Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 37: Niềm vui thú



Loại lời thoại tương tự thú tội này hoàn toàn đảo loạn tâm tôi.Tôi cắn cắn môi, quỷ thần xui khiến hỏi ra khỏi miệng, “Anh Tô Văn , anh thích em sao? Anh muốn em ra nước ngoài với anh,là bởi vì thích ?Hay là chỉ vì anh cần một người nấu cơm cho anh.”

Cái vấn đề này không chỉ một lần xuất hiện ở trong đầu óc của tôi, hôm nay rốt cục có dũng khí hỏi miệng. Vừa mới bắt đầu cùng anh Tô Văn ở chung thì tôi vẫn luôn có loại cảm giác, mình đối với anh Tô Văn là một người có cũng như không. Anh đem tình cảm gì đó chôn quá sâu, cho dù tôi cách anh gần như vậy, cũng không tìm được bất cứ dấu vết gì.Anh Tô Văn đối với tôi có lẽ từ lúc vừa bắt đầu, chính là một loại lệ thuộc vào, bởi vì cho tới bây giờ đều là người khác kính ngưỡng anh, coi anh là thiên tài ,như hiển nhiên xem anh là hạng nhất,như hiển nhiên tiếp nhận anh chiếu cố. Giống như tôi kiếp trước , anh Tô Văn vì tôi dạy học cho ngay cả câu cám ơn cũng không nói qua, thậm chí cho là anh thiếu tôi.

Mà kiếp này tôi còn là chỉ duy nhất chiếu cố anh, cũng đối xử anh như ‘Tô Văn’.Nhưng ai biết, trải qua mới mẻ, anh Tô Văn có thể hay không trong giây lát phát hiện, này căn bản không phải là cái tình cảm gì được đặt tên là ‘ thích ’ hoặc là ‘ yêu ’ .Chẳng qua là đầu óc nóng lên, từ xúc động kết xuất nghiệt duyên.

“Thích? thứ thích này quá không ổn định .” Anh Tô Văn trả lời làm tâm tôi nhất thời lạnh một nửa. Trong lòng bàn tay một tầng mồ hôi lạnh. Trong cổ họng khó chịu, không khí ấm áp trong phòng họp từ từ biến đổi.

“Không. Anh đối với em không phải là thích. Đã vượt qua thích.”

Tôi cảm giác tâm lạnh một nửa lại phần phật phần phật tăng nhiệt độ lên.

“Action speaks louder than words. Anh cho là Tiểu Xương em đã sớm biết, bất quá em nếu như muốn nghe anh nói. . . . .” Anh Tô Văn dừng một chút, mới vừa làm khẩu hình ‘anh’ liền bị tôi đưa tay cắt đứt.

“Em đã rõ, rõ rồi !” Bộ mặt đỏ bừng nói.Kích thích hôm nay tôi nhận được đủ tôi tiêu hóa cả một tuần lễ . Xuất hiện kích thích gì nữa,tim tôi đây không tính là cường hãn ,đoán chừng trực tiếp sẽ báo hỏng .

“Em đã nói như vậy. . . . . . Vậy cũng tốt. Về chuyện ra nước ngoài còn có vấn đề sao?”

“Tạm thời, không có, không có.” Tôi chật vật cúi thấp đầu, từng bước một dịch ra cửa,”Kia buổi chiều gặp ở thư viện.”

“Ừ.” Anh Tô Văn dựa ở trên ghế sa lon, trên mặt mang một bộ ‘ tùy thời hoan nghênh em đại giá quang lâm ’ .A, đây là cái vẻ mặt gì .Quả thật quá . . . . quá mức.

Thật đáng sợ, quá đáng sợ .Sau này không bao giờ chủ động tìm anh Tô Văn ‘ nói một chút ’ nữa.Chiết liễu phu nhân hựu thương binh,chỗ tốt gì cũng không chiếm được,ngược lại mình mất thể diện hoàn toàn. Bất quá một hồi nhớ lại câu kia của anh Tô Văn chưa nói ra ‘ anh 【 –】【 –】’, tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu nháo lên.

Không thể nghĩ nữa không thể nghĩ nữa !

