Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 49: Nóng lên



“Bọn họ rất khuya mới trở về, hiện tại đoán chừng đi học, đi làm rồi.” Anh Tô Văn nhếch nhếch môi, “Đi thôi, đi tới gian phòng chúng ta .”

“Ừm . . . . .” Tôi cất bước đuổi theo, mấy giây sau chợt ngẩng đầu lên, hậu tri hậu giác hỏi, “Anh Tô Văn ,chúng ta ở chung phòng?”

“Ừ.”

Tôi ha ha cười khan hai tiếng, “Cũng tốt cũng tốt, một phòng tiết kiệm tiền .” Ngầm kích động nắm chặt tay.Một phòng một phòng, anh Tô Văn và tôi một phòng. . . . . . Đây là cơ hội thật không thể bỏ qua , đơn giản chính là đem vi trùng ném tới nơi ẩm ướt để mặc nó sinh sôi nẩy nở! Tôi nuốt một ngụm nước bọt,tầm mắt không dấu vết dừng bên phải người anh Tô Văn , lặng lẽ thưởng thức gò má được xưng hoàn mỹ của anh.Chân mày tỉ mỉ nghiêng dưới tóc trán như ẩn như hiện,sống mũi thẳng tắp và đôi môi màu đỏ nhạt . . . . Lại phối hợp thanh âm anh Tô Văn .Đáng một câu tú sắc khả xan.

Trước khi thích anh Tô Văn ,tôi đối với bộ dáng anh Tô Văn , chỉ có đánh giá đơn giản hai chữ : đẹp mắt. Bây giờ muốn tôi nhiều thêm mấy chữ, đó chính là: thật đẹp trai . Nhưng kể từ khi trong lòng tôi thích anh Tô Văn sau,cũng chỉ cảm thấy anh Tô Văn càng nhìn càng đẹp mắt! Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, lời này thật không giả chút nào. Trước khi anh Tô Văn ra nước ngoài tôi còn cố kỵ cách nhìn người khác ,đem yêu thích của mình giấu dếm,hoang mang như tên trộm.Nhưng bây giờ đến nước ngoài. . . . . . Không còn ai có thể ngăn trở ánh mắt của tôi.

Anh Tô Văn giới thiệu cho tôi đồ dùng trong phòng và cách dùng thì tôi lại si ngốc nhìn anh. . . . . . Cũng không thể trách tôi, một năm không thấy mặt, không để cho mắt tôi ăn no, thật sự quá không nhân đạo.Anh Tô văn môi mỏng,hai tròng mắt ướt át ,xương quai xanh do gầy gò mà có vẻ phá lệ mãnh khảnh . . . . anh Tô Văn một năm này rốt cuộc là thế nào, cư nhiên gầy thành như vậy. . . . . .

Trong lòng tôi đau xót, trong đại não chưa phán đoán trước, thân thể lại đi trước từng bước, không chút nào báo trước giang hai cánh tay, đem anh Tô Văn ôm vào trong lòng. Một năm qua tôi vẫn duy trì thói quen tốt mỗi sáng sớm uống một chai sữa ,thân cao vốn tàn loại ba trổ trổ đến 1m79.Anh Tô Văn từng tính áp đảo ưu thế thân cao cục không hề rõ ràng nữa.Lòng tôi chợt tốt hơn nhiều, đầu tựa vào trên bả vai anh Tô Văn, mùi xà bông chưa quen thuộc lại ngoài ý muốn không làm người tôi bài xích. . . . . . Tôi khóe miệng nhếch thật cao ,dựa vào bên tai anh Tô Văn nhỏ giọng nói, “Anh . . . . . anh vất vả.”

. . . . . . Cho nên, hiện tại em tới chiếu cố anh.

