Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 7: Trương vĩ



Thầy lịch sử nhìn Tô Nham càng ngày càng thuận mắt. Tô Nham sớm đã học thuộc lòng nội dung trong tiết học. Lúc này y tùy tiện làm gì cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến những bạn học khác.

Tô Nham thật vui vẻ. Kỳ thật đời trước y cũng rất chán thầy lịch sử, lý do cũng y như Lương Khuê _ rõ ràng không có ý định học môn xã hội nhưng mỗi ngày bị bắt phải học lịch sử, giận đến não cũng phát đau. Bọn họ thích khoa học tự nhiên, chán ngấy nên cứ học như vẹt.

Lúc này Tô Nham gặp may mắn bởi vì có không gian, thân thể hiện tại của y cực kì khỏe mạnh, trí nhớ đặc biệt tốt, tuy không bằng thần tiên xem qua là nhớ nhưng cơ bản đọc nội dung hai ba lần là có thể ghi tạc trong đầu, thuộc làu làu. Thí dụ như tất cả thể văn ngôn trên sách ngữ văn, y đã nhớ kỹ toàn bộ, một chữ cũng không sót. Hơn nữa cả chữ phiên âm cũng nhớ kỹ, ý của từng chữ đều nhớ rõ.

Lúc sắp kết thúc giờ học buổi tối, Lương Khuê được thầy giáo thả cho vào.

Lương Khuê ham chơi nhưng quả thật rất thông minh, nghiêm túc mà học. Những nội dung này đối với hắn mà nói là không khó, học bài vẫn thoải mái hơn so với chép phạt mà.

Lương Khuê mặt lạnh trở lại chỗ ngồi, hung dữ nhìn chòng chọc vào Tô Nham.

Cho dù không nói chuyện Tô Nham cũng rõ rành rành ý của hắn: Cứ chờ coi.

Tiếng chuông vang lên, Tô Nham thu dọn đồ đạc muốn đi gấp, Lương Khuê chặn ngang giữ chặt y:“Lần sau cậu còn đi méc thế, tôi không khách sáo với cậu đâu.”

Tô Nham dùng gáy sách không chút lưu tình ngăn tay hắn lại, khẽ cười nói:“Lần sau cậu còn đi méc thế, tôi cũng không khách sáo với cậu đâu.”

“Cậu……” Lương Khuê nghẹn họng _ người này là lấy gậy ông đập lưng ông, té ra là trả thù hử!

Lương Khuê không chịu nhận thua, cãi lại:“Ông đây chẳng thèm mách lẻo, lần trước là nói giỡn với cậu thôi không được sao? Mẹ nó mà cậu lại cho là thật, so đo chuyện bé xíu.”

Tô Nham không phản bác, cắp sách rời đi.

Lương Khuê tức giận chửi tục vài câu, cầm cặp đang chuẩn bị đi lại nhìn thấy Trần Oản Oản ngẩn người đứng ở cửa.

Lương Khuê lập tức thay đổi sắc mặt, thay một khuôn mặt tươi cười mê người nói:“Vẫn chưa về à?”

Trần Oản Oản thản nhiên nói:“Bạn về cùng trước kia với tôi dời tới nhà ngủ tập thể rồi.”

Đến đây còn nói gì nữa, Lương Khuê lập tức nói:“Con gái đi đường ban đêm không an toàn, tôi tiễn cậu về nhà.”

“Không cần, một mình tôi cũng được rồi.” Trần Oản Oản quật cường nói, nói xong xoay người đi xuống lầu.

Lương Khuê vội vàng theo sau, lúc này nếu nghe lời mỹ nữ bỏ mặc cô đi một mình thì cũng quá ngu xuẩn rồi.

Gió đêm rất lạnh, hai người một trước một sau đi dưới ánh đèn đường, ai cũng không nói lời nào.

Trần Oản Oản mặc quần bò, tóc dài rối tung, chỉ có một cái kẹp tóc đáng yêu lóe sáng. Làn gió mang theo mùi thơm nhàn nhạt trên người cô làm Lương Khuê sảng khoái tinh thần.

Đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Lương Khuê vội nói:“Cậu chờ một chút.” Rồi nhanh chóng chạy vào mua một túi bánh ngọt cùng một chai trà xanh đưa cho Trần Oản Oản:“Học một ngày rất mệt mỏi, ăn một chút gì a.”

