Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 26: Lần đầu va chạm



Nghê Huy thậm chí có chút hoài nghi cuộc hôn nhân còn có thể ly hôn được sao, hắn cảm giác mẹ của hắn có bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng, lúc làm việc thì sát phạt quyết đoán như vậy, nhưng mà trong tình cảm lại không dứt khoát. Nhìn dáng vẻ Nghê Vệ Dương đem tính cách của Trần Lệ Bình bắt bí gắt gao, chuẩn bị giảng hòa vô nguyên tắc đem chuyện này làm rối lên.

Trần Lệ Bình cũng do dự, bà nói với con trai: “Tiểu Huy, mẹ bây giờ rất mơ màng, rốt cuộc muốn ly hôn hay không. Mẹ có lúc nghĩ rằng, ly hôn rồi sẽ được thanh tĩnh, nhưng mà không ly hôn cũng có chỗ tốt của không ly hôn, ít nhất chuyện gì đều không cần mẹ tự mình chống đỡ, hơn nữa y cũng sẽ không đánh ta.”

Nghê Huy trong lòng nghĩ, này đại khái chính là sự yếu đuối của nữ nhân, thói quen này rất đáng sợ, không quản thói quen này là tốt hay xấu, ngươi quen nó tồn tại, thì tâm lý ỷ lại vào nó càng mãnh liệt, muốn bỏ qua nó, thì cần phải có ý chí vô cùng mạnh mẽ và sự thúc đẩy bên ngoài, mẹ rõ ràng biết Nghê Vệ Dương có vô số nữ nhân, còn có ít nhất một đứa con riêng, lại bởi vì quen nếp của Nghê Vệ Dương, mà có thể dễ dàng tha thứ những điều này.

Nghê Huy nói: “Mẹ, con chó không thay đổi được tập tính ăn phân. Mẹ nếu như cảm thấy khổ cực, vậy liền không cần công ty nữa, liền trở về quê nhà, trở lại với con được không? Con không cần cha, y sẽ đánh con, con sợ.” Lúc nói đến đây, nước mắt Nghê Huy chảy xuống. Hắn nghĩ, bây giờ điều duy nhất có thể duy trì quyết tâm ly hôn của mẹ, e là chính mình.

Nước mắt của Nghê Huy kích động tới Trần Lệ Bình, bà nhớ tới dáng vẻ của con trai vô duyên vô cớ bị đánh đến máu chảy đầy miệng, do dự, con trai đối với cha đẻ của mình sợ thành như vậy, còn phải để nó tiếp tục chịu đựng sự tồn tại của Nghê Vệ Dương nữa hay sao?

Nhưng điều làm Trần Lệ Bình quyết định ly hôn không phải là Nghê Huy, mà là đứa con riêng của Nghê Vệ Dương. Trần Lệ Bình từ Thượng Hải về quê, vẫn luôn ở nhà cha mẹ, rất ít khi trở về nhà mình, bởi vì căn nhà đó rất lâu rồi chưa dọn dẹp, bên trong rất lộn xộn, mỗi lần trở về ở không được máy ngày, cũng chẳng muốn dọn dẹp. Hôm nay bà đột nhiên nghĩ đến muốn trở về nhà mình xem một chút, khu vực bên này cũng tốt, hoàn cảnh cũng tốt, sau này Nghê Huy lớn, có thể trở về đây ở, ở đây cũng có thể phải phá bỏ và dời đi nơi khác, nếu phá bỏ và di dời, thì sẽ có không ít tiền bồi thường.

Trần Lệ Bình chạy xe đạp đến dưới lầu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi biển Thượng Hải quen quen đang chầm chậm chạy vào cái hẻm nhỏ trước mặt, đó không phải là xe của nhà mình sao? Trần Lệ Bình kinh ngạc: Nghê Vệ Dương lúc này không phải đang ở Thượng Hải sao? Sao xe lại ở đây? Bà trong lòng vạn phần hoài nghi, vội vàng chạy xe đạp đuổi theo, chiếc xe đó dừng lại trong ngõ hẻm, người trên xe đã xuống rồi, bà do dự có nên đi qua nhìn hay không.

