Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 71: Phong đế



Cuối năm, làng điện ảnh cũng bận rộn vô cùng với hàng loạt tin tức mới. Trong đó, tin tức Hạ Phong và Ivy chia tay gây chấn động lớn nhất.

Nhà trai trả lời vô cùng phũ phàng: Chúng tôi đều phát hiện một vấn đề, thì ra chúng tôi làm bạn bè thích hợp so với tình nhân nhiều.

Nhà gái chỉ mỉm cười nói: Điều này tốt cho cả hai.

Đây là chuyện gì vậy?

Hạ Phong buông tay: Điều này không liên quan đến tôi, Ivy nói muốn chia tay.

Ivy oán trách: Đi theo một gay nói chuyện yêu đương tôi cảm thấy mình sắp sửa tuyệt vọng với đàn ông mất. Vì cứu bản thân, cho nên tôi phải tranh thủ thời gian quăng anh ấy.

Ngày 28 tháng 02.

Lễ trao giải Hoa ưng lần thứ 35 mở màn. Trên thảm đỏ ánh đèn rực rỡ, hai bên đèn flash nháy không ngừng.

Làm người được đề cử cho danh hiệu ảnh đế, Hạ Phong có thể nói là được tất cả mọi người ‘quan tâm săn sóc’. Đêm nay Hạ Phong vẫn trung thành với phong cách ăn mặc của mình, mặc một bộ vest màu trắng. Có điều, công ty lần này vung tay chi tiền cho sự xuất hiện của Hạ Phong càng thêm hoành tráng. Thứ nhất, bởi lẽ Hạ Phong là một trong các ông chủ của công ty; thứ hai, không chừng Hạ Phong sẽ mang về cho công ty danh hiệu ảnh đế. Năm vừa rồi, cái chết của Hàn Lăng và Tổ Ngạn Chi đã khiến China Era Entertainment tổn hại không ít, hiện tại đương nhiên chỉ có thể trông cậy vào Hạ Phong có thể tìm về mặt mũi cho công ty.

Bước trên thảm đỏ, Hạ Phong vừa đi chốc chốc lại dừng lại vẫy tay với các fans, cho giới truyền thông quay phim chụp ảnh. Lúc trước vì vội vàng quay [Song sát 3] nên giới truyền thông không bắt được người để phỏng vấn, hiện tại mới có cơ hội.

“Thần Việt, hiện tại anh là một trong các ông chủ của China Era Entertainment, xin hỏi anh vẫn tiếp tục sự nghiệp diễn xuất sao?”

“Thần Việt, nghe nói anh có dự định quay tiếp [Tù đồ 2], có thật không?”

“Thần Việt, nghe nói anh và Ivy chia tay vì nguyên nhân khác, anh có thể chia sẻ sao?” – Phóng viên này rất biết hỏi trọng điểm.

……

Hạ Phong trả lời từng câu hỏi một.

Cậu sẽ tiếp tục quay phim, bằng không có thể đi làm gì? Ngoài ra, Thần thiếu gia còn tính toán ‘làm lại nghề cũ’: Mở đại lý bảo dưỡng xe… Đương nhiên, còn có một chuyện rất đáng được ăn mừng, hôn lễ của cậu và Nhậm Mộ, mà hiện giờ, cậu đã là tay đua chuyên nghiệp, nói trắng ra là từ thế giới ngầm chuyển lên trên mặt, tẩy trắng. Chuyện này Hạ Phong vụng trộm tiến hành, chờ ông chủ Nhậm biết thì đã quá muộn. [P/s: Lúc trước ông chủ Nhậm ống nhầm thuốc, không cho Hạ Phong mở lại ‘hắc điếm’, mỹ kì danh là: Nguy hiểm….]

Vừa nghe nữ MC giới thiệu hoạt động của mình trong năm vừa rồi, Hạ Phong vừa kí tên. Hai năm trước, cậu còn gặp Hàn Lăng mỉm cười tiến vào thảm đỏ. Hai năm trước, cậu còn cùng Tổ Ngạn Chi khoác vai chụp ảnh. Nhìn thảm đỏ vẫn rực rỡ như năm nào, quá khứ tất thảy như đang ở trước mắt hiện ra…

Có yêu, có hận, cuối cùng có tan.

