Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

Chương 32



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ahuhuhuhu Iceland thua rồi TT^TT

Editor: Min

Chương 32:

Cho đến bây giờ Triển Dực Phi chưa từng nuốt lời với Lâm Ngọc Đồng, bởi vậy đã đồng ý giúp cậu tìm hiểu về công ty Bạch Dương thì rất nhanh cũng đã có kết quả, nhận được kết luận là, tư chất của công ty Bạch Dương tuy rằng kém một chút, nhưng không phải là không thể trở thành đối tác hợp tác. Chẳng qua trong số hai người con của ông chủ công ty, người con cả đôn hậu thành thật, là một người rất cẩn thận, có thể cùng nhau hợp tác để mang lại lợi ích, mà người con thứ hai lại giảo hoạt vô cùng, có thể vì lợi ích mà vứt bỏ nguyên tắc, cũng không thích hợp để cùng hùn vốn kinh doanh. Cho nên ý tứ của Triển Dực Phi là, hợp đồng này đã được ký, không cần phải cố ý buông bỏ, tái đảm nhận tổn thất, nhưng phải có biện pháp ngăn không cho cậu hai Bạch gia nhúng tay vào.

Lâm Ngọc Đồng không hiểu biết nhiều lắm về chuyện làm ăn, hiển nhiển là nghe theo Triển Dực Phi, liền đem lời của anh nói lại với ba mình. Lâm Chi Tùng còn đang muốn dừng lại nhưng nghe Triển Dực Phi nói vậy rất có lý, liền làm theo ý của Triển Dực Phi. Đến lúc này, cuối cùng Lâm Ngọc Đồng mới buông được những tâm sự trong lòng xuống.

Ngày hôm đó, khi tan tầm về Triển Dực Phi lấy ra vé máy bay, là dành cho Lâm Ngọc Đồng, sáng ngày 18 khoang hạng thương gia đến thành phố S. Lúc cầm lấy vé Lâm Ngọc Đồng do dự một lát, hỏi Triển Dực Phi: "Dực Phi, anh thấy lễ mừng năm mới chúng ta đi du lịch được không?"

Nếu công ty Bạch Dương và việc gia đình cậu phá sản không có liên quan đến nhau, vậy điểm mấu chốt nhất chính là người bạn học cũ của ba cậu – Triệu Đức Hoa.

Theo như những gì mẹ cậu nói ở đời trước, vào lễ mừng năm mới Triệu Đức Hoa sẽ đến nhà cậu, hơn nữa ông ta còn mang đến bản kế hoạch đầu tư để đề xuất hợp tác với ba cậu, mà ba cậu lại thực sự bị hấp dẫn. Nếu vậy cậu đứng ở phía sau đưa ba đi nơi khác thì sao? Vậy không phải người kia đến tìm sẽ không thấy? Cho dù chỉ là trì hoãn trong thời gian ngắn cậu cũng muốn thử xem sao, cố gắng hết mức để ba cậu không giao thiệp với Triệu Đức Hoa, sau đó cậu sẽ biện pháp khác.

Triển Dực Phi lại không biết đến suy tính của Lâm Ngọc Đồng, nghĩ thành chuyện khác. Anh cầm lấy Lâm Ngọc Đồng, áy náy nói: "Thật có lỗi với em tiểu Đồng, từ sau khi chúng ta đăng kí kết hôn anh còn chưa một lần đưa em ra ngoài đi du lịch. Nếu không thì như vậy, em muốn đi thế nào anh đều theo em, chỉ cần trở về trước ngày mùng 7 là được."

Lâm Ngọc Đồng vừa nghe liền biết là Triển Dực Phi hiểu sai, nhưng cậu lại không thể nói thật, đành phải bảo với Triển Dực Phi: "Anh muốn đi đâu, em cũng không để ý chuyện chọn nơi, không phải mọi người nói sau hôn lẽ sẽ ra ngoài chơi sao? Chuyện hưởng tuần trăng mật thì để tháng 5 nói cũng được. Hiện tại em nói đi du lịch chủ yếu là muốn đưa ba mẹ đi ra ngoài một chút. Nhà em mặc dù người ngoài nhìn vào thì thấy cũng có chút điều kiện, nhưng thực ra nuôi ba đứa con, cho nên ba mẹ em đều tiết kiệm với chính bản thân mình, bọn họ khó mới có được dịp nghỉ ngơi vào lễ mừng năm mới, lại vừa đúng lúc em được công ty Dịch Du chia lợi nhuận, cho nên..."

"Vậy em hỏi ý của ba mẹ xem, nếu ba mẹ cảm thấy được, vậy chúng ta sắp xếp thời gian, dù sao thì thời điểm nay mua vé máy bay cũng không dễ."

"Thế thì để mai em qua chỗ mẹ một chuyến."

