Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 22: Ôn văn cùng trần á lâm



Tưởng Mộc Mộc lắc lư trong trường học, hắn nghỉ năm ngày, ngoại trừ mấy cái tiệc tùng, thì trong lớp không xảy ra chuyện gì cả.

Cơ mà lớp hắn cũng rất đặc biệt, mặc dù bề ngoài nhìn rất đoàn kết, nhưng thật ra chỉ là một vài hình thức cáo mượn oai hùm mà thôi, Tưởng Mộc Mộc không thể nhập bọn với họ được, cũng không hề thích mấy vụ tiệc tùng.

Chính là, lúc Tưởng Mộc Mộc bước vào phòng học, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn nhất thời không hiểu tại sao.

Quan hệ của hắn với mọi người trong lớp cũng đã dịu đi không ít, trong mắt bạn học, Tưởng Mộc Mộc hoạt bát hơn trước rất nhiều, không còn là Tưởng Mộc Mộc cả ngày mang vẻ mặt ‘ta rất dễ bắt nạt’ trước kia nữa.

Lúc này, Hắc Mập Mạp đi tới, ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng nói: “Này, người anh em, nghe nói cậu muốn tham gia cuộc thi dị năng?”

Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái: “Thì sao?”

“Cậu xác định!?” Hắc Mập Mạp rất kinh ngạc.

Tưởng Mộc Mộc nghiêm túc nhìn cậu ta gật đầu một cái: “Ừ! Cái này thì có gì kỳ lạ đâu, không phải ai muốn tham gia cũng có thể báo danh sao?”

Hắc Mập Mạp sửng sốt, ánh mắt quái dị, từ trên xuống dưới quan sát Tưởng Mộc Mộc: “Đúng là như vậy, nhưng mà….” nhưng mà cái gì thì lại không nói ra.

Một người hoàn toàn không có dị năng lại muốn tham gia cuộc thi dị năng, hắn không sợ chết sao? Đầu hắn chứa cái gì vậy? Hắc Mập Mạp trong lòng gào thét, phải biết rằng cuộc thi so tài dị năng không phải là cái loại tranh tài khi đến điểm nào đó thì ngừng, chỉ cần không vi phạm quy tắc thi đấu, thì dù có gặp chuyện không may đối phương cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Nói không chừng cái bộ xương Tưởng Mộc Mộc này còn chưa lên đài đã bị người ta đánh văng đi rồi cũng nên!

Tưởng Mộc Mộc không biết Hắc Mập Mạp lo lắng cái gì, đây có thể là năm cuối cùng của hắn ở học viện hoàng gia, hắn không muốn để lại tiếc nuối giống đời trước, cũng không muốn cứ như vậy lãng phí vô ích cơ hội trọng sinh, cho dù thật sự không đấu lại dị năng giả, thì hắn vẫn muốn đứng trên võ đài đó nhìn một chút, cho nên hắn tham gia!

Có điều có người quan tâm đến mình hắn vẫn là rất vui, cười cười tựa như an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng!”

Hắc Mập Mạp nhìn biểu tình không thèm để ý của Tưởng Mộc Mộc, càng thêm lo lắng, lại không làm được gì, đành phải vỗ vỗ bả vai gầy yếu của hắn cổ vũ: “Anh em tốt….. có dũng khí! Cố gắng lên!”

Hắc Mập Mạp mang vẻ mặt ‘cậu thất bại thật thảm’ nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Mộc, cái loại khích lệ này giống như là thấy được sự bi tráng sau khi chiến đấu của Tưởng Mộc Mộc, đáy lòng nguội lạnh!

Tưởng Mộc Mộc không đọc ra tin tức trên mặt cậu ta, gật đầu một cái: “Yên tâm, tớ sẽ cố gắng.”

Nhìn vẻ mặt cố chấp của hắn, Hắc Mập Mạp đã không còn ý nghĩ muốn khuyên hắn từ bỏ nữa, cũng không biết tại sao, cậu không muốn nhìn thấy Tưởng Mộc Mộc chịu khổ trên lôi đài, thôi kệ đi, đến lúc đó chú ý nhiều hơn, không để cho hắn gặp chuyện không may là được rồi.

“Người anh em, tớ thật sự không ngờ cậu lại dám tham gia cuộc thi dị năng đó, khiến tớ rất kinh ngạc nha!” Hắc Mập Mạp bị kinh hồn vẫn chưa bình tĩnh lại.

