Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 21: Tỏ tình



Quà anh Tô Văn tặng tôi, thế nhưng là một đôi bông tai thập tự giá .Món quà này làm cho tôi buồn bực hồi lâu, tôi không xỏ lỗ tai, lấy hiểu biết của anh Tô Văn đối với tôi, không thể nào không biết điểm này đi. . . . . . . Bất quá nếu là anh Tô Văn tặng, vậy tôi cứ cất là được, nói không chừng một ngày nào đó có thể dùng tới.

Hạ Phi tặng tôi một cái đồng hồ đeo tay SWATCH màu đỏ.Cái này ngược lại thực dụng hơn nhiều, mặc dù giá tiền của nó rất làm cho người ta đau lòng. Tôi ngày hôm sau liền đeo đồng hồ lên tay .

Duy nhất làm tôi thất vọng, chính là Thi Thi. . . . . . Cô nàng năm nay thế nhưng không chuẩn bị quà cho tôi.Được rồi, thật ra thì không chuẩn bị cũng không vấn đề gì, dù sao bạn bè tặng quà cũng bất quá là vì bày tỏ một loại chúc mừng. Tặng hay không cũng không sao cả. Nhưng bình thường cô nàng hàng năm đều sẽ tặng quà cho tôi mà . . . . . Không lý nào năm nay ngay cả thiệp chúc mừng đều không tặng tôi.

Gần đây chuyện kỳ quái đến liên tiếp,giống như bão tố giữa biển khơi, tôi rất nhanh cũng liền quên mất chuyện này. Sau một tuần sinh nhật tôi, tôi bận tới choáng váng, sau khi tan lớp cũng không có thời gian đi tìm Thi Thi cùng Hạ Phi nói chuyện phiếm. Thật vất vả tới Chủ Nhật, có thể thong thả một hơi. Thi Thi cũng vừa đúng giờ ở nơi này hẹn tôi trước quán hàng rong ngoài trường ‘ đơn độc ’ gặp mặt.

Khi tôi đứng ở quán hàng rong ngoài trường học , miệng ngậm cây ống hút, không có chút nào tự giác hút ,mới đột nhiên cảm thấy rất không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên, không có mang theo Hạ Phi, một mình cùng Thi Thi ra ngoài .Tôi thế nào có loại cảm giác tội ác phản bội Hạ Phi đây?Hắn rõ ràng là không thích Thi Thi , không phải sao? Lại nói,Thi Thi tìm tôi, rốt cuộc có chuyện gì. . . . . .

Đang lúc tôi khổ não , Thi Thi mặc một thân áo lông màu hồng nhạt cùng váy ca-rô xuất hiện trong tầm mắt tôi.Tôi đối cười cười với cô ấy, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ một chút. Thi Thi đã tới chậm 30 phút, đoán chừng là dùng để ăn mặc đi. Thi Thi cực kỳ thục nữ bước đi, chậm rãi đi tới phía tôi.

Cô đến gần tôi mới nhìn thấy, cô nàng hôm nay trên mặt cư nhiên cũng thoa một tầng mỹ phẩm thật mỏng .Mặc dù chỉ là son môi nhạt màu cùng quẹt một tầng lông mi đen như mực ,nhưng vẫn là cho gương mặt thanh tú của cô nàng thêm không ít sắc thái. Lại nói, Thi Thi vốn là bộ dáng cũng không kém, ăn mặc như vậy ,thì càng hơn người.Chẳng qua là cô nàng ăn mặc cùng trang điểm xinh đẹp như vậy,c ùng tôi thân bạn bè nghiêm túc đi ra đường. . . . . . Cái này có chút kỳ quái.

Tôi đầu cũng không đần, hiểu con gái chắc là sẽ không vô cớ mà đem mình ăn mặc nổi bật.Nhớ lại năm đó tôi cùng Thi Thi chung một chỗ lâu như vậy, cũng chưa thấy cô nàng tỉ mỉ trang điểm như vậy à.Chẳng lẽ cô ấy đối với tôi. . . . . .

Cái ý nghĩ này lập tức liền bị tôi lật đổ. Làm sao có thể, đùa gì thế ! Ở kiếp trước, tôi theo đuổi Thi Thi hơn ba năm, cô nàng cũng không đối với tôi có cảm giác gì vượt qua bạn bè.Kiếp này,tôi ngay cả một chút ý tứ thích cô ấy cũng không có biểu lộ ra, cô nàng tự nhiên là càng sẽ không nghĩ như thế. . . . . .

“Đi thôi.” Thi Thi rất tự nhiên nắm lấy tay của ta. Lần này hai tôi ai cũng không có mang bao tay, tôi không tự nhiên, ngay cả đi bộ cũng cà nhắc.Thi Thi phốc cười một tiếng, “Hồng Xương,cậu đây là đang làm gì? Đường cũng không đi.”

