Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 3: Hạ phi



“Ngày mai, con muốn ra ngoài một chuyến.” Hột cơm cuối cùng trong chén cũng vét sạch, xoa xoa khóe miệng của mình, nói với từng người trên bàn.Bác Tô không yên tâm tiếp lời, “Bằng không để Tiểu Văn đi cùng con, một mình con, chúng ta cũng không yên tâm.”

“Yên tâm! Sao lại không yên lòng!” Mẹ không nói gì mà đem lời bác Tô cắt đứt, đối với tôi ném cho cái mị nhãn, “Đi đi, nếu cần tiền thì nói mẹ một tiếng là được.”

Tôi khoa trương làm một cái biểu tình ‘ mỹ nữ, tôi bị người sát ’, sau đó liền đứng lên, làm bộ sờ sờ bụng phồng phồng của mình, “Con đi tản bộ.Mọi người cứ tiếp tục ăn .” Sau đó liền đi ra cửa chính.

Đây là lần đầu tiên sau khi tôi ‘sống lại’ bước ra khỏi nhà. Nghênh đón làn gió nhẹ trước mặt, mang theo hơi thở đặc biệt của đầu hè, dưới chân là cỏ xanh biếc khiến người ta vui vẻ, cây bồ công anh vàng óng giống trải rộng từng ngóc ngách trong vườn hoa nhỏ.Dưới lầu nhà chúng tôi còn có một vườn hoa không lớn không nhỏ, lúc còn tiểu học tôi thường cùng Thi Thi tới chỗ này chơi trốn tìm. Cô ấy trốn tôi tìm, tôi cũng không biết ở trong vườn hoa nhỏ này té bao nhiêu lần. Cái răng cửa của tôi cũng góp vào một góc nơi này.Bất quá may mà sau này mọc lại một cái khác, nếu không tôi đây cả đời cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Vườn hoa nhỏ này lúc tôi lên lớp 12 đã bị phá bỏ, xây một cái chung cư cao mười tầng.Nhữngquá khứ tốt đẹp kia là hồi ức không chỗ nào tìm được.Hiện tại tôi đã có cơ hội trở lại nơi này,có thể đích thân chạm vào mỗi một đường vết nứt trên mặt đất , ngửi thấy hương thơm của mỗi đóa hoa không tên.

“Trời tối rồi.Em còn muốn đứng đây tới khi nao?” Giọng anh Tô Văn bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau tôi.Tôi bị dọa đến nỗi nhảy dựng , sau khi thấy anh mới yên lòng vỗ vỗ ngực, có chút oán giận nói, “Anh trai, anh làm em sợ muốn chết.”

“. . . . . .” Vốn là anh Tô Văn cách tôi rất gần, bởi vì tôi chợt đứng lên, đôi mắt màu hổ phách của anh Tô Văn cách tôi cơ hồ chỉ có ba centimet.Tôi và anh cũng không không thoải mái bắt đầu xoay người, bình chỉnh hô hấp , sau đó mới tiếp tục nói chuyện với nhau . Bất quá , tôi lúc trước đúng là không chú ý tới, thì ra anh Tô Văn có đôi mắt đẹp như vậy.

“À.Sắp tối rồi, nếu không trở về bọn họ sẽ lo lắng.” Anh Tô Văn có chút vội vàng nói, giọng điệu anh không còn bình tĩnh như thường ngày.

“Ờ. Em biết rồi.” Biết điều gật đầu. Màn đêm giống như tấm lụa tối tăm, đem thế giới bao phủ , chung quanh đám dế đã bắt đầu không ngại phiền toái mà tấu nhạc. Tôi bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nửa cười giỡn nửa nghiêm túc hỏi, “Nếu ngày nào đó em biến mất không thấy, anh có lo lắng không? Hay là nói, chỉ có mẹ em cùng bác Tô lo lắng ?”

“Anh . . . . . . đương nhiên sẽ lo lắng.”

“Đây là lời nói thật?”

Anh Tô Văn không tiếp lời. Tôi thấy không thú vị nhún vai, đi về nhà mình. Chuyện này, gấp không được . Tôi an ủi mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn ánh sao sáng lốm đốm trên bầu trời và trăng non núp sau đám mây.