Ngày hôm sau Lâm Ngọc Đồng liền lái xe trở về nhà ba mẹ, lúc cậu về đến nhà chỉ thấy mẹ một mình trong phòng khách đang tính toán cái gì đấy, trên bàn trà bày đầy các loại hóa đơn, để cùng một chỗ sợ là có cái phải dày đến 6, 7 cm.

Thậm chí Trần Tố Trữ cũng không biết có người vào nhà, còn đang cầm máy tính lên loay hoay. Bà khi thì nhíu mày, khi thì lại gãi gãi mặt, dường như mức tổng không trùng khớp, cho nên phải lấy các hóa đơn xuất nhập để tính lại.

Lâm Ngọc Đồng đã sớm tuyệt vọng với việc sắp xếp những chuyện thế này trong gia đình, cậu đi qua ngồi cạnh mẹ, "Mẹ, mẹ đang làm gì mà chuyên tâm thế?"

"Bây giờ không phải cuối năm sao, mẹ đang tính sổ." Trần Tố Trữ buông máy tính xuống, "A? Sao con lại về? Dực Phi không về cùng con à?"

"Anh ấy còn đang bận bịu công việc của công ty, có thể là phải đến tối mới về được. Mẹ đang tính cái gì? Có muốn con giúp mẹ tính toán không?"

"Không cần đâu, cũng chẳng phải cái gì quan trọng, nếu không có việc gì thì con mau đi nghỉ ngơi đi." Trần Tố Trữ sửa sang lại hóa đơn một chút rồi thu dọn gọn lại, ý tứ sâu xa mà nói: "Ngày đó mẹ gọi cho Dực Phi, nó nói với mẹ, con một ngày vừa muốn đi học vừa muốn viết tiểu thuyết còn làm việc nhà, cũng rất vất vả, nó còn hỏi mẹ làm thế nào mới cho con được cảm giác an toàn. Lúc nghe cái cách nó nói chuyện thì có vẻ như cảm giác thất bại đặc biệt sâu, con trai, không phải con đang tự đặt áp lực lên mình đấy chứ?"

"Cũng không có gì nhiều, con là đang thừa dịp còn trẻ mà cố gắng làm nhiều hơn một chút thôi. Mà không nói chuyện này nữa, mẹ, lần này con qua là muốn hỏi mẹ một chút, mẹ có muốn cùng con và Dực Phi đi du lịch đợt tết không, bọn con đã tìm được nơi để đi chơi rồi, cũng đừng ở trong nhà mãi, mẹ cùng với ba bình thường toàn bận rộn công việc không có cơ hội đi du lịch, sao không đơn giản là ra ngoài để thư giản và giải sầu?"

"Chuyện này..... cũng không phải là không được, nhưng mẹ cũng phải hỏi ý của ba con một chút."

"Vâng, dù sao cũng là người một nhà cùng nhau đón tết, con nghĩ ba sẽ đồng ý thôi." Lâm Ngọc Đồng rất hiểu ba mình, mẹ nói bên tai ba là ba sẽ mềm lòng, chỉ cần mẹ đồng ý, việc này tám chín mười phần là có thể thông qua.

Buổi tối Triển Dực Phi trở về, bởi vì lúc về có hơi muộn, vừa lúc còn đến đón Ngọc Phi từ lớp học thêm buổi tối về. Sau khi hai người họ về nhà bác Lưu còn giúp bày biện cơm, những người đã ăn trước thì ngồi cạnh họ vừa uống sữa vừa nói chuyện phiếm.

Lâm Ngọc Phi nghe thấy được đi du lịch trong dịp lễ mừng năm mới, cơm trong mồm còn chưa kịp nuốt đã nói: "Chuyện này con đồng ý! Trời ạ, gần đây con thật sự mệt mỏi với thầy cô quá rồi, đi ra ngoài thư giãn một chút đi mẹ, dù sao mọi năm cũng toàn ở nhà đón năm mới không có cảm giác gì mới mẻ cả, cho dù là một thành phố nhỏ bình thường cũng tốt hơn ở nhà nhiều đó ạ."

Trần Tố Trữ không nói gì, quay sang nhìn người chủ gia đình.

Lâm Chi Tùng nói: "Mọi người đều đồng ý rồi, ba đây có phản đối cũng vô dụng, vậy đi thôi, mấy đứa chọn địa điểm, ba mẹ không ý kiến."

Cả đêm qua Lâm Ngọc Đồng đã nghĩ đến một số nơi rất được. Chứng ám ảnh cưỡng chế cũng chỉ có điểm ấy là có ích, đã muốn làm chuyện gì thì sẽ không thể bỏ dở. Cậu thấy đi thành phố H hay thành phố X đều được, chủ yếu là thời gian quá ngắn, nếu muốn ra nước ngoài thì lại không kịp xin visa, bằng không thì đi vòng quanh Châu Âu là lựa chọn không tồi. Chỉ có thể trách là cậu chuẩn bị quá muộn.