Tưởng Mộc Mộc yên lặng nở nụ cười, nói giống như cảm thán: “Chỉ là không muốn khiến mình lưu lại tiếc nuối, dù sao thì tớ không có dị năng nên không thể nào vào được bộ đại học, như vậy năm nay chính là năm cuối cùng tớ ở đây!”

Vào được bậc đại học đều là người có dị năng, gần như là nhân tài, mặc dù Tưởng Mộc Mộc nghe theo đề nghị của Tưởng Mộc Cận dùng võ thuật thay thế dị năng tiến vào bậc đại học, cơ mà hắn vẫn không có lòng tin quá lớn.

Tư chất dừng ở mức đó, không phải chỉ cố gắng một ngày hai ngày là có thể vượt qua.

Nơi đó, cho dù là thiên tài cũng chưa chắc có thể vào được.

Thiên tài cũng cần phải tôi luyện, nếu thiên tài không có loại giác ngộ này học viện hoàng gia cũng sẽ không nhận.

Hắc Mập Mạp lẳng lặng nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Mộc, có một nháy mắt, thời điểm Tưởng Mộc Mộc nói câu nói kia tựa như có một vầng sáng vây quanh hắn, Hắc Mập Mạp trong nháy mắt liền ngây người.

Lấy lại tinh thần, Tưởng Mộc Mộc vẫn là lẳng lặng ngồi trên ghế, chuyện gì cũng không có phát sinh —— cậu lắc đầu một cái, nhất định là cách cậu nhìn không đúng, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ảo giác!

Tưởng Mộc Mộc lấy điện thoại ra, nhìn một chút liền nói: “Đến giờ rồi, Hắc Mập Mạp, tớ phải đi đây, nếu không Mộc Cận lại lo lắng! Xin lỗi….”

“Ừ, cậu đi đi đi đi!” Hắc Mập Mạp vẫy tay, cậu ta cũng không dám chọc tới Tưởng Mộc Cận.

Nghĩ tới việc Tưởng Mộc Cận nhìn chặt Tưởng Mộc Mộc như vậy, trong lòng cậu liền chua loét một trận, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thế nào đều thấy không thuận mắt, nhưng cũng không thể giữ hắn lại.

Trình độ thân mật của hai anh em này dường như đã vượt quá giới hạn anh em, cảm giác rất lạ…..

Bốp!

Hắc Mập Mạp vỗ vỗ trán mình, bật cười nói: “Nghĩ gì thế? Người ta là anh em, thân cận là tự nhiên! Mình nhất định là quên uống thuốc đi!”

Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận hẹn gặp mặt ở căn tin, lúc này căn tin đã rất đông người, người trong trường người bên ngoài đều có, Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ dùng đặc quyền tiến vào phòng VIP.

Cơ mà, không có phòng VIP trống.

Tưởng Mộc Cận không kiên nhẫn kéo Tưởng Mộc Mộc ra khỏi căn tin, nếu không phải hôm nay quá bận rộn không có thời gian, cũng không cần đến căn tin, kết quả không ngờ là lại đông người như vậy!

Phòng VIP tổng cộng chỉ có mười phòng, mà số học sinh có đặc quyền trong trường bao gồm cả bộ đại học cũng chỉ có bảy, làm sao lại hết phòng được?

Tưởng Mộc Cận thực mất hứng, trong lòng mắng lại là tên khốn kiếp nào dùng hai phòng một lúc.

(Hiệu trưởng: hắt xì, ta không phải cố ý!)

Ra cửa căn tin, Tưởng Mộc Cận quay đầu lại nói với Tưởng Mộc Mộc: “Ca ca, chúng ta đến khách sạn ăn!”

Tưởng Mộc Mộc lại hết hồn, lắc đầu một cái: “Ăn một bữa cơm mà thôi, không cần phiền phức như vậy, không muốn ăn ở ngoài đâu, chúng ta trở về ký túc xá, anh làm cho em ăn!”

“Nhưng ca ca bận rộn cả buổi sáng ……”

“Không có việc gì, cả ngày anh chỉ ngồi trò chuyện với mọi người thôi mà! Đi thôi….”

Lúc này đến phiên Tưởng Mộc Mộc lôi kéo Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận không nói lời nào, chẳng qua là ở sau lưng nhìn Tưởng Mộc Mộc, khóe miệng cong cong, ánh mắt đắc ý.

