Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 1: Khúc nhạc dạo



Trong lúc vội vàng, hắn nhắm mắt lại, tiến vào một mảnh thế giới hắc ám. Thân thể trôi lơ lửng ở nơi cao vô hạn trên không trung, tại nơi chân trời mà tầm mắt nhìn không tới, từng trận mưa băng rơi xuống.

Giọt mưa ngưng kết thành băng hóa thành lưỡi đao sắc bén đâm về phía thân thể đang trôi lơ lửng giữa bầu trời, thế như chẻ tre, ắt hẳn phải khiến hắn táng thân trong mưa băng.

Thoáng chốc, thân thể hắn cũng căng thẳng theo, cảm giác lúc lạnh lúc nóng rất không dễ chịu, chỉ có thể mặc cho lực lượng hỗn loạn chậm rãi tập trung, hội tụ xung quanh thân thể.

Tưởng Mộc Mộc cảm thấy thân thể mình đột nhiên bị đại hỏa vây quanh hừng hực thiêu đốt, lại không thương tổn một phần nào của cơ thể, ngọn lửa giống như tạo thành kết giới hình cầu xung quanh hắn, hòa tan mưa băng.

Mưa băng một đợt tiếp một đợt, chưa từng gián đoạn, một khắc hắn còn có ý thức kia, sử dụng lực lượng cuối cùng giữ được tánh mạng, sau đó rơi vào hôn mê.

Ánh sáng của liệt hỏa vây quanh cơ thể. Mưa băng tan ra thành những giọt nước ấm áp rơi xuống, thấm ướt mặt đất.

Đối diện hỏa cầu đột nhiên xuất hiện một nam nhân tóc dài, nhìn người ở trung tâm hỏa cầu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ánh mắt bình tĩnh như băng.

Tầm mắt lạnh lùng không hề rời khỏi người trưởng thành gần hai mươi tám tuổi trong kết giới, trên khuôn mặt trắng nõn lạnh như băng có một vết sẹo nhàn nhạt nằm ngang ở khóe mắt; vén mái tóc nâu dài theo gió phiêu dật, quần áo xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiết xạ vô số tia sáng, giống như đứng ở trung tâm của mặt trời! Huy chương khắc chữ trước ngực lúc sáng lúc tối.

Nước với lửa không thể nào hòa hợp, cho dù phóng ra càng nhiều băng tuyết hơn nữa, thì cũng sẽ ở trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt biến thành nhiệt khí hoặc giọt nước, rơi xuống mặt đất …

Nam nhân tóc dài vững vàng đáp xuống đất. Hỏa cầu giữa không trung mang theo Tưởng Mộc Mộc cùng nhau rớt xuống, nện xuống đất vàng mù mịt, gợi lên một đoàn bụi bậm, nhưng thế lửa cũng không vì nguyên nhân này mà giảm bớt, người ở trong kết giới cũng không thương tổn chút nào.

“Rõ ràng là phế vật, tại sao ngươi còn cậy mạnh làm được tới mức này? ” Giọng nói của Đàm Thu Minh lạnh lùng không dậy nổi gợn sóng, không chút tình cảm, cứ như hết thảy những chuyện giữa hắn cùng y lúc trước đều chưa từng phát sinh.

Giây lát, ngón tay thon dài trắng nõn của Đàm Thu Minh bắn vào không khí, lập tức có giọt nước ngưng kết lại, dưới khống chế của y từ từ biến thành những vụn băng, lao vào người ở trung tâm hỏa cầu cách đó không xa.

Băng hỏa chạm vào nhau, vụn băng bắn ra bốn phía, từng đoàn hơi nước màu trắng chậm rãi dâng lên, bốn phía mơ hồ không rõ, che đi tầm mắt nam nhân tóc dài.

Nam nhân tóc dài hai tay bắt chéo đặt ngang ở trước mắt, ngăn trở vụn băng bắn ra ngoài, ngước mắt nhìn kết giới hỏa cầu mơ hồ trong sương mù, y đã không còn khí lực, nếu cái kết giới đó vẫn không bị phá vỡ, chỉ có thể nói y thất bại.

Roẹt roẹt ……

Là thanh âm kết giới nứt vỡ, cuối cùng kết giới cũng bắt đầu xuất hiện vết rách, rất nhanh liền vỡ nát!

Lực đánh khổng lồ khiến Tưởng Mộc Mộc tỉnh lại, hắn chậm rãi mở hai mắt, không thể tin nhìn y, chua xót cười, vươn tay ra tựa như muốn bắt lấy người trước mắt, nhưng không hiểu sao thân thể không có một tia khí lực: “Minh, tại sao? Tôi đã làm gì khiến cho anh hận tôi như vậy?”

“Xuống địa ngục tìm câu trả lời đi!” Đàm Thu Minh nói, lạnh lùng nhìn Tưởng Mộc Mộc: “Mộc Mộc, ngươi, nhất định phải chết!”

“……” Ngữ khí của Đàm Thu Minh khiến cho tim Tưởng Mộc Mộc lạnh giá, đau lòng, bộ dạng này của Đàm Thu Minh so với trước đây, quả thật cứ như hai người!

—— anh giống như một người xa lạ!

END 1