là một ca ca tốt, nhưng cũng không thể nhận định hiện tại Duệ Tiêu đẹp hơn so với Duệ Cẩn.

Duệ Cẩn mỹ mãn gật gật đầu, quay đầu lại vỗ nhẹ nhẹ Duệ Tiêu vẫn đang ngủ, nói: “Về sau Nhị ca cùng Đại ca sẽ bảo vệ đệ, đệ cứ việc đẹp một chút đi!”

Quân Ly Xuân ôm đứa nhỏ, nhìn hai đứa lớn nghiêm túc, cười không nói.

Chờ ba hài tử đều trưởng thành, Duệ Cẩn phát hiện Duệ Tiêu lại không trở thành người xinh đẹp nhất như lời hắn nói, mà là hắn, trở thành người dễ nhìn nhất trong ba huynh đệ, Duệ Hàn cùng Duệ Tiêu đều thuộc kiểu rất anh tuấn. Đương nhiên, đây đều là trong tương lai.

Vẫn là mùa hè năm hai bé bốn tuổi, Duyên Hi đế hạ chỉ cho hai bé vào cung đọc sách. Duệ Hàn không có ý kiến gì, nghe lời Hoàng gia gia chuẩn bị, nhưng Duệ Cẩn tự nhiên không muốn đi.

Lăng Kì Ương gọi hài tử vào thiên thính, hỏi bé rốt cuộc làm sao vậy. Con thứ hai của hắn tuy rằng hoạt bát một chút, nhưng không bướng bỉnh, trước đây đọc sách cũng rất dụng tâm. Giờ có thể chính thức tiến vào học viện, sao ngược lại không muốn đi.

Duệ Cẩn ghé vào trên đùi Lăng Kì Ương, nói: “Cha, con muốn cùng ngoại công học y thuật, về sau giống ngoại công trị bệnh cứu người.”

Nghe hài tử muốn học y, Lăng Kì Ương tất nhiên là đồng ý, hắn cũng hy vọng y thuật của phụ thân có thể truyền xuống nhiều thế hệ. Nhưng việc này cũng không phải do mình hắn định đoạt, Lăng Kì Ương quay đầu nhìn Quân Ly Xuân ngồi bên cạnh. Quân Ly Xuân hiển nhiên cũng không có ý kiến, hài tử thích học cái gì y chưa bao giờ quản, chỉ cần có ích là tốt rồi.

Lăng Kì Ương đang cân nhắc phải làm sao, Cô Diệu đi đến.

Duệ Cẩn vừa thấy Cô Diệu đến, chạy qua ôm lấy chân ngoại công nhà mình, ngửa đầu kêu “Ngoại công”.

Cô Diệu bế bé lên, hỏi: “Con muốn học y?”

Duệ Cẩn dùng sức gật gật đầu.

“Học y vất vả hơn nhiều so với đọc sách, con chắc chắn?” Tuy rằng hài tử còn nhỏ, nhưng Cô Diệu biết chúng đã rất hiểu chuyện.

“Vâng, Duệ Cẩn không sợ khổ. Duệ Cẩn muốn về sau giống ngoại công cùng cha!” Duệ Cẩn son sắt nói.

Cô Diệu nhìn nhìn hài tử nghiêm túc kia, nói: “Con vẫn phải tiến cung đọc hai năm sách. Nếu đến lúc đó con còn chưa thay đổi chủ ý, ngoại công sẽ dạy con. Hơn nữa, cho dù ngoại công dạy con, con cũng phải biết chữ hiểu ý, về sau mới có thể xem hiểu sách dược.”

“Vâng! Con nhất định dụng công đọc sách, không để người thất vọng.” Duệ Cẩn cười nói. Có những lời này của ngoại công, chỉ cần bé kiên trì, nhất định có thể bắt đầu học y thuật.

Lần này, cũng là lúc Duệ Cẩn tự định ra tương lai cho mình……

Chờ Duệ Hàn cùng Duệ Cẩn sáu tuổi, Duệ Cẩn như nguyện bắt đầu đi theo ngoại công học y thuật. Duyên Hi đế thấy bé thích cái này, liền không miễn cưỡng. Cũng không yêu cầu bé mỗi bài thi đều phải đáp đúng ý, chỉ cần có thể viết ra ý lớn cơ bản, bố cục rõ ràng là được. Duệ Cẩn cũng không khiến Duyên Hi đế thất vọng, tuy rằng dùng nhiều tâm tư vào y thuật hơn, nhưng bài vở cũng không tụt dốc.

