Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 20



Edit: Linh

Dư Lãng ở trường học một tuần, đứa nhỏ trong lớp tuổi đều so với y lớn hơn , Dư Lãng tuổi nhỏ nhất, vóc dáng so đứa nhỏ cao nhất trong lớp thấp hơn một cái đầu, mỗi ngày cầm một quyển sách thiếu nhi, ghé vào trên bàn đọc sách, bằng không chính là ngẩn người, lão sư cũng không phải lo lắng học sinh mới nhận khó chiều như Dung An Thụy, bọn họ không lo lắng Dư Lãng bắt nạt người khác, ngược lại sợ Dư Lãng bị bắt nạt.

Dư Lãng hiện tại thích đấu trí không đấu dung. Y là đồ ngốc chắc, dùng chỉ số thông minh cao hơn người thì không dùng, đi cùng người so nắm đấm.

Nguyên bản, Dư Lãng nghĩ muốn bắt nạt một chút những đồng chí nhỏ yếu, lấy lũ trẻ nhỏ tôi luyện một chút ba mươi sáu kế của  chính mình. Không nghĩ tới hoàn toàn không cần dùng đến, y  cả ngày cùng Dung An Thụy cùng một chỗ, cái đứa nhỏ hư hỏng này so này với y sớm tới một năm,  nắm đấm nhỏ rất  cứng, cơ bản đứa nhỏ nhìn không vừa mắt đều bị hắn đánh qua. Nhìn thuận mắt cũng đều bị hắn xốc váy, thời điểm Dư Lãng vừa tới, Dung An Thụy còn đem bé gái hắn nhìn thuận mắt  nhất đem  kéo đến, muốn cho Dư Lãng nghe tiếng khóc dễ nghe của bạn học nữ này. Chọc đến mức bạn học  xinh đẹp kia hướng về phía Dư Lãng liền nhổ nước miếng: “Phi, cậu cùng hắn là một dạng người, cũng là cái tiểu lưu manh…”

Dư Lãng nhiều ủy khuất a, y  cái gì cũng chưa làm được không.

Cứ như vậy, Dư Lãng cùng Dung An Thụy thành một dạng người, đám tiểu hài tử kia bị Dung An Thụy bắt nạt, nhìn thấy hai người bọn họ đều đi đường vòng. Dư Lãng căn bản tìm không được người để bắt nạt, đương nhiên càng không có người đi bắt nạt y.

Dư Lãng vừa lòng, Dung An Thụy vừa lòng, lão sư liên quan đều vừa lòng, đây chính là đến đây một cái bé ngoan, nhiều bớt lo a.

Ông lão trông cửa cũng rất thích Dư Lãng.

Bảo vệ trông cửa chính là một cái cụ ông năm mươi, ở nhà không có việc gì, cũng thích đứa nhỏ, tìm việc làm như vậy, bình thường đóng mở cổng trường.

Dư Lãng hiện tại đang tại xây dựng một cái thanh danh tốt, này thời điểm vạn nhất khi dễ người nói không chừng có thể dùng tới. Y làm một đứa nhỏ lễ phép, bình thường đến trường hay  thời điểm tan học, liền cùng cụ ông chào hỏi. Ngẫu nhiên hai người trao đổi một chút  đồ ăn vặt, Dư Lãng cấp cụ ông bình nước, cụ ông đưa cho  y khối đường.

Thường xuyên qua lại hai người liền thân.

Cụ ông là nhận thức Dư Lãng, Dư Hải Thiên mỗi ngày tiếp đưa Dư Lãng, cũng nhận thức, cho nên  khi thời điểm An Huệ Lan tới đón Dư Lãng, cụ ông lập tức liền nâng cao cảnh giác. Người này, chưa thấy qua a.

“Như thế nào sớm như vậy tới đón đứa nhỏ a, trường học còn không có tan học đâu?” Cụ ông nhìn một chút biểu, phi thường chính xác mà báo ra thời gian tan học, trung khí mười phần nói: “Bây giờ còn cách tan học những một giờ bốn mươi lăm phút đâu.”

An Huệ Lan tới đón Dư Lãng, là bởi vì chuyện sổ tiết kiệm. Bình thường khoản tiền kia cô ả cầm ở trong tay, cũng không có ai hỏi, cô nàng có chút quay vòng không ra. Liền vội  tìm, không nghĩ tới tiền tiêu hết rồi Dư Hải Thiên lại cùng cô muốn số tiền kia. Cô lấy ở đâu ra a, cô không dám đi nhạ Dư Hải Thiên, càng biết số tiền kia vẫn là của Dư Lãng, đã nghĩ thừa dịp Dư Hải Thiên không ở, đem Dư Lãng đón đi, dụ dỗ Dư Lãng bỏ qua chuyện này.