Hạ Phong nở nụ cười, tiếp tục bước đi, tiếp tục con đường của mình.

Hai ngày trước, Nhậm Mộ ồn ào nói muốn đến lễ trao giải, chính là Nhậm Oánh Oánh ngăn cản. Cuối năm, cha dượng Nhậm Mộ nói muốn đem Nhậm Oánh Oánh về nước học mấy năm, để nhóc con biết chữ Hán và tăng trình độ nói nên liền cho theo ở cùng Nhậm Mộ. Nhậm đại tiểu thư cả ngày nói rằng Nhậm Mộ là cha mình, khiến cả China Era Entertainment nghĩ Nhậm Mộ có một cô con riêng…

Nói đến Nhậm Oánh Oánh, Hạ Phong chỉ có thể đau đầu. Điêu ngoa, không có lễ phép, lúc nói chuyện kiêu căng, hiển nhiên là biểu tượng cho loại người cần được ăn đòn.

Ví dụ như chuyện một tuần trước.

Kiếm được tiền, Hạ Phong đương nhiên muốn mua mấy thứ xa xỉ đến khao thưởng bản thân. Vì thế vào một buổi tối rảnh rỗi, Hạ Phong phải đến một cửa hàng xa xỉ, tốt xấu gì phải đuổi kịp xu hướng của thời đại, bằng không chính là vũ nhục danh hiệu Thần gia Tam thiếu gia của mình.

Cậu vừa kéo túi đồ hiệu của mình vào nhà, Nhậm Oánh Oánh liền đứng trước cửa, khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu.

Hạ Phong: Làm sao?

Nhậm Oánh Oánh: Chú mua nhiều đồ thế làm gì?

Hạ Phong nghi ngờ: Mặc, bằng không lấy đồ cũ ra dùng sao?

Nhậm Oánh Oánh nhíu mày: Chú không cần tiền sao? Cả ngày mua cái này mua cái kia, nhà anh tôi có ngày sẽ vì chú mà táng gia bại sản!

Hạ Phong ủy khuất, Thần gia Tam thiếu gia cần dùng đến tiền của Nhậm Mộ sao? Dù có, cũng là ông chủ Nhậm cam tâm tình nguyện kín đáo đưa cho cậu, cậu có thể từ chối sao? Hơn nữa, cậu mua cái này cái kia lúc nào?

Hạ Phong đem túi đồ hiệu vứt sang một bên: Chú tiêu tiền của chú, nhóc con nói nhảm cái gì?

Nhậm Oánh Oánh chống nạnh: nói nhảm? Tôi là người thuận vị thừa kế thứ hai của anh tôi, đồ của anh tôi từ nay về sau chính là của tôi. Chú chính là đang tiêu tiền của tôi!

Hạ Phong không nói gì: Có tri thức pháp luật đấy, bất quá, ngày này sang năm, nhóc chính là người thuận vị thừa kế thứ 3. Nói rõ một chút, chính là anh trai của nhóc sẽ nuôi con nuôi. Nhóc hiện tại đứng trong phạm vi bất động sản ghi sở hữu tên chú. Lễ phép một chút, bằng không chú sẽ tố cáo nhóc xâm phạm nhà dân bất hợp pháp đấy.

Nhậm Oánh Oánh chán nản chạy vào phòng tìm anh trai nói chuyện. Hạ Phong rót cho mình một ly nước lọc, ngồi trên bàn chậm rãi uống. Trong phòng, Nhậm Oánh Oánh dùng tiếng Anh kêu gào với Nhậm Mộ, hẳn là trách tội Hạ Phong. Có điều, Hạ Phong không nghe hiểu câu nào…

Mấy phút đồng hồ sau, ông chủ Nhậm sốt ruột đi ra ngoài.

Hạ Phong: Thế nào? Muốn mắng em?

Nhậm Mộ: Không. Về sau em mua đồ có thể mua thêm một phần không?

Hạ Phong: Vì sao?

Nhậm Mộ: Con gái thích được chiều chuộng, bất kể là bé con 7 – 8 tuổi hay cụ bà 70 – 80 tuổi đi chăng nữa. Em mua một đống đồ nhưng không có phần của nhóc, nhóc không làm ồn sao?