“Ngày mai khí trời không tệ. Anh, có muốn đi xem phim với em không?” Tôi móc ra điện thoại trong túi áo, điện thoại Nokia màn hình đen trắng, dưới đèn đường lóe ra ánh sáng ảm đạm.

“À? . . . . . . Ngày mai, anh rất bận .”Anh Tô Văn mặt không thay đổi nói.Trực giác nói cho tôi biết, anh ấy lúc này, đang nói dối tôi. Chủ nhật rõ ràng lúc anh ấy rảnh nhất, không cần đi ra ngoài dạy thêm, cũng không cần lên học bổ túc . . . . . Nhưng anh hết lần này tới lần khác nói bề bộn nhiều việc.

Quả nhiên, anh ấy vẫn đang phòng bị tôi. Chỉ cần không phải chuyện ba anh giao cho, anh cũng sẽ không làm.

“Vậy quên đi.” Tôi có chút thất vọng cười cười, “Vốn nghĩ muốn giới thiệu anh một người.”

Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Hạ Phi, bảo hắn liên lạc Thi Thi cùng đi xem phim. Không biết tại sao, dù tôi lúc nào hẹn Hạ Phi, hắn cũng rảnh. Đáng tiếc, Thi Thi thì không được, cơ hồ tôi vừa mới cúp máy Hạ Phi liền gọi cho tôi, nói Thi Thi phải đến khoa mỹ thuật, không thể tới.Lúc hắn nói cho tôi biết chuyện này, giọng điệu đầy vẻ tiểu nhân đắc chí .Khiến cho tôi hồ nghi hỏi hắn một chuyện,”Tớ nói này, Phi Tử, cậu có phải ghen tị hay không?”

“. . . . . . Đố kị, ghen tị? Cậu mở hội quốc tế nói đùa à !”Bên kia Hạ Phi lập tức liền tru lên ê a quang quác, nói năng đều lộn xộn,”Ai thèm ghen tỵ với nó,hừ, tư sắc của nó còn chưa đủ tạo thành uy hiếp gì đâu.”

” Ngất ! Ý của tớ là, cậu ghen tỵ với tớ hả, ra cửa luôn có mỹ nữ làm bạn, he he.” Tôi hì hì cười, bắt đầu nói đùa với hắn. Các nam sinh thích nhất thảo luận cái gì ? Các nữ sinh tại hạ giờ học đều thích trao đổi tin tức ‘ bạn XX rất đẹp trai nha ’ , nam sinh chúng tôi cũng không ngoại lệ. Chỉ bất quá ngay trước mặt nữ sinh tuyệt đối là không nói , nhất định phải giữ vững hình tượng, giả vờ một bộ đứng đắn , ngụy quân tử .Nhưng thật ra Hạ Phi không phải là tiểu tử này, đối với vấn đề này không có chút nào hứng thú. Thật không biết hắn lúc nào có thể thông suốt.

“Mỹ nữ? !Là Tống Thi Thi ?” Hạ Phi khoa trương trong loa rống lớn một tiếng, tôi vội vàng đem điện thoại kéo ra, miệng oán trách một câu,”Cậu nói nhỏ chút, tớ sắp bị cậu la cho điếc.”

“A. Ờ. Hừ, dù sao, Tống Thi Thi ở trong mắt tớ, còn đẹp không bằng cậu …..à nữ sinh lầu dưới nhà cậu . Thôi, chút nữa, gặp mặt ở đó , tớ ra cửa đây !”

“A này !. . . . . .” Điện thoại đầu bên kia đã truyền đến tiếng ‘ tút tút tút ’ . Tôi nghi ngờ gãi gãi đầu, kỳ quái, nhà tôi lầu dưới nào có cô nàng nào đẹp mắt ? Nhà tôi là lầu một mà . . . . . có thể là tiểu tử kia thi xong rối loạn trí nhớ đi.Vừa nghĩ như vậy xong tôi liền bình thường trở lại, tùy tiện mặc một cái thun trắng rộng cùng quần thể thao, rồi chạy ra khỏi gian phòng.