“Ha ha. . . . anh thu hồi lời trước.”Anh Tô Văn sống lưng cứng ngắc buông lỏng xuống, anh chợt cười cười, vốn là hai tay rủ xuống ở hai bên lại nâng lên, vòng qua thắt lưng tôi.Anh dùng sức như vậy ,tôi cơ hồ ngay cả thở cũng khó,cách tầng tầng áo quần cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của cặp cánh tay . Tôi đỏ mặt ,nhưng vẫn mặt dày ôm lấy anh Tô Văn, chẳng qua là đem mặt chôn sâu hơn thôi. Không thấy được vẻ mặt anh Tô Văn ,tôi cũng thẹn thùng đem mặt nâng lên, dứt khoát bày ra cái tư thế đà điểu cùng anh ôm chặt nhau.Anh Tô Văn mỗi lần mở miệng thì ngực cũng rung độngtheo.Anh nói mỗi một âm đều dẫn tới trên da tôi một trận run rẩy, “Tiểu Xương thật là thay đổi không ít, chủ động làm anh kinh ngạc.”

“Em rất nhớ anh.” Tôi thật thấp nói, “Anh, trước vẫn chưa kịp nói.”

“Ừ. . . . . Để cho anh suy nghĩ một chút. Một năm cũng không kịp nói, cho đến một năm sau mới tìm được thời cơ nói những lời này?” Anh Tô Văn hẹp hòi nói.Tôi mặt vừa đỏ lên, nghĩ thầm Lão Tử hôm nay không đếm xỉa tới, mất thể diện thì quăng cho triệt để,dù sao chuyện mất mặt tôi cũng không phải chưa làm qua . . . . .

“Anh, em hôn anh . . . . . có được không?” Tôi cố gắng làm cho yêu cầu của mình nghe vào mạnh hơn một chút, cuối cùng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi mà đem lời này nói ra. Thanh âm của mình nghe vào nhưng một chút cũng không mỹ cảm,lãng mạn càng thêm không thấy.Tôi bi quan suy nghĩ, trong lòng lại sợ hãi chờ đợi ,còn âm thầm khích lệ nói: không có sao, không cẩu huyết thì không có mỹ nhân,không ngốc cũng không có hoa hồng sáp đến trên đầu của mình. Phải nói tôi cái khác không có, nhưng chút nhiệt huyết cùng sôi trào ngu ngốc nhân tử còn là đầy đủ .

“Aha .” Kết quả anh Tô Văn rất không nể tình cười ,hơn nữa cười một tiếng chính là ba phút đồng hồ, nghe thanh âm kia, giống như nước mắt đều phải bật ra.Tôi âm thầm lo lắng cắn răng: nha , căn bản cũng không mắc câu a! Cười đủ rồi thì anh ngược lại để cho em hôn !

Cuối cùng bất đắc dĩ tôi ngẩng đầu lên, lúng túng bứt lên khóe miệng, cố gắng mà đem cách mạng chưa thành công tiến hành ,”Rốt cuộc có thể hôn hay không , anh cho cái đáp án .”

“Tiểu Xương ,tùy thời hoan nghênh.” Anh Tô Văn vẫn còn khẽ cười, nhẹ nhàng cúi đầu, bờ môi của anh ở tôi bên tai như có như không sát qua, giống như là một trận gió mát mơn trớn dây đàn,gợi lên làn điệu làm người tôi mơ tưởng viễn vông , “Đến đây đi đến đây đi, anh xem một chút Tiểu Xương còn có bao nhiêu ‘ thành thục ’ làm anh kinh ngạc.”

“. . . . . .” Lần đầu tiên chủ động hôn anh Tô Văn .Cũng không biết năm đó anh Tô Văn có bao nhiêu dũng khí, nói với tôi khi hôn thì hôn, không nhìn nơi không nhìn chỗ,trử bỏ anh trước mặt cha anh và mẹ tôi khiêm tốn một chút. Tôi thở nhẹ một hơi, đôi môi anh Tô Văn gần trong gang tấc. . . . . . Chỉ kém mấy cm , không, hiện tại phải dùng millimet để tính . . . . . .