Triển Dực Phi nghe xong nói: "Vậy thì đi thành phố H đi, nhưng mà không phải em còn đi thành phố S để tham gia hội nghị thường niên sao? Vậy cả nhà cần chờ em quay lại hay là em bay thẳng từ thành phố S sang thành phố H?"

Lâm Ngọc Đồng không chọn cái nào trong hai phương án, cậu chọn cách đưa ba mẹ cùng đến thành phố S, tham gia hội nghị thường niên xong thì bay sang thành phố H.

Triển Dực Phi cảm thấy như vậy cũng được, liền quyết định sẽ tự một mình tìm đến sau.

Vé máy bay vào thời điểm này rất căng thẳng, nhưng Triển Dực Phi vẫn mua được mấy tấm vé máy bay vào sáng ngày 18 đi thành phố S, khoang hạng thương gia. Lâm Ngọc Đồng liền đưa ba mẹ và em trai đi thành phố S.

Vẫn là Nghiêm Thụ và Bạch Y Hà tới đón tại sân bay, trước đó đã thông báo với hai người họ là không cần tới đón, bởi vì Lâm Ngọc Đồng nói mình sẽ đi cùng người nhà, nhưng Nghiêm Thụ và Bạch Y Hà vẫn tới đây, hơn nữa còn mang đến một chiếc xe thương vụ (1) cỡ lớn, tất cả mọi người cùng ngồi cũng không cảm thấy chật chội.

Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Trữ lúc này mới tin, hóa ra con trai bọn họ không chỉ viết tiểu thuyết, hơn nữa đã bắt đầu đầu tư kiếm tiền rồi. Vậy tiền này hiển nhiên không cần phải hỏi, bởi vì bọn họ tính chờ đến khi các con kết hôn mới cho tiền, cho nên tuy rằng con trai lớn đã đăng ký kết hôn, nhưng bọn họ cũng chưa đưa ra một khoản tiền nào.

Nghiêm Thụ nói: "Lúc ấy may mà có tiểu Lâm tiên sinh chúng tôi mới có thể phát triển được đến như ngày hôm nay. Lát nữa chú Lâm, dì Lâm và em nếu không vội có thể cùng bọn cháu đến địa điểm mới của công ty xem qua một chút, có rất nhiều người đang chờ tiểu Lâm tiên sinh đến."

Lâm Chi Tùng cũng rất tò mò về trò chơi họ làm nên đương nhiên là đồng ý.

Lâm Ngọc Phi không biết xấu hổ mà ôm lấy anh trai nhà mình, "Anh, anh quá vĩ đại, thật đúng là anh trai ruột của em mà!"

Lâm Ngọc Đồng bóc ngay cái thuốc bôi da chó (*) của em trai ra: "Không phải em muốn thi vào đại học tại thành phố S sao? Vừa đúng lúc có thể cảm thụ trước một chút bầu không khí ở đây rồi đấy."

(*) Đoạn này mình nghĩ là vì thái độ nịnh nọt thường gọi là "chân chó" nên tác giả dùng cụm bóc thuốc bôi da chó là để chỉ việc Lâm Ngọc Đồng không thèm để ý em trai đang nịnh nọt bên cạnh.

Quả thật là Lâm Ngọc Phi muốn thi ở đây, nghe vậy thì hỏi Bạch Y Hà rất nhiều vấn đề. Xú tiểu tử không bỏ qua bất kì cơ hội nào nói chuyện cùng mỹ nhân, "Nếu em thực sự có thể thi được ở đây, Bạch tỷ nên chào đón em đó."

Bạch Y Hà lúc này cười cười nói: "Cả hai anh em em đều đẹp trai, đến bất cứ nơi nào cũng sẽ có người chào đón. Lần trước tiểu Lâm tiên sinh đến công ty chị đã có người hỏi cậu ấy có bạn gái không, kết quả là cậu ấy nói mình đã kết hôn rồi, bọn chị đều không tin đâu, cũng thật sự là tan nát một cõi lòng mà."

Lâm Ngọc Phi gật đầu thật mạnh: "Anh trai em là phải đẹp trai rồi, nhưng mà đúng là anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, tháng 5 năm nay là tổ chức hôn lễ, không biết đến lúc đó Nghiêm ca và Bạch tỷ có thời gian không."

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà, hoặc phải nói là tất cả mọi người trong công ty khoa học kĩ thuật Dịch Du đều rất tò mò, là dạng nhân tài thế nào mà có thể khiến Lâm Ngọc Đồng tiến vào cung điện hôn nhân nhanh như vậy, nên nghe vậy thì dù là không rảnh cũng phải bớt chút thời gian để đến dự.

Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời cho mọi người trước tiên."

Nghiêm Thụ cùng Bạch Y Hà đương nhiên nhấn mạnh là chắc chắn sẽ đến.