Anh Tô Văn không ở nhà, không biết có phải là vì cố ý trốn tôi nên mới biến mất hay không . Tôi nhún vai, cảm giác cổ họng có chút khô khốc . Bất quá phần khó chịu này rất nhanh đã bị kích động thay thế, có thể lần nữa gặp Hạ Phi.

Tôi khóa trái cửa, vội vã chạy tới chỗ cũ. Nơi đó cách nhà tôi không xa, đó là sân bóng rổ gần trường tiểu học . Cái sân bóng rổ này ngày cuối tuần đều để trống, dẫn đến không ít người tới chơi bóng.Được rồi, thật ra thì trường tiểu học người ta có khóa cổng, nhưng một cái cửa sắt làm sao có thể ngăn cản được thanh niên nhiệt huyết bọn tôi?

Cho nên trèo qua lan can đã thành kỹ năng cần thiết của tôi và Hạ Phi. Nhưng kể từ khi vào cao trung, tôi liền không có đến chơi bóng rổ với Hạ Phi nữa.Bởi vì ở nội trú, tôi đến cao trung cũng tiện hơn so với lúc tôi trung học tốt hơn nhiều,trên bãi tập có ít nhất sáu cái giá bóng rổ.Quá lâu không leo tường, tay không khỏi có chút sượng .Mất rất nhiều sức lực mới bay qua được phiến sắt kia.Tôi dùng cổ áo thun xoa xoa cái trán mồ hôi, rất xa đã thấy thân ảnh Hạ Phi trên sân bóng rổ.

Hắn vẫn là một thân áo thun màu lam, mái tóc nghiêng dưới ánh mặt trời sóng sánh ánh sáng, quả bóng một giây trước còn ở trên tay hắn, một giây sau lại rơi vào trong rổ.Sau đó khóe miệng của hắn cong lên, nụ cười của hắn, ngây thơ giống như đứa trẻ .

Cái loại cảm giác quen thuộc xâm nhập vào máu, bài sơn đảo hải hướng đè xuống. Tôi giống như ngập tràn tình cảm, có chút nghẹn lại, càng không thể vãn hồi.Tôi nghĩ tôi lại muốn khóc, bởi vì nhiều quá khứ tốt đẹp đã bị tôi bỏ qua.

“Hạ Phi!” Tôi lớn tiếng kêu lên, một đường lảo đảo chạy về phía hắn. Ánh mặt trời sáng rỡ làm tôi mở mắt không ra, tôi chợt nghe được tiếng tim đập của mình, nhanh đến dọa người.

“A. Tên này làm sao chậm vậy ?” Hạ Phi có chút bất mãn nhíu mày, “Có biết tớ chờ bao lâu rồi không?” Nói xong hắn liền đổi lại sắc mặt nghiêm túc ,dùng giọng sét đánh hát lên,”Tớ đợi đến hoa đều thương, chim đều khóc. . . . . .”

“Ngu ngốc. Cậu hát vẫn lạc nhịp như vậy!” Tôi hung hăng đấm hắn một quyền. Đem tất cả tưởng niệm cùng tình cảm đối với hắn đều dồn vào trong một quyền này.

“Ai nói tớ lạc nhịp, hử?” Hạ Phi mạnh miệng phản bác.

“Ô.Quả nhiên, người uống say đều không thừa nhận mình uống say.”Tôi buông tay ra, vẻ mặt cười xấu xa nói, “Cậu nha, cũng là cùng đạo lý đó.”

“Mấy ngày không thấy,miệng lưỡi cậu sắc bén lên không ít à !” Hạ Phi không có chút lực uy hiếp nào trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi cũng trợn mắt nhìn trở về. Kết quả cũng không biết là người nào thua trước, dù sao cuối cùng chúng tôi đều cười không dậy nổi thắt lưng . Rõ ràng không có gì buồn cười . . . . . Nhưng ở cạnh Phi Tử, chính là vui vẻ không giải thích được .

“Tớ xem cậu tâm tình rất không tệ.Mấy ngày trước cậu gọi lại cho tôi nói mình khổ tâm, xem ra Tiểu Cường quả nhiên là không cần lo lắng ,bất kể trong nhiều tình huống ác liệt nào,cũng sẽ cường hãn sống sót.”