“Cái đó, tớ không quá quen, nhất định phải nắm tay đi sao?” Tôi nhăn nhó đem mặt xoay qua một bên. Nắm tay con gái, xúc cảm quả nhiên hết sức tốt đẹp. . . . . Dẫn tới đầu óc của tôi bắt đầu bãi công, cả đầu chỉ còn lại đống ngổn ngang.

“Tớ con gái đây không để ý, cậu để ý cái gì?” Thi Thi rất là khả ái bĩu môi,hai mắt xinh đẹp quay một vòng, “Hồng Xương. . . . .cậu chẳng lẽ, thật ngay cả một người con gái cũng chưa gặp gỡ qua?”

Tôi bình thường đều ở cùng với hai người, làm sao có thời giờ đi quen bạn gái?

Trong lòng tôi muốn nói như vậy,nhưng vì bảo vệ lòng tự ái ít đến thương cảm kia,”Có quen qua ! Chỉ có một, rất phức tạp !”

“Oh . . . . Cũng đúng, Hồng Xương cậu rất được các cô gái hoan nghênh . Tớ nghe bọn họ nói. . . . . . Cậu mỗi ngày đều nhận được một lá thư tình?”

“Ặc, quả thật. . . . . . Thế nhưng chút thư tình kia tớ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn. Lại nói,cậu khi nào lại đối với chuyện tình cảm của tớ quan tâm như vậy?”

“Sao không xem?” Thi Thi trực tiếp bỏ quên vấn đề của ta, cứ thế hỏi.

“He, bởi vì nữ sinh cao trung quá trẻ con.Tớ thì ưa thành thục .” Tôi nửa giỡn nửa nghiêm túc cho qua.Nói thật, tôi không xem những thư tình kia, nguyên nhân lớn nhất thật ra là tôi chẳng muốn đi bóc thư . . . . . Vừa bắt đầu nhận được còn có chút mới mẻ , nhưng sau lại càng ngày càng chán, cũng không thèm nhìn tới liền đem chúng để qua một bên.

“Vậy cậu thích tớ chứ?” Thi Thi thổi cà phê nóng trong tay ,con ngươi lượng lượng sương mù có vẻ ướt át. Bọn tôi đang ngồi ở trong quán cà phê GLORIA BEANS, bốn phía khắp nơi đều là cà phê hòa lẫn sữa tươi phát ra mùi thơm tinh khiết .Bối cảnh âm nhạc đang để một bài hát Âu Mĩ ,thanh âm nam ca sĩ rất đặc thù, hiện tại đang hát đến phần nhỏ,càng không ngừng tái diễn một lời ca ‘Cry me a river’.

Tôi nghĩ có lẽ vừa rồi, lỗ tai tôi nghe nhầm một câu cực kỳ hoang đường ,vì vậy tôi trừng mắt nhìn, mặt mờ mịt nhìn về phía Thi Thi, “Cậu mới vừa nói cái gì?”

“Cậu thích tớ không?”

Được rồi. Đó cũng không phải là nghe nhầm.Tôi kinh ngạc nhìn nhìn Thi Thi ngồi cái bàn đối diện ,cô rũ xuống lông mi, giống như cánh bướm,tôi trước mắt kích động biên độ nhỏ.Cô nàng tốt đẹp như vậy , tôi theo đuổi cô suốt ba năm cao trung.Hiện tại cô nàng ngồi đối diện tôi, dùng giọng điệu có chút mong đợi hỏi thăm tôi, “Cậu thích tớ không?”

Nếu như tôi còn không hiểu tình huống trước mắt ,vậy tôi thì không phải là nam nhân. Nếu như đổi lại mấy năm trước, tôi nhất định sẽ mắt đều không chớp một cái, dứt khoát hồi đáp, “Tớ dĩ nhiên thích cậu.”

Nhưng bây giờ. . . . . . Tôi lại không làm được. Tôi chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, nhìn mặt cô ngẩn người, tỉnh táo phân tích. Nếu như đáp ứng, có lẽ hai người chúng ta, sẽ ở cùng một chỗ. Nhưng ở chung một chỗ thì sao?Thi Thi vẫn là sẽ đối với anh Tô Văn vừa thấy đã yêu, còn sẽ giống như đối với đồ bỏ đi đem tôi vứt bỏ qua một bên. Có lẽ trải qua cố gắng, đoạn lịch sử này cũng sẽ bị tôi thay đổi, nhưng tôi không có dũng khí đi đối mặt kết quả thất bại . . . . . .

Huống chi, tôi đối với Thi Thi, đã không phải là loại cảm giác đó . Cô nàng lúc này càng giống như đứa em gái cần tôi hết lòng chăm sóc, mà không phải thanh mai trúc mã tôi thầm mến mấy chục năm .