Tôi mở ra cuốn tập số học,miễn cưỡng đem lực chú ý đều thả vào dưới ngòi bút .Cuộc sống trường học lắm tai nạn . . . . . trong chua xót lại mang theo chút ngọt. Vết mực nhỏ xuống ở trên tập,chiếu rọi khuôn mặt mệt mỏi của tôi,cùng khóe miệng hơi giơ lên, không dễ dàng phát giác.

“Ừm,Thi Thi, Hạ Phi. Tớ có chuyện muốn nói cho hai người.”Tôi rất khó được buổi tối không tới lớp tự học,đặc biệt đến lớp Thi Thi và Hạ Phi,gọi họ ra khỏi lớp.Hai người bọn họ mặc dù bị tôi đây đột nhiên gọi không giải thích được, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo tôi đi ra khỏi phòng học. Tôi đặc biệt tìm nơi yên tĩnh,không nhanh không chậm đem chuyện mình tương lai đi du học nói cho bọn họ biết, “Là vầy,tốt nghiệp trung học sau, tớ tính toán ra học đại học nước ngoài.”

“A? Như vậy à. . . . . .” Thi Thi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền bộ mặt tiếc nuối thở dài, “Cậu đến nước ngoài, chúng tớ cũng không dễ dàng liên lạc.” Bất quá cô rất nhanh liền lộ ra nụ cười vô tâm vô phế, “Ha ha, đến lúc đó tớ ra nước ngoài du lịch, tuyệt đối sẽ tìm đến nhà cậu ngủ trọ đó.Hừ hừ, đến lúc đó cậu cần phải làm thức ăn ngon hầu hạ ~”

“Ha ha. Cái này không thành vấn đề.” Nhìn cô dễ dàng liền đón nhận sự thật sau, một tảng đá trong lòng tôi cũng coi là buông xuống. Thi Thi cũng thờ ơ như vậy , Hạ Phi tự nhiên cũng. . . . . .

Ừ? Hạ Phi anh, tự hồ bị đả kích rất lớn .Hắn cúi thấp đầu,sợi tóc trên trán rơi xuống, ngẫu nhiên che ánh mắt của hắn. Mặc dù không thấy được vẻ mặt hắn lúc này ,nhưng ngu ngốc cũng có thể nhìn ra trạng thái Hạ Phi không tốt.

. . . . . . Là bởi vì lời của tôi nói sao?

“Hạ Phi .Cậu không sao chứ?”Tôi còn chưa kịp hỏi ra những lời này thì Thi Thi đã hỏi trước một bước, cô giống như là gà mẹ che chở gà con, toàn thân tản ra ánh sáng chói lọi của bản năng người mẹ.Cô vỗ vỗ bả vai Hạ Phi,ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi thăm. Thanh âm của cô ép tới rất thấp, cho dù tôi cách rất gần cũng không nghe được cái gì. Tôi chỉ có thể suy đoán cô đang an ủi Hạ Phi. Con gái an ủi chuyện như vậy , cũng là sở trường đi. Tôi đây suy nghĩ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là yên lặng không nói đứng ở một bên.

Thật ra thì, tôi cũng không bỏ được các cậu .Nhưng là vì anh Tô Văn , vì tương lai bọn tôi . . . . Tình yêu dù sao cũng là ích kỷ , ngay cả khi biết lời này của mình có thể sẽ đem đến đả kích không nhỏ cho HạPhi.Nhưng tôi vẫn nói ra. Đau dài không bằng đau ngắn, chuyện như vậy lừa gạt càng lâu thì càng khó mở miệng.

Thi Thi an ủi tựa hồ có hiệu quả, Hạ Phi anh rốt cục ngẩng đầu lên, đối với tôi miễn cưỡng cười cười, “Tớ không sao, buổi trưa ăn hư bụng, đang đau dạ dày.”

“Thật?” Tôi rất là hoài nghi hỏi ngược lại. Hắn nhìn qua chỗ nào là dạ dày đau , sắc mặt khó coi như vậy. Nếu là đau thật ,cũng là đau lòng đi. Cảm giác tội ác nặng trĩu lần nữa nổi lên trong lòng, tôi há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng thở dài. Không khí trở nên rất đè nén, may mắn Thi Thi ở giữa điều chỉnh cho chúng tôi , dùng giọng cô lấp đầy chỗ trống thuộc về tôi cùng Hạ Phi.