Đúng lúc này, Nghê Vệ Dương xuất hiện, tay còn dắt theo một đứa nhỏ trạc tuổi Nghê Huy, đứa nhỏ đó lớn lên có vài phần rất giống Nghê Vệ Dương, đặc biệt là đôi mắt hoa đào như từ một khuôn khắc ra, Trần Lệ Bình đứng bất động, tay có chút phát run, từ xa xa, bà nghe thấy đứa nhỏ kia vui vẻ gọi: “Ba ba!”

Nghê Vệ Dương lớn tiếng trả lời, đem cửa xe mở ra, cười sang sảng, ôm đứa nhỏ lên xe. Trần Lệ Bình lạnh lùng nhìn nụ cười trên mặt Nghê Vệ Dương, nụ cười đó, y từ trước tới giờ chưa từng cười với Nghê Huy. Trần Lệ Bình nháy mắt một cái, cảm giác trên mặt ươn ướt, Trần Lệ Bình lau khô nước mắt, sau đó đi về phía trước, thần sắc ảm đạm tổn thương không phải là tính cách của bà.

Nghê Vệ Dương chạy xe ra đến ngõ hẻm, nhìn thấy phía sau có người, liền vội vàng dừng xe lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện cư nhiên là lão bà của mình. Trần Lệ Bình gắt gao trừng y, Nghê Vệ Dương do dự một chút, từ trên xe bước xuống: “Bà làm sao lại đến đây?”

“Trở về xem một chút, đúng lúc đụng phải cha con các người. Thật là khéo!” Trần Lệ Bình châm chọc cười nói.

Nghê Vệ Dương nhìn thoáng qua đứa nhỏ ngồi trong xe: “Các gì cha con, đó là con của một người bạn.”

Đứa nhỏ trong xe cách cửa kính nhìn Trần Lệ Bình, đôi mắt to trừng lên vô cùng to tròn, hoàn toàn không phải dáng vẻ sợ người lạ, Trần Lệ Bình nhìn một cái, cười lạnh: “Nghê Vệ Dương, ông làm như mắt tui bị mù hay sao? Lớn lên giống ông như từ một khuôn khắc ra, con trai của bạn? Là con trai của bạn gái ông phải không? Nghê Vệ Dương, ông không nên cho tôi một cái công đạo sao?”

Nghê Vệ Dương nhíu mày nói: “Có cái gì công đạo, đều nói là con của một người bạn.”

“Con trai của bạn? Con trai của bạn sẽ gọi ông là ba ba sao?” Trần Lệ Bình lướt qua Nghê Vệ Dương đi đến mở cửa xe, bị Nghê Vệ Dương nắm cánh tay lại: “Bà an phận một chút cho tôi.”

Trần Lệ Bình xoay người, dễ dàng liền tát Nghê Vệ Dương một cái, Nghê Vệ Dương không nghĩ đến bà phản ứng nhanh như vậy, né tránh không kịp, bị đánh ngay giữa, nhưng mà y cũng rất nhanh liền bắt đầu phản kích, vung mạnh tay, liền đánh về phía Trần Lệ Bình. Trần Lệ Bình giơ lên mũi giày nhọn đạp Nghê Vệ Dương: “Nghê Vệ Dương ông con cẩu Nhật này, đồ tạp chủng, ở bên ngoài nuôi dã chủng, đánh con trai của mình, tôi thật muốn nhìn, cái loài dã chủng này cao quý hơn con trai tôi ở chỗ nào, cao quý cũng chỉ là dã chủng!”

Đứa nhỏ ở trên xe không biết từ lúc nào đã xuống xe, bổ nhào vào ôm lấy cánh tay Trần Lệ Bình mà cắn, vừa cắn vừa khóc: “Tôi không phải là dã chủng, tôi là con của ba tôi, tôi có ba có mẹ.”

Trần Lệ Bình đột nhiên cảm thấy trên tay đau, kinh hô một tiếng, cúi đầu nhìn thấy đứa nhỏ kia vừa khóc vừa cắn chặt khớp hàm cắn cánh tay của mình, dùng lực rất mạnh, tuyệt đối còn tàn nhẫn hơn một con sói, bà dốc sức vẫy tay ra, ý đồ muốn nó nhả ra, nhưng mà căn bản vẫy không ra: “Tiểu tạp chủng, buông ra cho ta. Nghê Vệ Dương, cha con các người hôm nay giết chết ta, không giết chết ta thì ta sẽ để các người không chết tử tế được!”

