Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 5: Mâu Thuẫn





“Vậy mà lại chết cũng không đổi tính, nhà ai có hài tử bất hiếu như vậy, lại dám giội trà trưởng bối. Hiện tại đã như vậy, sau này còn muốn hơn nữa. Không cho ngừng, tiếp tục đánh!” Lão phu nhân tức giận.



“Đây là thế nào? Còn không nhanh ngừng tay cho ta.” Quốc Công gia ở tiền viện nhận được tin tức, chạy tới. Thấy Lão phu nhân giận đến mức sắc mặt tím lại, Ôn Uyển đứng ở đó thần sắc không thay đổi, tay sưng rất nhiều, hai vú già ở một bên cầm thước, lúc này đứng ở bên cạnh Ôn Uyển không dám động.



“Hứa thị ,ngươi nói đi.” Chỉ vào Hứa phu nhân, Hứa phu nhân chỉ đành phải từng cái mà nói ra.



“Ngươi vì sao không kính trà cho An thị. Cho dù ngươi không kính trà cho nàng, cũng không có cần thiết hắt nước vào nàng. Nói cho gia gia, vì sao?” Quốc Công gia khó hiểu nhìn Ôn Uyển. Nói đúng ra tính tình Ôn Uyển rất là ôn hòa, không đến nỗi kịch liệt như vậy, điểm này Quốc Công gia vẫn còn rất tự tin là không nhìn nhầm.



Ôn Uyển ra dấu mấy cái “Tiểu thư nói, chính là nàng, cũng xứng. Tiểu thư đường đường là con gái của Thiên gia, cháu gái của Hoàng Thượng, tại sao có thể dập đầu bưng trà ột thứ nữ đê tiện. Nếu quả thật dập đầu, không chỉ có cô phụ Công chúa ở trên trời linh thiêng, cũng vứt thể diện của hoàng gia. Tiểu thư muốn hỏi, ban đầu lúc nàng bị ném vào trong sông là chuyện gì xảy ra? Có phải hay không là không có kiện cáo.”



Ôn Uyển rất muốn trở mặt xem thường một cái, mình chỉ nói là có một người mẹ thôi, sau này cũng sẽ không nhận bất kỳ ai làm mẹ của nàng. Còn nữa, nữ nhân này chính là chồn chúc tết gà, không hề có lòng tốt. Hạ Hà giải thích một phen như vậy, hoàn toàn là suy nghĩ của chính nàng. Vẫn còn không cơ trí bằng Xuân Hoa a. Hai người còn phải bồi dưỡng thêm, tăng cường hiểu biết của nha đầu này đối với động tác dùng tay ra hiệu của mình. Nhưng mà trả lời như vậy, cũng tốt.



Nhưng lời của Hạ Hà, lại nhận được hiệu quả tốt nhất. Lão thái thái giận theo một hướng khác, những cũng không dám lại khiển trách ra miệng. Quốc Công gia thấy Ôn Uyển lạnh lùng, khuôn mặt và bộ dáng phẫn nộ, thần sắc cũng đại biến. Vốn dĩ cho rằng nàng cái gì cũng không biết, thì ra nàng cái gì cũng biết.



“Tiểu thư không muốn trở lại đây, nói chỉ cần trở lại, thì không đến ba ngày sẽ chết ở Bình phủ. Là Vương gia nói Quốc Công gia bảo đảm nàng sẽ không có việc gì, lúc này tiểu thư mới không còn cách nào khác phải lên kiệu. Nhìn cái bộ dáng này, không nói ba ngày, đoán chừng một ngày cũng sống không nổi nữa!” Lời của Hạ Hà, làm cho người một phòng tất cả đều rùng mình một cái. Cái hài tử này, không ngờ quá sắc bén như vậy. Lời này của nàng, nếu như nàng ở Bình phủ chỉ cần xảy ra một chút xíu chuyện, thì chắc chắn là người Bình gia hại rồi.



Mà Lão phu nhân nghe thấy lời này, lại càng giận đến thở không ra hơi. Nàng vừa mới trở lại liền bị đánh, đây không chứng minh tất cả người của Bình phủ đều ngược đãi nàng sao? Chứng tỏ lời của nàng là đúng.



