Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 11: Chạy cự li dài



Trước khi đại hội thể dục bắt đầu, tôi mỗi ngày đều kiên trì đến bãi tập chạy mấy vòng.Tôi đây tinh thần ‘ vì vinh quang lớp học mà không tiếc lãng phí thời gian học tập quý giá của mình ’, đả động không ít bạn học nhiệt huyết , làm cho bãi tập vốn rộng thênh thang trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện không ít người.

Mà phẩm chất của tôi lần nữa kỳ diệu có xu hướng tăng vọt lên, bên ngoài bãi tập xuất hiện một đám cổ động viên tự nguyện, lâu lâu huýt sáo kêu gào tôi cố gắng lên. Tôi nhịn, nhịn nhịn! Điều chỉnh tốt tâm tình,tiếp tục giữ chắc cước bộ chạy đi.Thi Thi lén lút nói cho tôi biết, Hạ Phi kể từ khi cùng tôi đánh cuộc xong, tự động đi tìm uỷ viên thể dục lớp họ, tham gia bốn hạng mục. Hay thật . . . . . Quả thật thật muốn cùng tôi đối nghịch! Cho nên tôi dâng lên cảm xúc mạnh mẽ chưa từng có chạy đi, vốn là toàn bộ hành trình 10.000m có thể chạy nhanh, nhưng bị tôi bóp méo thành tốc độ chậm rì.Mỗi lần cảm thấy sắp không thể kiên trì, thì thân ảnh Hạ Phi kia đầy quang mang chói lọi hiện ra trong đầu tôi.Đồng thời còn xuất hiện một năm phần kem kia. Vì chúng, liều mạng!

Đại hội thể dục ngày hôm ấy. Bầu trời bao la quang đãng, ngay cả chút gió cũng không có. Cho dù mặc đồng phục ngắn tay, cũng vẫn nóng đến độ làm cho người tôi chịu không được. Mặt trời giống như cái lò nướng , nó chiếu lên mặt đất một chốc, mặt đất liền bị hun nóng, hận không thể đem chúng nó nướng thành tro bụi.Hu, có lầm không vậy,trong thời tiết như vầy mà chạy 10.000m?

Tôi ở trong lòng kêu thảm, trên mặt lại vờ một bộ trấn định, cùng mấy đứa bạn chung lớp cười cười nói nói. Bởi vì tôi cùng Hạ Phi không chung lớp, cho nên cũng không thể ngồi ở chung một chỗ. Dù sao hai bên cũng không cùng phe, tôi hiện tại mà chạy đến lớp bọn họ, nhất định sẽ bị lớp tôi mắng to là phản đồ.

Đang lúc tôi đứng ngồi không yên, đợi đại hội thể dục chính thức bắt đầu, một cô nàng nhóm báo chí giương cao Microphone, chạy tới bên cạnh tôi, “Bạn Hồng Xương , hôm nay bạn là một trong những tuyển thủ được coi trọng, có thể tiếp nhận phỏng vấn của nhóm báo chí chúng tôi chứ ?”

Tôi tò mò liếc nhìn Microphone kia, do dự một chút liền hỏi, “Cái này là giả hở?”

“À.Kinh phí trường cấp cho nhóm không nhiều lắm.” Cô nàng nhóm báo chí cũng không hề cố kỵ mà nói thật ra, cô trừng mắt nhìn tôi, lộ ra một nụ cười thẳng thắn , “Cho nên, bạn có tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi chứ?”

“A ,không sao cả. . . . . . Cậu có vấn đề gì cứ hỏi .”Tôi cũng là lần đầu từ lúc chào đời tới nay được phỏng vấn, nhất thời chân tay luống cuống ,thắt lưng thẳng tắp mắt nhìn phía trước, người không biết còn tưởng rằng tôi tới thời khắc chuẩn bị vì quốc gia hiến thân .

“Thật tốt quá! Ừm, vậy vấn đề đầu tiên.” Cô hưng phấn từ trong túi áo móc ra giấy bút, “Nghe nói sở trường của bạn là chạy cự li dài, như vậy lần này bạn có nắm chắc mình đoạt được giải nhất hay không?”

“A. Đương nhiên là không .Ai cũng không nắm chắc trước khi tranh tài mà đoán ra kết quả.”Trừ phi cô cũng tới từ tương lai. Tôi ở trong lòng nhỏ giọng bổ sung.

“Bạn Hồng Xương thật là khiêm nhường. Thật ra thì chúng tôi mỗi ngày đều có thể bắt gặp cảnh tượng bạn tập chạy sau khi tan học. Không ít người cũng bị tinh thần vô tư hướng về phía trước của bạn thuyết phục, cùng tập chạy theo.Xin hỏi là niềm tin nào đã ủng hộ bạn mỗi ngày không ngại phiền toái chạy 10.000m đây?”