“Ra đó cũng không phải là không thể gặp mặt! Hồng Xương học đại học xong nhất định sẽ trở lại công tác, đúng không?”

Thật ra thì, tôi xem ý anh Tô Văn ,chúng tôi rất có thể sẽ ở bên kia định cư. . . . . . Nhưng ở loại thời điểm nhạy cảm này,tôi cũng không thể nói ra, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói dối có thiện ý, “Ừ. Sẽ trở lại.”

“Hạ Phi.Cậu ngược lại phải cố gắng !” Thi Thi chợt lời nói xoay chuyển,lối suy nghĩ của cô làm tôi nửa ngày cũng chuyển loạn,đối với lời cô càng thêm không hiểu ra sao. Cố gắng. . . . . . Cố gắng cái gì? À tôi hiểu,ý Thi Thi là để cho Hạ Phi cố gắng cùng tôi thi vào đại học nước ngoài .

“Tớ trở về phòng ngủ .” Hạ Phi mặt không thay đổi hồi đáp, bờ môi của hắn mím chặt,đôi mắt giống như là ngọc lưu ly không chút ánh sáng.Ở trong trí nhớ của tôi, hắn có rất ít thời điểm thất thần như vậy .

Người luôn cần lớn lên . . . . . . một chút ly biệt cần thiết cùng thương cảm là thuốc thúc giục trưởng thành.Tôi ngăn cản Thi Thi theo đuổi cước bộ Hạ Phi,”Đừng đi,để cho hắn yên tĩnh một mình. Hạ Phi rất lý trí , không bao lâu nữa là có thể tiếp nhận.”

“Hắn chính là quá lý trí. . . . . . hai người các cậu ngu ngốc. Hừ.”Thi Thi dậm chân, trợn mắt nhìn tôi một cái sau, dùng khẩu khí cực kỳ u oán khí nói, “Mặc dù tớ mấy năm trước cùng Hạ Phi quan hệ ác liệt , tớ thậm chí có điểm ghét hắn. Nhưng tớ hiện tại thay đổi chủ ý, hắn. . . . . . Nhiều năm như vậy cũng thật là không dễ dàng. Hồng Xương cậu thật là bạc tình . Nói đi là đi.”

Lời cô bừa bãi, mỗi một câu nhìn như không có gì liên hệ, nhưng hỗn hợp lại tựa hồ có chút ý . Nhưng khi đó tôi đầu óc rất hỗn loạn, cũng không còn thời gian đi nghĩ,”Bất kể nói thế nào, nếu như Hạ Phi mấy ngày nữa còn không thông, vậy cậu giúp tớ đi khai thông cho hắn.Dù sao hai người cùng một lớp ,ban ngày cũng có thể nhìn thấy. Đợi đến buổi tối tớ sẽ cùng hắn nói chuyện một chút.”

“Ừ. Hồng Xương, cậu thật không thay đổi chủ ý?” Thi Thi muốn nói lại thôi nhìn tôi . Tôi nhấp hé miệng, từ hàm răng miễn cưỡng nặn ra một chữ, “Ừ.”

Thi Thi có chút thất vọng cúi thấp đầu xuống, “Ừm,tớ biết rồi. Cậu yên tâm. Hạ Phi liền giao cho tớ khuyên bảo.”

“Kia nhờ cậu.”Hai người chúng tôi cũng không có tâm tình gì tiếp tục nói chuyện phiếm, qua loa đôi câu sau liền trở về lớp mình.Tôi nằm ở trên bàn , huyệt Thái Dương giống như là bị người dùng chùy đập, một một trống đau, này có thể là bởi vì gần đây áp lực tinh thần quá lớn. Trong đầu nhiều lần lóe lên khuôn mặt Hạ Phi thất thần . Ánh mắt của hắn giống như là du khách gian nan đi lại trong sa mạc ,trong nháy mắt mất đi hi vọng giúp đỡ,cam tâm tình nguyện trở thành chiến lợi phẩm dưới cát đá nóng hầm hập,ảm đạm không ánh sáng.