Trần Oản Oản không chịu nhận:“Không cần, tôi muốn ăn sẽ tự mua. Buổi tối ăn bánh ngọt dễ béo phì.”

Lương Khuê ha ha nói:“Cậu một chút cũng không mập, dáng người rất thon thả, ăn đi đừng lo. Nếu cậu không ăn tôi chẳng biết làm sao, tôi chưa bao giờ ăn đồ ngọt.”

Trần Oản Oản hơi đỏ mặt rồi nhận lấy bánh, dịu dàng nói:“Cám ơn bánh ngọt của cậu, lần sau mình mời cậu ăn KFC (Kentucky Fried Chicken).”

“Tốt, cậu cũng đừng quên.”

“Ừ.”

“Ha ha, thật tốt quá, thật là vinh hạnh của tôi mà.”

“Cậu tâm tình khá hơn chút nào chưa?” Trần Oản Oản chuyển đề tài, lo lắng hỏi thăm.

Lương Khuê sững sờ, rồi nhớ ra cô ấy đang nói chuyện phạt đứng, rầu rĩ lắc đầu:“Tôi không sao, dù sao không phải lần đầu tiên làm thầy tức giận.”

Trần Oản Oản nói:“ Thầy lịch sử tính khí táo bạo, không thích phân rõ phải trái. Không hỏi một tiếng đã phạt cậu đứng thật không công bằng. Tô Nham nói cậu mắng thầy, vừa rồi những người khác có ai nghe thấy đâu, tôi thấy rõ là cậu ta vu oan cho cậu. Bằng không ngày mai mình đi tìm thầy nói, có hiểu lầm thì phải tháo gỡ.”

Lương Khuê sờ sờ cái mũi, ho khan:“Tôi không so đo với hắn, một chút chuyện nhỏ không cần để ý. Cậu đừng lo lắng, học sinh ăn nhau là ở thành tích, cuộc thi này tớ nắm chắc mà.”

Trần Oản Oản yên tâm gật đầu, hai người chậm rãi sóng vai mà đi, hận đường về nhà sao không vĩnh viễn kéo dài, không có điểm cuối.

“Đến rồi, cậu mau trở về trường học đi, ngày mai gặp. Hôm nay thật cám ơn cậu.”

“Ngày mai gặp.”

Trần Oản Oản phất phất tay, hất mái tóc dài lên rồi đi chầm chậm vào cư xá, chỉ để lại cho Lương Khuê một bóng lưng yểu điệu xinh đẹp.

Tô Nham về nhà sau giờ học khuya, giầy còn chưa đổi thì Dì Từ đã tìm đến nơi.

“Tiểu Nham, hàng rau của chúng ta làm ăn càng ngày càng tốt, chung quanh không ít người nhìn mà thèm . Hôm nay có một ông chủ lớn nói muốn tìm con nói chuyện bán rau, còn để lại một tờ danh thiếp gì đấy.” Dì Từ đưa danh thiếp qua, Tô Nham tiếp nhận xem xét. Trên đó viết quán ăn Tử Đằng Hoa, chủ tịch Trương Vĩ, cùng với cách liên lạc.

“Người nọ là ông chủ, nói nếu con có ý muốn liền gọi điện thoại cho ổng.”

Tô Nham gật đầu:“Biết ạ, con điều tra trước đã, dì đi nghỉ đi.”

“Ừm, con cũng đi ngủ sớm một chút. Học sinh các con cũng rất khổ, nửa đêm mới tan học trời còn chưa sáng đã phải dậy, thật khó cho các con.”

“Ha ha, chỉ ba năm thôi, chịu đựng xong rồi sẽ qua mà .”

“Cũng đúng, những năm này không lên được đại học thì sao tìm được việc làm.” Dì Từ cảm thán rời đi, trong lòng nghĩ đến đứa con gái không lớn hơn Tô Nham bao nhiêu. Con bé đáng thương chỉ học xong tiểu học, đều do người mẹ này vô dụng.

Quán ăn Tử Đằng Hoa, địa chỉ cách chợ rau của bọn họ không xa.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Nham cố ý cưỡi xe qua đó xem. Tử Đằng Hoa là quán ăn mới mở, còn chưa bắt đầu buôn bán, nhìn vẻ ngoài cảm giác là quán ăn trung đẳng, hơn nữa tên gọi này Tô Nham trước kia cũng chưa nghe qua. Quán ăn nổi danh ở Thành phố C không ít, chi nhánh cũng nhiều, cơ bản y đều biết.

