Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 38: Ông ngoại nhập viện



Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy vừa nghe đến đó, liền thắng xe lại, từ trên xe nhảy xuống, đem xe ném qua một bên, liền chạy vào nhà, Thuỷ Hướng Dương cũng chạy theo sau. Ông ngoại ngồi ở cầu thang rên rỉ, bà ngoại cũng ngồi ở cầu thang, ôm lấy nửa trên của ông ngoại bất lực mà khóc.

Nghê Huy bị doạ đến sắc mặt trắng bệt: “Ông ngoại, ông ngoại té ở đâu?”

Bà ngoại vừa khóc vừa nói: “Ông ngoại của con giúp ta đem chăn lên lầu phơi, bị hụt chân, té xuống cầu thang. Sớm biết như vậy ta đã tự mình cầm đi rồi, ô ô…”

Thuỷ Hướng Đông cũng vội đến đầu óc trống rỗng, nhưng mà rất nhanh bình tĩnh trở lại: “Vậy gọi xe cứu thương chưa bà?”

Bà ngoại lắc lắc đầu nói: “Chưa, hai ngày trước có bão, đường dây điện thoại bịt đứt rồi, còn chưa nối lại được.”

Thuỷ Hướng Đông vội vàng nói với em trai của mình: “Dương Dương, nhanh đi qua nhà hàng xóm xem Triệu thúc thúc có ở nhà không, nhờ ông gọi dùm xe đến, lát nữa đưa gia gia đi bệnh viện. Ta đi kêu Trương gia gia đến, Nghê Huy, ngươi trông chừng gia gia, đừng di chuyển gia gia, tránh khỏi đụng chạm đến vết thương.

Nghê Huy hít sâu mấy hơi, gật gật đầu: “Được.”

Thuỷ Hướng Đông chạy ra ngoài, lấy xe đạp của mình, chạy vội về hướng nhà của Trương Dũng. Đợi đến lúc y đón được Trương gia gia, Triệu thúc thúc hàng xóm cũng đến, nhìn thấy tình trạng này, vội vàng nghĩ cách tìm xe. Trương gia gia hỏi một chút tình hình, lại cẩn thận kiểm tra một chút, sau đó nói: “Ông là bị thương bên đùi trái, những nơi khác thì không sao. Chúng ta trước đưa lão Trần xuống lầu để nằm ngang, lúc di chuyển cẩn thận một chút, đừng đụng tới chân trái của ông.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Con đở lưng gia gia được không ạ?”

Trương gia gia gật gật đầu: “Cẩn thận một chút là được rồi. Lão Trần, đừng vội a, chúng ta lập tức sẽ đến bệnh viện.”

Sắc mặt của ông ngoại trắng bệt, quần áo đều là mồ hôi, ông giật giật môi: “Không sao, tôi chịu được.”

Thuỷ Hướng Đông ở trước người ông ngoại ngồi xổm xuống, dưới sự giúp đỡ của mọi người, cẩn thận từng li từng tí mà nắm lấy hai tay của ông ngoại, đỡ lưng, đem ông đỡ lên. Thuỷ Hướng Đông hai năm nay cao hơn trước, cũng khoảng 1m7, nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ mười hai, mười ba tuổi, không có thân cao, khí lực còn chưa đủ. Nghê Huy lo lắng hỏi: “Ngươi đỡ được không?”

“Không sao đâu, đỡ được.” Thuỷ Hướng Đông cắn răng, đỡ ông ngoại xuống lầu, để ông ngoại ngồi ở sofa, có Trương gia gia là bác sĩ lâu năm ở đây, y liền yên tâm hơn nhiều, Thuỷ Hướng Đông nói với bà ngoại, “Bà nội đừng khóc, đi thu dọn đồ đạc, cầm theo tiền và thẻ bảo hiểm, lát nữa chúng ta đến bệnh viện.”