“Ngươi mới đê tiện, ngươi cái con nhỏ câm này. Ngươi là cái nhỏ câm không ai cần này. Ngươi nói ai là thứ nữ đê tiện. Nương ta là chánh thê của cha, là thê tử chính thức của cha, đã vào gia phả. Ngươi không chỉ có giội nước nương ta mắng nương ta, còn dám ngậm máu phun người. Ta đánh chết ngươi. Ta đánh chết tiện nha đầu này như ngươi, ta đánh chết cái nhỏ câm ghê tởm này.” Thanh San còn không đợi người bên cạnh nói chuyện, nghe xong lời này, lại khắc chế không được phẫn nộ trong lòng, xông tới, níu lấy Ôn Uyển liền đánh. Bởi vì khoảng cách gần, Ôn Uyển không có đề phòng, bị nắm đến nghiêng nghiêng ngả ngả. Nha hoàn bên cạnh muốn kéo lại, thì ma ma bên cạnh Lão thái thái đã trừng mắt một cái, nha hoàn kia lập tức kéo dài động tác. Hạ Hà vội đi lên đem Thanh San kéo ra.



Ôn Uyển bị kéo đến mức đầu tóc toàn bộ lỏng lẻo, cổ bị móng tay Thanh San cào một đường, máu chảy ra. Ôn Uyển nhìn thoáng qua Thanh San, lại nhìn nha hoàn bên cạnh một cái, cuối cùng nhìn Lão thái thái ngồi phía trên cùng bà tử bên cạnh bà. Nàng liền hé miệng âm thầm cười một tiếng, tiếp đó, thì không nói lời nào.



Thời gian mặc dù không dài, nhưng Ôn Uyển cũng không có cố ý tránh né đi, lúc này chỉ thoáng một thời gian, là có thể thấy rõ ràng tâm tư những người này, cũng có thể hiểu tổ mẫu này, đáy lòng đối với mình là chán ghét cực độ.



Bình gia, cũng chỉ có tổ phụ là đối với mình có một phần thương tiếc. Những người khác, toàn bộ đều là khách xem cuộc vui mà thôi. Trong lòng hiểu rõ, thì sau này mới có hành động tốt.



Mà nụ cười này của Ôn Uyển, liền bị An thị âm thầm quan sát nàng nhìn thấy, khí lạnh bốc lên từ gót chân. Đứa bé này là cố ý, nàng cố ý chọc giận Lão phu nhân, cố ý muốn hiệu quả này. Đồ tai họa này, không biết muốn dùng cái chiêu gì để đối phó mình. Không được, tuyệt đối không thể cứ chịu trận như vậy.



“Nhanh đi lấy thuốc, bôi thuốc cho Ôn Uyển. Không thể lưu lại sẹo. Thanh San coi nhẹ quy củ, nhốt vào Phật đường, sao chép nữ giới ba trăm lần. Không có sao chép xong, không cho phép đi ra ngoài.” Quốc Công gia thấy vết thương trên cổ Ôn Uyển, còn có bộ dạng lạnh nhạt của Ôn Uyển, trong lòng âm thầm nóng vội.



“Đều giải tán đi. Đem thuốc đưa đến trong viện của nàng đi.” Lão thái thái thấy ầm ĩ như vậy nữa, cũng không phải là chuyện tốt. Lập tức làm cho người ta đều giải tán. Sân khấu kịch khôi hài này, mới coi như xong.



Sau khi trở về, cũng có chút mệt nhọc, liền nằm trên giường đi ngủ. Hạ Hà xức thuốc cho Ôn Uyển, nhìn vết máu kia, trong lòng cực kì căm hận. Nhớ lại, cái tay bị đánh, còn có vài nơi xanh tím, lại nhìn tay sưng giống như cái bánh bao, lập tức vừa tức vừa giận vừa hận. Ủy khuất mà lau nước mắt, tiểu thư ở Vương phủ, Vương gia ngàn sủng vạn thương, bây giờ tới Bình phủ, lại bị khi dễ sỉ nhục như vậy, cuộc sống sau này, làm sao mà trôi qua.



Đại phòng Bình gia:



“Ôn Uyển này, lá gan cũng quá lớn đi. Bất kính với An thị cũng thôi đi, sao nàng lại dám ngỗ nghịch Lão phu nhân. Nếu như thật sự làm cho Lão thái thái giận giữ, nàng cũng không có cuộc sống tốt.” Tống thị lắc đầu, trông thông minh đấy, nhưng không nghĩ tới lại ngu xuẩn như vậy.



“Lão phu nhân có thể đem nàng làm gì? Đây mới là chỗ thông minh của nàng.” Hứa thị cũng lắc đầu, cho Tống thị một cái đáp án phủ định. Tống thị rất khó hiểu hỏi .