Nhớ cánh môi rất mềm kia,hình như luôn có mùi trà sữa .Tôi vừa suy nghĩ miên man, vừa từ từ hướng tới anh Tô Văn .Mẹ nó! Thế nào khẩn trương như vậy, cũng không phải là chưa hôn qua. . . . . Tôi ở trong lòng thóa mạ mình nhát gan,rốt cục tâm cắt ngang,đem ánh mắt đóng, nhẹ nhàng đem môi của mình dán lên anh Tô Văn .Ừ, xúc cảm vẫn là tuyệt vời như vậy,giống như là kẹo đường vĩnh viễn tan không hết, khẽ liếm lên có loại mùi thơm cà phê tinh khiết .Anh Tô Văn ngay cả thức uống cũng đổi khẩu vị. . . . . .

Tôi không biết anh Tô Văn lúc này là có trợn tròn mắt không, nhưng tôi biết mình dáng vẻ nhất định rất kỳ quái. . . . . . Tôi hôn không đúng cách,bởi vì khẩn trương cùng hoảng hốt , cổ của tôi căng chặt, mũi cũng chạm vào anh Tô Văn,đầu lưỡi chỉ dám bên ngoài đảo quanh môi anh,lặp đi lặp lại miêu tả môi của anh .Nhưng cho dù như vậy. . . . . . tôi cũng rất thỏa mãn. Hôn người mình yêu, cảm giác là tốt đẹp như vậy. Ừ, có thể nói, tinh thần thỏa mãn xa hơn trên thân thể . Tôi mở ra hai mắt nhắm chặt, đang muốn kết thúc công việc đi thì lại bị tay anh Tô Văn giữ ót. . . . . . Anh tựa hồ xem thấu ý tôi lui bước ,híp lại ánh mắt có chút ướt át, so dáng vẻ trong ngày thường còn muốn mê hồn người hơn . . . . .

Vì vậy trong đầu tôi một cái dây thần kinh tên là ‘ lý trí ’ ,lạch cạch đứt . . . . . Vì vậy nụ hôn này từ chuồn chuồn lướt nước dây dưa triền miên, oanh oanh liệt liệt. . . . . . tiếp tục mười mấy phút đồng hồ. Khi môi hai người chúng tôi rốt cục tách ra thì anh Tô Văn cũng hiếm thấy hiện ra màu sắc ửng đỏ, hô hấp cũng cùng tôi một dạng tần số không ổn định.Tôi nghĩ mình cuối cùng là hòa một quân, ở kỹ thuật hôn thành thục chút. Nhưng ai có thể tưởng anh Tô Văn sau đó mặt không đổi sắc tổng kết nói, “Vẫn là cùng trước kia một dạng trúc trắc, bất quá can đảm, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

“A?” Đây là bình chọn hôn môi sao?Vậy tôi bây giờ là không phải nên cúi người chào nói cám ơn:cám ơn các bạn đã ngồi trước máy tính xem,cám ơn CCTV, cám ơn mẹ đã đem tôi dưỡng dục lớn như vậy . . . . . A phi phi phi!

“Cảm ơn khích lệ.” Cuối cùng tôi đen mặt hồi đáp. Mặc dù lần này chủ động xin hôn, hạ màn cực kỳ đen, nhưng thấp thỏm bất an đã yên tĩnh lại. Ừ, có thể đem lời nói như thế ,cũng chỉ có độc nhất anh Tô Văn , ít nhất điểm này vẫn như trước kia ,không có thay đổi. Tôi có chút lúng túng kéo nếp uốn áo quần, lui về phía sau hai bước,quan sát gian phòng anh Tô Văn .Đây là. . . . . gian phòng chúng tôi sau này ở chung.