Triệu thúc thúc đã gọi được xe, một trận nhốn nháo hoảng loạn, cuối cùng cũng đưa được ông ngoại của Nghê Huy đến bệnh viện.

Nhập viện kiểm tra, chụp hình, bị gảy xương bên chân trái. Ở cái tuổi này, về sau cho dù là chữa trị tốt, e rằng cũng phải chống gậy mới có thể đi lại được. Nghê Huy nghĩ đến ông ngoại gần đây bước đi như bay về sau có thể không còn có thể đi đứng bình thường được nữa, liền nhịn không được đỏ mắt, sóng mũi cay cay. Thuỷ Hướng Đông vỗ vỗ vai hắn: “Không sao đâu, gia gia sẽ không có chuyện gì đâu, có thể tốt lên mà. Ông bình thường thích luyện tập a, sức khoẻ về căn bản rất tốt, khẳng định có thể hồi phục được mà.”

Nghê Huy dùng lực nháy mắt một cái: “Ừ.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta đi mua cơm cho ông nội bà nội, ngươi đi gọi điện thoại cho mẹ và cậu của ngươi đi, thông báo cho bọn họ chuyện gia gia nhập viện.”

Nghê Huy hít mũi một cái, gật đầu: “Được.”

“Đợi một chút ông nội bà nội thu xếp ổn thoả, chúng ta đi ăn cơm rồi đi học.” Thuỷ Hướng Đông sắp xếp đâu vào đấy.

Lúc tan học buổi chiều, Nghê Huy lo lắng tiều tuỵ mà đón xe đi học, Thuỷ Hướng Đông đã cùng Trương Dũng ở cổng trường đợi hắn. Thuỷ Hướng Đông nói: “Nghê Huy ngươi đến bệnh viện đi, ta về nhà nấu cơm, nói với ông nội bà nội, đừng ăn ở bên ngoài, ta mang cơm đến cho bọn họ.”

Nghê Huy gật đầu: “Được. Ngươi giúp ta làm cơm mang đến, hai cậu đều đi công tác rồi, không có ở nhà, buổi tối ta sẽ đến trông chừng ông ngoại.”

Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra, muốn sờ sờ đầu của Nghê Huy, nhưng mà lại thu tay lại: “Đừng lo lắng, ngươi đi trước đi, buổi tối ta sẽ đi trông chừng ông nội.”

Nghê Huy nhìn hắn, không nói lời nào.

Trương Dũng nói: “Nê Ba, đi thôi, ta cùng ngươi đến bệnh viện thăm Trần gia gia.”

Hai người vội đến bệnh viện, ông ngoại ngằm trên giường truyền nước biển, bà ngoại đang ở bênh cạnh. Ông ngoại còn chưa làm phẫu thuật, bởi vì tuổi đã cao, lo lắng còn có chứng bệnh khác, trước tiên phải tiến hành kiểm tra tổng quát mới có thể quyết định phương án điều trị. Ông ngoại nhắm mắt đang ngủ, Nghê Huy phát hiện, ông ngoại cư nhiên cũng gầy yếu như vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy rằng ông ngoại rất cao to.

Bà ngoại nhìn thấy bọn họ: “Huy Huy và Trương Dũng đến rồi sao?”

Nghê Huy gật đầu: “Bà ngoại, ông ngoại đỡ chút nào chưa? Mợ của con đến chưa?”

“Mợ cả và mợ hai của con đều đến xem rồi, ta để bọn họ trở về, bọn họ đều phải đi làm, anh họ chị họ của con cũng phải đi học, cần có người chiếu cố.”

Nghê Huy nói: “Thuỷ Hướng Đông về nhà làm cơm rồi, y nói làm xong rồi sẽ mang đến cho ông ngoại, để ông bà ăn ở ngoài không hợp vệ sinh.”

Bà ngoại đưa tay lau nước mắt: “Ừ. Thật là một đứa nhỏ tốt.”