“Dừng. Cậu nói ai là Tiểu Cường?” Tôi liếc hắn một cái, sau đó nghiêm mặt nói, “Ừ. Chuyện nhà của tớ . . . . . Trên căn bản đã giải quyết.”

“Như vậy à.Thật ra thì, cậu nếu muốn bỏ nhà ra đi,có thể tới nhà tớ .” Hạ Phi tựa hồ có hơi thất vọng nói. Tôi khẽ cười một cái, “Nè, cậu còn ước gì tớ bỏ nhà ra đi,trở về ăn gậy đôn thịt một bữa ngon à?”

“Nào có.”

Hạ Phi và tôi vừa nói vừa cười hàn huyên hồi lâu, bóng chạm vành rổ văng 3-4m tới ngoài hàng rào. Vốn nghĩ ra ngoài vận động một chút , nhưng tôi và Hạ Phi cứ trò chuyện như vậy, cư nhiên ngay cả thời gian cũng đều quên, đợi đến trời gần tối tôi mới đột nhiên nhớ ra mục đích mình tới.

“Ôi, cậu nói xem, thời gian sao trôi qua nhanh như vậy?” Có chút oán trách gãi gãi đầu, tôi và Hạ Phi thừa dịp còn sáng, trèo qua phiến sắt,có chút lưu luyến tạm biệt. Tôi nhìn thân ảnh của hắn biến mất ở đèn đường , khóe miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt .

Thế nào đây, thật giống như sinh ly tử biệt . Sau này chúng tôi còn có thể gặp mặt , còn phải cùng nhau trải qua ba năm cao trung, không chỉ là cao trung, sau này còn có đại học, sẽ còn rất nhiều rất nhiều…..

Lại nói tiếp, Hạ Phi năm đó vừa tốt nghiệp cao trung xong, liền dấu tôi thi tuyển vào đại học Thượng Hải, đợi đến khi công bố danh sách thí sinh thi đậu mới nói cho tôi biết.Sau khi đến Thượng Hải, hắn thỉnh thoảng sẽ viết thư cho tôi, nói chuyện linh linh trong phòng, nhưng mỗi lần tôi nói lên Thượng Hải tìm hắn , hắn tìm ra các loại lý do ngốc nghếch để trốn tránh.Chođến bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy. Nhưng tôi nay sống lại, hẳn là sẽ không để loại sự tình này phát sinh lần nữa.Lúc này . . . . . cậu nếu thật sự muốn đi Thượng Hải thì phải nói cho tôi biết một tiếng ,tôi cũng không ghi danh vào trường địa phương.Cùng cậu đến Thượng Hải học cũng không có gì không được.

Lúc tôi về đến nhà, bác Tô tựa tại cửa hút thuốc lá cười cười với tôi. Tôi gật đầu với ông, cúi đầu nhìn hộp thuốc lá trong tay ông.Là loại năm đồng một hộp.Bác Tô nghiện thuốc lá không nhiều,vì không để cho tôi cùng anh Tô Văn hít phải khói, ông bình thường đều ở ngoài cửa hút thuốc lá .

“Hút thuốc lá có hại sức khoẻ.” Rảo bước tiến đến cửa , tôi vô ý thức xen vào một lời. Năm năm sau tôi đây, thật ra cũng hút qua, nhưng khống chế coi như không tệ, trừ lúc tâm tình rất tồi hút hai điếu, chứ bình thường cũng rất ít hút.Thứ này hút nhiều, muốn bỏ cũng không dễ dàng.

“Ờ ,ờ.”Tô thúc thúc vẻ mặt khẩn trương đem hộp thuốc lá thu hồi vào trong túi áo trên ngực, giống như tên trộm bị chộp được, “Bác không hút.Con đừng giận.”

Tôi giận cái gì đâu. . . . . .

Có chút buồn cười gật gật đầu, tôi cũng chẳng muốn cùng bác Tô giải thích. Hành động có thể chứng minh hết thảy, đoán chừng qua một chút là ông có thể quen tôi của hiện tại thôi.Người mà, là một loại động vật kỳ quái. Bạn đối với họ ác ý, họ sợ bạn. Bạn đối tốt với họ, họ ngược lại cảm thấy kỳ quái, không an toàn, hận không thể vả miệng chứng minh bạn có ác ý.