Nghê Vệ Dương thấy đứa nhỏ cắn Trần Lệ Bình, vội vàng buông Trần Lệ Bình ra, đi qua kéo đứa nhỏ ra: “Tiểu Hi, nhả ra mau, nhả ra!”

Đứa nhỏ kêu là Tiểu Hi nhả ra, đem toàn bộ nước mắt nước mũi lau lên người Trần Lệ Bình, hung tợn trừng Trần Lệ Bình một cái, mở miệng gào khóc: “Bà ta là người xấu, mắng con là dã chủng, khi dễ con không có ba.” Trở mặt nhanh như lật sách.

Nghê Vệ Dương ôm lấy đứa nhỏ vội vàng lên xe, vừa đi vừa dỗ: “Tiểu Hi đừng khóc, con đương nhiên có ba, sau này ba luôn luôn ở bên con.” Nhân lúc Trần Lệ Bình còn đang kiểm tra vết thương, vội vàng lái xe chạy đi.

Trần Lệ Bình hướng về phía đuôi xe mà mắng: “Chó điên, chó điên cắn người! Cẩu tạp chủng luôn luôn không phải là thứ gì tốt.” Nhưng mà cái xe đã đi xa rồi, bà không nhìn thấy Nghê Hi nhìn về phía sau xe với vẻ mặt đắc ý.

Trần Lệ Bình nhìn thoáng qua vết thương bị cắn ở cánh tay, dấu răng màu tím giống như vết máu, đủ thấy là dùng sức rất mạnh, mạnh đếu bà đau đến hút khí lạnh. Trần Lệ Bình tức giận đến mức đỉnh đầu đều muốn bốc hơi, lần đầu tiên tiếp xúc với tạp chủng đó, cư nhiên liền bị khi dễ, còn là một đứa con nít sáu tuổi, quả thực là vô cùng nhục nhã. Nghê Vệ Dương cư nhiên còn vô cùng cưng chiều, từ trước đến giờ chưa từng thấy y đối xử như vậy với Nghê Huy, nghĩ đến đây, không nhịn được lại vô cùng thương tâm.

Nghê Huy tan học, bái bai Sa Hán Minh, đang chuẩn bị tự mình đón xe buýt về nhà, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Tiểu Huy.”

Nghê Huy mạnh quay đầu lại, thấy mẹ đang đẩy xe đứng ở phía sau nhà ga. “Mẹ.” Nghê Huy bổ nhào về phía trước, “Mẹ đến đón con về nhà sao?”

Trần Lệ Bình nhìn nụ cười trên mặt con trai, ôm chặt hắn, trong lòng vô cùng chua xót: “Ừ, mẹ đến đón con.” Y không yêu con, ta yêu con, con trai, con nhất định phải sống tốt hơn người khác, đặc biệt là phải tốt hơn dã chủng kia.

Trần Lệ Bình ôm con trai lên yên xe phía sau: “Ngồi vững a, mẹ xuất phát đây.”

Nghê huy nhìn băng gạc trên cánh tay của mẹ: “Mẹ, tay của mẹ sao vậy? Bị thương hả mẹ?”

Trần Lệ Bình cười khổ một cái: “Không có gì, bị chó cắn một phát.”

“A, chích ngừa chưa?”

“Chích rồi, đừng lo. Ngồi vững, mẹ chạy đây.”

Nghê Huy không nghĩ đến mẹ sẽ đến đón hắn, tâm trạng hắn rất tốt, thành nhỏ vào tháng năm vô cùng đẹp, nơi nơi đều xanh um tươi tốt, trong không khí còn tràn ngập hương vị ngọt ngào của cây hòe. Nghê Huy đem đầu tựa vào lưng của mẹ, mũi khụt khịt: “Mẹ, thơm quá.”

Trần Lệ Bình nói: “Ừ, mùi hoa hòe. Lúc nhỏ bà ngoại làm bánh hoa hòe cho mẹ, hương vị rất ngọt ngào.”

“Thật a, bây giờ bà ngoại còn làm không mẹ?” Nghê Huy hỏi.

Trần Lệ Bình nói: “Hẳn là còn đi, ngày mai mẹ và bà ngoại làm cho con ăn.”

“Dạ. Mẹ, mẹ không phải nói ngày mai phải đi Thượng Hải sao?”

Trần Lệ Bình nói: “Đợi hai ngày nữa mới đi, mẹ ở nhà với con. Được không?”