Nếu như tôi nói ‘ không ’, vậy có thể đả thương lòng của cô ấy hay không?

Tôi đau đầu suy nghĩ, trên trán chẳng biết lúc nào, cũng rơi xuống một giọt mồ hôi .Tôi tay run run ,bưng lên tách cà phê,nhợt nhạt liếm liếm.Cà phê không có thêm sữa tươi hoặc đường ,chỉ còn lại mùi vị đắng chát,giống như màu sắc của nó,đen thuần túy.Tôi thở dài, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, chống lại vẻ mặt Thi Thi một nửa ngượng ngùng, một nửa mong đợi .

“Thi Thi. . . . . . Cậu đùa gì thế.” Không thể đáp ứng, cũng không có thể cự tuyệt. Tôi chỉ có thể lựa chọn giống như hèn nhát ,trốn tránh.

“Hồng Xương. . . . Tớ không phải là đang nói đùa!” Thi Thi có chút tức giận đem tách đập trên bàn, phần nhỏ chất lỏng bắn ra tách cà phê, mặt bàn một mảnh hỗn độn. Tôi cúi thấp đầu, cố gắng bày ra một vẻ mặt vô tội, “Thi Thi à,đừng tìm ‘bạn thân’ cậu giỡn cái chuyện này ha ha.Tớ nhưng trải qua không nổi đả kích này.” Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn thân, hy vọng có thể để Thi Thi hiểu, thật ra thì tôi đối với cô nàng chỉ có tình bạn mà thôi.

“Cậu . . .” Thi Thi từ trước tới giờ cũng không ngốc.Cô rất nhanh liền nghe ra ý tứ của ta. Cô rất miễn cưỡng cười cười, “Như vậy à.Cậu cũng nhìn ra tớ đang nói đùa nữa?”

“Thi Thi. . . . . .” Tôi đứng ngồi không yên gãi đầu, không biết nên nói cái gì mới có thể an ủi cô,”Chúng ta không phải ước hẹn sao, tớ,cậu, Hạ Phi,ba người vĩnh viễn cạnh nhau. . . . . . Nếu như hai chúng ta quen nhau, vậy Hạ Phi thì sao?”

“Hạ Phi hắn từ lúc vừa mới bắt đầu liền căn bản không quan tâm tớ.Hắn chỉ quan tâm một mình cậu !”Thi Thi từ túi xách móc ra một bảng phác hoạ màu đen A4 ,trong thanh âm mang theo nức nở rõ ràng , “Quà sinh nhật của cậu.”Nói xong cô liền phất tay áo rời đi. Tôi vốn là muốn đuổi theo ,nhưng ở cửa lại bị phục vụ ngăn lại, yêu cầu tính tiền. Chờ tôi trả xong,Thi Thi đã sớm chạy đi không thấy bóng dáng.Tôi nản lòng thở dài, lại một chuyện bị tôi làm hỏng . Tôi thật sự là quá tệ. Rõ ràng thề nói muốn bảo vệ Thi Thi cùng Hạ Phi, nhưng cuối cùng thế nhưng biến thành xúc phạm tới Thi Thi.

Mở ra bản phác hoạ trong tay,cơ hồ mỗi một tờ đều có tôi xuất hiện. Có cái họa pháp trừu tượng,có cái đường nét nhợt nhạt,còn lại là một khoản vẽ một cái, cho dù tôi đây cái không hiểu vẽ tranh ,cũng có thể nhìn ra hao tốn rất lâu mới có thể vẽ ra một bản phác họa.

Sau đó tờ cuối cùng viết một hàng LOGO thật to :Tặng cho Hồng Xương cực kỳ hoàn mỹ nhất của tớ. Chúc cậu sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ .Hy vọng có thể cùng cậu vượt qua mỗi một cái sinh nhật, nha !

Thi Thi. . . . . . Lòng của tôi bị hung hăng siết chặc.Cô ấy thích tôi khi nào ? Tại sao không sớm một chút, ở kiếp trước tôi thích cô ấy như vậy? Tình cảm nếu như biến mất, cũng sẽ không sống lại. Hiện tại lịch sử bị đổi ngược ,Thi Thi thích tôi, tôi cũng không thích cô ấy nữa.Thật là nực cười tới tột cùng. . . . . Đây chính là vận mệnh trong miệng mọi người thường nói sao? Luôn lần lượt đánh mất,luôn không chiếm được cái mình muốn .

. . . . . . Hoặc giả, tôi hiện tại lần nữa thích Thi Thi, cũng còn không coi là trễ. Như vậy, mọi người chúng tôi đều sẽ vui vẻ. . . . . . có phải không?