“Ngươi nói xem, tại sao nàng dám kiêu ngạo như vậy? Đó là vì Ôn Uyển biết, không những có Trịnh Vương cho nàng chỗ dựa, quan trọng nhất, là có Hoàng Thượng cho nàng chỗ dựa. Ngươi cho rằng vì sao Quốc Công gia cùng Lão gia phải vô cùng lo lắng tự mình đem nàng đón trở lại. Sở dĩ xảy ra chuyện lớn như vậy Hoàng Thượng không có trách phạt công khai, đó là bởi vì mấy ngày nữa, chính là đại thọ sáu mươi của Hoàng Thượng. Đến lúc đó liền có giằng co. Ngươi nghĩ, Lão phu nhân có thể đem nàng làm gì? Càng trọng yếu hơn là…” Nói tới đây, Hứa thị không nói tiếp nữa. Nhưng cũng đã hiểu, Lão thái thái không dám đem Ôn Uyển làm cái gì.



Tống thị lúc này mới hiểu rõ, hóa ra là có chỗ dựa vào, cho nên mới cả gan làm loạn như vậy.



“Vạn nhất truyền tới trong lỗ tai Hoàng Thượng, nàng cũng là một hài tử bất hiếu.” Tống thị nghĩ một lát, cũng là không có hiểu một tầng khác.



“Hiếu thuận? Nếu như thật sự dập đầu kính trà, đó mới là đại bất hiếu. Mặc dù lễ pháp như vậy, nhưng mà nàng có thể kính trọng mẹ ruột như thế, làm ông ngoại ruột thịt là Hoàng Thượng chỉ có cao hứng, mà sẽ không tức giận. Về phần ngỗ nghịch Lão phu nhân, nàng lại không có nói lời bất hiếu bất kính nào, Lão phu nhân bảo quỳ liền quỳ, làm gì mà có tội danh lớn như vậy. Cái hài tử này, thông minh nha!” Hứa thị âm thầm nghiêm nghị trong lòng. Nàng cho tới bây giờ, cũng không hiểu, nụ cười của Ôn Uyển, đến tột cùng là đại biểu cho cái gì. Nhưng mà, nàng biết, sau này cùng Ôn Uyển chỉ có thể quan hệ tốt, không thể trở mặt.



Hà Hoa Viên :



Bây giờ, đại phu nhân Tống Thị giúp đỡ quản gia nhận một nhóm người.



Đại thiếu phu nhân, đi vào Hà Hoa Viên, tới bên trong phòng, còn tưởng rằng đi nhầm chỗ. Lúc trước có hai mươi bốn phiến gỗ tử đàn trạm trổ bình phong, đã không thấy. Còn có đồ trang trí trân quý, vàng bạc, nhìn đồ vật màu đỏ tươi đẹp căn bản cũng không thấy.



Đi vào, đã nhìn thấy ở ngay giữa phòng chính treo một bộ tranh Phật Di Lặc, trên bàn dài đặt một cái đỉnh thanh đồng có ba chân, bên trái trường án cúng bái tượng điêu khắc mười tám vị la hán làm bằng gỗ hắc đàn, bên phải đặt bình hoa tứ diện màu xanh thẫm. Nhìn thật là mộc mạc.



Đại thiếu phu nhân nhìn Phật Di Lặc, trong lòng cực kỳ khó hiểu. Nữ quyến đều giống nhau, cũng là để tượng Quan Âm Bồ Tát, phù hộ người nhà bình an. Phật Di Lặc là đại biểu cái gì?



Chờ vào phòng trong, thì thấy màn gấm đỏ thẫm dệt kim đổi thành màn vải mịn nguyệt nha bạch; chăn nệm màu đỏ chót đổi thành màu thủy lam, khiến cho cái gối đầu cũng đổi thành bề mặt lăng thủy mặc. Trước kia bình phong phú quý thất thải đổi thành bình phong tranh sơn thủy. Còn bỏ vàng nhìn bạc, lại càng không thấy mấy thứ cổ ngọc . Đại khái thấy tương đối vừa mắt chính là mấy cái bình sứ có giá trị. Cũng đều cắm đóa hoa mới mẻ.



“Đại thiếu phu nhân, cô nương nói những thứ đó đều thu vào ở trong khố phòng. Cũng để cho người ta đối chiếu sổ sách đem đồ vật ghi lại đây, nếu là Đại phu nhân muốn dùng, phân phó người đến nhận lấy là được” Ôn Uyển bố trí đồ nơi này, phần lớn đồ trang trí đều là từ Trịnh Vương phủ cho chuyển tới. Từ trong lòng Ôn Uyển cũng không muốn dùng đồ Bình gia.



“Vậy làm sao được. Nói không chừng thì ngươi sẽ có lúc phải dùng đến những thứ đồ này.” Ôn Uyển không nguyện ý dùng, mang vào khố phòng đó là chuyện của nàng. Nhưng nếu như mình đem đồ thu hồi, còn không biết người sau lưng sẽ nói mình như thế nào đây. Cái lợi này, có thể chiếm lấy được hay không?