Hạ Phong:……

Ngọn đèn lấp lánh khiến Hạ Phong hồi phục tinh thần đi tiếp. Một lát sau, mọi người tiếp tục hô to, sự chú ý đang đặt vào Hạ Phong giờ chuyển đến người mới xuất hiện – siêu cấp ảnh đế Vi Củng Nhiên.

Hạ Phong quay đầu nhìn lại một chút, nở nụ cười. Vi Củng Nhiên chính là siêu sao của giới giải trí, giới truyền thông không đặc biệt quan tâm chăm sóc mới là lạ. Ảnh đế Vi Củng Nhiên không nhanh không chậm bước trên thảm đỏ, lát sau liền đuổi kịp được Hạ Phong.

“Vi ảnh đế, tôi còn tưởng anh xuất hiện đầu tiên cơ đấy?” Hạ Phong trêu chọc.

“Đêm nay sao tôi có thể át đi ánh sáng của cậu chứ, xuất hiện đầu tiên nên dành cho người mới thôi. Ông chủ Thần, nghe nói ngài muốn đầu tư quay [Tù đồ 2], liệu có một vai diễn cho tôi không?”

“Vi ảnh đế, sao tôi có sức mà mời được ngài? Ngài chính là đứng đầu trong làng giải trí, tôi còn sợ doanh thu phòng vé đều phải cho ngài hết mất.”

“Vậy tôi liền đánh chiết khấu cho cậu.”

Hạ Phong cười cười nói: “Vậy thì tôi sẽ thu xếp. Tháng sau có rảnh không? Nếu rảnh liền đi uống trà, trò chuyện xem thế nào.” Cậu vốn nghĩ mời Vi Củng Nhiên diễn trong [Tù đồ 2], chỉ là Vi ảnh đế hiện tại đang đóng phim ở nước ngoài, khó mời, mà thù lao cũng càng ngày càng cao.

Vi Củng Nhiên sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”

Vốn dĩ Vi Củng Nhiên được xem như khoan thai đến chậm rồi, không nghĩ tới có hai người còn chậm hơn. Cũng không phải là diễn viên nổi tiếng nào, chính là người chuyên môn khai quật ra diễn viên nổi tiếng, hai ông chủ của China Era Entertainment – Nhậm Mộ và Tào Tuấn.

Hạ Phong còn tưởng rằng Nhậm Mộ không đến, không ngờ lại xuất hiện. Cậu hơi liếc nhìn ông chủ Nhậm, Nhậm Mộ dường như có cảm ứng, cũng quay đầu nhìn cậu. Không giống với các diễn viên, hai ông chủ đi không nhanh không chậm, trong chốc lát liền vào hội trường. Hạ Phong tiếp tục tản bộ cùng Vi Củng Nhiên, tiếp chuyện với các phóng viên.

Làm người nổi bật của năm, Hạ Phong được xếp tại hàng thứ ba. Ông chủ Nhậm an phận ngồi hàng cuối, lẫn vào trong đám người. Hạ Phong ngồi xuống không bao lâu, lễ trao giải liền bắt đầu.

Lễ trao giải năm nay có chút thay đổi, giải thưởng đầu tiên không phải Chỉ đạo nghệ thuật mà là Kịch bản xuất sắc. Phỏng chừng Hoa ưng năm nay yêu thích chủ đề nhân đạo nên [Phía bên kia Thiên Đường] có hơn 10 đề cử, phim nhựa tốt nhất, nam nữ diễn viên chính xuất sắc, nam nữ diễn viên chính xuất sắc, kịch bản xuất sắc…

Không ngoài dự đoán, [Phía bên kia Thiên Đường] giành được giải thưởng đầu tiên, là dấu hiệu tốt cho toàn bộ đoàn làm phim.

Lễ trao giải năm nay vô cùng long trong, [Phía bên kia Thiên Đường] thắng lớn. Đến giải Nam diễn viên phụ xuất sắc thì đã được 6 giải. Hiện giờ là giải thưởng được quan tâm nhất – Nam diễn viên chính xuất sắc.