“Tiểu Xương đã về rồi? Mau mau mau, ăn cơm ăn cơm!” Chỉ cần có mẹ tôi, trong phòng bếp vĩnh viễn tràn ngập mùi thơm của cơm trắng.Tôi thoải mái dãn lông mày,rửa tay xong an vị lên chỗ ngồi của mình, cười hì hì nói, “Thực khách đã quay trở lại. A, xem xem, thức ăn hôm nay thật đúng là thịnh soạn .”

Khoai tây xào ớt xanh, đậu hủ cay, thịt kho tàu, cá chưng, măng tây xào . . . . . . Tất cả đều là bữa cơm thường ngày, nhưng so với thức ăn trong nhà hàng năm sao còn ngon hơn.Tôi chóng mặt mà nghĩ , làm bộ lau nước bọt,”Thiệt là, ở bên ngoài chơi cả ngày, chết đói rồi.”

“Ha ha ăn đi, ở đây không có người ngoài, đừng khách khí ,”mẹ càng không ngừng gắp thức ăn vào trong chén của tôi. Tôi nhìn anh Tô Văn đang yên lặng ăn cơm, có chút không được tự nhiên dịch dịch thân, “Mẹ, mẹ đừng chỉ trông con, còn có anh ấy . . . . .”

“A. Tô Văn nó hiểu chuyện như vậy ,dĩ nhiên biết tự chiếu cố mình.Chỉ có con,suốt ngày kiêng ăn, làm mẹ không bớt lo.” Mẹ mặc dù trên miệng nói như vậy , nhưng vẫn thu liễm không ít, dời mục tiêu công kích đến chén anh Tô Văn, một đôi đũa bị bà múa trên dưới bay tán loạn, “Tô Văn à, con cũng ăn nhiều chút ,đừng chỉ ăn rau cỏ, ăn sườn lợn này.A, còn có măng tây, là hôm nay mới vừa mua, còn tươi, dì gắp cho con.”

“Cám ơn dì.” Anh Tô Văn không mặn không nhạt hồi đáp, cử chỉ hữu lễ nhưng xa cách ngàn dặm. Tôi nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn anh Tô Văn. Tôi vẫn cho là. . . . . . anh là thật lòng yêu thích mẹ tôi. Không nghĩ tới anh che dấu cảm tình sâu như vậy.Năm năm trước, tôi đã nhìn sai rồi, hoàn toàn không thấy rõ tình cảm đích thực của anh.

“Miếng măng tây này em ăn, không vấn đề chứ?” Đũa của tôi không khách khí gắp đi măng tây trong chén anh Tô Văn, nhanh chóng bỏ vào trong miệng của mình. Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi một cái, không hài lòng ho khù khụ, “Trong mâm còn rất nhiều, sao con đoạt của Tiểu Văn hả ?”

“A? Bởi vì thoạt nhìn trong chén anh Tô Văn nó ngon nhất.” Tôi bày ra một nụ cười ngây ngốc ,miễn cưỡng đem chuyện này lừa đi. Mẹ hai mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy lo lắng.A, tôi dám đánh cuộc, hiện tại bà nhất định là đang nghĩ tôi và anh Tô Văn từ trước đến giờ bất hòa , tiến thêm một bước nữa là chuyển biến xấu ,thậm chí tăng đến trình độ ngay cả bà cũng đoán không ra .

Trời đất chứng giám, tôi chỉ là muốn giúp anh Tô Văn ăn hết miếng măng tây kia thôi! Bất quá cũng đúng, chuyện anh Tô Văn không thích ăn măng tây , tôi cũng nhiều năm sau mới biết.Bởi vì anh Tô Văn bất kể làm gì, cũng sẽ không lộ ra nhiều cảm xúc.Bạn làm chuyện anh ta không thoải mái , anh ta sẽ không nói với bạn, anh ta chỉ xa lánh bạn.Thứ anh ta không thích ăn, bạn bắt anh ta ăn, anh ta cũng sẽ không chớp mắt mà nuốt xuống, đạm mạc hồi đáp, “Ngon lắm.”

Anh Tô Văn , anh sống như vậy, không thấy mệt mỏi sao?