Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 2



Edit: Linh

Dư Lãng thực ra là đồ phá hoại, tuy rằng y chưa bao giờ thừa nhận mình là đồ phá hoại, nhiều nhất chỉ là dùng cường quyền bắt nạt nữ sinh một chút mà thôi. Hiện tại vài người có ít tiền ít quyền, ai không khi nam bá nữ a, dựa vào cái gì đã nói y là đồ phá hoại a?

Y vẫn cho rằng y là một người thật là lương thiện, nhưng là tất cả mọi người cho rằng y là đồ phá hoại. Y đành phải cho rằng y thực là đồ phá hoại.

Tuy nhiên thừa nhận thì thừa nhận, Dư Lãng không những không có thay đổi điểm này mà còn chưa từng có tính toán thay đổi bao giờ.

Sống lại một lần, hành vi của y không hề thay đổi. Y dùng hành động nói cho mọi người, không có đồ phá hoại nhất, chỉ có đồ phá hoại hơn.

Bất quá ai có thể nghĩ ra là tên Dư Lãng phá hoại này có thể sống lại đâu. Thời điểm mọi người biết y bị tai nạn xe cộ chết, một đám bại gia công tử mở mấy bình Champagne, kêu một tá mỹ nữ đến chúc mừng trên thế giới rốt cuộc mất đi một tên tai họa. Tất cả mọi người đều cảm thấy lão thiên gia nhìn không vừa mắt tên này đi, cho nên đem Dư Lãng thu về.

———————-

Dư Lãng sống lại.

Cái này gọi là người tốt sống không lâu tai họa lưu ngàn năm, Dư Lãng nhìn bàn tay nhỏ bé mập mạp, một bàn tay đầy thịt, năm ngón tay nhỏ bé thề với trời: vì không cô phụ lão thiên gia lại cho y một cái mệnh,y kiên quyết tiếp tục làm đồ phá hoại.

Dư Lãng bị mùi máu tươi buồn nôn xông đến choáng váng đầu não, thời điểm lần thứ hai mở to mắt, toàn thân bị người ôm vào trong ngực. Cảm giác cả người trống trơn không mặc quần áo, một cái tay lớn còn sờ tại mông chính mình, nam nhân ôm y dục vọng chiếm hữu mười phần,y cũng không phải một kẻ không biết gì,lập tức liền cho là mình bị XX, bất quá y cho rằng đem mình XX chính là nam nhân kia.

Cảm giác rất chân thật, nhớ đến hiện trường tai nạn xe cộ vừa rồi, còn có mùi máu tươi lưu lại trong lỗ mũi, dường như mình đang nằm mơ. Y nhéo một chút cánh tay của mình, đau a, nhìn tại hiện tại không phải nằm mơ, thì phải là vừa rồi chính là mộng, lại còn là ác mộng.

Dư Lãng một tay vuốt cằm, nhất thời liền vui mừng vô cùng,y đã nói đi, bản thân làm sao có thể xui xẻo như vậy liền tuổi trẻ chết sớm đâu, y thắp bao nhiêu nén hương a, đã lạy Phật bao nhiêu lần a, thêm bao nhiêu tiền a đèn dầu a, cái gì đắc đạo cao tăng không nói nhưng chính mình phải là Phúc Thọ Lộc tam toàn a.

Vừa mới thở nhẹ một hơi lại bị gương mặt trên đỉnh đầu làm sợ tới mức trợn tròn mắt.

Đây không phải là khuôn mặt của người yêu y, như này là sao a?

Một kẻ xa lạ chạy đến trên giường mình phạm tội cưỡng gian, một giây này y không hề nghĩ ngợi liền đưa một bàn tay tát tới.

“Ba” một tiếng, thân thể tương giao. Một giây này y đánh người đến nghiện.

Nam nhân giống như một con tôm luộc, lập tức từ trên giường nhảy mạnh xuống, bờ ngực trần trụi kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là khó thở: “Mẹ kiếp, đứa nào dám đánh lão tử?”

Nam nhân nhìn xung quanh trái phải, toàn bộ căn phòng ngay cả quỷ còn không có, chỉ thấy một đứa nhỏ mập mạp, bọc chăn co lại trong góc giường, lộ ra một cái đầu nhỏ nhìn qua, đỉnh đầu có tóc vểnh lên trên, trợn tròn mắt tràn đầy vô tội nhìn hắn.

