Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 4: Xuyên tạc



Tôi khẩn trương nháy hai mắt, không để lại dấu vết đánh giá anh Tô Văn . Mà anh Tô Văn chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu , chống lại tầm mắt của tôi. Mỗi lần anh phản ứng đều lộ ra vẻ rất bình thản, chỉ mấp máy miệng, sau đó xoay đầu nhìn về nơi khác.

Nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép . Tôi vộivàng dời đi tầm mắt mình, tiếp tục hết sức chuyên chú chiến đấu với đống cơm trong chén.Mười lăm tuổi , khẩu vị của tôi thật sự làm người ta ghen tỵ. Không giống như lúc tôi hai mươi tuổi , buổi tối ăn nhiều một chút liền ngủ không được. Đó là do lên đại học , không có chú ý tốt dạ dày của mình .Lại càng do, có một người bình thường luôn luôn chiếu cố tôi, mà sau này đã đi đến một nơi xa xôi bên phương trời kia không thể chạm mặt.

Cơm nước xong, chủ động giúp mẹ rửa chén. Tôi chỉ làm một việc nhỏ như vậy, lại được mẹ khen như anh Lôi .

CT: anh Lôi này là Lôi Phong – một anh hùng thời kỳ trước Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, một điển hình về cần cù tiết kiệm để xây dựng CNXH và là tấm gương mình vì mọi người.

“Mẹ, sau này việc rửa chén cứ giao cho con.” Tôi nhíu nhíu mày, giả vờ một bộ trầm tư , “Nấu cơm gì đó, liền giao cho vợ tương lai củacon.Nhưngcon chí ít sẽ rửa chén.”

“Ớ, bây giờ lại đem chuyện vợ nói ra rồi !Tiểu Xương à. . . . . . Yêu sớm cũng không hay đâu.”Mẹ tôi đầu tiên là một bộ đứng đắn hai tay chống nạnh, chỉ trích tôi một trận, sau đó biến sắc mặt, tặc lưỡi trừng mắt nhìn tôi, “Thật ra thì , mẹ thấy Thi Thi bạn con rất được à.Con bé ấy bộ dạng mặc dù không xinh đẹp, nhưng cũng thanh tú, hơn nữa tính cách hiện tại so với mấy năm trước ôn nhu hơn nhiều. . . . . .”

“Thi Thi ? Ha ha. Rất không có khả năng .” Tôi nhàn nhạt cười. Hiện tại nhắc tới tên Thi Thi, đã không còn làm cho ngực tôi rung động nữa.Tình cảm của tôi dành cho cô ấy,tất cả đều dành vào hai năm trước, tốt nghiệp lớp 12 xong trong lúc nghỉ hè .Trên mặt cô không có vui vẻ, tôi đã tự tay bóp chết nó rồi, tôi đối với cô là ái mộ. Kỳ thật sau khi cùng cô ấy chia tay, tôi đã nghĩ thật lâu, mới hoảng hốt phát hiện, có lẽ tôi vừa lúc bắt đầu chỉ là thích cô ấy, cũng không phải là yêu, cũng không phải là cái loại trời long đất lở, biển cạn đá mòn cũng phải tiếp tục yêu triền miên.

“Ừ? Chẳng lẽ con không có cảm tình với Thi Thi?” Mẹ hiện tại giống như là bà mối, se tơ hồng cho tôi , “Chẳng lẽ con thích con bé phía sau nhà?Con bé đó mặc dù bộ dáng không tệ, nhưng. . . . . . Chậc chậc nó quá mức bừa bãi, tiêu tiền như nước . Con nếu quen nó, sớm muộn gì cũng tán gia bại sản.”

“Mẹ . . . . mẹ đây là đang ủng hộ con yêu sớm? Hay là hoài nghi con của mẹ là hàng ế?” Tôi đầu đầy hắc tuyến hỏi.

“A, nào có, mẹ sinh con trai lớn lên đẹp đẽ như vậy.” Mẹ cười đùa vươn ra ma trảo, “Bao lâu không cùng mẹ thân cận rồi ta? Khi còn bé con cả ngày đi cầu cũng muốn mẹ đi theo.”

“Mẹ !” Người hơn hai mươi tuổi , cư nhiên bị vạch trần ra chuyện này 囧.Cho dù tôi hiện tại thân thể mới mười lăm tuổi, cũng không chịu nổi.Mặt tức đến mức hồng hồng , chợt đứng lên, “Được rồi, con trở về phòng học bài .”

“Ừ.” Mẹ nhếch khóe miệng, “Tiểu Xương à, mẹ cả đời này, kiêu ngạo nhất , chính là sinh được đứa nhỏ như con. May mắn nhất , chính là được gặp bác Tô. Buồn cười nhất chính là, sai lầm ngày xưa, gặp được cha con.”

Tôi chà chà mắt, cứng ngắc đưa lưng về phía mẹ.

“Được rồi. Đi học bài đi.Mẹ cũng già rồi, thỉnh thoảng nghĩ lung tung.”Mẹ phát ra tiếng cười khanh khách ,trong tiếng cười lộ ra sự thoải mái, hoàn toàn nghe không ra khổ sở. Nhưng tôi biết, một mình bà, những năm này không dễ dàng đến cỡ nào .Nhưng bà vẫn kiên cường , so với những người tôi biết còn kiên cường hơn.