Sắp tới năm mới, người mua hàng tết càng ngày càng nhiều, lượng xe trên đường cũng tăng, bình thường chỉ mất 40" phút đã đến nơi giờ phải mất tận một tiếng. Mọi người ở công ty chờ cũng có chút sốt ruột, còn có rất nhiều nhân viên mới chỉ từng nghe qua về Lâm Ngọc Đồng chứ chưa từng gặp qua, cũng không tò mò không được, cho nên khi hai người Nghiêm, Bạch đưa người vào công ty, rất nhiều nhân viên trong công ty nhìn họ.

Ai từng gặp qua Lâm Ngọc Đồng thì lập tức chào hỏi cậu, Lâm Ngọc Đồng cũng trả lời lại từng người một, hiển nhiên là mỗi người từng gặp qua thì cậu đều nhớ rõ, làm mọi người đều âm thầm kinh ngạc.

Nghiêm Thụ mời cậu đến phòng họp mới. Nơi này hiển nhiển là không giống với căn gác nhỏ kia, chẳng những không gian đủ lớn, không khí đủ trong lành, hơn nữa đồ dùng làm việc đều là đồ mới tinh, Nghiêm Thụ còn đặc biệt đưa cho Lâm Ngọc Đồng một chiếc ghế dựa vô cùng thoải mái. Bên trong công ty còn có phòng trò chơi, nó có thể cung cấp cho khách tới chơi những trải nghiệm hoặc có thể để nhân viên thư giãn khi làm việc mệt mỏi. Lâm Ngọc Phi đã vào đó thì không thể lôi ra nổi. Bạch Y Hà theo như thường lệ đưa cho Lâm Ngọc Đồng báo cáo sản phẩm và hạng mục trọng điểm tiếp theo công ty sẽ phát triển.

Lâm Chi Tùng và Trần Tố Trữ đối với việc này cũng không phải là hiểu lắm, nhưng nhìn thấy con trai có thể chuẩn xác đưa ra một số vấn đề liên quan, còn cùng với hai người Nghiêm, Bạch nghiên cứu thảo luận khá hợp lý, bọn họ liền thấy được chuyến đi này không hề uổng phí.

Để Lâm Ngọc Đồng học quản trị kinh doanh là ý nguyện của Lâm Chi Tùng, lúc ấy Lâm Ngọc Đồng cũng là vì ba mẹ mà muốn gánh vác một phần nên mới từ bỏ đam mê của mình. Lâm Chi Tùng cũng không phải là không hối hận, nhưng bây giờ thấy thế này, có lẽ vậy cũng rất tốt?

Đối với ý nghĩ như vậy của ba mình Lâm Ngọc Đồng cũng không giải thích gì nhiều, dù sao chuyện cũ cũng qua rồi, hơn nữa cậu cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Bạch Y Hà báo cáo xong tiến độ làm việc, thì ngối xuống đối diện với Lâm Ngọc Đồng, thấy cậu không có câu hỏi gì khác, liền thay đổi đề tài, nói: "Đúng rồi tiểu Lâm tiên sinh, công ty chúng ta gần đây đang có ý định mua bản quyền trò chơi của một bộ tiểu thuyết huyễn huyền, đã cùng bàn bạc với đối phương rồi, nếu thành công thì đó sẽ trở thành hạng mục mới trọng điểm để công ty phát triển vào năm sau. Một nhóm người đã đến công ty vào tháng trước, hơn một nửa đã kinh nghiệm chế tạo webgame (*), hơn nữa năng lực đều vô cùng xuất sắc, chúng tôi muốn làm thử nghiệm mới."

(*) Webgame: Hay còn gọi là browser game là loại hình game chơi trên web thông qua trình duyệt. Webgame ra đời và phát triển mạnh từ giữa tập niên 90. (Theo Wikipedia)

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Tôi có thể đi gặp bọn họ không?"

Bạch Y Hà đưa Lâm Ngọc Đồng đến khu làm việc phía Tây. Hiện tại văn phòng đã chia làm hai khu, bộ phận webgame là được tách ra từ bộ phận trò chơi trên di động. Lâm Ngọc Đồng ở bộ phận webgame gặp được trưởng bộ phận – Diệp Chân.

Diệp Chân có một mái tóc dài chấm vai, vóc dáng xấp xỉ Lâm Ngọc Đồng, nhìn các đường nét trên khuôn mặt thì có thể đoán ra đó là con lai. Người này mang đến một cảm giác có chút cà lơ phất phơ, nhưng Lâm Ngọc Đồng biết, ở đời trước đây chính là người thiết kế game rất nổi tiếng, tuy rằng cuộc sống ở đời trước có chút lười biếng, nhưng lại rất có thiên phú về phương diện thiết kế trò chơi.

Bạch Y Hà nói: "Đây là chính cổ đông lớn thứ hai ở công ty chúng ta, tiểu Lâm tiên sinh."

Lâm Ngọc Đồng và Diệp Chân bắt tay nhau, "Về sau mọi người cũng không cần nói lời khách sáo với tôi, cứ trực tiếp gọi tôi là Lâm tử là được."

