Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 28: Hóa hiểm (1)



Tưởng Mộc Cận ôm Tưởng Mộc Mộc vẫn còn đang trên đường chạy trốn, chính cậu cũng không rõ lắm đã chạy đến nơi nào rồi, thậm chí không có thời gian xem tin tức bên phía trường học gửi đến.

Hai người luôn bay trên cây, bạch hổ ở sau lưng đuổi theo không bỏ, bất đắc dĩ, Tưởng Mộc Cận tăng nhanh tốc độ, mang theo Tưởng Mộc Mộc núp vào trong một sơn động.

Trong sơn động rất âm u ẩm thấp, bạch hổ lần theo mùi của hai người rất nhanh tìm được sơn động tối đen, chỉ đủ chỗ cho một người đi vào kia.

Tưởng Mộc Cận thiết trí màn chắn ở cửa động, trong khoảng thời gian ngắn bạch hổ còn chưa có biện pháp đi vào, cậu muốn thừa lúc đó dẫn bạch hổ rời đi.

Lúc này, Tưởng Mộc Mộc mới hơi thấy rõ thuộc tính dị năng của Tưởng Mộc Cận.

Thuộc tính của cậu rất đặc thù, cũng rất khó nhìn ra là cái gì, không rõ ràng lắm, tựa như bao hàm tính chất của nhiều loại dị năng khác nhau! Cậu có thể khống chế nước trong không khí, có thể khống chế đất trên mặt đất, cũng có thể khống chế lửa giống như hỏa dị năng của hắn năm đó, thậm chí còn khống chế tốt hơn hắn.

Khác biệt duy nhất là, thời điểm cậu khống chế hỏa dị năng có cảm giác không đúng lắm, hơn nữa cậu không thể tự sinh ra lửa, chỉ có thể khống chế độ lớn nhỏ của thế lửa sau khi lửa đã có sẵn.

Điểm này không giống với hỏa dị năng, mặc dù cậu có thể khống chế những thuộc tính dị năng khác, nhưng hình như đều rất sơ lược, không thể đánh đồng với người chỉ có duy nhất một thuộc tính dị năng.

Tưởng Mộc Mộc vẫn là đoán không ra dị năng của Tưởng Mộc Cận đến tột cùng là thuộc tính gì, lập tức hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình: “Mộc Cận, dị năng của em…. thật là kỳ lạ!”

Lời nói ra đến miệng, hắn lại cảm thấy rất kỳ quái, sao hắn lại tùy ý tìm hiểu dị năng của người khác chứ? Người này còn là đệ đệ hắn nữa.

Tưởng Mộc Cận cười cười không trả lời, chỉ thản nhiên đáp lại: “Ừm, em cũng cảm thấy vậy.”

Ngoài động vang lên tiếng “bốp bốp bốp….”, rất nhanh hai anh em liền biết rằng đó là bạch hổ “đụng cửa” ở bên ngoài!

Tưởng Mộc Cận thiết trí màn chắn rất dày, trong lúc nhất thời bạch hổ không thể tiến vào.

Tưởng Mộc Cận thiết trí ba tầng trong trong ngoài ngoài, tầng thứ nhất dùng đất nén lại thành “tường đá”, tầng thứ hai sử dụng màn chắn không khí, tầng thứ ba là nước!

Bởi vì trong động này vừa lúc có suối nước lạnh, Tưởng Mộc Cận liền dẫn nước trong suối tới nơi này, làm lá chắn phòng ngự.

Điều bọn họ cần làm là chờ đợi, chờ cứu viện đến.

Vốn hẳn là như vậy, nếu đổi lại là Tưởng Mộc Mộc, khẳng định hắn nghĩ như vậy, nhưng Tưởng Mộc Cận không phải.

Trong xương tủy cậu kế thừa sự kiêu ngạo của Tưởng Trạch Thành, tính tình độc đoán, vô luận là chuyện gì, hết thảy đều dựa vào chính mình, tuyệt đối sẽ không yếu ớt nằm ngửa ra chờ được người ta cứu viện, điều đó đối với cậu mà nói là một loại sỉ nhục.