“Mẹ, mẹ cũng là người làm con tự hào nhất.” Bỏ lại những lời này, tôi ngay cả đầu cũng không dám quay lại, vừa lau nước mắt vừa chạy về phòng mình. Sau khi tôi ‘sống lại’, đây là lần thứ ba tôi khóc nhè rồi. Quả thực yếu đuối như nữ sinh, a, so với nữ sinh còn muốn mất thể diện hơn. Nam nhân đổ máu không đổ lệ. . . . . . thừa dịp tôi còn là trẻ con , mau khóc cho đã, nếu không quá mấy năm nữa sẽ phải đổ máu = =!

Bởi vì mắt hồng hồng , cho nên tôi đứng ở trước cửa phòng mình hồi lâu, cuối cùng vẫn không có bước vào. Thân thể của tôi vừa chuyển , đi vào trong toilet bên phải.Toilet nhà của chúng tôi rất nhỏ, cũng rất nùng súc,bồn cầu, bồn rửa mặt cùng tắm gội đều chen chúc ở trong cái không gian không tới năm thước vuông này. Tôi dùng nước lạnh hết lần này tới lần khác dội vào mặt mình, cho đến khi hai mắt của mình không bao giờ có cảm giác ê ẩm nữa mới ngừng lại được. Trong mặt gương bóng loáng hiện ra hình ảnh tôi dính đầy nước.

A, thật không hỗ là thiếu niên mười lăm tuổi, mặt so với túi còn muốn sạch sẽ hơn, a, trừ trên trán có một ít mụn màu hồng phấn .Tôi đây hai mươi tuổi , nhìn khuôn mặt tôi non choẹt lúc mười lăm tuổi không khỏi có chút buồn cười . Thì ra khi đó tôi bộ dáng ngốc ngốc như vậy.Cũng đúng, tôi sau khi lên cao trung mới bắt đầu trổ mã. Bất quá tôi mười lăm tuổi, cũng có chút cảm giác của nam tử hán đại đậu hủ đó chứ.Được rồi, từ lúc lớn lên cho tới bây giờ đều chưa đi ra nơi có ánh mặt trời, vẫn trung tính như vậy. Cho nên thường xuyên có người nói tôi bộ dáng ‘ rất thanh tú ’, ‘ thật đáng yêu ’, đánh giá mọi thứ như thế. . . . . .

May mà đầu năm nay, lưu hành vẻ đẹp trung tính.Chonên trong đám nữ sinh , tôi còn xem như rất nổi tiếng . Đáng tiếc năm đó tôi đây, một lòng một dạ đều vướng bận trên người Thi Thi , hận không thể khắc tên ‘ Thi Thi ’ lên cây.Cuối cùng vẫn là công dã tràng. Lúc đó quy mô chưa từng có , từ lúc tôi còn ở nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, cao trung. . . . . Qua nhiều năm như vậy đợi chờ theo đuổi, kết quả cuối cùng vẫn là làm cho người ta thất vọng.

Hảo hán không đề cập tới chuyện cũ. Tôi tự mình an ủi vỗ vỗ ngực. Từ từ mà tìm, cuối cùng cũng sẽ tìm được một nửa thích hợp của mình. Hơn nữa, bây giờ chỉ mới cao trung mà thôi.Nữ sinh cao trung cùng nữ sinh đại học chênh lệch quá xa. Quả nhiên là nữ nhân thay đổi 180 độ, càng đổi càng đoán không ra. Tôi có chút cảm thán chép chép miệng, rốt cục đẩy cửa phòng tắm ra, đi về căn phòng của anh Tô Văn và tôi.

Anh Tô Văn mặc áo thun không tay, quay lưng về phía tôi ngồi ở bàn học .Rõ ràng áo thun là kiểu dáng rất bình thường , anh mặc vào lại có cảm giác thanh nhã .Tôi bội phục vạn phần lắc đầu, khó trách năm đó Thi Thi sẽ đối với anh Tô Văn vừa gặp đã yêu. Nếu tôi là nữ sinh ,đoán chừng cũng sẽ không chút do dự lựa chọn anh đi. Cũng nhờ năm đó vì chuyện này,tôi và anh Tô Văn náo loạn tới nghiêng trời lệch đất, kiên quyết nói anh Tô Văn ‘ câu dẫn ‘ Tiểu Thi Thi thuần tình khả ái.

Chuyện cũ thật sự là nghĩ lại mà kinh. Tôi buồn cười lắc đầu, nhẹ nhàng khép lại cửa, cũng tự mình cầm một quyển sách giáo khoa, ngồi gặm. Trong phòng đèn huỳnh quang mặc dù mở dùng để xem sách, nhưng vẫn có hơi tối.Nhìn một hồi, tôi liền cảm thấy xót mắt. Cho nên tôi đây từ trước đến giờ thích lười biếng, làm việc chậm chạp dù bận vẫn ung dung mà đem sách để qua một bên, ngượng ngùng ngáp một cái, tiện thể nằm lên giường.