Không thể nghi ngờ, không phải là ma quỷ đánh người mà chính là đứa bé kia.

Lúc này, đứa bé khóc không ra nước mắt giơ bàn tay mập mạp của chính mình lên, tay của tiểu hài tử phát triển cũng không tệ lắm, da nhẵn thịt nhiều, dinh dưỡng cũng không tồi. Một bàn tay hài tử năm tuổi, một cái cánh tay đầy thịt, Dư Lãng không cần soi gương cũng biết mình từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới cả người là hình dáng đứa nhỏ beo béo, trắng trắng mập mạp giống hệt cái bánh bao thịt nhỏ nóng hầm hập.

Không cần tìm thêm chứng cứ ở nơi nào, tiểu hài tử trên cơ bản có thể kết luận y trở lại khi còn bé. Người đứng trước mặt y kia, chính là cái tên hỗn đản kia, trừ y là một kẻ vương bát đản trên thế giới không còn một ai càng giống vương bát đản hơn y ngoài hắn.

Vương bát đản trong miệng Dư Lãng là ba ruột của y – Dư Hải Thiên.

Dư Lãng hiện tại năm tuổi, Dư Hải Thiên hiện tại cũng mới hai mươi tuổi, cấp ba nhảy qua hai lớp, đại học còn có một năm nữa là tốt nghiệp. Từ nơi này có thể nhìn ra, Dư Lãng gọi hắn là vương bát đản cũng không oan uổng hắn. Thời điểm mỗi lần đều có người nói Dư Lãng đồ phá hoại, y luôn nghĩ rằng đây là di truyền. So với y càng là đồ phá hoại chính là ba y. Tức là dù y có là đồ phá hoại, cũng không có trò giỏi hơn thầy giống ba tại lúc mới mười lăm tuổi làm nữ sinh to bụng nha. Đây là cỡ nào thành tựu làm người ta chú ý a, ai có thể tại mười lăm tuổi liền làm một nữ nhân bụng đại. Không, không, tại thời điểm mười lăm tuổi, chơi nữ nhân so với muốn làm nữ nhân to bụng còn khó hơn.

Dư Hải Thiên, ông quả nhiên thiên phú dị bẩm a, Dư Lãng bội phục nghĩ lại, như thế nào lúc tôi mười ba tuổi, ông đem tôi quản chế đến băng AV đều không có xem qua đâu, đừng nói là súng thật đạn thật tự mình ra trận.

Nam nhân Vương bát đản đem đứa nhỏ béo trắng nhà mình ôm vào trong ngực, xoa nắn vài cái, vỗ mông nhỏ thịt thịt một chút: “Tiểu bảo bối, hôm nay như thế nào ngoan như vậy, cư nhiên tự mình rời giường? Rõ ràng mọi ngày trước khi mặt trời chiếu đến mông cũng không dậy đâu?”

Dư Lãng hừ một tiếng, như thế nào? Lão tử chính mình rời giường ông mất hứng a, ông là không phải còn muốn ôm lão tử đi tắm nước lạnh a? Chỉ có ông phải gọi con mình rời giường? Ông có hay không cái gọi là đạo đức nha.

Dư Hải Thiên tiếp thu phương thức giáo dục ác quỷ, phương thức giáo dục của hắn chỉ có một từ – đánh. Không nghe lời – đánh, nghịch ngợm gây sự – đánh, thành tích cuộc thi không tốt – đánh, gây tai họa – đánh.

Dư Lãng trời sinh thích ương bướng, càng cấm càng thích làm. Nếu sau này không có dùng roi giáo dục y, không chừng y còn không có hư hỏng như vậy đâu. Nếu Dư Hải Thiên uy hiếp y nói: “Nếu mày dám gây sự lão tử liền đánh mày” thì y càng muốn đi làm.

Trước đây ba ngày hai lần bị Dư Hải Thiên cầm roi da đánh, thời kì phản nghịch kia cứ ba tháng thì có hai cái nửa tháng bị đánh vào bệnh viện.