Vì kem. . . . . . Được rồi, cái này tuyệt đối không thể nói , nếu không hình tượng của tôi bị thiệt hại.Tôi đem lời nuốt xuống cổ họng, nặn ra một nụ cười như có như không, “Mỗi lần tôi cảm thấy mệt mỏi, sắp chống đỡ không nổi ,chỉ cần nghĩ đến các bạn học trong lớp tương thân tương ái cùng các thầy cô giáo vất vả cần cù ,sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”

“A. . . . . . Thật không hổ là bạn Hồng Xương !Thật sự là làm cho người ta thật cảm động! Khó trách bạn Hồng Xương lại được các bạn cùng lớp yêu quý .” Cô nàng nhóm báo chí viết lên cuốn tập xoẹt xoẹt xoẹt, khóe mắt đã tràn ra một giọt nước mắt trong suốt long lanh .A này,cô thuộc nhóm báo chí chứ không phải trong nhóm kịch, không ngờ có thể không cần hành tây cũng khóc được ! Khóe miệng tôi co quắp, từ trong túi móc ra một bọc khăn giấy đưa cho cô, “Cậu không sao chớ?”

“A, cám ơn, không có gì, tôi là bụi bay vào mắt. À,còn có một vấn đề cuối cùng .”Ánh mắt của cô vừa chuyển , làm gì còn dấu vết vừa khóc nào? Tôi cảm giác mình bị hung hăng đùa bỡn một trận,nhưng chỉ có thể mặc kệ trừng mắt, “Còn vấn đề gì?”

“Ừm, bạn Hồng Xương. . . . . . Bạn đã có người trong lòng chưa?”

Tôi đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, “Cái này, cùng đại hội thể dục hôm nay có quan hệ gì mà?”

“Không có quan hệ gì hết, tôi chính là muốn biết.” Cô nàng nhóm báo chí hai mắt toát ra ánh sao vàng , giống như phát hiện tân đại lục ngó chừng tôi, “Bạn Hồng Xương có biết, hiện tại bạn đã được xếp hạng chỉ đứng sau học trưởng Tô Văn lớp 11 không.Dưới một người, trên vạn người nha !Chúng tôi tự nhiên đối với cuộc sống riêng tư của bạn . . . . . cảm thấy rất hứng thú.”

“Vậy cậu đi mà phỏng vấn Tô Văn. . . . . . Học trưởng đi !”Đầu tôi đau vuốt vuốt huyệt Thái Dương, “Trước khi thi đấu tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức, xin cho tôi an tĩnh nghỉ ngơi một chút.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Tôi tuyệt đối sẽ cỗ vũ cho cậu !” Cô nàng nhóm báo chí cũng không nổi giận, lập tức liền sinh long hoạt hổ túm lấy Microphone, chạy đến tên ngồi cùng bàn bên kia líu ríu . Xong, từ cái miệng của tên ngồi cùng bàn kia, miệng đầy thuốc nổ, từ trước tới nay bí mật qua miệng hắn sẽ không còn là bí mật,đoán chừng đều không cần hỏi sẽ nộp vũ khí đầu hàng .Hiện tại chả muốn quản tên kia nữa,bởi vì đại hội thể dục đã chính thức khai mạc.

Mắt liếc qua lớp bên cạnh, Hạ Phi vẻ mặt cà lơ phất phơ ăn kem hộp ,cùng Thi Thi cầm bình nước đối với tôi cười đến cảnh xuân rực rỡ, tâm tình nóng rang nhất thời được áp chế. Tôi tìm chỗ tương đối mát mẻ ngồi xếp bằng, giống như lão tăng ngồi thiền hai mắt nhắm nghiền. Đáng tiếc tôi còn chưa nghỉ ngơi bao lâu, cảm giác trên vai của mình bị vỗ, mở mắt ra, thấy uỷ viên thể dục mang theo cái mũ cười hi hi với tôi, chào hỏi tôi bảo tôi chạy khởi động làm nóng người.

“Tới tớ nhanh như vậy?” Tôi giật mình hỏi, “Truyền thanh không phải mới nói tuyển thủ nhảy cao xuống chuẩn bị sao?”

“À, 10.000m phải chạy lâu,cho nên trường học liền quyết định cho các cậu chạy trước, thi đấu nhảy cao cùng nhảy xa đồng thời tiến hành. Như vậy chờ bọn họ nhảy xong, các cậu cũng kém vừa xong.”