Nghê Huy có chút vui mừng quá đỗi: “Quá tốt ạ.” Nghê Huy không nghĩ tới, có một ngày sẽ thân thiết với mẹ như vậy, chính mình ngồi sau xe của mẹ, một đường nói cười vui vẻ về nhà.

Rất nhanh đã về đến nhà, Trần Lệ Bình đột nhiên nói: “Huy Huy, mẹ quyết định rồi, phải ly hôn với cha con, sau này con ở cùng mẹ nhé?”

Nguyên lai mẹ hôm nay đến đón mình, chính là để nói với mình chuyện này? “Dạ, mẹ, con đương nhiên ở với mẹ.”

Trần Lệ Bình nói: “Sau này mẹ có thể sẽ vô cùng bận rộn, sẽ không có thời gian trở về bồi con, con ở cùng với ông ngoại bà ngoại không sao đi?”

Nghê Huy lắc đầu: “Không sao đâu, mẹ, con nghỉ hè, liền đi thăm mẹ.”

“Đứa nhỏ ngoan.” Trần Lệ Bình nghĩ đến sau này con trai cũng là đứa nhỏ trong gia đình ly dị, e rằng sau này sẽ chịu sự kỳ thị của một số người, trong lòng liền cảm thấy áy náy, nhưng mà tình yêu của bà dành cho con trai, nhất định sẽ gấp bội, tuyệt đối phải bù đắp lại phần thiếu đi của Nghê Vệ Dương.

Bà ngoại thấy hai mẹ con trở về, kinh ngạc hỏi: “Trần Lệ Bình đi đón Huy Huy sao? Tay của con bị sao vậy?”

Trần Lệ Bình nói: “Không sao đâu, bị chó cắn, chích ngừa rồi. Con đi ra ngoài có chút chuyện, làm xong liền nhớ tới con trai tan học, liền đi đón nó cùng về. Mẹ, Huy Huy muốn ăn bánh hoa hòe, chúng ta ngày mai làm cho nó ăn được không?”

Bà ngoại cười nói: “Sao lại đột nhiên muốn ăn bánh hoa hòe, được a, lát nữa sẽ đi hái hoa hòe, tối hôm nay ngâm nước, ngày mai liền có thể làm.”

Nghê Huy nói: “Con đi giúp hái hoa hòe.”

Thủy Hướng Đông đứng ngoài cửa: “Ta cùng đi với ngươi.” Khai giảng, y lại trở lại nhà bà ngoại Nghê Huy dùng cơm, máy cái đồ chơi điện tử kia của y đều bán xong rồi, lại kiếm được hơn một vạn, sinh hoạt phí không lo, đợi đến lúc nghỉ hè lại đi mua về bán. Y bây giờ mỗi tháng đều đưa tiền sinh hoạt phí cho bà ngoại Nghê Huy cũng nhiều hơn một chút, như vậy y mới ăn được an tâm.

Nghê Huy liếc y một cái, một bộ dáng như ngươi thích đi hay không thì kệ ngươi.

Bà ngoại tìm một cái giỏ, cầm lấy một cây gậy trúc, đi hái hoa hòe. Thủy Hướng Đông nói: “Bà nội, bên nhà con có hai cây hoa hòe rất lớn, nở ra rất nhiều hoa.

Bà ngoại nói: “Cao quá cũng không được, gõ không tới.”

“Con sẽ trèo cây, con có thể hái tới.”

Thủy Hướng Dương mút ngón tay: “Con cũng muốn đi.”

Thủy Hướng Đông nhìn em trai: “Dương Dương lấy tay ra, không được ngậm tay.”

Trần Lệ Bình vươn tay ra, dắt Thủy Hướng Dương, cùng mẹ và con trai đi hái hoa hòe, nhìn thấy vài đứa con nít hồn nhiên ngây thơ, nghĩ đến dã chủng kia lớn lên vừa giống thiên sứ lại giống với một con sói ngoan độc, sau này con trai ngàn vạn không thể qua lại với dã chủng kia, vẫn là cùng với Thủy Hướng Đông ở cùng một chỗ tốt hơn.

Hoa hòe nở vào tháng năm xâu thành chuỗi trắng noãn, mùi thơm mà không nồng, đặc biệt dễ ngửi, lúc hoa hòe nở rộ, trong không khí đều tràn ngập hương thơm của nó, làm cho người say mê.