Dư Lãng vẫn cảm thấy mình đầu thai làm con Dư Hải Thiên quả thực chính là số mạng xui xẻo tám đời. Người khác hâm mộ y cẩm y ngọc thực, y hận không thể cùng người khác đổi chỗ. Y từ bé cứ như vậy lớn lên, về sau một đám đệ đệ của y dưới roi da của Dư Hải Thiên, không có một đứa hiền lành, tất cả đều như lang như hổ, hợp nhau để đối phó y, Dư Lãng càng hận không thể một phát biến thành cô nhi.

Dư Hải Thiên, con mẹ nó ông đây là dưỡng nhi tử sao? Ông đây là dưỡng cổ độc hay là dưỡng sâu a.

—————————————-

Dư Hải Thiên ôm con trai bảo bối của mình, cố gắng không nhu nhu vết bàn tay trên mặt. Tuy rằng Dư Lãng tuổi còn nhỏ, nhưng lúc ấy y đột nhiên nhìn thấy Dư Hải Thiên sống lại thoải mái lắm nên khi đánh lên mặc dù người nhỏ nhưng sức lực không nhỏ, vẫn là tại trên mặt ba mình để lại một dấu bàn tay nho nhỏ. Nếu là người khác đừng nói là dám đánh mặt hắn, chính là đụng một chút Dư Hải Thiên đều không có tha cho đâu. Bất quá người đánh hắn lại là con trai bảo bối, hắn cũng liền bỏ qua.

Ai bảo đây là con trai của hắn đâu. Dư Hải Thiên trên khuôn mặt trắng trắng tròn tròn của Dư Lãng hôn một cái, nhìn như thế nào cũng thấy đáng yêu, vươn ra một ngón tay ấn lên hai má căng phồng bạch bạch nộn nộn, ấn một lần rồi lại lần nữa: “ Ôi cục cưng của ba ba, nhìn con tức giận kìa, đến nói cho ba ba là ai khiến con tức giận, ba ba thay con dạy hắn. Dám trêu con trai cục cưng của ba ba, ba ba khiến hắn hối hận muốn đầu thai.”

Dư Lãng bản mặt thối thối, đối với ngón tay ấn ấn hai má chính mình làm như không thấy. Chọc, ông còn chọc nữa, lão tử cũng không phải bột bánh bao lên men, chọc lần nữa? Còn chọc má một lần nữa bằng bất cứ giá nào lão tử cũng cắn rụng tay ông,lão vương bát đản.

Dư Lãng xèo xèo nghiến răng.

Mẹ nó! Ai chọc tôi? Là ông chứ ai. Nếu ông không “vui chơi ra sản phẩm” tôi sẽ tuổi trẻ chết sớm sao? Cũng không biết tôi chết sẽ tiện nghi tên tạp chủng nào của ông. Thật sự là xui xẻo tám đời, tôi đời trước đen đủi đầu thai làm con của ông, giờ khó khăn lắm mới sống lại, vẫn là làm con của ông.

Lão tử đời trước làm cái gì thiếu đạo đức, rốt cuộc thiếu ông bao nhiêu a, cả đời không đủ còn, còn muốn hai đời trả nợ.

Nhớ tới tương lai một mớ em trai của chính mình, Dư Lãng vươn bàn tay đầy thịt hung hăng nắm một phen khố hạ của Dư Hải Thiên, hận không thể đem na căn của hắn trảo xuống dưới, đem một đống em trai tiêu diệt tại trạng thái này.

Dư Hải Thiên lúc ngủ thích khỏa thân, hắn ngủ khỏa thân nhưng Dư Lãng lại muốn mặc quần áo. Nam nhân sáng sớm đều sẽ có phản ứng, nơi đó có hơi ngẩng đầu. Nếu mặc kệ như lời Dư Hải Thiên nói thì trong chốc lát sẽ bình thường trở lại.

Dư Lãng một tay nhỏ bé một trảo đi xuống, tay đặt xuống đồ vật kia liền trở nên cứng rắn.

Phi, đồ háo sắc chết tiệt vạn năm động dục, Dư Lãng như bị lửa cháy đến mông nhanh chóng đem tay mình buông ra, tay kia dùng sức hướng đệm trên giường cọ cọ. Mẹ! Loại sắc lang bệnh hoạn này sẽ lây bệnh.