An Huệ Lan cho rằng đón Dư Lãng sẽ thực thuận lợi, không nghĩ tới tại cổng trường đã bị ra nghi vấn nửa ngày, có chút không kiên nhẫn: “Nhà của tôi có chút việc, đã muốn đón đứa nhỏ sớm đi trong chốc lát, nếu không muốn tôi đi vào, bác gọi cháu bé ra là được, cháu biết tôi.”

Cụ ông ánh mắt nhìn An Huệ Lan: “Cô là gì của nó a? Tôi trước kia nhưng chưa từng thấy qua cô, tôi nói cho cô biết, trường học của chúng ta là trường học chính quy, là ai cũng không có thể tùy tiện mang đứa nhỏ đi.”

An Huệ Lan có chút thẹn thùng, ả luôn luôn không thích cùng người nói ả  đã làm mẹ, lại còn là một người mẹ chưa lập gia đình, người nghe tin ánh mắt nhìn cô ta không thoải mái, người khác không tin đi, cô cũng khó kham.

Quả nhiên cụ ông vừa nghe An Huệ Lan nói cô ả là mẹ ruột cuả Dư Lãng, đầu tiên là không dám tin, rồi sau đó cao thấp đánh giá một chút An Huệ Lan, sau đó đột nhiên quát: “Cô gái trẻ từ chỗ nào tới a, đừng có ở trước mặt mà lừa tôi, cô coi tôi là đồ mắt mờ hả, tuổi còn nhỏ không lo học giỏi, cư nhiên học người lừa gạt đứa nhỏ a, nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, nhanh chóng đi mau, không thì trong chốc lát tôi gọi cảnh sát.”

An Huệ Lan suýt nữa phun ra một búng máu đến.

Dư Lãng là cùng giáo viên đi ra nhìn thấy An Huệ Lan, thời điểm nhìn thấy, bên người An Huệ Lan còn đi theo hai  gã bảo vệ cao to.

An Huệ Lan thật sự là rất xui xẻo, ả tới đúng thời điểm không phải, hơn nữa thời gian dài như vậy, đưa đón Dư Lãng đều là Dư Hải Thiên một người, trường học từ trên xuống dưới, nhận thức người giám hộ Dư Lãng chỉ có Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên một đại nam nhân cả ngày tiếp đưa đứa nhỏ, sẽ không thấy mẹ đứa nhỏ, đều cho rằng Dư Lãng là mồ côi mẹ đâu, này đột nhiên đi ra một cái tiểu cô nương  18 tuổi, tự xưng là mẹ Dư Lãng, còn muốn giữa đường đem Dư Lãng đón đi. Là một người có suy nghĩ, đều sẽ hoài nghi.

Cách từ rất xa, lão sư mang theo Dư Lãng liền dừng lại, lão sư thật cẩn thận nói với Dư Lãng: “trò nhìn rõ ràng, người này có biết hay không a?”

Dư Lãng oai đầu nhìn An Huệ Lan, An Huệ Lan này chạy ở đây tìm y  để làm chi a, dù sao dính vào An Huệ Lan sẽ không chuyện tốt.

Thấy Dư Lãng chính là nhìn An Huệ Lan, không nói gì, những người khác trong phòng cũng bắt đầu chậm rãi sắc mặt trở nên không tốt. An Huệ Lan có chút sốt ruột, ả cũng, nhưng đừng bị trở thành kẻ lừa gạt bị đưa đi cục công an, chính là cuối cùng giải thích rõ ràng là hiểu lầm, người cũng không túm được: “Lãng Lãng, mau tới đây, là mụ mụ a, trong khoảng thời gian này không gặp mụ mụ, như thế nào liền không nhận ra?”

An Huệ Lan sợ tiến cục công an, Dư Lãng cũng không muốn ả đi vào. Hiện tại An Huệ Lan trên danh nghĩa vẫn là mẹ y đâu, không biết là không thể, bất quá…

Dư Lãng hét một tiếng chạy tới phía sau cô giáo, giống như chuột sợ mèo, kéo kéo tay áo cô giáo, nhìn thoáng qua An Huệ Lan, nhỏ giọng cùng giáo viên nói: “Cô ơi, con muốn gọi điện thoại cho ba ba của con, nói cho ba ba biết, mụ mụ đến trường học tìm con …”

Dư Lãng nói rất đúng sự thật, hắn cũng nhận An Huệ Lan không có nói dối, cô ả là mẹ y, chẳng qua Dư Lãng bày ra bộ dáng, đối với An Huệ Lan có vài phần xa cách, lại có vài phần e ngại. Trong nhất thời, bảo vệ, giáo viên trong phòng nhìn An Huệ Lan ánh mắt càng kì lạ, Này là loại mẹ gì a, để cho đứa nhỏ lâu được gặp mẹ như vậy. Nhìn cô gần nhất,đứa nhỏ sợ hãi đến mức phải gọi ba ba. Kết hợp thời gian Dư Lãng đến trường dài như vậy, An Huệ Lan một lần đều chưa từng lộ mặt qua, mọi người tự suy nghĩ sâu xa nghĩ đến một người không có tránh nhiệm. Hơn nữa khả năng người mẹ đối với đứa bé có khuynh hướng bạo lực.