Tôi biết mình đối với Hạ Phi rất quan trọng, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng tôi cũng không nghiên cứu. Chúng tôi là biết nhau lần đầu là, khi đó hắn bị thấy giáo phân đến bên cạnh tôi ngồi một năm. Hắn từ sơ trung cũng không nói nhiều, đối với bạn học chung quanh cũng lạnh lùng. Nhưng không biết tại sao, hắn đối với người khác hờ hững, đối với tôi lại thật nhiệt tình . Kể từ khi tôi mượn hắn cây bút, hắn sảng khoái đưa cho tôi sau, chúng tôi liền chính thức ‘bắt chuyện’.Thường xuyên qua lại,chúng tôi liền quen thuộc.

Sau đó lại mới phát hiện Hạ Phi không hướng nội như bề ngoài,miệng chế giễu người khác rất sắc bén. Hắn là cái loại người không che đậy ,người bình thường căn bản chống đỡ không được ‘ thẳng tánh ’ của hắn. Vì vậy cả thời sơ trung , hắn trừ tôi và Thi Thi ra,cùng mấy tên trong lớp đều nghiêm mặt. Tôi đã từng không ngại phiền toái giáo huấn hắn : phải làm tốt quan hệ bạn học trong lớp ,sau này làm lớp trưởng còn có phiếu bầu v…v…Nhưng hắn đối với hảo ý tôi một chữ không lọt. Hắn tựa hồ quyết định chủ ý, cả đời chỉ có một người bạn tôi đây ,những người khác, kia cũng cùng hắn không quan hệ. Tôi trước kia thường thường bất đắc dĩ nghĩ đến :Hạ Phi tên này sau khi rời khỏi tôi và Thi Thi, nói không chừng sẽ thành thế ngoại cao nhân .

Tôi kiếp trước vẫn nghĩ mình quan trọng, vô cùng tự cho là đúng, cho đến khi Hạ Phi âm thầm lựa chọn tới Thượng Hải học đại học ,Thi Thi và tôi chia tay tôi mới có chút tỉnh ngộ. Hạ Phi sau khi đến Thượng Hải, thỉnh thoảng sẽ viết thư cho tôi, hời hợt đề cập tới hắn ở trong đại học quen bạn mới. Mỗi khi tôi thấy được những thư kia thì luôn là bị hai loại cảm giác vui mừng cùng thất vọng giáp công . Như sự thật chứng minh , Hạ Phi cho dù không có tôi cũng có thể sống rất tốt. Địa Cầu mất một mình tôi cũng sẽ quay, huống chi tôi không phải rời Địa Cầu, chẳng qua là rời Trung Quốc .

Tự mình an ủi vừa thông suốt sau, cảm giác tội ác rốt cục giảm bớt một chút. Giờ tự học gần hết.Tôi vuốt vuốt huyệt Thái Dương, lung tung dọn dẹp sách của mình ,hướng phòng ngủ đi tới. Hạ Phi còn chưa trở về phòng ngủ, vì vậy tôi thấp thỏm bất an đeo tôii nghe , bên luyện thính lực bên lo lắng chờ đợi.

Ước chừng 30 phút sau, Hạ Phi trên vai đắp một cái khăn lông, đầu đầy mồ hôi chậm rãi đi tới,đẩy ra cửa phòng ngủ khép hờ . Hắn tựa hồ mới vừa tắm xong, trên mặt mang theo nhuận hồng khỏe mạnh ,trên làn da lúa mạch có chút bọt nước, tóc cũng hơi ước. Nếu như phải dùng mấy thành ngữ để hình dung anh lúc này,vậy cũng chỉ có: bồng bột hướng phía trước, tinh thần gấp trăm lần .

Được rồi. . . . . . Thì ra cậu mới vừa rồi thật sự là đau dạ dày ! Làm hại tôi khiển trách bản thân lâu như vậy, ai ngờ đến cậu nhanh như vậy liền ‘ khôi phục nguyên khí ’ . Không chỉ có sắc mặt rất tốt, trong miệng hắn thậm chí còn hát thầm.Bài hát đó giai điệu rất quen tai. Tôi lấy xuống tai nghe, lắng nghe sau mới chợt nhớ tới, kia là bài trở lại quá khứ của Chu Kiệt Luân .Bình thường Hạ Phi trong lòng rất tốt mới ngâm nga,ngu ngốc cũng có thể đoán ra được, hắn giờ phút này tâm tình như thế nào.