Duyên Hi đế sở dĩ có thể để Duệ Cẩn làm chuyện mình thích, là bởi vì hắn đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người trưởng tôn Duệ Hàn. Bản lĩnh đọc qua là nhớ của Duệ Hàn, cùng kiến giải độc đáo đều khiến Duyên Hi đế vô cùng vừa lòng yêu thích. Ngay cả này lão thái phó, cũng vừa lòng không thôi với vị hoàng trưởng tôn này, thường xuyên trước mặt Duyên Hi đế khen bé trí tuệ, nói đây là phúc của Đại Nghiệp.

Duệ Cẩn học y thuật cùng với Cô Diệu, cho nên không ở trong cung. Mà với cặp song sinh này thì từ khi sinh ra chưa từng ngủ tách nhau, cho nên Duệ Hàn  đành phải yêu cầu học ngoại trú mỗi ngày. Ở trong Lân Vương phủ, quy củ trưởng tử ở viện đông, nhị tử ở viện tây đã sớm bị phá vỡ, Duệ Hàn cùng Duệ Cẩn vẫn luôn ở viện đông, viện tây dành lại cho Duệ Tiêu nhỏ nhất.

Ngày hôm đó, Duệ Hàn từ trong cung trở về, Duệ Cẩn liền ôm hòm bạc nhỏ của bé chạy ra, miệng gọi, “Đại ca, cho huynh xem trùng trùng ngoại công mới nuôi này.”

Duệ Hàn nhìn vẻ mặt đệ đệ như hiến vật quý, bất đắc dĩ nói: “Đệ cẩn thận một chút, đừng nghịch phá cổ của ngoại công.” Duệ Hàn nhàn rỗi, cũng sẽ chạy đến chỗ Cô Diệu, nghe hắn giảng y thuật. Cô Diệu cũng kiên nhẫn dạy, dù sao học nhiều một chút cũng tốt.

“Biết rồi. Ngoại công nói không cần con này, có thể cho ta chơi.” Duệ Cẩn cười mở hòm ra, bên trong một con bò cạp toàn thân xanh biếc nằm đó, nhìn có chút quỷ dị, nhưng hai hài tử không sợ. Duệ Cẩn cười nói: “Đẹp ha?”

“Ừ, đẹp thật.” Thẩm mỹ của hai huynh đệ rất tương đồng.

Thấy ca ca thích, Duệ Cẩn khép hòm lại, để lên trên tay Duệ Hàn, nói: “Ca ca cầm chơi đi, ngày mai cũng cho Mặc Thư nhìn xem.”

Mặc Thư là con nuôi, không vào được gia phả Hoàng gia, nhưng vào mạch của Mạc Thanh Ca, cũng có thân phận. Sau khi Duệ Hàn tiến cung đọc sách, chủ động muốn Mặc Thư làm thư đồng của mình. Như thế, Mặc Thư cũng được vào Hoàng gia đọc sách.

“Được.” Duệ Hàn thu hòm, cùng Duệ Cẩn đi đến viện của cha. Hai huynh đệ chưa bao giờ tính toán nhau, mặc kệ là của ai, đều là đồng sở hữu.

Đi vào viện của cha, hai bé liền thấy Duệ Tiêu nho nhỏ đang chạy khắp nơi, không có mục đích, chỉ là trò chơi thôi. Tiểu thị ở một bên che chở, sợ bé té ngã.

Duệ Tiêu đang chạy trốn hăng say tinh mắt nhìn thấy hai ca ca, cười khanh khách chạy tới. Duệ Cẩn đỡ lấy Duệ Tiêu, xoa xoa cái đầu be bé, nói: “Đệ nếu đẹp hơn một chút, ca ca sẽ càng thích đệ.” Duệ Tiêu đã thoát khỏi bộ dáng sơ sinh lúc đầu hiện tại đã rất đáng yêu.

Duệ Tiêu nghe không hiểu ca ca đang nói cái gì, chỉ ha ha cười.