Dư Hải Thiên không quan tâm bộ vị mẫn cảm của bản thân bị người cầm lấy. Hắn nuôi con trai cũng không phải con gái, hơn nữa, con gái cũng sẽ không ngủ cùng hắn a. Bất quá, phản ứng của Dư Lãng ngược lại khiến hắn kinh ngạc nhíu mày. Hắn nhìn con trai sung sức cọ tay vào đệm, một tay chỉ vào đồ vật của chính mình khẽ ngẩng đầu hỏi: “Lại đây bảo bối, nói cho ba ba đây là cái gì?”

Không phải là hai cục thịt ở gần kê kê sao?

Được rồi, có lẽ ông chính là kẻ đa nghi, nhưng không đến mức ngay cả đứa trẻ con cũng nghi ngờ đi?

“Bẩn.” Dư Lãng phun ra một chữ.Y biết hành vi vừa rồi của mình khả năng có chút không thích hợp với tuổi hiện tại. Hiện tại y không rõ ràng lắm chính mình chính là sáu tuổi hay bảy tuổi, bất quá mặc kệ là sáu tuổi hay bảy tuổi, cũng không nên biết hai lượng thịt kia là cái gì, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nói một câu thiên chân vô tà phù hợp tuổi chính mình, ngẩng đầu rất là đắc ý: “Đó là nơi phun ra nước tiểu nha.”

“Cục cưng của ba ba thật thông minh.” Dư Hải Thiên bật cười, cũng vì lòng nghi ngờ của mình bật cười. Trẻ nhỏ năm tuổi thế nào biết này đó a, cũng không có ai dám ở dưới mí mắt Dư Hải Thiên hắn, dạy nhi tử Dư Hải Thiên sự tình không đứng đắn linh tinh.

Bất quá nên đề phòng a đề phòng. Dư Hải Thiên đem đứa con tròn trịa ôm vào trong ngực, nhìn mi, nhìn mắt, nhìn làn da giống như khối đậu hũ trắng mềm, càng xem càng hiếm lạ, hắn đem Dư Lãng kéo lại gần người: “Cục cưng, ba ba nói cho con biết một câu a, con nhất định phải nhớ rõ, trừ bỏ ba ba, nơi dùng để đi tiểu không thể để bất luận ai nhìn, biết chưa?”

“Vì cái gì a?” Dư Lãng ngước đôi mặt ngây thơ vô tội, trượt đi nhìn Dư Hải Thiên. Ông nói cái thí gì a Dư Hải Thiên. Tư tưởng của ông là cỡ nào xấu xa a, hiện tại ông cũng biết cái từ luyến đồng này a. Mau nói, ông đã tàn phá mấy đóa hoa mà lại cho rằng người người cũng giống như ông là một tên biến thái a.

Dư Lãng nghĩ rất có đạo lý, luyến đồng qua hai mươi năm nữa đa số mọi người đều biết. Nhưng là hiện tại người bình thường nào lại có suy nghĩ này. Ông nói ông không tiếp xúc qua, ai tin nha.

Dư Lãng suýt chút nữa thì phát cáu, y sớm biết rằng cái lão vương bát đản này không phải người tốt, nhưng y thật không ngờ hắn cư nhiên lại biến thái như vậy.

Dư Hải Thiên bị Dư Lãng nhìn,vẻ mặt già nua đỏ bừng. Hắn nên như thế nào hướng một đứa nhỏ năm tuổi giải thích loại quan hệ nhân quả này  a?Hắn cũng là nhất thời hồ đồ, trước đó vài ngày nước Mỹ ầm ĩ một vụ án liên quan đến trẻ nhỏ, nháo đến rất lớn. Con trai hôm nay thình lình có chút dị thường, khiến cho hắn hiểu sai, hôm nay tưởng đề phòng cẩn thận đi, chính là con không hiểu. giải thích không nói đến vấn đề con hắn nghe không hiểu, hắn cũng không muốn làm nhiễm bẩn tâm linh thuần khiết của con a.

Tâm linh thuần khiết? Dư Lãng nếu biết thuật đọc tâm, biết Dư Hải Thiên hình dung y như vậy y sẽ nôn tại trong ngực của hắn, phun cho cả người hắn đầy mùi. Đây là khen sao? Đây đối với Dư đại thiếu gia tung hoành bụi hoa, nam nữ đều ăn đó là vũ nhục ạ, vũ nhục!!!