Nghê Huy lại nói: “Thuỷ Hướng Đông nói buổi tối y sẽ đến đây trông chừng ông.”

Bà ngoại nói: “Được rồi, không cần làm phiền đến nó, ta ở lại được rồi.”

Ông ngoại tỉnh dậy, thấy Nghê Huy, trong hốc mắt rịn ra nước mắt, Nghê Huy vươn tay ra thay ông ngoại lau nước mắt: “Ông ngoại, ông có đau không?”

Ông ngoại gượng cười một chút: “Không đau. Ông ngoại già rồi, không còn dùng được. Té một cái liền biến thành cái dạng này.”

Nghê Huy nắm lấy tay của ông ngoại, gượng cười nói: “Ai nói vậy a, ông ngoại còn trẻ lắm, nhất định có thể khoẻ lại.”

Nghê Huy và Trương Dũng kiên nhẫn bồi ông ngoại nói chuyện, an ủi người già.

Người bệnh nằm giường bênh cạnh hỏi bà ngoại: “Hai đứa nhỏ này đều là cháu ngoại của bà sao?”

Bà ngoại nói: “Đây là cháu ngoại của tôi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã ở cùng với chúng tôi. Đây là con của nhà hàng xóm.”

Người bệnh nằm giường bênh cạnh lại nói: “Đứa nhỏ cao cao hồi trưa đưa các người đến cũng là cháu ngoại của bà sao?”

Bà ngoại nghĩ đến Thuỷ Hướng Đông, không nhịn được sự tự hào: “Đúng a, đó là cháu ngoại của tôi.” Hướng Đông là một đứa nhỏ có bao nhiêu khéo léo, đỡ gia gia từ trên lầu xuống, cẩn thận xung quanh, cháu trai ruột cũng chỉ có như thế.

“Ngài thật là có phúc, cháu ngoại cháu trai đều đã lớn như vậy, còn đều hiểu chuyện như vậy.” Đối phương ngưỡng mộ nói.

Bà ngoại nhịn không được sóng mũi cay cay: “Sao lại không a?”

Lúc trời sắp tối, Thuỷ Hướng Đông mang hộp cơm đến: “Gia gia sốt ruột chờ a, có phải hay không là đói rồi? Nghê Huy ngươi và bà nội bây giờ về nhà ăn cơm đi, ta không mang cơm của hai người đến, làm xong rồi để trong nồi. Gia gia để con chăm sóc, hai người đều về đi, buổi tối con sẽ ở lại đây. Đồ dùng cá nhân con đều đã mang đến.”

Bà ngoại nói: “Hướng Đông, vẫn là ta ở lại đây trông chừng. Con ngày mai còn phải đi học mà.”

“Không sao đâu bà, con lúc trước ở bệnh viện chăm sóc cho Dương Dương, có kinh nghiệm rồi. Hai người về đi, con có thể làm được, sáng ngày mai bà đến thay con là được rồi.” Thuỷ Hướng Đông nói rồi lấy hộp cơm mở ra, đều là các món ăn thanh đạm nhưng giàu chất dinh dưỡng, “Gia gia, cơm đến rồi.”

Ông ngoại nhìn cơm và thức ăn, thần sắc trên mặt có chút ẩn nhẫn, Nghê Huy phát hiện ra: “Ông ngoại, ông chỗ nào không thoải mái? Có phải hay không là muốn đi vệ sinh?”

Ông ngoại gật gật đầu, chân của ông còn không thể tuỳ tiện di chuyển, chỉ có thể ở trên giường giải quyết, Nghê Huy cúi người xuống, chuẩn bị cầm lấy cái bô, bị Thuỷ Hướng Đông ngăn lại: “Để ta làm. Bà nội, Nghê Huy, Trương Dũng, các người đều về đi, chuyện còn lại cứ giao cho con.” Y cúi người xuống cầm lấy cái bô, đặt vào trong chăn.