Gian phòng chừng bảy thước vuông ,một cái giường cùng gia cụ đơn giản cơ hồ chiếm một phần hai gian phòng. Tôi cùng anh Tô Văn cũng sóng vai đứng ở lối đi nhỏ giữa giường và tủ, khiến cho lối nhỏ kia có vẻ phá lệ chật chội. Tôi chớp chớp mắt nhìn, nhân tiện ngồi lên giường, tinh tế quan sát gian phòng .Nệm rất mềm, bao gối là màu lam nhạt, bông tinh khiết,sờ lên, cảm giác thật sự là thích vô cùng.Anh Tô Văn hành lý rất ít, trên giá sách là mấy quyển tự điển dầy cộm nặng nề ,trong ống đựng bút đơn giản cắm mấy cây bút nguyên tử.Rèm cửa sổ nửa hạ, ngăn tảng lớn ánh nắng ngoài cửa sổ ,cửa sổ tựa hồ thật lâu chưa lau qua, có một loại cảm giác ảm đạm .Lại nói, Melbourne một ngày chứa đủ khí trời bốn mùa .Cho dù là mùa đông, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lại như giữa hè rực rỡ, chẳng qua là trừ mùa hè cay độc ra ,ấm áp chiếu lên mặt đất.

Tôi mất tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, có chút buồn bã đối với anh Tô Văn cười nói, “Anh, loại cảm giác này thật kỳ lạ.Mới hai mươi bốn giờ ,em liền rời nước xa vậy.Nói thật, em còn có loại ảo tưởng nơi này chính là nhà chúng ta.”

“Trước gọi điện thoại cho người nhà, nói cho bọn họ biết em đã tới nơi an toàn .Tránh bọn họ lo lắng.” Anh không đề cập tới tôi còn thiếu chút nữa đã quên rồi, mẹ khẳng định ở nhà đứng ngồi không yên chờ điện thoại của tôi đây.Anh Tô Văn đem điện thoại di động ném cho tôi, dạy tôi dùng thẻ điện thoại như thế nào gọi về nước.Liên tiếp con số nghe được làm đầu tôi bất tỉnh hoa mắt, quả thực so với số lẻ của số Pi còn muốn không có quy tắc hơn,tôi cố gắng ngâm nga những con số kia, cảm giác như vậy rất an toàn.

Điện thoại còn chưa vang mấy tiếng, liền bị mẹ tôi nhận. Bà nghe được thanh âm của tôi, ngữ điệu bén nhọn quả nhiên thấp xuống không ít, luôn càu nhàu: thuận buồm xuôi gió là tốt rồi. . . . . . Ở nước ngoài phải cẩn thận v…v.Tôi và bà hàn huyên một hồi, anh Tô Văn tới phòng bếp làm chút cơm tôi ăn, đóng cửa lại đi ra ngoài. Tôi và mẹ tán gẫu xong rồi gọi tới Hạ Phi và Thi Thi bên kia, cùng bọn họ vội vả báo hiện trạng mình một chút .

Thi Thi rất hưng phấn, nhà cô vốn là cũng tính toán đưa cô ra học đại học nước ngoài, sau thì bởi vì thành tích thi tốt nghiệp trung học Thi Thi coi như không tệ, miễn cưỡng vượt qua điểm chuẩn trúng tuyển trường nghệ thuật,ra nước ngoài cũng không hiểu rõ .Cô luôn hỏi tôi Melbourne không khí có được hay không, mỹ nữ có nhiều hay không. Tôi và cô ấy nói một chút xong, lại lần nữa gọi cho Hạ Phi.Hạ Phi vẫn như cũ, không có đa sầu đa cả như trong thư hắn viết,cùng tôi như bình thường cười cợt đôi câu sau đó lại nghe hắn bên kia thật thấp giọng nói, “Đường dây này,thật là không rõ .Nếu như rõ ràng ,tớ còn có thể lừa gạt mình, cậu thật ra vẫn còn ở trong nước.”

“Ừ. . . . . .” Tôi cổ họng chợt căng thẳng, thanh âm gì cũng không phát ra được.

“Đem số cậu bên kia để lại cho tớ đi, chờ tớ đi Thượng Hải còn có thể liên lạc cậu.”

Thanh âm của tôi rốt cục khôi phục bình thường, run lẩy bẩy đem số đọc ra,”Ừ. . . . . . cậu sau này đi Thượng Hải cũng nhớ liên lạc tớ nha, đừng quên năm năm sau chúng ta còn phải gặp mặt ở nơi bí mật trong trường .” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Năm năm lâu như vậy, đủ tớ quên mất.” Hạ Phi thanh âm xuống rất thấp rất thấp, giống như một trang bị chứa đầy chất lỏng,cuối cùng tràn ra.