Hai người mới vừa trở lại ký túc xá, còn chưa kịp vào phòng, liền đụng phải hai người trò chuyện với nhau vui vẻ đang đi tới, vừa nói vừa cười, khiến Tưởng Mộc Mộc không tự chủ được dừng bước.

Trần Á Lâm và Ôn Văn!

Tưởng Mộc Mộc nhíu mày một cái, tại sao bọn họ lại ở cùng một chỗ?

Trần Á Lâm là cậu ba của hắn, là ông cậu khiến cho ông bà ngoại đau đầu, mà Ôn Văn thì lại là người nổi tiếng đời trước đã nhìn thấy khắp nơi trên tạp chí, là quán quân cuộc thi dị năng năm sau, còn năm nay hắn ta không có tham gia.

Trần Á Lâm khác với ngày xưa, gã có một khuôn mặt xinh đẹp hơi có vẻ tái nhợt, thoạt nhìn còn rất trẻ, thân hình nhỏ gầy, rất gợi cảm, rõ ràng đã sắp ba mươi tuổi, nhưng bộ dạng của gã giống như bọn Tưởng Mộc Mộc, bề ngoài mười tám mười chín tuổi.

Hiện tại gã mặc một thân áo sơ mi trắng, so với hơi thở lưu manh trước kia, bộ dạng hiện giờ của gã càng thêm nhu thuận thân thiết.

Tưởng Mộc Mộc vẫn là lần đầu tiên thấy gã có bộ dạng như vậy, hơn nữa còn đi cùng Ôn Văn, làm thế nào gã quen biết với Ôn Văn vậy?

Ôn Văn, người cũng như tên, ôn nhuận như ngọc, một thân hơi thở đều là ôn hòa, tay phải kéo bả vai Trần Á Lâm, ngay cả nụ cười đều ôn hòa như vậy, có loại ảo giác như một đóa hoa sống lâu trong nhà kính.

Thế nhưng, Tưởng Mộc Mộc không thích nụ cười của hắn ta, không biết tại sao, mặc dù nụ cười này rất thích hợp với khí chất của Ôn Văn, nhưng nhìn thấy cái nụ cười đó, như gió xuân thổi qua, sẽ khiến hắn nhớ tới Đàm Thu Minh, thật sự là gặp quỷ, rõ ràng Ôn Văn cùng Đàm Thu Minh hoàn toàn không có quan hệ, tại sao hắn nhìn thấy nụ cười đó liền nhớ tới chứ.

Đàm Thu Minh là một người thích cười, giờ Tưởng Mộc Mộc nhìn những người luôn cười tủm tỉm, cũng trở nên phản cảm.

Tưởng Mộc Mộc cố gắng nhớ lại tin tức đời trước.

Hỏng bét, nhớ không ra! Hình như hắn đã quên mất tiêu những chuyện liên quan đến Ôn Văn rồi, trừ chuyện hắn ta là một vương tử điện hạ trong nhà kính, thì cái gì cũng không nhớ! Dù sao thì khi đó chỉ là xem một chút, không có quá mức để ý.

Bây giờ nhìn ánh mắt cưng chiều của hắn ta đối với Trần Á Lâm, lại nhìn dáng vẻ tức giận nhưng không dám lên tiếng của ông cậu hắn, Tưởng Mộc Mộc có loại cảm giác nói không nên lời. —— Hai người bọn họ không phải là quan hệ như vậy đi!

Hiển nhiên Trần Á Lâm cũng chú ý tới hai người Tưởng Mộc Mộc với Tưởng Mộc Cận, cười đi tới: “Ôi chao, đây không phải là Mộc Mộc cùng Mộc Cận sao? Sao hai đứa lại ở đây?……. Đúng rồi, cậu quên mất, hai đứa là học sinh của học viện hoàng gia mà!”

Không lên tiếng còn có thể khiến người ta cảm thấy gã nhu thuận, vừa lên tiếng, cho dù là lời nói đứng đắn, từ trong miệng gã phun ra, cũng sẽ biến thành câu nói khiêu khích cùng khinh thường.

Nếu không phải đã quen rồi, Tưởng Mộc Mộc có thể sẽ nổi giận, cơ mà cái loại giọng điệu này đã nghe từ nhỏ đến lớn, hắn đã sớm miễn dịch, Tưởng Mộc Mộc cười cười nói: “Cậu ba, sao cậu lại tới nơi này?”