“Như vậy à.Nhà trường thật đúng là biết quan tâm.” Tôi hơi châm chọc nói một câu, “Trời nóng như vầy,vạn nhất bị cảm nắng làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, mới vừa rồi không ít tuyển thủ chạy nước rút cũng ngất ngay đích đến.”Ủy viên thể dục lòng vẫn còn sợ hãi chỉ chỉ, “Xem, may mà hội học sinh sáng suốt,trước đó băng ca cũng chuẩn bị xong.”

“Phốc! Đến lúc đó tôi hôn mê, cậu phải tới vác tôi à nha.” Tôi cùng uỷ viên thể dục đập đập tay,coi như là đạt thành chung nhận thức. Vận động làm nóng người đơn giản áp áp chân, giang rộng sườn cánh tay một chút. Khóe miệng tôi sụp xuống nhìn những tuyển thủ chạy 10.000m khác.Bọn họ ai cũng sầu mi khổ kiểm , giống như từ nhỏ ăn hoàng liên lớn lên .Hm,người tại giang hồ tung bay, ai có thể không bị chém . . . . . . Tôi quăng cho bọn họ một ánh mắt ‘anh em, cực khổ các cậu rồi’ , bọn họ nhưng lại coi thường mục đích trong lòng tôi, thân thể cứng ngắc làm động tác áp chân .

Vốn thi đấu cũng là dựa theo lớp. Nói thí dụ như, tuyển thủ nhảy cao lớp mười cùng lớp mười một cũng là tách ra .Nhưng là bởi vì 10.000m tiêu hao thời gian thật sự quá dài ,cho nên trường học dứt khoát đem tất cả tuyển thủ chạy 10.000m tụ tập ở chung một chỗ, một lần cho xong.

Mục tiêu ban đầu của tôi chẳng qua là không chạy về bét mà thôi, nhưng kể từ khi cùng Hạ Phi đánh cuộc sau, cái mục tiêu này liền sửa đổi thành: cố gắng tranh thủ đoạt được hạng nhất.Nhưng nếu là cùng học trưởng cao trung tranh giành hạng nhất, so với cùng tuổi tranh giành càng phải cố sức hơn.Bọn họ dù sao có ưu thế cao lớn, chân dài cơ hồ hơn phân nửa ta,nói cách khác hắn chạy một bước, tôi phải chạy hai bước nhỏ. . . . Trời ạ, thật không công bằng.Như vậy xem ra, ưu thế duy nhất của tôi là sự chịu đựng.

Tôi thở dài, đi theo các binh sĩ tới đường chạy , truyền thanh thỉnh thoảng phát ra, “Bây giờ là hạng mục chạy 10.000m của nam.” Không ít người xem nhảy cao nhảy xa bị truyền thanh hấp dẫn tới đây, tò mò ghé vào lan can nhìn xuống chúng tôi. Tôi thế nào có cảm giác mình là động vật cấp thấp bị nhốt trong vườn thú bị loài người xem xét đây?Cảm giác này thật đúng là không dễ chịu. Quá nhiều người, thanh âm vừa quá ồn, tôi tìm hồi lâu cũng không tìm được thân ảnh Hạ Phi cùng Thi Thi, cũng nghe không được thanh âm cổ vũ của bọn họ . Bạn đang

Trọng tài mang súng đứng ở bên tay phải của tôi .Hắn nhìn đồng hồ một chút, sau đó đem súng giơ cao, chỉ lên trời,”Chuẩn bị! Bắt đầu!”

Cũng không biết tiếng súng vang lên khi hắn nói ‘ bắt đầu ’ mới nổ , hay là trước khi ‘ bắt đầu ’ liền vang lên, dù sao không ít người lúc trọng tài nói xong ‘ chuẩn bị ’ sau liền xông ra ngoài. Oa,tốc độ kia, quả thực so với chạy nước rút trăm mét còn phải khen. Tôi trong nháy mắt liền rơi vào vị trí cuối cùng.Phía trước đường chạy bụi đất tung bay, trên không trung cát đá bay bổng tạo thành một đạo chắn màu nâu nhạt .Đám người kia, cũng thật là độc ác. Tôi cắn răng, tiếp tục giữ vững tốc độ của mình cùng tần số hô hấp ,ở trên mặt đất mỗi một bước đều đều giống như máy móc.

“Cố lên! Cố lên!” Các cổ động viên các lớp rất nhanh liền kêu lên , giống như cổ họng người nào lớn người đó liền thắng. Những thứ tạp âm này cũng bị tôi chặn bên ngoài, tôi duy nhất nhìn qua, chính là đường chạy màu trắng dưới chân .Duy nhất nghe được , chính là tiếng tim bang bang mình nhảy lên cùng thanh âm mũi chân rơi xuống đất .Duy nhất nghĩ đến , chính là Hạ Phi nắm chặt hai cây kem không tình không nguyện cười khổ với tôi.