Bà ngoại và Nghê Huy thấy Thuỷ Hướng Đông chăm sóc người bệnh rất thành thạo, liền yên tâm, bà nói: “Hướng Đông, vất vả cho con rồi.”

“Không sao đâu, không vất vả. Bà về trước đi, bà nội.” Thuỷ Hướng Đông đem cái bô lấy ra, đem ra toilet đằng sau cọ rửa.

Bà ngoại chào hỏi với ông ngoại, liền cùng Nghê Huy đi về. Thuỷ Hướng Đông đem giường bệnh nâng lên, đem cái bàn đẩy ra: “Gia gia ăn cơm thôi, con làm sườn lợn hấp, còn có khoai tây xào mà ông thích ăn nhất.”

Ông ngoại nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Hướng Đông con ăn chưa?”

Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Dạ, con ăn ở nhà rồi. Có cần con đút ông hay không?”

“Không cần, ta tự làm được rồi, chân của gia gia không thể động, nhưng mà tay vẫn còn tốt.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Dạ, bây giờ phải có nước nóng, con đi lấy nước nóng đến lau người cho gia gia.” Y nói rồi mang theo cái thùng đi ra ngoài.

Người bệnh nằm ở giường bên cạnh thấy Thuỷ Hướng Đông đi rồi, liền cùng ông ngoại nói chuyện nhà: “Đây chính là cháu ngoại của ông sao? Thật là hiểu chuyện.”

Ông ngoại dừng lại một chút, cười nói: “Đứa nhỏ này xem như là cháu ngoại của tôi, nhưng mà không cùng huyết thống, đó là con của người hàng xóm, cha mẹ đều mất, chúng ta bình thường chăm sóc cho hai anh em nó, đứa nhỏ này đặc biệt hiểu chuyện.”

Người bệnh nằm ở giường bên cạnh quả thực là có chút tiêu hoá không nổi: “A, đứa nhỏ đó không phải là cháu ruột của ông sao?”

Ông ngoại cười nói: “Mặc dù không phải, cũng không kém là cháu ruột bao nhiêu.” Xem như là cháu ruột, cũng chưa chắc đã làm tốt hơn Thuỷ Hướng Đông, ít nhất hai đứa cháu gái ruột của ông đến bây giờ vẫn chưa đến thăm ông.

“Tôi cũng nhìn ra, cháu ruột cũng không chắc làm được tới bước này a. Đứa nhỏ đó bao nhiêu tuổi a?”

Ông ngoại nghĩ nghĩ: “Mười hai, chưa đến mười ba tuổi.”

“Vậy vẫn là thật sự hiểu chuyện. Các người cũng là người tốt, người tốt sẽ có hảo báo a.” Người bên cạnh cảm thán nói.

Ông ngoại nở nụ cười.

Thuỷ Hướng Đông lấy nước xong trở lại, ông ngoại đã ăn cơm xong, Thuỷ Hướng Đông yên tĩnh đợi ông ăn xong, đem bàn dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó lấy nước ấm lau người cho ông, động tác thành thạo mà nhẹ nhàng, một chút cũng nhìn không ra là đứa nhỏ mười hai, mười ba tuổi.

Người bệnh bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này rất biết chăm sóc người khác.”

Thuỷ Hướng Đông cười cười: “Em trai của con lúc trước cũng nằm bệnh viện, chăm sóc riết quen.”

“Em trai sức khoẻ không tốt sao?” Đây thuần tuý chính là tán dóc.

Thuỷ Hướng Đông dạ một tiếng, không có tiếp tục đề tài này.

Ông ngoại nói: “Hướng Đông, buổi tốt con với ta chen một chút đi.” Đây là phòng bệnh đôi, không có giường khác.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Không cần đâu ạ, con vừa rồi đi qua phòng hộ sĩ xem, đã nói tốt với các cô hộ sĩ, mượn ghế xếp của họ đến dùng. Ngày mai con sẽ đem giường xếp ở nhà đến là được rồi.” Y lo lắng sẽ đụng đến chân bị thương của gia gia.