Diệp Chân cười nói: "Tôi cũng thấy cách gọi "tiểu Lâm tiên sinh" như vậy có chút kì quái. Chào cậu Lâm tử, cậu có thể gọi tôi là... Diệp tử?"

Bạch Y Hà oán hận hắn một chút, "Hiếm khi thấy trai đẹp là lại liền bỉ ổi! Lâm tử cậu ấy kết hôn rồi!"

Cằm của Diệp Chân trực tiếp rớt xuống đất, "Không thể nào?! Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi?"

Thật vật vả mới tìm thấy ai đó vừa nhìn là liền bị điện giật! Vậy mà sao lại tàn khốc như vậy! (Là ý ông bị trúng sét ái tình đó hả =)))

Lâm Ngọc Đồng cười cười: "Sắp hai mươi mốt."

Diệp Chân thở dài nói: "Quên đi, may mắn là tôi vẫn có một tình nhân trong mộng."

Bạch Y Hà đảo mắt xem thường, "Không phải nói đến Tán Sài Đồng Tử đấy chứ? Người ta xử nữ chỉ có thể bán bản quyền trò chơi, chỉ nhận tiền thưởng có sáu con số, tôi nói chứ anh đừng có nhớ thương nữa."

Diệp Chân không phục, "Sao mà không thể nhớ thương? Chỉ cần lần này công ty chúng ta mua bản quyền trò chơi, về sau khẳng định sẽ có cơ hội gặp mặt, họ Bạch kia tôi nói cô nếu mà tôi theo đuổi được cậu ấy thì cô phải mời tôi ăn bữa cơm."

Bạch Y Hà nói: "Thỉnh xin mời, vạn nhất đối phương là một khủng long to lớn, tôi xem anh còn mở màn hình ra không!"

Lâm Ngọc Đồng cuối cùng nhịn không được hỏi: "Mọi người muốn mua bản quyển của tiểu thuyết... tên là gì vậy?"

Diệp, Bạch: "《 U Linh Độ 》!"

Lâm Ngọc Đồng: "......."

Cậu đã thấy khó hiểu vì sao cậu lại nghe thấy bút danh của mình...

Diệp Chân thấy sắc mặt của Lâm Ngọc Đồng có chút kì quái, hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?"

Đây chính là nam thần của hắn, ai dám nói là có vấn đề với hắn chứ!

Lâm Ngọc Đồng đưa mắt xem xét Diệp Chân với bộ dáng tùy thời mà tạc mao, ngưng cười nói: "Không có, chỉ mong người tình trong mộng của anh không làm anh phải đấm ngực dậm chân."

Diệp Chân nói: "Chắc chắn sẽ không, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền bao dưỡng cậu ấy."

Lâm Ngọc Đồng: "......."

Lâm Ngọc Đồng lại cùng Bạch Y Hà và Nghiêm Thụ hàn huyên vài câu sau đó đưa cha mẹ rời đi. Lúc ra khỏi đó Lâm Ngọc Phi còn lưu luyến, nhưng thật vất vả mới có một chuyến đi, nó cũng không thể hao phí thời gian ở trong đấy. Lâm Ngọc Đồng thấy em trai dường như có chút chơi chưa đủ, liền nói: "Về sau chỉ cần em thi ở đây thì không phải là có cả đống cơ hội đến chơi sao?"

Lâm Ngọc Phi nghĩ thấy cũng đúng, ngay lập tức xốc lại tinh thần: "Anh, dáng của Bạch tỷ trông thật sexy!"

Lâm Ngọc Đồng: "Biến ngay!"

Lúc này Trần Tố Trữ nhỏ giọng lại đấy nói một câu, "Tổ trưởng Bạch rất tốt, chính là hơi lớn tuổi hơn so với tiểu Phi."

Lâm Ngọc Đồng hết chỗ nói nổi: "Mẹ, không phải là mẹ cũng lo lắng quá sớm rồi à? Con kết hôn sớm như vậy cũng là một ví dụ, tiểu Phi sau này còn có rất nhiều thời gian tốt hơn."

Lâm Ngọc Phi cũng nói: "Đúng vậy đó mẹ, mẹ muốn bế cháu đích tôn thì còn phải chờ vài năm nữa."

Lâm Chi Tùng nói: "Mấy đứa vui vẻ là được, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi. Đúng rồi, lát nữa có phải tìm cái gì để trải ra sàn khách sạn mà ngủ không? Nếu không thì Đồng Đồng, con lại đi mua túi ngủ đi?"

Lâm Ngọc Đồng cũng có chút phát điên, cậu đã lâu không ngủ dưới đất, thật sự có chút không can tâm tình nguyện ngủ dưới sàn, đặc biệt là ở khách sạn. Nhưng mà nếu không ai ôm thì khẳng định là cậu lại bị rơi.