Tưởng Mộc Mộc tự nhiên không biết suy nghĩ của Tưởng Mộc Cận, hắn nhìn màn chắn ở cửa động, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ bọn họ được an toàn.

“Ca ca ở đây đừng ra ngoài, em đi xem xét xung quanh một chút!” Tưởng Mộc Cận nói.

Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái, nhưng rất nhanh lại lại cảm thấy không đúng, nghĩ tới bạch hổ vẫn còn ở bên ngoài: “Em đi ra ngoài làm gì, rất nguy hiểm!”

“Yên tâm đi, ca ca! Bạch hổ bị thương, hơn nữa….đây chính là dã thú cao cấp dị năng cấp tám, nói không chừng đã kết hạch tinh rồi!” Tưởng Mộc Cận nói, quả thật cậu rất cần hạch tinh của dã thú dị năng cấp cao, dị năng của cậu vẫn đang dừng ở cấp chín, vẫn chưa xông lên cấp mười được, cho nên mới muốn dùng biện pháp đánh hạch tinh này.

Dã thú có dị năng từ cấp tám trở lên có thể hình thành một loại hạch tinh trong thân thể, hạch tinh này tập trung tinh hoa cả đời của bạch hổ, con người lấy được hạch tinh này chỉ cần lợi dụng nó liền có thể tăng tu vi lên.

Cậu vẫn không đột phá nổi chướng ngại cấp mười, mỗi lần vốn là đã tập họp đầy đủ lực lượng, chuẩn bị xông cấp, nhưng mà đến cuối cùng vẫn là không phát huy ra được, lần nào cũng vừa đến thời khắc đột phá mấu chốt, dị năng của cậu tựa như thiếu thứ gì đó đột nhiên trì trệ không tiến.

Vì vậy, cậu suy nghĩ, có lẽ hạch tinh dã thú có thể giúp cậu đột phá bình cảnh này.

Tưởng Mộc Mộc không biết tính toán của Tưởng Mộc Cận, chỉ là hắn không muốn Tưởng Mộc Cận lâm vào nguy hiểm, bởi vì sự vô năng của mình, còn làm cho Tưởng Mộc Cận phải bảo vệ mình ở khắp nơi.

Ở nhà Tưởng Mộc Cận luôn giúp đỡ hắn, học tập cũng tốt, tu luyện cũng tốt, Tưởng Mộc Cận đối với hắn tận trung tẫn trách, chịu mệt chịu nhọc. Cả việc dạy dỗ Đàm Thu Minh cũng là Tưởng Mộc Cận giúp hắn ra mặt, thời điểm bị bắt cóc vẫn là Tưởng Mộc Cận cứu hắn, an ủi hắn ……

Nghĩ đến đủ thứ chuyện trước kia, đều là Tưởng Mộc Cận đối tốt với hắn, hắn chưa từng làm gì cho Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc không hiểu sao lại vui vẻ nhưng cũng thực hổ thẹn.

Tưởng Mộc Mộc nhìn thân thể Tưởng Mộc Cận dung nhập vào màn chắn rồi đi ra ngoài, kinh ngạc không thôi: loại dị năng này quá thần kỳ! Còn có thể xuyên tường nữa!? Hắn chưa từng biết dị năng của đệ đệ hắn lại siêu như vậy.

Bóng dáng của Tưởng Mộc Cận chậm rãi biến mất ở trước mắt, Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện ngăn cản, một mình hắn ngẩn người đợi ở trong động.

Tưởng Mộc Cận không chút để ý đi ra ngoài, bạch hổ vẫn còn đang mạnh mẽ đụng “cửa”!

Sơn động vốn là không có cửa, chỉ là bị Tưởng Mộc Cận dùng màn chắn cùng bùn đất tạo ra, cộng thêm gia cố bằng dị năng, trở nên cứng rắn không thể phá vỡ, nhìn tựa như một cánh cửa đá thật dày.

Thế nhưng đây cũng chỉ là đá bình thường, không thể nào chịu nổi công kích càng ngày càng mãnh liệt của bạch hổ.

Tưởng Mộc Cận nhìn bạch hổ, cười tự giễu một cái, rất nhanh lại lộ ra một nụ cười giống như khinh bỉ.