Y thay ông ngoại lau chùi xong, sau đó lại thay ông xoa bóp cái chân không bị thương, lo lắng ông một ngày không động đậy sẽ khó chịu.

Ông ngoại nói: “Con đừng làm nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Thuỷ Hướng Đông cẩn thận để ông nằm ngang, đặt cái gối xong, đỡ ông nằm xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, bà ngoại liền đến, thay cho Thuỷ Hướng Đông, để y đi học: “Hướng Đông, buổi trưa ta không có cách nào về nhà làm cơm, con và Nghê Huy ăn ở ngoài đi, ta cũng đã nói với Dương Dương rồi. Ta cho con tiền.”

Thuỷ Hướng Đông ngăn chặn tay của bà ngoại: “Bà nội con không cần tiền đâu, con có tiền rồi. Vậy buổi trưa hai người ăn cái gì?”

“Thì ăn ở nhà ăn thôi.” Bà ngoại nói.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy buổi tối vẫn là con trở về làm cơm, lại mang đến cho gia gia, giống như hôm qua vậy, buổi tối con sẽ ngủ lại đây.”

“Được, vất vả cho con rồi, Hướng Đông.” Bà ngoại nhìn đứa nhỏ hiểu chuyện này, thật là không biết nói cái gì mới tốt.

Thuỷ Hướng Đông giao lại tất cả, sau đó liền đi học. Buổi trưa tan học, Thuỷ Hướng Đông đạp xe đến Nhất Tiểu tìm Nghê Huy, thấy Nghê Huy đang cùng Sa Hán Minh vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, còn phải nói có bao nhiêu thân mật, trong lòng không nhịn được có chút ghen(èo, cũng biết ghen đồ). Thuỷ Hướng Đông dừng xe trước mặt bọn họ: “Nghê Huy, đi ăn cơm thôi.”

Nghê Huy còn chưa nói gì, Sa Hán Minh liền nói: “Nê Ba đến nhà của ta ăn cơm, Hướng Đông ngươi đi không?”

Nghê Huy nói với Sa Hán Minh: “Sa Tử, được rồi, ta cùng Thuỷ Hướng Đông đi ra ngoài ăn, không đến nhà người, ngươi cũng chưa nói với bà nội mà, vạn nhất cơm không đủ thì sao?”

“Không đủ thì có mỳ gói mà.” Sa Hán Minh nói, “Đi thôi, không sao đâu.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Thôi được rồi, không làm phiền ngươi. Ta cùng Nghê Huy đi ăn ở bên ngoài, sau đó đến bệnh viện thăm ông ngoại Nghê Huy.”

Sa Hán Minh buông ra vai của Nghê Huy: “Vậy được rồi. Vậy ta đi trước a. Bái bai Nê Ba.”

Nghê Huy đi lấy xe của mình, Thuỷ Hướng Đông nói: “Đừng lấy, đi xe của ta là được rồi.”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, nghĩ chốc lát: “Vậy ăn ở gần trường thôi.” Nói rồi đi về phía trước, Thuỷ Hướng Đông đạp xe, nói với hắn: “Lên xe đi.”

Nghê Huy lắc đầu: “Một chút là tới rồi.”

Buổi trưa, người ăn ở các quán cơm gần trường rất đông, đều hết chỗ, chỉ có quán mì gần trường mới khai trương không lâu còn tương đối ít. Thuỷ Hướng Đông đề nghị: “Ăn mì kéo được không? Thịt bò của quán này vị rất ngon.”

Nghê Huy không có phản đối. Lúc xem thực đơn, Thuỷ Hướng Đông nói với chủ quán: “Ông chủ, hai phần mì thịt bò. Một phần có rau thơm, một phần không.” Nghê Huy giương mắt nhìn Thuỷ Hướng Đông, không nói gì. Hắn vẫn luôn không ăn rau thơm, ông ngoại bà ngoại cũng không có thói quen ăn rau thơm, trong nhà dường như chưa từng ăn qua rau thơm, Thuỷ Hướng Đông còn nhớ thói quen không ăn rau thơm của hắn, chắc là từ ký ức của đời trước.