“Em ngủ trước.” Chóng mặt nói ra những lời này sau, tôi liền đã ngủ say. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cuộc sống thực tại thật sự rất thích . . . . . có thể so sánh với con vật nào đó.

Đáng tiếc tôi đây ngủ cũng không an ổn, buổi tối chừng mười hai giờ , anh Tô Văn đem tôi từ đầu giường ‘ tha ’ đến cuối giường, đắp cho tôi cái chăn.Tôi tướng ngủ cho tới bây giờ cũng không yên ổn, cũng khó trách lúc trước tôi có dự kiến trước dùng chăn bông khẽ quấn tách rời tôi cùng anh Tô Văn.

“Em dịch qua một chút.Anh không có chỗ nằm.” Thanh âm mơ mơ hồ hồ của anh Tô Văn từ bên tai tôi truyền đến, tôi ra sức lăn đi về phía trước, đầu nhưng còn chôn chặt trong gối ,sống chết cũng không chịu mở mắt.



“Sai rồi, là bên phải, không phải là trái.” Anh Tô Văn có chút bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn là tự mình động thủ đem tôi thanh lý.

“Em mấy ngày gần đây giả bộ rất ngoan, thật là làm cho anh ngoài ý muốn. Em chơi trò bịp này,cũng kéo dài không được bao lâu , không phải sao?”

“Không, không có giả vờ.”Tôi nửa ngủ nửa tỉnh hồi đáp.Đáng ghét ….. Anh Tô Văn ban ngày, là có thể trốn tôi liền trốn, hỏi anh vấn đề đơn giản, anh cũng sẽ đáp lại bằng nụ cười MonaLisa , hoàn toàn sờ không tới đầu mối. Cũng chỉ có buổi tối, đầu tôi không rõ ràng lắm, anh bắt đầu bùm bùm cùng tôi hàn huyên .Được rồi, khẩu khí của anh tựa hồ không quá hữu hảo, nhưng những thứ này chẳng qua là ngoài mặt ……Anh Tô Văn ôn nhu như thế, làm sao sẽ dùng giọng điệu bén nhọn như vậy nói chuyện?

“Ồ.Xem ra em vẫn còn muốn tiếp tục.” Anh Tô Văn nhàn nhạt nói, có thể nghe ra ngữ điệu tức giận trong lời anh nói. “Bản thân tôi cũng muốn xem, mục đích em ‘ chịu nhục ’ như vậy là vì cái gì.”

“Không có mục đích. . . . . .” Tôi miễn cưỡng mở ra một con mắt, hồi lâu mới tìm được tiêu cự, “Em chỉ là cảm thấy em lúc trước,thật sự là quá tùy hứng thôi.Hiện tại muốn đền bù . . . . . .”

“A, đền bù?Vậy em nói cho tôi biết, em đến tột cùng có thể đền bù cho tôi cái gì?”

“Anh muốn gì?” Tôi mở ra hai con mắt, có chút kinh ngạc nhìn anh Tô Văn .Anh Tô Văn trước mắt, xa lạ như vậy.Tôi cùng anh chung sống hơn ba năm, cũng chưa tháo bỏ được ôn nhu bề ngoài của anh. Trong đôi mắt phượng dài nhỏ của anh tràn ngập căm hận.

“Tôi muốn mẹ tôi trở lại, em làm được sao?” Anh nói từng câu từng chữ , rất tàn nhẫn bức xé nụ cười trên khóe miệng tôi không có lúc nào không hiện ra.

“Này. . . . . .” Tôi lắc đầu, căng thẳng trong lòng.

“Vậy coi như xong.” Anh Tô Văn nghiêng mặt, “Em nếu làm không được, vậy coi như xong. Sau này không nên nói cái gì mà đền bù.Các người thiếu của tôi,vĩnh viễn cũng không thể đền bù.”

Anh nói không phải là ‘ em ’, mà là ‘ các người ‘.Tôi ngơ ngác nhìn anh, khóe miệng mở ra rồi khép lại, nhưng thanh âm gì cũng không có phátra.Thì ra anh hận , không chỉ tôi, ngay cả mẹ tôi cũng khó thoát tội.

“Ngủ đi.” Chỉ trong nháy mắt, anh Tô Văn liền khôi phục bộ dáng khách khách khí khí lúc bình thường, rất là cẩn thận giúp tôi đắp chăn, “Đừng để bị lạnh.”

“Tô Văn. . . . . . anh, anh, em . . . . .” Tôi nói không mạch lạc trên không trung khoa tay múa chân một hồi, lại bị ánh mắt sắc bén của anh Tô Văn làm ngậm miệng, giống như là con gà chiến bại cúi đầu, thưa dạ nói, “Cái kia, ngủ ngon.”

Nhưng đêm đó, tôi cả đêm cũng không có ngủ. Tôi nghĩ anh Tô Văn cũng giống vậy , bởi vì anh cơ hồ cả đêm ngay cả chút tiếng hít thở lớn cũng không có. . . . . . Được rồi, có lẽ anh trời sinh không có ngáy.