Sau đó không có biện pháp, Lâm Ngọc Đồng đành đặt một phòng có giường đặc biệt thấp tại khách sạn, đây không phải nơi mà lần trước cậu nghỉ, mà là nơi ở đời trước khi đến ký kết cậu đã ở qua một lần. Giá cả thuê phòng ở nói đó cực kỳ cao, nhưng sự phục vụ và quang cảnh xung quanh xứng đáng với giá cả.

Buổi tối, khi Lâm Ngọc Đồng đang tắm, Triển Dực Phi gọi điện thoại tới. Triển Dực Phi vừa mới hoàn thành xong công việc chưa được bao lâu, lúc này đang ở trên xe.

"Có nhớ anh không?"

"Biết còn hỏi." Lâm Ngọc Đồng tùy tiện lau nước. Thực ra cậu còn chưa tắm xong, chạy ra sớm như vậy chỉ bởi vì nghĩ có thể là Triển Dực Phi gọi điện đến.

"Buổi đêm em ngủ trên giường thì cẩn thận một chút, đừng quên đặt đồ gì đó xung quanh."

"Vâng, em đã tìm một khách sạn có giường rất thấp để ở rồi. Anh vẫn đang ở trên xe à?" Cậu nghe được có tiếng vang của còi ô tô.

"Ừ, anh mới xong việc chưa được bao lâu, đang đi thẳng về nhà." Tưởng tượng đến lúc về nhà không nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng, trong lòng lại thấy có chút không muốn về.

"Ngày mai anh còn phải đi làm không?"

"Có lẽ buổi sáng vẫn còn bận, anh sẽ tranh thủ ngày mốt đến tìm em."

"Được, vậy anh đi đường cẩn thận, em còn phải tắm tiếp."

Lâm Ngọc Đồng soi gương, thấy tóc đã có chút dài. Từ lúc sống lại đến bây giờ cậu cũng chưa đi cắt tóc lần nào, buổi sáng lúc nhìn thấy Diệp Chân thì thấy tóc hắn hơi dài, bây giờ nhìn chính mình, thực sự cũng không ngắn hơn người ta là bao.

Nên cắt thôi.

Sáng sớm hôm sau khi ăn sáng xong, Lâm Ngọc Đồng liền hỏi Trần Tố Trữ, "Mẹ, mẹ có muốn đi làm tóc không? Con biết có một tiệm làm tóc rất được, con đang muốn đi cắt tóc, mẹ nếu muốn đi làm tóc thì cùng đi với con. Ba cũng đi cùng chứ?"

Lâm Ngọc Phi thấy nếu không đi thì chỉ còn lại mình mình, lập tức cũng muốn đi theo. Vừa đúng dịp năm mới, nó cũng muốn đổi sang kiểu tóc khác. Cả ngày đều cố gắng học tập mà quên chú ý một chút đến hình tượng của mình. Nhìn anh trai nó xem, rồi nhìn nó đi! Một người là thiếu gia nhà giàu có, một người là con trai không được cưng chiều của gia đình làm nông, thế này đúng là khác biệt quá nhiều.

Bản thân Lâm Ngọc Đồng khác quen thuộc với tiệm làm tóc kia, lúc sau có người vội ra cắt tóc cho cậu, hỏi cậu muốn cắt kiểu đầu như thế nào, cậu nghĩ nghĩ nói: "Ngắn hơn một chút so với bây giờ là được, kiểu tóc không thay đổi. Nhưng cắt xong tôi muốn giữ tóc mình lại."

Khách hàng đến tiệm cắt tóc sau đó giữ lại tóc của mình không phải là không có, nhưng chỉ có duy nhất vị này muốn giữ lại đống tóc cắt ngắn vậy, nhà tạo mẫu tóc sửng sốt ngồi xuống, "Tôi sẽ cố gắng hết sức cam đoan phần tóc cắt xuống sẽ không bị hỏng."

Lâm Ngọc Đồng nói cảm ơn, thấy độ dài đối phương cắt cũng khá tốt, liền không nói gì nữa.

Một nhà bốn người làm tóc xong, Lâm Ngọc Đồng mang về một gói tóc lớn.

Lâm Ngọc Phi không phải không tò mò mà hỏi: "Anh muốn cái đấy làm gì? Sẽ không phải là không có việc gì thì sẽ muốn nối nó lại đấy chứ?"

Lâm Ngọc Đồng nở một nụ cười thần bí với em trai, tỏ vẻ đó là một bí mật.

Cả nhà cùng nhau đi vào trung tâm thương mại mua đồ linh tinh, đầu tiên Lâm Ngọc Đồng chọn cho ba mẹ mỗi người một quần áo mới, là một món quà, sau đó mua tặng cho em trai một chiếc smartphone mới ra mắt trên thị trường. Mỗi lần Trần Tố Trữ lấy thẻ ra, kết quả đều bị Lâm Ngọc Đồng giữ lại. Lúc sau bọn họ tìm một nhà hàng giản dị bên trong trung tâm thương mại để ăn chút gì đó, thuận tiện nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Đồng hỏi mẹ mình: "Mẹ, mẹ thấy tặng quà gì cho người hơn 40 tuổi thì tốt ạ? Dực Phi có mấy người cô, đối xử với anh ấy cũng không tồi, lễ mừng năm mới này con cảm thấy hẳn là nên tặng chút quà gì đó."