Tô Nham đi qua, quán ăn còn chưa khai trương nhưng đã có bảo vệ canh giữ ở cửa ra vào.

Tô Nham lễ phép nói:“Xin chào, xin hỏi quán ăn này của các bác khi nào thì khai trương”

Bảo vệ thấy Tô Nham là một học sinh cao trung sạch sẽ ngăn nắp, mỉm cười nói:“Quản lí nói muốn khai trương vào 28 tháng 10 âm lịch, cậu muốn đặt cơm?”

“Ha ha, cháu chỉ thấy quán ăn mới nên ngạc nhiên thôi, Tử Đằng Hoa sao?? Chưa từng nghe nói qua, có đại lí bên ngoài không ạ?”

Bảo an nói nhỏ:“Nói nhỏ cho cậu biết, ông chủ chúng tôi là nhị thế tổ[1] có tiền, lập nghiệp bằng tiền của cha mẹ ổng. Quán ăn này là đầu tư lần đầu đấy.”

__________________

[1] Nhị thế tổ: Mấy anh công tử chỉ biết ăn chơi trác tán, giàu là nhờ vào đời cha làm ăn gầy dựng ấy.

___________________

“A, khó trách, lắp đặt thiết bị rất hợp với sở thích của người tuổi trẻ. Không sai, sau này khai trương đến nếm thử món ăn trong này, cám ơn bác.”

Người tuổi trẻ lập nghiệp, lần đầu tiên bán quán ăn.

Tuy còn chưa nhìn thấy người nhưng một ông chủ bằng lòng đi chợ bán rau điều tra, chứng minh người nọ rất nghiêm túc. Còn hơn giao tiếp với đám lão nhân cáo già, ông chủ còn trẻ càng hợp sở thích với của Tô Nham. Cho dù y đã sống hai đời, cũng phải đề phòng bị người ta hãm hại.

Tô Nham bấm điện thoại, tiếng nói trầm thấp của Trương Vĩ truyền đến:“Vị nào vậy?” Quả thật là người tuổi trẻ mới hơn hai mươi, bên kia tiếng ồn hỗn loạn _ có vẻ đang ở quán rượu.

“Ông chủ Trương xin chào, muốn mua rau không?” Tô Nham thẳng thắn trực tiếp cười lớn. Có thể tưởng tượng thần sắc sửng sốt của ông chủ Trương ở đầu dây bên kia.

Trương Vĩ đang cùng người ta uống rượu đột nhiên nghe mua rau quả thật sự ngẩn cả người, ngây người hồi lâu mới kịp phản ứng.

“Anh là ông chủ Tô bán rau hả?” Trương Vĩ đi ra gian ngoài hỏi. Ngày hôm qua hắn từ chỗ Dì Từ nghe được họ của Tô Nham.

“Vâng, tôi là Tô Nham. Ông chủ Trương hình như đang bề bộn nhiều việc, uống nhiều rượu, bây giờ có thể nói chuyện chính sự không? Bằng không lần sau liên lạc vậy.”

“Không cần, tôi rất tỉnh táo. Mạo muội hỏi anh, anh nhập rau từ nơi nào? Tôi ở các chợ nông mậu lớn đều không tìm được rau tốt như chỗ anh.”

“Ngoại trừ chợ còn có nông thôn nhưng điều này thuộc về cơ mật buôn bán, xin cho phép tôi giữ bí mật. Anh đã làm điều tra thị trường, hẳn cũng nếm qua rau của tôi rồi, ăn ngon không tự anh hiểu, rau tốt quan trọng hơn cả đầu bếp xuất sắc, không sợ giữ không được khách hàng sành ăn. Nếu anh có ý đặt rau dưa và trái cây, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện vào ngày khác.”

Trương Vĩ không khỏi bật cười:“Nghe khẩu khí cường ngạnh của anh, có vẻ như thiếu một hộ khách như tôi cũng chẳng hề gì?”

“Anh có thể hiểu thế đi, ai bảo tôi có thương phẩm ưu tú nhất chứ.”

“Thực tự tin đi, làm phiền đến Nhất Phẩm Cư tám giờ đêm nay nói chuyện.”

Tô Nham biết hiện tại xin nghỉ rất khó khăn.

Lớp học tối, đúng lúc là thầy hóa tính tình dễ dãi.

Tô Nham ngồi nửa tiết, đột nhiên thống khổ rên rỉ ngã lên mặt bàn rên rỉ.