Thấy Hạ Phi như vậy ,tôi đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau liền bắt đầu buồn bực. Trước nghĩ lời kịch cùng lời xin lỗi chân thành đều hóa thành hư không, cuối cùng tôi hỏi ra cũng là một câu nói nhảm, “Cậu dạ dày tốt rồi, không đau?”

“Ừ.” Ánh mắt ướt át hơi tối sầm lại, nhưng rất nhanh liền sáng lên .Hắn khó hiểu cười cười với tôi, dùng khẩu khí đùa giỡn nói,”Nói cũng lạ, cậu không ở đây,dạ dày tớ liền hết đau. Ha ha, nó giống như cho tới bây giờ chưa tồn tại qua.”

“Này !Cậu là quanh co lòng vòng nói,bộ tớ làm cậu ngán hả?”Ánh mắt tôi nhíu lại, cố gắng nặn ra một vẻ mặt tức giận .

“Lời này nhưng là cậu nói, tớ cái ý gì khác cũng không có.”

Tôi cùng Hạ Phi vừa nói vừa nói liền đánh , tôi tóm đầu hắn hắn cù xương sườn của tôi ,trong phòng ngủ đều quanh quẩn thanh âm chúng tôi, tiếng cười nửa cao .Tôi vẫn cười khúc khích, cuối cùng mệt mỏi cười cũng cười không ra, ngã ở đệm giường mình thở hổn hển, không khí tế nhị lúc trước bởi vì chuyện du học sinh ra bị hoàn toàn phai nhạt.

Cậu xem, ngay cả anh em tốt nhất của tôi cũng không cảm thấy tôi học có vấn đề gì, cũng không còn xúc động phẫn nộ lên tiếng ngăn cản tôi. Vậy tôi còn phiền não gì đây?Tô thúc thúc cùng mẹ để anh Tô Văn giải quyết. Hiện tại tôi chỉ phải cố gắng học tập, cố gắng thi đậu toàn bộ học bổng là tốt rồi. Thật ra thì ngày ra đó còn xa đây, có ít nhất hơn một năm, sớm lo lắng ,từ trước đến nay không phải là tác phong của tôi.

Tôi thật sâu thở dài, đối với mình đệm giường trên đỉnh đầu mất thăng bằng nói, “Hạ Phi. Có người anh em như cậu thật tốt.”

“Có anh em không giữ lời như cậu.Tớ. . . . . . vừa bắt đầu thì không nên tin tưởng bất kỳ một câu nói nào của cậu .”

“Nè !Cậu đây là ý gì?”

“Hồng Xương là một tên lường gạt. Từ đầu đến đuôi là tên lường gạt. Sau này đánh chết tôi cũng không tin tưởng cậu.” Hạ Phi dùng giọng điệu cực kỳ trẻ con nói, giống như là đứa nhỏ bởi vì chưa ăn kẹo mà khóc thút thít ,âm cuối có chút nghẹn ngào, run lên một cái, giống như thật sự tới cực điểm. Tôi buồn cười gạt gạt khóe miệng, nghĩ thầm Hạ Phi thường ngày là rắn độc chuyển thành phẫn trư cật lão hổ ,rất tự nhiên đem lời hắn nói trở thành cười giỡn, lúc này hạ thấp giọng, “Phi Tử ngoan, đừng khóc , thúc thúc mua kẹo cho cậu ăn ~”

Vốn là cho trận nháo này còn có thể tiếp tục , cũng không nghĩ đến Hạ Phi qua loa đem nó thu về.

“A . . . . .” Tôi nghe được từ trên đầu mình một tiếng than nhẹ. Sau đó là thanh âm Hạ Phi cực kỳ mệt mỏi ,”Hồng Xương, tớ rất mệt , ngủ trước.”