Chút ít này cũng cho tôi khích lệ lớn lao, đáng tiếc khích lệ là khích lệ ,tôi vẫn đang ở hàng ngũ cuối cùng. Đám người kia căn bản không đến chạy cự li dài, mà đến ra oai. Một đám như mãnh hổ hạ sơn liều mạng vọt về phía trước. Đợi tôi chạy bốn vòng , đã có người nhanh chóng vượt qua tôi. Nói cách khác, tôi bây giờ cách người chạy nhanh nhất chênh lệch đến 400m,hơn nữa cái chênh lệch này có thể càng kéo càng lớn, bởi vì hắn tốc độ vẫn nhanh trước sau như một , thoải mái mà lách qua tôi.

Không được, không được, tôi phải bình tĩnh. Tôi nắm thật chặt quả đấm. Cảm giác cho tôi biết, tôi mỗi buổi chiều chạy đến bãi tập khổ luyện 10.000m, kết quả là muốn chạy sau một gã áp chót sao? Nếu như tôi hiện tại nóng nảy, nói không chừng liền áp chót thật. Tôi nhất định phải nhịn xuống , đợi đến khi bọn họ không còn khí lực sau đó mới làm cho họ trở tay không kịp. . . . . .

Đội cổ động sau khi nhìn chúng tôi chạy sáu, bảy vòng ,bắt đầu cảm thấy không thú vị, tiếng gào cũng nhỏ đi không ít. Dù sao cũng còn tới mười bảy, mười tám vòng mới có thể phân ra thắng bại .Hiện tại bọn họ gào lên làm cho cổ họng khàn đi,kia đợi đến thời khắc cuối cùng ,tuyển thủ vẫn đang dẫn đầu bỗng nhiên bị vượt qua, đây chẳng phải là lãng phí tình cảm cả nửa buổi trời sao? Cho nên bọn họ lại quay về phía bên kia đang thi đấu nhảy cao cùng nhảy xa, khí thế ngất trời gào lên.

Dường như đội cổ động vừa rút lui, đám tuyển thủ trên đường chạy mới vừa rồi còn như hổ như sói, cũng mất đi ủng hộ tinh thần , từng chút từng chút ỉu xìu . Tốc độ bọn họ dần dần chậm đi, từ tốc độ chạy nước rút biến thành chạy vừa, cuối cùng biến thành chạy chậm. Đến vòng thứ 15,rốt cục có người bỏ cuộc, chỉ thấy vẻ mặt mệt mỏi, cước bộ lảo đảo rời sân .Có người khơi dòng, liền thêm nhiều người lục lục tục tục bỏ cuộc .

Cuối cùng vốn là hơn ba mươi người thi đấu, chỉ còn lại chừng mười người. Tôi hiện tại ít nhất không còn áp chót nữa.Tôi có chút phẫn nộ mà nghĩ .Lọn tóc đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, ướt sũng rủ ở trên trán của ta. Nhưng đồng thời, ánh nắng cực nóng đem hơi nước trên người của tôi còn thừa không nhiều lắm bốc hơi .

Bởi vì khí nóng tăng cao, đường chạy cũng trở nên vặn vẹo, giống như một cái gương biến dạng, thỉnh thoảng lại biến hóa hình dáng. Người đang trong sa mạc thấy ảo ảnh , sẽ kích phát ra tất cả tiềm năng phóng tới nó.Đáng tiếc giờ phút này tôi chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng ,thân thể mỗi nơi đều giống như đang thiêu đốt .A, không sai, hiện tại thân thể của tôi đang đốt mỡ. Thầy giáo sinh vật từng nói qua :nếu như người tiêu hao năng lượng quá độ, cũng không đủ đường glu-cô cung cấp , thân thể sẽ trực tiếp đốt mỡ trong cơ thể để dùng.

Nhưng tại sao tôi còn có thời gian suy nghĩ những thứ vớ vẩn này chứ.

A đúng, tôi đang dời đi mục tiêu. Để trong đầu tràn đầy nghĩ đủ chuyện, như vậy sẽ tạm thời quên đi khó chịu trên thân thể , cũng không biết như vậy có được hay không .Dù sao. . . . . . cắn chặt môi cũng phải tiếp tục kiên trì.

Còn lại, năm vòng. . . . . . bốn vòng. . . . . . ba vòng.

Mỗi một bước đều giống như đạp trên bông vải, tôi đã không còn cảm giác được hai chân của mình, chỉ biết chúng nhất định phải bước về phía trước, không chút nào để ý phía sau.