Trần Yến ngồi cùng bàn phát hiện đầu tiên, bối rối kéo kéo Tô Nham:“Cậu, cậu làm sao vậy?”

Tô Nham rên càng quá mức, Lương Khuê vốn đang nói chuyện phiếm gửi tin nhắn, nghe thấy cũng chú ý tới.

Mất hứng liếc xéo Tô Nham:“Ôi, ăn vụng cà chua nên đau bụng chứ gì? Thật sự là tự làm bậy không thể sống mừ.”

Tô Nham thống khổ kêu đau không ngừng, mồ hôi lạnh trên trán đều ướt đầm.

Thầy hóa bối rối chạy tới:“Tô Nham em không thoải mái ở đâu?” Nói xong vội vàng vuốt trán Tô Nham, trán Tô Nham lạnh buốt, đều là mồ hôi lạnh. Tuy không phải phát sốt nhưng tình hình thoạt nhìn không ổn.

Thầy hóa vội hỏi:“Lớp trưởng, lớp trưởng đâu, bảo vài nam sinh đưa Tô Nham đến phòng y tế coi sao.”

Trường học cách bệnh viện hơi xa, phụ cận lại có phòng y tế.

Lớp trưởng Lâm Cường vóc người nhỏ, đi tới khó xử nói:“Lương Khuê cậu giúp cõng Tô Nham, chúng ta cùng đi.”

“Tôi? Dựa vào cái gì là tôi hử? Không phải tiêu chảy chứ, thấy ớn hà.” Lương Khuê sờ sờ mũi không khách khí nói.

“Lương Khuê! Giữa các bạn học phải có tình hữu nghị, bây giờ tình huống gì mà em còn tranh hơn thua.” Thầy giáo giận dữ mắng.

Lương Khuê nghẹn lời, không tình nguyện túm Tô Nham dậy, cười lạnh:“Anh đây cõng chú mày đi nhà vệ sinh ngồi chồm hổm, xả một cái chắc chắn hết đau. Đáng đời chú mày, ăn vụng cà chua nhiều quá nên ông trời trừng phạt đấy.” Nỗi hận kia của hắn, Tô Nham hàng ngày đều ăn cà chua, buổi sáng ăn một quả, buổi chiều ăn một quả, buổi tối còn ăn một quả! Nha nha ăn có một mình mình chẳng quan tâm đến người khác chút xíu nào. Mỗi lần nhìn Tô Nham ăn say sưa ngon lành, Lương Khuê bụng đói sôi ồn ột. Về sau Lương Khuê cũng mua cà chua, nhưng phát hiện không ngon chút nào. Cà chua hắn mua mùi vị tựa hồ khác của Tô Nham hoàn toàn. Nhưng lại không tiện hỏi Tô Nham mua chỗ nào, mỗi ngày chỉ có thể giương mắt nhìn thèm thuồng.

Lương Khuê cõng Tô Nham thoải mái ra khỏi phòng học, lớp trưởng Lâm Cường vội vàng đi theo phía sau. Lớp học không ít nữ sinh đều thay Tô Nham lau mồ hôi lạnh, thầm mến Tô Nham càng sốt ruột không thôi. Vạn Phương yêu mến Tô Nham là công khai, cô không chút che dấu, đứng lên trực tiếp nói với thầy giáo:“Thầy ơi, nam sinh bọn họ đều rất qua loa, em đi theo phối hợp được không ạ? Hơn nữa không biết bọn họ có mang theo ví không nữa.”

Thầy hóa nghe vậy nghĩ cũng đúng, đang muốn đáp ứng Vạn Phương thìTrần Oản Oản đứng lên nói:“Em đi là được rồi ạ , em là lớp phó.”

“Ờ, Trần Oản Oản em đi, Vạn Phương em ngồi lại đi.”

Trần Oản Oản cầm ví, khí định thần nhàn[2] đi ra phòng học. Vạn Phương buồn rầu không thôi, đó là cơ hội tốt quan tâm đến Tô Nham, cứ bỏ lỡ như vậy sao.

________________

[2] khí tức ổn định, thần sắc thư thái

_________________

Trần Oản Oản chạy đuổi theo Tô Nham ba người, Lương Khuê vừa mừng vừa sợ nói:“Sao cậu theo tới rồi?”

Trần Oản Oản nghiêm mặt nói:“Tớ là lớp phó, có trách nhiệm quan tâm đến bạn Tô Nham.”