“Ừ?”

“Không có gì, cậu ở bên kia cẩn thận một chút. Tớ nghỉ có thời gian sẽ đi bồi dì Trầm, Hồng Xương, cậu bảo trọng.”

“Ừ, tớ cũng không phải là đứa trẻ, người cũng lớn rồi , tự nhiên sẽ chiếu cố tốt mình.”

“. . . . . . Cậu tên ngu ngốc này, dù một trăm tuổi cũng làm cho người lo nghĩ.”

“Hứ!” Tôi kéo khóe miệng, đang muốn cãi vả tiếp thì anh Tô Văn lại dùng chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tay trái của anh trong cầm một ly thức uống nóng tay phải là xách theo một bọc bánh bao khéo léo.Tôi không quan tâm nói tiếp ,cùng Hạ Phi nói câu ‘ có thời gian tán gẫu tiếp ’, liền đem điện thoại cắt đứt.Anh Tô Văn đem cái ly cùng bánh bao đưa cho tôi, cười cười với tôi, “Xem ra thời gian anh bấm đốt ngón tay cũng không tệ lắm, nửa giờ em quả nhiên gọi chưa xong.”

“Anh. . . anh mới vừa là đi ra ngoài, mua em bánh bao ?” Tôi thụ sủng nhược kinh hỏi.

“Ừ. Trong nhà không có gì ăn.” Anh Tô Văn thiêu nhướng mày, “Ăn đi, anh nghĩ thức ăn trên máy bay cũng không quá đúng khẩu vị em.”

Anh Tô Văn ,anh hiểu rất rõ khẩu vị của em. . . . . Tôi cảm động chớp chớp mắt,bị anh Tô Văn nói như thế, bụng cũng sôi trào lên.

Trên máy bay thức ăn nêm gia vị quá nhiều, khẩu vị không có, tôi cơ hồ là chỉ ăn hai cái bánh bao, liền để cho nữ tiếp viên hàng không lấy đĩa. Tôi bưng lên cà phê nóng hổi, thử dò xét nhấp một miếng, mùi thật rất tuyệt,có thể là bởi vì này bên sữa tươi hương tương đối nồng, không có thêm nước ở bên trong. Hay bởi vì, là anh Tô Văn tự tay bưng cho tôi.

. . . . . . Tóm lại tôi là ăn nhanh, mà anh Tô Văn ngồi đối diện tôi nhìn tôi lang thôn hổ yết. . . . . . Tôi trong lúc giật mình ngẩng đầu lên, ngượng ngùng lau miệng, “Anh, anh cũng chưa ăn đi, thế nào chỉ có một mình em ăn? Anh xem anh gầy thành như vậy, em thế nào cảm giác mình giống như là cùng dân chạy nạn tranh đoạt thức ăn . . . . anh, anh ăn đi.”

“Tiểu Xương.” Anh Tô Văn nhẹ nhàng kêu tên của tôi, một đôi con ngươi ngăm đen tỏa sáng, giống như là Hắc Diệu Thạch chói mắt.

“Ừ.” Tôi vội lo lắng hồi đáp.

“Tiểu Xương.”

“Ừ?”

. . . . . . Liên tiếp nhiều lần sau, anh Tô Văn mới ngừng lại, mà anh khóe môi mỉm cười cũng theo đó biến mất, mà là cắn chặt chẽ , chỉ nghe anh Tô Văn nói, “Hai năm ,có thể sẽ khổ cực một chút, chịu đựng là được.”

“Ừ, em không sợ.” Tôi mặt kiên định nhìn anh Tô Văn ,nhưng chống lại ánh mắt anh Tô Văn sau, lại cảm thấy lỗ tai nóng lên. Vì vậy liền tranh thủ mặt rũ xuống, theo bản năng liếm liếm đôi môi dính cà phê, “Nghiêm khắc mà nói, em hơn hai mươi tuổi rồi, chịu chút khổ tính là gì.”