Kết quả lúc mì đem lên, hai phần đều có rau thơm, Thuỷ Hướng Đông nhăn mày: “Ông chủ, không phải là nói một phần không bỏ rau thơm sao?”

“A, không cần sao? Quên mất, xin lỗi.” Ông chủ áy náy nói, “Hay là tôi làm lại một chén khác cho hai người?”

Nghê Huy ngăn lại nói: “Thôi. Con lựa ra một chút là được rồi.”

Nghê Huy cầm lấy đôi đũa gấp rau thơm trong bát ra, Thuỷ Hướng Đông vội vàng nói: “Không cần ném, đưa qua cho ta.” Nói rồi cũng cầm lấy đôi đũa giúp Nghê Huy gắp rau thơm ra.

Thật vất vả để gắp hết rau thơm ra, Thuỷ Hướng Đông nói: “Được rồi, không còn nữa, có thể ăn rồi. Lần sau không đến tiệm này nữa, chẳng trách kinh doanh ế ẩm như vậy, phục vụ của ông chủ còn phải cần nâng cao.”

Nghê Huy cuối đầu ăn mì, nói một cách công bằng, mì thịt bò ở cái quán này mùi vị rất ngon, mì kéo rất kình đạo(劲道), lượng thịt bò cũng nhiều, Nghê Huy thích ăn thịch bò, hắn ăn xong thịt bò, mò trong bát rất lâu, không còn, đành phải hậm hực mà bắt đầu ăn mì.

Thuỷ Hướng Đông nói với ông chủ: “Ông chủ, cho thêm một phần thịt bò.”

Ông chủ bưng thịt bò lên, Thuỷ Hướng Đông đẩy đến trước mặt Nghê Huy: “Ăn đi nè.”

Nghê Huy nhìn y một cái, gắp lên một miếng thịt bò cắt đến mỏng dánh bỏ vào miệng, một lần ăn bốn năm miếng, không thấy Thuỷ Hướng Đông động đũa, hỏi y: “Ngươi không ăn sao?”

“Ngươi ăn đi, trong bát của ta có đủ rồi.” Thuỷ Hướng Đông từng ngụm từng ngụm mà ăn mì.

Phần thịt bò thêm đó, cuối cùng đều toàn bộ vào bụng của Nghê Huy.

Ăn trưa xong, Nghê Huy nói: “Ta về trường lấy xe, chúng ta đến bệnh viện xem sao.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi đừng đi lấy xe, đi xe của ta đi.”

Nghê Huy gật đầu một cái, Thuỷ Hướng Đông vui vẻ mà nhảy lên xe, đạp đạp hai cái: “Lên xe thôi.”

Nghê Huy bước lên ngồi sau xe, Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngồi chắc chưa? Xuất phát đây!” Y dùng lực mà đạp xe, xuyên qua cơn gió vù vù mà chạy, gió thổi vào áo jacket của y, giống như niềm vui sướng đó lan toả khắp lồng ngực.

Nghê Huy ngáp một cái, ăn no liền buồn ngủ, qua một lúc, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy sau lưng mình có cái gì từng chút từng chút đụng vào lưng mình, sau đó trực tiếp dựa vào lưng của chính mình, liền thả chậm lại tốc độ, trái tim nhỏ đập thình thịch: “Nghê Huy, ngươi buồn ngủ sao? Ngươi ôm thắt lưng của ta đi, đừng để bị té.”

Nghê Huy ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, ngồi ngay lại: “Không buồn ngủ.”

Đầu của Nghê Huy rời khỏi, tâm của Thuỷ Hướng Đông trống đi một khoảng, thật mất mác.