Triển Hồng Anh ở trong quân đội chưa về, cho nên tạm thời có thể không cần lo lắng, chỉ cần gửi tặng nhà chồng cô là được, nhưng hai cô Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết lại không giống vậy.

Trần Tố Trữ nói: "Phụ nữ ấy mà, đại bộ phận đều giống nhau, đều là thích đồ trang điểm hoặc quần áo gì đó, hoặc là trang sức cũng được. Nếu không thì con tặng cho các cô ấy mỗi người một chiếc châm cài áo?"

Lâm Ngọc Đồng thực sự rất yêu mẹ mình, vấn đề này cậu đã suy nghĩ rất lâu cũng chưa quyết định được, như vậy rất khéo.

Lâm Chi Tùng và Lâm Ngọc Phi còn đang ăn, Lâm Ngọc Đồng đã kéo mẹ đi đến chỗ bán châm cài áo, chọn hai cái cùng loại nhưng kiểu dáng khác nhau, cuối cùng lại nhân thể mua tặng cho mẹ mình một món quà.

Trần Tố Trữ cầm thấy rất thích, nhưng vẫn không nhịn được mà cằn nhằn một câu, "Dực Phi kiếm tiền không dễ dàng gì, con cũng đừng tiêu xài hoang phí."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Con biết rồi mà mẹ. Tiền hôm nay con tiêu đều là tự mình kiếm được, hơn nữa, con mà không tiêu tiền của anh ấy thì anh ấy mới căng thẳng đó."

Trần Tố Trữ không nặng không nhẹ mà véo cho con mình một cái: "Con đó, đúng là bỏ dầu vừng vào trong nồi."

Lâm Ngọc Đồng đưa mẹ về, "Mẹ, mẹ với ba cùng tiểu Phi cứ ngồi nói chuyện đi, con có việc cần làm, khoảng hai mươi phút nữa con quay lại."

Cậu đi chuẩn bị một món quà tất niên cho Triển Dực Phi.

Ở một nơi khác, Triển Dực Phi cũng có món quà dành cho Lâm Ngọc Đồng, lúc này đi cùng có Vương bá, còn có Trình Thích với Tả Tư Khải ở sân bay. Trình Thích cùng Tả Tư Khải nhân tiện đến sớm để chúc mừng.

"Tôi nghe nói Triển Dực Ninh và Diệp Hàn Anh vốn muốn đi du lịch nước ngoài, kết quả bên Vinh Thành xảy ra chút vấn đề, Diệp Hàn Anh tăng ca suốt đêm, cả buổi sáng hôm nay Triển Dực Ninh đều cáu kỉnh." Tả Tư Khải nói.

"Lần này Diệp Hàn Anh không phải là sẽ bị lột một lớp da à (*)." Trình Thích cười cười.

(*) Lột một lớp da: bị đánh / bàn chuyện làm ăn bị người ta chiếm mất hết lợi ích (Cảm ơn chị Hương đã giúp em~~)

Người đứng thứ hai tại công ty vận tải đường thủy Vinh Thành là do một tay Triển Dực Phi cất nhắc lên, đó lại là một người nổi tiếng có ơn tất báo, giờ Diệp Hàn Anh chiếm mất chỗ tốt của Triển Dực Phi, người kia có thể để yên sao?

Triển Dực Phi nhìn đồng hồ, cầm lấy áo vest, "Tôi thấy hai người gần đây đặc biệt giỏi bát quái, có phải rất nhàn rỗi không?"

Trình Thích thở dài, "Không phải là rất nhàn rỗi, mà là cảm giác gần đây không khí tại công ty quá căng thẳng, nên cố gắng điều hòa một chút. Năm sau..."

Triển Dực Phi không đợi anh ta nói hết liền gật gật đầu, "Năm sau tôi sẽ đi Vinh Thành, đến lúc đó anh cũng phải đi. Về phần hiện tại, hẳn là cổ tức của Triệu Lâm đã được ghi lại, hai người đi thăm dò xem. Còn nữa, chúc mừng năm mới vui vẻ."

Tả Tư Khải lắc đầu thở dài: "Lúc cần thì nói tốt lắm, giờ vừa thấy phải đăng ký một cái là liền chê chúng tôi bát quái."

Trình Thích cười nói: "Được rồi, rốt cuộc năm nay cũng không cần phải nhớ thương một người khiến cả lễ mừng năm mới cũng không thoải mái nữa, cùng Lâm tử đi chơi vui vẻ nhé."

Triển Dực Phi gật gật đầu, "Vậy chúc hai người năm mới vui vẻ."