Nghê Huy cầm cây gậy trúc đi ở đằng trước, tâm trạng xem ra đặc biệt tốt, Trần Lệ Bình thấy con trai hoạt bát đáng yêu, uất ức và bất an trong lòng cũng tiêu tán đi một ít, vô luận như thế nào, con trai vui là được rồi. Chính mình cũng không muốn lại phải chịu đựng sự bạo lực và bệnh thần kinh lúc có lúc không của Nghê Vệ Dương nữa.

Nghê Huy ngẩng đầu nhìn hoa hòe trên cây, kiễng mũi chân giơ gậy trúc với lên hoa hòe, quay đầu cười với mẹ: “Mẹ, đụng không tới.”

Trần Lệ Bình buông tay Thủy Hướng Dương: “Đến, đưa cho mẹ, mẹ với tới.”

Trần Lệ Bình cầm lấy gậy trúc, giơ cao lên, gõ mạnh đùng đùng, rơi xuống một trận mưa hoa hòe, mấy đứa nhỏ đều ha ha cười lớn, Nghê Huy nói: “Mẹ, mẹ toàn bộ đều đập nát, một đám làm sao nhặt, phải từng xâu từng xâu.”

Thủy Hướng Đông nói: “Bên kia có cây thấp hơn một chút, không cần gõ, chúng ta đi hái đi.” Chỉ chốc lát sau, y giơ ra hai cái chạc cây, bên trên vừa có lá vừa có hoa, ngược lại rất đẹp, hơn nữa vẫn còn đầy đủ, không có bị phá nát.

Nghê Huy cũng đi qua, người lớn liền đi theo qua, đi qua đó hái hoa hòe. Thủy Hướng Đông phát hiện nơi này, đứng ở trên mặt đất kéo nhánh cây xuống liền có thể hái được, nhưng mà số lượng không bằng những nhánh trên cao.

Thủy Hướng Đông nói: “Cái cây này phía trên cũng có rất nhiều, ta đi hái ở trên.” Y nói rồi tháo giày ra, ôm lấy thân cây bắt đầu trèo lên, Nghê Huy thấy Thủy Hướng Đông trèo cây rất dễ, cũng tháo giày ra leo lên cây. Cây hoa hòe này là cây cổ thụ, tà nghiêng dài, cũng không cao, bò lên cũng không khó. Người lớn còn không kịp ngăn cản, hai đứa nhỏ đã leo lên cây.

Thủy Hướng Đông sau khi đi lên, một tay kéo nhanh cây ở trên cao, hai chân dẫm trên thân cây, dùng một tay khác đem xâu hoa hòe hái xuống, ném xuống đấy, cho bà ngoại và Trần Lệ Bình lấy.

Bà ngoại dặn dò nói: “Các con cẩn thận một chút, đừng lên cao quá. Huy Huy, con phải chú ý một chút a.

“Con biết rồi.” Nghê Huy cũng trèo lên theo, ở phía sau Thủy Hướng Đông, xoay người, đưa lưng về nhau, hái một bên khác. Thủy Hướng Đông quay đầu nhìn hắn: “Nghê Huy ngươi đừng trèo qua nhánh cây nhỏ đó, trèo qua nhánh to một chút, chắc chắn một chút.”

Nghê Huy không nói gì, đem tay đổi đến nhánh cây to một chút mà trèo, nhưng như vậy hái không được nhiều hoa hòe như vừa nãy.

Hai người ở trên cây đem đám hoa hoe hái xuống, ném xuống đất, người lớn ở bên dưới đều lo lắng đề phòng nhìn hai đứa nhỏ ở trên cây, lúc nào cũng dặn dò phải cẩn thận một chút.

Hai đứa nhỏ trên cây hái đến quên trời quên đất, rất nhanh liền hái được một giỏ hoa hòe, bà ngoại nói: “Đủ rồi, xuống đi.”

Nghê Huy đáp lời: “Dạ, hái cái này nữa rồi xuống.” Hắn đem bàn tay hướng đến một đám hoa hòe rất lớn, vừa mới bẻ gãy một nhánh, liền kinh ngạc la lên, “Má ơi, tổ ong vò vẽ!” Sau đó liền nghe thấy âm thanh “ong ong ong ong” đang bay về phía mình, Nghê Huy bị dọa đến lùi về sau, lại quên rằng mình đang ở trên cây, một chân trực tiếp đạp vào không khí.