Đương nhiên Dư Lãng không biết thuật đọc tâm, y lúc này tràn ngập tò mò, lợi dụng hình thể hiện tại như vậy bất luận kẻ nào cũng không có tâm phòng bị, dùng mắt to ngây thơ nhìn Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba ba, vì cái gì không thể để cho người thấy nơi dùng để đi tiểu của con? Con là con trai, con gái mới có thể không cho người thấy nước tiểu đâu.”

Con trai còn nhỏ, tùy chỗ đi tiểu mới là bình thường đâu. Thâm chí có đứa trẻ nghịch ngợm, có khi còn cùng bạn chơi trò ai đi tiểu được xa hơn ấy.

Dư Hải Thiên ê răng, hắn không có cách nào giải thích cho con mình loại vấn đề này, thế giới người lớn này tương đối phức tạp. Ôm con trai suy nghĩ, chỉ có thể dặn dò: “Dù sao, cục cưng nhớ kỹ lời nói của ba ba, đừng cho người chạm vào tiểu kê kê của con, biết không? Ba ba thích bé ngoan, cục cưng phải làm bé ngoan, nghe lời ba ba nói, a?”

Còn bé ngoan? Ông nếu cao hứng, tôi chính là mất hứng.

Dư Lãng mặt không đổi sắc gật gật đầu, bất quá loại vẻ mặt này trên khuôn mặt bánh bao lại càng đáng yêu hơn nữa.

Dư Hải Thiên nhịn không được lại hôn vài cái, cười ha ha, giống như thường ngày đều vậy, tự mình mặc vào một cái áo ngủ, cho con trai xem một bộ dạng đàn áp người hiền lành, ôm con vào phòng tắm.

Đi vệ sinh xong,lại sờ sờ chim nhỏ của con mình, bắt lấy nhắm ngay bồn vệ sinh: “Đến con trai,đi vệ sinh.”

Nét mặt già nua của Dư Lãng hồng thấu, đời trước y trước bảy tuổi, mỗi lần đi nhà cầu, đều là Dư Hải Thiên tự mình xi cho y tiểu, đây là sự kiện sỉ nhục nhất trong cuộc đời của y.

Một cái sự kiện khác, chính là phát sinh vào thời gian bạn nhỏ Dư Lãng ngày đầu tiên khai giảng tiểu học.

Dư Lãng không có đi nhà trẻ, bảy tuổi lần đầu tiên tham gia hoạt động tập thể, chính là đi học tiểu học, nghĩ đến một đám bạn nhỏ bồi y chơi, hoặc là bị y chơi, cái kia hưng phấn a, hưng phấn mà cả đêm đều không có ngủ say, sáng sớm uống một chén lớn sữa, bị kích động mà liền đến trường học.

Không hết một tiết, còn không có phân xong lớp học, bàng quang của bạn nhỏ Dư Lãng đã không thể đựng thêm nữa, lắc lắc mông nhỏ y rất là lễ phép, phi thường tiêu chuẩn ngồi ở bàn giơ tay lên tiếng. Y muốn đi tiểu.

Chủ nhiệm lớp lập tức đồng ý, còn sợ y bị ngã vào trong bồn cầu mà đặc biệt đem Dư gia tiểu thiếu gia ôm đến cửa nhà vệ sinh.

Khi đó Dư Lãng bị nuôi sai phương pháp, đỉnh điểm đều không biết cái gì gọi là liêm sỉ, lập tức kéo quần áo chủ nhiệm vào WC. Đứng trước mặt bồn cầu liền mang bộ dáng đại gia chờ chủ nhiệm cởi quần nhỏ của hắn, nắm chặt tiểu kê kê hầu hạ hắn đi tiểu.

Chủ nhiệm lớp liền buồn rầu a, Dư đồng học trò như thế nào không đi tiểu đâu.

“Cô không đem tiểu kê kê lôi ra, con như thế nào đi tiểu đâu?” bạn nhỏ Dư Lãng thần tình ngây thơ.