Duệ Hàn nhìn Duệ Cẩn gần như cứ cách vài ngày sẽ nói vậy một lần, cười dắt lấy Duệ Tiêu, nói: “Vào nhà uống nước, chạy toàn là mồ hôi, đừng để cảm lạnh.”

Duệ Tiêu ôm thắt lưng Duệ Hàn, bộ dáng tin cậy. Duệ Hàn sợ bế đệ đệ không cẩn thận làm ngã, cho nên liền ôm tiểu đệ nhà mình đi vào trong phòng cha. Duệ Cẩn cũng đi theo, bảo vệ tiểu đệ đệ, huynh hữu đệ cung vào phòng……

Khi Duệ Hàn cùng Duệ Cẩn bảy tuổi, hai bé đồng thời vào kì thay răng. Răng cửa rụng, khiến hai hài tử khi soi gương cảm giác có chút kỳ quái.

Duệ Tiêu tròn ba tuổi không giống hai ca ca lúc ba tuổi đã bắt đầu nhận chữ, so với học hành, bé càng thích xem phụ thân cùng ngoại công luyện võ, còn ở bên cạnh khoa tay múa chân, một thời gian sau, thật ra cũng có khuôn có dạng.

Duệ Cẩn nhìn Duệ Tiêu lại ở trong viện loạn khoa tay múa chân, cảm thấy đệ đệ của mình bộ dáng khi nghiêm túc rất đáng yêu. Tuy rằng Mặc Dương nhà Tam thúc cùng Khiên Lam nhà Lục thúc đều rất đáng yêu, nhưng Mặc Dương rất không được tự nhiên, thích thứ gì chưa bao giờ nói thích, chờ khi bé hoặc là Mặc Thư chơi đùa, nó lại dùng sức nhìn chằm chằm, khiến bé cùng Mặc Thư đều cảm thấy như là mình bắt nạt Mặc Dương vậy. Mà tính cách Khiên Lam mặc dù tốt, nhưng rất không thích ra ngoài, chỉ thích ở trong phủ Sùng Thân Vương. Mỗi lần đều là mấy người bọn bé đến thăm nó.

So sánh lại, Duệ Cẩn liền cảm thấy đệ đệ của mình đáng yêu hơn, vừa hoạt bát vừa nghe lời. Chỉ là biểu cảm trên mặt…… hình như càng lớn, càng từ từ thiếu dần. Cảm giác có xu hướng cần ca ca chỉ điểm làm chuẩn.

Lặng lẽ đứng ở cửa viện nhìn đệ đệ “luyện võ”, Duệ Cẩn cười cao hứng. Tuy rằng chiêu thức còn kém xa, nhưng Duệ Tiêu luyện rất chuyên tâm.

Duệ Hàn xem sách xong đi ra tản bộ, không được bao xa, liền thấy Nhị đệ ngây ngô cười ở đó. Đi đến bên cạnh, Duệ Cẩn cũng phát hiện, cười gọi một tiếng, “Đại ca.”

“Đừng cười, khó coi lắm.” Duệ Hàn chỉ vào răng Duệ Cẩn, nói.

Gần đây bởi vì răng mới chỉ mới nhú, còn chưa dài ra, cho nên thời điểm Duệ Hàn nói chuyện cảm thấy rất mất tự nhiên, soi gương cũng không đẹp, cho nên rất ít cười, chờ răng mới dài ra đi đã.

Duệ Cẩn liếm liếm nơi răng cửa trống trơn, cười nói: “Ta cũng không phải nữ hài tử, cần gì phải dễ coi như vậy chứ?”

Duệ Hàn vừa nghe, nhất thời nghĩ thông suốt. Đúng vậy, bé cũng không phải nữ hài tử, thiếu hai cái răng thì có gì quan trọng, dù sao cũng còn có thể dài ra mà. Nghĩ vậy, Duệ Hàn cũng cười lên. Hai hài tử không có răng cửa nhìn nhau cười rộ, Duệ Tiêu trong viện không biết từ khi nào cũng ngừng lại, nhìn các ca ca đứng ở cửa, liền cười phóng qua. Ba huynh đệ ôm nhau, cười thành một đoàn, trời chiều trong tiểu viện cũng trở nên cực kỳ ấm áp.

【 phiên ngoại hoàn 】