Nhìn mọi người lên nhận giải, Hạ Phong có chút hồi hộp, [Phía bên kia Thiên Đàng] có ý nghĩa vô cùng quan trong đối với cậu. Bộ phim là kết thúc cho mối liên hệ giữa kiếp trước với kiếp này của cậu. Kết thúc mười năm dây dưa giữa cậu và Hàn Lăng, ân oán giữa cậu và Tổ Ngạn Chi cũng tan thành mây khói sau bộ phim này, mà Nhậm Mộ chính là người vượt qua được bộ phim, tiếp tục đi cùng cậu.

Lúc này, nữ MC nói: “Lại đến thời điểm công bố Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, tôi thực sự vô cùng xúc động.”

MC nam: “Em có gì mà xúc động? Nam diễn viên chính được đề cử năm nay đều rất có tài, anh cảm thấy tất cả mọi người đều xứng đáng đoạt giải.”

MC nữ: “Em chính là xúc động vì tất cả các diễn viên được đề cử đều vô cùng ưu tú, em làm người trao giải cũng không biết phải trao cho ai nữa! Trước tiên là nói về Đỗ Vân Phi, anh ấy chính là tiền bối trong làng điện ảnh, bộ phim nào cũng vô cùng xuất sắc”.

Nữ MC vừa nói xong MC nam liền tiếp tục: “Đỗ Vân Phi diễn rất tốt, nhưng em cũng không thể không nói đến Thường Vân Tiêu diễn vai người cha vô cùng nhập tâm a, người cha vì con mà vất vả làm việc làm cảm động hàng ngàn hàng vạn khán giả. Còn có Lý Chí Tu tái hiện lại hình ảnh của người cảnh sát vô cùng chuẩn xác. Lý Hiểu Bân năm vừa rồi không thành công giờ cũng trở lại vô cùng đẹp mắt”.

Nữ MC không đồng tình: “Làm sao anh lại bỏ quên Thần Việt vậy? Cẩn thận các fans nữ ném đá hội đồng anh đấy. Cảnh khóc cuối cùng trong [Phía bên kia Thiên Đường] cũng khiến bao con tim tan nát a. Đến Trịnh Hạo Minh cũng phải trầm trồ khen ngợi”.

MC nam: “Nghe em nói còn tưởng rằng em hâm mộ Thần Việt vậy. Mặc dù Thần Việt chia tay không lâu nhưng không chắc người ta đã chuẩn bị đón nhận tình cảm mới đâu nhé. Phải không, Thần Việt.”

Bên dưới Hạ Phong chỉ có thể xấu hổ cười cười.

MC nữ: “Chúng ta đừng nhiều lời nữa, xin mời khách quý công bố giải thưởng để mọi người biết kết quả nào.”

MC nam: “Đúng vậy. Xin mời khách quý của chúng ta, Vi Củng Nhiên!”

Hạ Phong nhìn chằm chằm trên đài, Vi Củng Nhiên cầm một phong thư màu bạc trên tay, mỉm cười bước ra. Lúc này, điện thoại Hạ Phong rung lên, là tin nhắn. Cậu lén lút lấy điện thoại ra, nhìn một chốc rồi vội vàng nhét lại vào túi quần, sợ có người chụp được.

Tin nhắn còn có thể là ai nữa, còn không phải của ông chủ Nhậm. Tin nhắn rất đơn giản: Thần Việt, chúng ta kết hôn đi.

Hạ Phong mắt nhìn trên đài nhưng hồn phách đã bay lên chín tầng mây.

Từ này Nhậm Mộ lải nhải rất nhiều lần rồi, nhưng trong trường hợp này cầu hôn không khỏi khiến cậu sửng sốt…

Vi Củng Nhiên lên tiếng: “Đêm nay tôi may mắn trở thành người trao giải cho tân ảnh đế, cũng khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên mình được giải thưởng này. Tôi cũng không nhiều lời nữa”. Anh mở phong thư, nhìn tên người, thần bí nở nụ cười, nói: “Ông chủ Thần, cần phải tổ chức ăn mừng đi thôi. Nam diễn viên chính xuất sắc của giải Hoa ưng lần thứ 35 thuộc về, Thần Việt!”