Tả Tư Khải khoát tay, "Năm mới vui vẻ, cậu mau đi đi, máy bay cũng sắp cất cánh rồi." Nói xong liền khoác vai Trình Thích rồi xoay người rời đi.

Triển Dực Phi cười cười, chỉ cần nghĩ đến việc đi gặp Lâm Ngọc Đồng là liền cảm thấy vui vẻ!

Lâm Ngọc Đồng lúc này cũng vừa vội vàng chuẩn bị việc của mình xong, cậu lên lầu đón ba mẹ cùng em trai. Chuẩn bị quay về khách sạn chuẩn bị một chút, bởi vì còn hai tiếng nữa là bắt đầu hội nghị thường niên, trước đó cậu còn phải đi gửi quà về cho mấy người cô.

"Ba, mẹ, hai người muốn tiếp tục đi dạo hay là quay về khách sạn nghỉ ngơi vậy ạ?"

"Quay về nghỉ thôi, mẹ đi nhiều giờ không đi nổi nữa rồi. Sớm biết thế này thì mẹ đã không đi giày cao gót." Trần Tố Trữ đấm đấm chân.

"Em cũng muốn về ngủ một giấc, suốt nửa năm em không được ngủ ngon rồi." Lâm Ngọc Phi ngáp một cái.

Bốn giờ chiều, Lâm Ngọc Đồng lấy âu phục ra để thay, ngồi trên xe taxi đến khách sạn tổ chức hội nghị thường niên.

Hội nghị thường niên được tổ chức tại một khách sạn, ngoại trừ cùng ăn liên hoan thì còn có các tiết mục biểu diễn khác, có thể sẽ có một số trò chơi và bốc thăm trúng thưởng vân vân. Lâm Ngọc Đồng từ lúc đi học cho đến khi tốt nghiệp cũng chưa từng tham gia câu lạc bộ nào, cho nên cậu mới chỉ tham dự hội nghị của các tác gia chứ chưa bao giờ tham gia các hội nghị thường niên thế này. Nhưng ở trong thời đại thông tin phát triển chính là có những lợi ích như vậy, cho dù bạn chưa từng tham gia, bạn cũng có thể biết đã toàn bộ quá trình của chúng.

Nghiêm Thụ đang đứng trên sân khấu để phát biểu, nhân viên toàn công ty âm thầm cảm thấy so với cái bục diễn thuyết thì ông chủ chỉ cao hơn có một chút. Lâm Ngọc Đồng cùng với những người nòng cốt trong công ty ngồi chung một bàn, ngồi nghe Nghiêm Thụ phát biểu trong chốc lát, lúc này Bạch Y Hà nói: "Lâm tử, tôi đang hỏi các nhân viên là ngoài tiền thưởng và phần thưởng bên ngoài họ còn muốn phúc lợi gì không, bọn họ nói ai trúng thưởng trong trò bốc thăm may mắn thì được khiêu vũ với cậu, cậu thấy sao?"

Lâm Ngọc Đồng khiêu vũ cũng không tốt lắm, nhưng nếu là, liền nói: "Được, nếu như không sợ tôi giẫm vào chân thì có thể."

Vì thế sau khi bốc thăm trúng thưởng, thì có một bàn như thế này...

Diệp Chân xoay người sang phía Lâm Ngọc Đồng, làm một động tác mời. Lâm Ngọc Đồng cũng không có ký do gì để từ chối, liền cùng Diệp Chân đi tới sàn nhảy. Diệp Chân đặt tay lên eo Lâm Ngọc Đồng, "Lâm tử, cậu thực sự đã kết hôn rồi?"

Lâm Ngọc Đồng trả lời: "Đã kết hôn rồi."

Diệp Chân nói: "May mà tôi còn có Tán Sài Đồng Tử, chờ đến khi bọn tôi gặp mặt, tôi nhất định phải nghĩ ra cách để theo đuổi cậu ấy, sau đó mỗi ngày khiến cậu ấy cho tôi đọc bản thảo."

Lâm Ngọc Đồng thật sự không muốn đả kích Diệp Chân, cho nên cậu đành giả ngốc không lên tiếng.

Lúc này Diệp Chân lại hỏi: "Đúng rồi, một nửa của cậu là dạng người thế nào? Tôi nghe nói cũng là nam?"

Lâm Ngọc Đồng "Ừm" một tiếng, đang muốn nói gì đó, ai ngờ khi cậu quay người lại, cái người mà cậu tuyệt đối không ngờ tới lại xuất hiện ở chỗ này. Chỉ thấy người một thân tây trang màu đen, dáng người cao ngất, anh dựa vào bức tường không xa lắm ngay chỗ cửa ra vào, đang buồn bực nhìn cậu, bên cạnh còn có hành lý chưa kịp đặt xuống.

Nếu không phải Triển Dực Phi thì còn là ai?!

Hết chương 32.

(1) Xe công vụ

chapter content