Sau hôm đó, chuyện ra nước ngoài ít khi được chúng tôi nhắc tới.Chúng tôi đàm luận nhiều hơn là bí quyết học tập ,phương pháp giải đề cùng đủ thứ trong trường.Tôi rốt cục cùng tên ngồi cùng bàn đạt thành nhận thức ‘ nước giếng không phạm nước sông ’ .Thời gian thật nhanh trôi qua, lịch ngày còn chưa kịp xé ,cũng đã qua một tháng. Sau khi tan lớp hành lang trong thường có thể nhìn thấy khuôn mặt u sầu của học sinh lớp mười hai , thường lâu không có ra ngoài trời mặt trắng bệch giống như Vampire.Bọn học sinh 11 chúng tôi mỗi ngày bị truyền thụ của lớp 12 dọa sợ.Cao trung chính là như vậy, trừ làm bài đi học cùng đủ chuyện ra,ít có cái gì có thể vĩnh tồn ở trong trí nhớ . Cho nên, tôi thậm chí ngay cả ngày hôm qua buổi trưa ăn cái gì đều không nhớ.

Anh Tô Văn như nguyện thi đậu toàn bộ học bổng, tin tức này cũng không làm người ta ngoài ý muốn. Nếu anh không thi đậu tôi mới khiếp sợ đây. Nhưng cho dù như vậy, chúng tôi vẫn tụ họp cùng nhau, ăn mừng cho anh một phen. Mẹ đối với chuyện anh Tô Văn ra nước ngoài hỗ trợ muôn phần, anh Tô Văn nói với bà chuyện du học này sau, bà không chút do dự lấy ra tiền tiết kiệm phía sau hộc tủ,đem mật mã nói cho anh Tô Văn . Anh Tô Văn uyển chuyển cự tuyệt, nói chính anh bao năm qua đi làm, tiền dạy kèm đủ mua vé máy bay. Mà chờ đến bên kia sau, mỗi tuần cũng sẽ có học bổng, cho nên không cần mẹ đưa tiền.

Nhưng mẹ tôi kiên trì mà đem sổ tiết kiệm nhét vào trong tay anh Tô Văn . “Nhận lấy đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì cần tiền làm sao bây giờ? Đây chính là nước ngoài, cuộc sống không quen . . . . . .”

Bác Tô đối với chuyện anh Tô Văn ra nước ngoài không có phát biểu ý kiến, chỉ là thần sắc bình tĩnh gật gật đầu.Cha con bọn họ phương thức chung sống rất kỳ diệu, hai người bình thường không nói chuyện,vừa mở miệng thì liền khách khí dọa người, một chút cảm giác thân thuộc thỏa đáng cũng không có.

Đại học anh Tô Văn bên kia tháng bảy tựu trường, mà lúc này, thi tốt nghiệp trung học trong nước như dầu sôi lửa bỏng. Học sinh lớp 12 phát điên gian nan tập trung thi tốt nghiệp trung học thì anh Tô Văn dù bận vẫn ung dung chuẩn bị hành lý ra nước ngoài.Thật ra thì anh hoàn toàn có thể không cần tới trường học , nhưng anh vẫn quyết định muốn lưu lại đến lễ tốt nghiệp.Theo như anh nói, đợi ở nhà cũng không còn chuyện gì, còn không bằng ở thư viện trường cho hết thời gian. Mà lễ tốt nghiệ , anh có thể đi không đi , nhưng làm hội trưởng hội học sinh , anh có nghĩa vụ đi. Hơn nữa, ở trường học còn có thể thấy tôi.

Anh nói lời như thế thì ngoài miệng treo nụ cười .Giống như đem bộ mặt tôi đỏ bừng thành chuyện anh hiện nay có hứng thú nhất .Bị anh huấn luyện, tôi da mặt ở trong thời gian ngắn dày hơn rất nhiều, số lần đỏ mặt cũng chợt giảm bớt. Cũng không biết đây là hiện tượng tốt hay là cái gì. . . . . . Anh Tô Văn tựa hồ có chút bất mãn, nhỏ giọng lầm bầm một câu, nói tôi tước đoạt niềm vui thú của anh.

= =! Cho nên nói, vui vẻ quả nhiên là thành lập trên sự thống khổ của người khác sao?