“Buồn cười, sao có thể không đến, cuộc thi dị năng chơi vui như vậy như thế nào không đến chứ, hôm nay nhất định có thể thắng đủ vốn!” Trần Á Lâm hất cánh tay Ôn Văn đang đặt trên bả vai gã ra.

Cuộc thi so tài dị năng có thể mang đến lợi ích cho học viện hoàng gia đồng thời, cũng có rất nhiều người lợi dụng cuộc thi dị năng kiếm lợi ích.

Ví dụ như đánh cược!

Đánh cược, bất kỳ thời đại nào cũng có, ngoài sáng trong tối, tốt xấu cái gì cần có đều có.

Cuộc thi dị năng thường có một số người dùng các loại hình thức tiến hành xếp tên, định giá, mà Tưởng Mộc Cận cũng ở trong hàng ngũ đó.

Từ trước kia một ăn mười đến bây giờ một ăn một, giảm dần qua từng năm, năm nay Tưởng Mộc Cận lại là tay súng, đã đến một ăn 0.5 rồi.

Cho nên lời Trần Á Lâm nói Tưởng Mộc Mộc nghe hiểu được, không cần Tưởng Mộc Cận phiên dịch lại.

Lầm đầu tiên nghe nói, hắn đúng thật là không hiểu có ý gì, sau đó dần dần tiếp xúc, hắn liền hiểu được.

Tưởng Mộc Cận nhìn Trần Á Lâm, không giận không vui, nói: “Cậu ba vẫn không thay đổi, năm nào cũng vậy!”

“Thật là, tại sao cậu phải thay đổi …… con nói cái gì mà mỗi năm chứ, cậu mới bắt đầu mấy năm nay có được không! Thằng nhóc thúi, con nói cậu con như vậy đó hả?” Trần Á Lâm hổn hển, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn nhìn không ra năm nay gã đã hai mươi tám tuổi.

“Ha ha ha, Á Lâm chính là dáng vẻ như thế này, thật đáng yêu!” Ôn Văn đột nhiên trêu chọc, còn xoa xoa mũi Trần Á Lâm.

Trần Á Lâm cùng Tưởng Mộc Mộc đồng thời giật nảy mình, Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ vẻ mặt trấn định, phảng phất như không nghe thấy lời nói vừa rồi.

Trần Á Lâm cả giận nói: “Đáng yêu mẹ cậu….. một đại nam nhân nói đáng yêu gì chứ, cậu có hiểu biết hay không vậy!?”

“Cái gì, Á Lâm chính là đáng yêu nha, tôi thích Á Lâm như vậy nhất!” Ôn Văn kéo Trần Á Lâm vào lòng, không buông tay.

“Ôn Văn, con mẹ cậu, cậu buông tôi ra! Tôi lớn hơn cậu mười tuổi đó, một ông già, cậu thích cái rắm …… cậu bị bệnh à!”

“Có bệnh cũng là bị anh dẫn ra, bây giờ đừng nghĩ chạy trốn!”

“Con mẹ nó….ông đây không muốn đùa với cậu!”

……

Tưởng Mộc Mộc nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, hắn đau răng rồi! Cũng may nơi này không có ai, tất cả mọi người đều ở căn tin, thời gian ăn cơm rất ít người trở về ký túc xá, nếu không hai người bọn họ không bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ mới là lạ.

Tưởng Mộc Cận nhìn bộ dạng cau mày của Tưởng Mộc Mộc, cũng biết hắn đang nghĩ gì, nếu mình không nói chút gì đó, hai người này nhất định sẽ tiếp tục ầm ĩ!

Tưởng Mộc Cận nói: “Cậu ba, còn có vị này ……”

“Ôn Văn!” Ôn Văn nói ngắn gọn, lại tiếp tục trấn an Trần Á Lâm đang lộn xộn trong lòng mình.

“Cậu ba, bạn học Ôn Văn, cùng vào ký túc xá đi! Ở chỗ này người đến người đi …..!”

Tưởng Mộc Cận nói tới đây, Trần Á Lâm giật mình một cái, thoát khỏi ôm ấp của Ôn Văn, bình tĩnh gật đầu: “Vào đi thôi!”

Tưởng Mộc Mộc không rõ lắm nên nhìn Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận cười cười với hắn, lúc này hắn mới mở cửa đi vào.

END 22