Bạch hổ tựa như có linh tính, tuy là dã thú có lực công kích vô cùng cường đại, nhưng nó còn lưu lại một ít linh tính, có thể thông qua bản năng phán đoán người ở bên cạnh nó.

Thấy nụ cười của Tưởng Mộc Cận, lúc này liền nổi giận, người này lại dám xem thường nó! Con người hèn yếu, ta sẽ cho ngươi xem một chút sự lợi hại của ta.

Tưởng Mộc Cận nhân cơ hội lại tăng cường thêm mấy phần cho màn chắn, thậm chí còn đem mùi của Tưởng Mộc Mộc ngăn cách, nhất thời bạch hổ không ngửi thấy mùi của Tưởng Mộc Mộc, nên Tưởng Mộc Cận ở ngay trước mắt, rất nhanh thành con mồi của nó.

Thân thể nó cao hai thước, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận cũng không sốt ruột, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.

Bạch hổ cũng không nhịn nổi nữa, lại nói dã thú bọn nó cũng không cần nhẫn nại, muốn giết cứ giết, căn bản sẽ không có bất kỳ sự chần chờ nào.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, thân ảnh bạch hổ nhanh như tia chớp vòng qua phía sau Tưởng Mộc Cận, nó đã từng nhận giáo huấn nên thông minh hơn, không phải chỉ là bộ dáng cuồng bạo đánh thẳng về phía trước nữa, mà ngược lại nhiều thêm một phần suy tính.

Tưởng Mộc Cận có chút kinh ngạc, nghĩ rằng cậu vẫn là xem thường dã thú cao cấp, không ngờ tới bạch hổ còn có chút đầu óc, cậu bắt đầu cẩn thận.

Trong mắt bạch hổ, nó vô cùng ghét loài người.

Từ khi vừa sinh ra, trong xương tủy liền có hận ý sâu sắc đối với con người, hơn nữa sau những ngày tháng săn bắt và huấn luyện, nó hận con người thấu xương, loại hận này tựa như di truyền, hận đến mức có thể đồng quy vu tận cũng không muốn bỏ qua cho con người.

Bởi vì bạch hổ bị thương, ngược lại Tưởng Mộc Cận có thể đối kháng với nó, không phân cao thấp.

Một người một hổ dây dưa, nhảy từ cây này qua cây khác, trên mặt đất đều là bụi mù cuồn cuộn, mắt người bình thường căn bản là không thấy rõ tốc độ của bọn họ, quá nhanh ……

Tưởng gia

Trần Tú Nhã là người đầu tiên thu được tin tức này, khi biết lộ tuyến Tưởng Mộc Mộc với Tưởng Mộc Cận phải đi chính là Vọng Bình Tồn, bà gần như đứng ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài, Tưởng Trạch Thành gọi bà lại.

“Em làm gì vậy? Ở bên ngoài lòng người khủng hoảng, em còn muốn đi ra ngoài?”

Giọng nói của ông vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ, tựa như hết thảy trong mắt ông đều không đáng nhắc tới.

Nhưng đó là con của bà, hai đứa con trai bà đều đang gặp nguy hiểm, dù Trần Tú Nhã biết Tưởng Trạch Thành là người trong nóng ngoài lạnh, cho dù sốt ruột cũng sẽ không biểu hiện ở trên mặt, nhưng mà vào thời điểm này nghe được lời như thế, bà vẫn là tức giận.

“Đó là con của chúng ta đó….hiện giờ tụi nó chết hay sống còn chưa biết, tụi nó mất tích rồi, bị bạch hổ theo dõi, ngay cả một chút ông cũng không lo lắng sao? Ông có còn là cha của tụi nó hay không hả?!”

Tưởng Trạch Thành thở dài, không để ý tới bà vô lý gây sự, vẫn như cũ lẳng lặng ngồi trên sofa, hai tay không tự chủ nắm thành đấm, móng tay vùi sâu vào trong thịt.

Trần Tú Nhã hừ lạnh một tiếng, ngồi ở chỗ cách xa Tưởng Trạch Thành nhất, quay đầu không nhìn ông.

END 28