Ôn Uyển thấy nàng nói không cần, cũng không có nói thêm gì nữa. Mặc dù nàng không thích khoe khoang, nhưng mà cũng biết, nhiều đồ bên trong là trân phẩm khó có được. Chờ suy nghĩ xem xét, lại từng cái từng cái thay nhau mang lên.



“Chẳng qua là, muội muội, nơi này, có phải quá đơn giản hay không. Cô nương nhà nào cũng vậy, tại sao có thể đơn giản như vậy đây.” Đại thiếu phu nhân ở trong phủ đệ này, nhìn quen xanh đỏ lòe loẹt, bố trí vàng bạc phú quý đàng hoàng. Hiện tại cái này, thật nhìn không quen.



“Tiểu thư nói tương đối tao nhã một chút. Nhìn cũng thoải mái. Đại thiếu phu nhân cũng không cần khuyên tiểu thư. Tiểu thư chính là có tính nết này. Thời điểm ở Vương phủ, Vương gia nói muốn cho nàng đặt mua ít đồ rực rỡ một chút, tiểu thư cũng đều không chịu. Như thế này, đã coi là tốt lắm.” Hạ Hà cười giải thích.



Đại thiếu phu nhân thấy Hạ Hà cũng nói như vậy, tự nhiên là không phản đối. Liền đem người giao đồ đưa cho Hạ Hà. Hạ Hà đem người nhận lấy, cùng Tử Lăng thương lượng xử trí những người này. Trong lòng Tử Lăng bớt buồn hơn, ban đầu còn tưởng rằng hai người bọn họ ỷ vào xuất thân từ Vương Phủ, chèn ép nàng, bây giờ nhìn lại, là mình suy nghĩ nhiều rồi. Có thể tưởng tượng Ôn Uyển ngay cả Lão thái thái cũng dám ngỗ nghịch, rồi lại không biết nói gì cho tốt.



Cũng không thể tưởng tượng được, Trịnh Vương là cho người tới chiếu cố Ôn Uyển. Cũng không phải là để cho những người này làm địch nhân. Hiển nhiên biết, trước tiên phải qua lại tốt với đại nha hoàn này rồi, dù sao, xuất thân từ Bình phủ, đối với sự tình trong phủ cũng nhất thanh nhị sở, có thể giảm đi rất nhiều thời gian cho bọn họ.



Đến khi biết Tử Lăng là nữ nhi của Nhị quản gia ở ngoại viện, mấy vị huynh đệ đều là người hầu ở trước mặt mấy vị chủ tử ở đây, thì trong lòng rất cao hứng. Bây giờ đều là nói quan hệ nhân mạch. Không nói làm những chuyện trọng yếu gì, dò hỏi những tin tức nho nhỏ , cũng có chỗ tốt. Ở nội viện, nhức đầu nhất chính là tin tức mất linh thông, bây giờ, có đôi khi là muốn chỉ thị sự tình, Đông Tuyết chính là gặp hạn như vậy. Hạ Hà, tự nhiên là càng cùng nàng có thương có lượng. Cũng là vì Ôn Uyển về sau có chỗ đứng trong phủ.



Ôn Uyển lúc trước khi ngủ , trong lòng suy nghĩ, cũng không biết có thể ở trong phủ đệ này được mấy ngày. Đoán chừng, không có yên ổn đi!



Sau khi Ôn Uyển thức dậy hoạt động gân cốt một chút, liền tiến vào thư phòng luyện chữ. Tây sương phòng bị Ôn Uyển để cho sửa thành thư phòng.



Mấy ngày sau chính là sinh nhật của ông ngoại, mình cũng nên có biểu hiện một chút. Nếu như là có đại Boss lớn nhất đứng đầu thiên hạ này làm chỗ dựa. Cuộc sống mới trôi qua an ổn chút ít.



“Tiểu thư, tay của ngươi sưng thành cái bộ dáng này, còn có thể viết chữ sao?” Thấy tay Ôn Uyển sưng giống như cái bánh bao, Cố ma ma lo lắng hỏi.



Ôn Uyển khoát tay áo, vào thư phòng. Kiếp trước nàng thuận tay trái, trước kia là dùng tay phải luyện chữ, nàng hy vọng kiếp này dùng cả hai tay cũng có thể viết ra chữ tốt. Hiện giờ tay phải tạm thời không thể dùng, vậy thì sẽ dùng tay trái luyện chữ đi! Luyện chữ một hồi, Hạ Hà nhắc nhở nên đi các nơi thăm viếng một cái. Ôn Uyển gật đầu, người phía dưới đem lễ vật chuẩn bị xong đều mang theo.



Nàng không biết là, Bình gia đã loạn thành một đoàn rồi.