Vị kia mới là tiểu cô nương tốt nghiệp từ trường sư phạm, nghe xong lý do của y, nhất thời mặt đỏ tai hồng, nhanh như chớp giống như là có người ở phía sau đuổi theo mình không đến một phút đồng hồ đem nam chủ nhiệm lớp bên cạnh mời lại đây, cho y đỡ lấy chim nhỏ của Dư Lãng.

Sau, Dư Hải Thiên bị gọi vào trường học, bị vị kia tiểu cô nương lắp bắp giáo dục một trận, “cưng chiều là không tốt, cần bồi dưỡng đứa nhỏ của mình khả năng tự lực, ngài xem, đứa nhỏ bị người chiều đến độ sẽ không chính mình tự đi tiểu.”

Dư Lãng trở thành nhân vật nổi tiếng nhất của trường tiểu học. Phỏng chừng trong vòng một trăm năm sau, cũng sẽ không xuất hiện kẻ nào so với y càng dọa người.

A di đà phật, cảm tạ lão thiên mang y về tới thời điểm lúc chuyện này còn không có phát sinh.

Dư Lãng biết biết cái miệng nhỏ phấn hồng sắc của chính mình, càu nhàu đem chim nhỏ của mình từ trong tay Dư Hải Thiên đoạt lại đây. May mắn Dư Hải Thiên chính là tay cầm không dụng lực, bằng không lấy bộ dáng hung tợn của Dư Lãng, đem tiểu kê kê của mình kéo thành hai đoạn là rất có khả năng.

“Cục cưng, con định tự mình xi xi sao?” Dư Hải Thiên ngồi xổm người xuống, có chút buồn cười nhìn con trai của mình: “Bằng không ba ba trước làm mẫu cho con một chút.”

Dư Lãng hung tợn mà trừng mắt nhìn cái nam nhân một bộ dáng ác liệt này, ông cái tên xấu xa này, rất xấu.

Trước kia, mẹ y mỗi lần đều ghen tị nói, Dư Hải Thiên lúc ánh mắt đầu tiên nhìn đến y liền đặc biệt thích y, hai người bọn họ rất có duyên phụ tử. Tiểu mao đứa nhỏ mười lăm tuổi, vừa thấy được y, lập tức liền thể hiện tình thương mênh mông của cha. Đối y có hứng thú lớn lao, uy sữa, tẩy tã, tắm rửa, tuy rằng sữa là hạ nhân pha tốt lắm, đưa đến trong tay hắn, tã bị thay thế tùy tay liền ném, nhưng là mỗi người cũng biết Dư Hải Thiên đối y sủng a, sủng hận không thể đem y phủng ở lòng bàn tay, ôm vào trong ngực, cái kia bảo bối a, chính là nhi tử muốn sao trên trời, hắn đều có thể chế tạo hỏa tiễn, hái xuống cho y.

Dư Lãng cũng từng cho rằng, có một người hiểu rõ chính mình nhất là ba ba y, ngốc ba ba của y a.

Chính là chờ tuổi y lớn một chút, y liền hiểu rõ tâm tư Dư Hải Thiên, nam nhân duy ngã độc tôn, bá đạo lãnh khốc như vậy, hắn không nguyện ý khi mười lăm tuổi, đem y bỏ đi không phải bởi vì tình thương của cha mênh mông. Mà là hắn muốn một đứa con trai, chuẩn xác mà nói là một người hoàn toàn thuộc về hắn, hắn có thể tùy tâm đắp nặn một món đồ chơi, giống như là dưỡng một đóa hoa, dưỡng một con chó nhỏ, giúp hắn giết thời gian, người nam nhân này đem con mình như búp bê Barbie mà dưỡng.

Chẳng sợ thật sủng nhi tử, cũng không có giống như hắn.Hắn sủng như vậy quá phận, hắn không phải đang nuôi con trai mà là đang nuôi sủng vật.

Chỉ có thời điểm dưỡng sủng vật, mới sẽ không để ý sủng vật có không hay không có quy củ, có hay không năng lực, sủng vật chỉ cần có thể làm chủ nhân khoái hoạt thì tốt rồi.

Dư Hải Thiên muốn y, thuần túy chính là để chơi đến chán, sửa chơi đứa nhỏ.

Y hận hắn đem ngốc ba ba của y giết chết, Dư Lãng như thế nào không hận hắn đâu, y hận đến nỗi mỗi ngày thời điểm ngủ say đều nghiến răng.