Hạ Phong không có phản ứng. Thật sự. Cậu vẫn còn tập trung tinh thần vào tin nhắn của Nhậm Mộ, thẳng đến khi có người lay mình Hạ Phong mới tỉnh táo lại, ngây ngốc nhìn lên.

Mọi người chung quanh chúc mừng, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Không ít người dứng dậy vỗ tay, dĩ nhiên có cả Nhậm Mộ. Anh nhìn bộ mặt ngốc ngốc của Hạ Phong, bật cười.

Hạ Phong ngây ngốc đứng dậy, bắt tay với mọi người xung quanh, sau đó cúi chào mọi người rồi mới bước lên bục nhận thưởng. Vi Củng Nhiên cầm chiếc cúp trên tay, Hạ Phong nhìn xuống dưới, không biết phải nói gì.

“…… Tôi có thể nói hiện tại tôi rất khẩn trương sao?”

Phía dưới mọi người cười to.

Hạ Phong hắng giọng, cố gắng khôi phục thần trí. Cho tới khi tiếng cười dừng lại cậu mới nói: “Cầm trong tay giải thưởng, tôi thật sự không biết nói gì, cảm giác lâng lâng. Tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, không có họ, chỉ bằng thực lực của bản thân tôi cũng khó có cơ hội đứng tại đây, cầm giải thưởng này trong tay. Cảm ơn đạo diễn Vu, cảm ơn công ty của tôi… Còn có một người tôi muốn đặc biệt cảm ơn. Trong năm qua đã có rất nhiều chuyện cả đời này tôi không nghĩ tới. Tôi muốn cảm ơn người ấy đã đứng cạnh tôi, cảm ơn người ấy không rời xa tôi, cảm ơn người ấy đã giúp đỡ tôi hết thảy.” Tạm dừng một chút, cậu mới tiếp tục. “Tại đây, tôi muốn nói lời cảm ơn với người ấy. I love you*.” (Ta yêu ngươi :-“)

Nhậm Mộ nở nụ cười

Những lời này, rất nhiều năm sau vẫn được mọi người nhớ kĩ. Tại sao chứ? Nguyên nhân là vì Hạ Phong nói “i love you” sau khi tin tức chia tay với Ivy được đưa ra không lâu, khiến không ít người phỏng đoán Thần ảnh đế phía sau rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ….

Người dưới đài vỗ tay nhưng trong lòng đều phỏng đoán người này rốt cuộc là ai. Hạ Phong chia tay Ivy không lâu đã có bạn gái mới. Sau đó, giám đốc Bàng bị phóng viên làm phiền quá nhiều liền thả ra tin tức: Câu “i love you” là Thần Việt nói với cha mình…

Ngày kế, một tờ báo giải trí có tin tức với tiêu đề khiến Nhậm Mộ đen mặt: ‘Người thứ ba của Tân Ảnh đế Thần Việt!’ phía dưới là dòng chú thích nhỏ hơn: Đêm phong đế, anh yêu em.

Nhận giải xuống dưới, người xung quanh Hạ Phong đều nhiệt liệt hỏi thăm.

…. Đều là do câu “i love you” kia gây họa.

Tựa như suy đoán của đại bộ phận, [Phía bên kia Thiên Đường] giành được giải thưởng cuối cùng của lễ trao giải, cũng là giải thưởng giá trị cao nhất – Phim nhựa xuất sắc.

Lễ trao giải kết thúc, Hạ Phong cùng Tô Ôn trở về. Nửa đêm, một chiếc xe thể thao màu bạc lao ra từ cổng Thần gia, thẳng đến hang ổ của Nhậm Mộ. Không có biện pháp, Nhậm Oánh Oánh chiếm đoạt nhà của hai người mất rồi.

Đỗ xe tại ven đường, Hạ Phong liền lên lầu. Cửa không khóa, cậu đi vào. Ông chủ Nhậm đã mở champagne chờ cậu.

“Tân ảnh đế, cảm giác thế nào?”

Hạ Phong dựa người lên cửa ra vào, cười cười: “Khoan hẵng nói, cảm giác thật sự rất tốt.” Đi đến bên người, Hạ Phong cầm lấy ly champagne. “Ly này, mời anh.”

Cậu chưa uống hết, Nhậm Mộ đã giành lấy.