Dư Lãng một bên cười đắc ý, y chính là nhớ kỹ đâu, trước kia An Huệ Lan được gọi là mẹ hiền đâu. Khi nhỏ y đánh nhau, lớn lên thì đánh người nhập viện, mỗi lần y gặp rắc rối An Huệ Lan đều đánh bạc mặt mũi đi xin lỗi người khác. Hành vi ấy được gọi là có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Dư Lãng đương nhiên rất thích có người thay y chùi mông, chính là không hẳn mỗi lần sai đều là y nha. Y mặc dù có nhiều điểm hư hỏng nhưng không đến nỗi rất hỗn đản. Càng không hỗn đản đến vô duyên vô cớ đem người đánh một hồi, rảnh rỗi sinh nông nổi chắc.

An Huệ Lan mỗi lần đều giải thích, người biết thì nói cô nàng khiêm tốn hiểu biết, cưng chiều đứa nhỏ, đứa nhỏ biết sai có thể thay đổi. Người không biết còn tưởng rằng sai đều là do một mình y đâu. Cho dù y không sai, An Huệ Lan đều cướp lời đòi giải thích, sai liền biến thành y. Dù sao mẹ đẻ cũng không có khả năng đi hại đứa nhỏ của chính mình đúng không. Mẹ đẻ đều cho là đứa nhỏ của mình sai, đứa bé đó nhất định là phạm lỗi.

Dưới quan niệm của đại chúng, An Huệ Lan giúp cho y vô số lần. Trước kia y  ngốc, cho rằng An Huệ Lan không có kiến thức, bị dọa đến run hết cả tay chân, y trái lại còn an ủi cô ta. Hiện tại, Dư Lãng muốn cho mình một phát.

Dù sao, hiện tại  y muốn thừa dịp  còn nhỏ, thời điểm không có người hoài nghi y, đem thanh danh An Huệ Lan làm thối. Cho mọi người biết cái kẻ mang mác mẹ đẻ này trước mặt này, trên thực tế là một siêu mẹ kế.

Dư Lãng cùng Dư Hải Thiên nói vài câu, xoay đầu lại liền nói với An Huệ Lan: “Ba ba nói lát nữa đến lúc tan học sẽ tới đón chúng ta, chúng ta là bây giờ trở về, hay là tại ở đây chờ ba ba?”

Dư Lãng điện thoại cũng chưa tắt, chờ An Huệ Lan nói chuyện, đem nói lời nói  cấp Dư Hải Thiên truyền đi qua, y cũng không tin, dưới loại tình huống này, An Huệ Lan còn có thể tìm ra cái lý do gì đem y mang đi. Y biết An Huệ Lan vì cái gì tìm mình, y  chính là muốn kéo cô ta, không cho cô ta thoải mái đâu.

An Huệ Lan há miệng thở dốc, nhiều người nhìn như vậy, Dư Hải Thiên ở bên kia chờ đâu, cô nàng chỉ phải gật gật đầu: “Chúng ta chờ ba ba con.”

Dư Lãng lại cùng Dư Hải Thiên nói vài câu, liền đi theo cô giáo ngoan ngoãn trở về phòng học, lưu lại An Huệ Lan ở trong phòng làm việc bị người đi  lại nhòm ngó. Loại mẹ gì thế này, không có việc gì liền quấy rầy học tập của  đứa nhỏ, có phải hay không sợ đứa nhỏ chính mình học giỏi quá ha.

An Huệ Lan ở lại đầu đều nhanh nổ, ả như thế nào cho tới bây giờ cũng không biết cái tiểu tiện loại này khó làm a.  Cố tình y chỉ có năm  tuổi, nói y không phải cố ý đi, y tổng làm cho mình nan kham, nói là cố ý đi, chính mình cũng không tin. Hơn nữa, nàng có thể đánh sao? Có thể mắng sao? Nàng chính là muốn ‘Giáo dục’ y, trước kia cũng muốn nói cho y  biết, y làm sai cái gì đi.  An Huệ Lan chính mình cũng không biết nàng có thể nói Dư Lãng làm sai cái gì.

An Huệ Lan nhu nhu cái trán, quả nhiên không phải con của mình, chính là nuôi không quen a. Chính là ả  đã muốn  đi lên con đường không thể quay đầu lại, chính là muốn quay đầu lại, thời điểm hiện tại cũng không  thể quay đầu lại, nghĩ nghĩ, nàng vẫn là quyết định hảo hảo cùng Dư Lãng bồi dưỡng một chút tình cảm, nói cách khác…