Bằng giọng nói ba phần vô lại, bảy phần mập mờ, anh hỏi: “Mời anh cái gì? Dù sao cũng phải có một lý do a?”

“Anh muốn nói mời cái gì thì là mới cái đấy, tùy tiện cho anh chọn.” Hạ Phong chủ động ôm lấy Nhậm Mộ. Ông chủ Nhậm cũng không giả bộ quân tử làm gì, cho Hạ Phong uống hai ly champagne xong liền ra tay…

Hạ Phong ngồi trên người Nhậm Mộ, toàn thân chỉ còn lại một chiếc quần lót. Hơn phân nửa thân thể đè lên người Nhậm Mộ, mặc cho Nhậm Mộ gây sức ép. Từ lúc Nhậm Oánh Oánh đến, tính phúc lũy thừa đều giảm xuống một cách thê thảm, chỉ có đêm nay có thể lấy lại cả vốn lẫn lời. Nhậm Mộ không chút khách khí, chỉ hận không thể nuốt Hạ Phong vào bụng.

“…… Nhanh lên.” Hạ Phong giữ lấy bả vai Nhậm Mộ, thúc giục anh.

Nhậm Mộ biết rõ Hạ Phong đợi không được, liền đem cậu đặt lên ghế sofa, cởi quần lót của cậu, mở ra hai chân…

Hạ Phong một giữ lấy tay vịn của ghế, tay kia đặt lên vai Nhậm Mộ, hơi ngẩng đầu, thở từng ngụm một. Động tác trừu sáp càng lúc càng sâu, tần suất cũng tăng nhanh…

Không thể không nói, động tác của Nhậm Mộ mang đến khoái cảm mãnh liệt cho Hạ Phong, khắp người nóng lên. Cậu thầm nghĩ muốn nhiều hơn, càng nhiều.

Hai tay Nhậm Mộ vòng quanh cổ Hạ Phong, cả người chuyển động cao thấp. Nghe tiếng hít thở dồn dập của Hạ Phong, thân thể của anh càng phản ứng mạnh mẽ…

Lần đầu tiên bắn vào, anh ghé lên người Hạ Phong, thở. Hạ Phong không cho Nhậm Mộ nghỉ ngơi mà tiếp tục khiêu khích, bộ phận vừa phát tiết thoáng chốc lại cứng rắn. Cắn cắn môi Hạ Phong, hai tay Nhậm Mộ không an phận chuyển động…

Kích tình qua đi, Hạ Phong miễn cưỡng nằm trên ghế, Nhậm Mộ ngủ trên người cậu, cũng không biết là ngủ hay không. Rạng sáng 4h, trời còn tối.

Hạ Phong dùng khuỷu tay đẩy đẩy Nhậm Mộ: “Nhậm Mộ.”

Nhậm Mộ miễn cưỡng mở một con mắt: “Sao?”

“Tiếp tục đi.” Đêm nay thực sự không muốn ngừng lại.

Nhậm Mộ xấu hổ, hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Phong sẽ có một ngày bưu hãn như vậy.

“….. Được.”

Tới lui mấy lần, trời dần sáng lên. Lần này, Hạ Phong thật sự mệt mỏi, mặc kệ Nhậm Mộ mà đi ngủ. Mơ mơ màng màng, cậu cảm giác mình bị Nhậm Mộ kéo. Cậu mở mắt hỏi: “Làm gì vậy? Em buồn ngủ.”

“Tắm rửa, còn đuổi kịp giờ bay.”

“Đuổi cái gì giờ bay? Em buồn ngủ.”

“Đi kết hôn. Cho dù em không đi anh cũng buộc em đi.” Chuyện này tạm gác đã bao lâu, nếu còn tiếp tục anh cũng già mất.

“Được rồi. Anh để em ngủ đã.” Hạ Phong đẩy Nhậm Mộ, tiếp tục ngủ.

Nhậm Mộ không biết phải nói gì.

Sau một phen gây sức ép, ông chủ Nhậm rốt cuộc tắm rửa, mặc quần áo cho Hạ Phong, một tay dắt Hạ Phong, một tay kéo valy…

Nửa giờ sau, một chiếc máy bay cất cánh rời khỏi sân bay.

Điểm đến: Hà Lan.

–the end.