“Đi một chút đi, nhanh lên, tớ thấy Tô Nham rất khó chịu đấy.” Lâm Cường thúc giục Lương Khuê.

Bốn người ra khỏi vườn trường, thẳng đến phòng khám bệnh mà đi.

Tô Nham giả bệnh ảo não không thôi _ không ngờ theo tới nhiều người như vậy.Lương Khuê chõ vào thì thôi đi, y có biện pháp đuổi hắn cút, cả Lâm Cường y cũng có thể mua chuộc nhưng Trần Oản Oản con nhỏ này thì khó nói.

Mắt thấy phòng khám bệnh sắp đến, Tô Nham đang sốt ruột thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Tô Nham vội nghe, ông chủ Trương đầu kia nói:“Ngài Tô còn nhớ bữa tiệc tám giờ không? Tôi đã đặt một nhã gian[3] rồi.”

_____________________-

[3]nhã=trang nhã, gian=phòng

______________

“Ba ba hả, con không khỏe…… Đau bụng, đại khái lại viêm ruột, ba tới trường dẫn con đi bệnh viện à? Dạ, con chờ ba trước cổng nghen……”

“……” Trương Vĩ há hốc mồm, nghe thanh âm thì là ông chủ Tô , bởi vì tiếng của Tô ông chủ còn rất trẻ nên lúc ấy hắn cảm thấy rất bất ngờ, trí nhớ khắc sâu. Ba ba nào, đau bụng gì?

Tô Nham treo điện thoại, suy yếu nói với bọn người Lương Khuê:“Các cậu cứ để tôi lại chỗ này đi. Tôi bị viêm ruột, bệnh cũ, bệnh án của tôi trong nhà, ba tôi lập tức phái người tới đón tôi đi bệnh viện, không cần làm phiền các cậu.”

“Sao có thể bỏ cậu một người chờ ở chỗ này, chi bằng đi phòng khám bệnh coi trước xem sao?”

Tô Nham lắc đầu:“Tôi không tin phòng khám bệnh, không có bệnh cũng làm ra bệnh…… Tôi có thể kiên trì…… Các cậu đi đi, nếu không một mình lớp trưởng ở lại giúp tôi là được rồi.”

Lâm Cường đương nhiên gật đầu, Lương Khuê cảm thấy có điểm kì quái nhưng Trần Oản Oản lại rất vui vẻ. Cô cùng đi ra ngoài là để tiếp xúc với Lương Khuê, bây giờ có thể bỏ Tô Nham và Lâm Cường qua một bên, cô và Lương Khuê sẽ có thế giới hai người thôi.

“Chúng mình về trường học trước, các cậu có việc nhớ gọi điện thoại cho tớ biết.” Trần Oản Oản lưu số điện thoại di động của mình lại cho Tô Nham, Tô Nham gật đầu:“Cám ơn.”

Mỹ nữ phải đi, Lương Khuê đương nhiên đi theo.

Đưa mắt nhìn hai người đi xa, Tô Nham sửa sửa quần áo, trung khí[4] mười phần nói với Lâm Cường:“Tớ khỏe lắm, không có ý lừa các cậu. Phiền lớp trưởng giúp tớ giữ bí mật, lần sau mời cậu đi ăn KFC.”

______________________–

[4] Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể, trong ngữ cảnh này ý nói Bơn Tô Nham đổi giọng điệu khỏe khắn chẳng thấy chút xíu đau bụng nào

__________________________

“A…… Cậu giả bộ?” Lâm Cường trợn mắt.

“Ngại quá, thật sự tớ có việc gấp, nhưng lại không thể xin nghỉ, cho nên…… trưởng lớp nhất định phải giúp tớ giữ bí mật, thiếu cậu một nhân tình hen.”

Lâm Cường thở ra, đành nói:“Hại tớ lo lắng nửa ngày, quên đi, giúp cậu giấu diếm một lần.”

“Cám ơn! Lần sau nhất định mời cậu ăn cơm!” Tô Nham vội vàng rời đi.

Xe đạp ở trường học không thể lấy, Tô Nham đành đến ven đường đón xe về, vào nhà thay đổi một thân tây trang bằng tốc độ nhanh nhất, mang mắt kính viền vàng càng lộ vẻ trưởng thành. Biến thân một cái, lập tức từ học sinh cao trung biến thành thanh niên, như một tinh anh tri thức.

Tô Nham cầm một giỏ hoa quả, ngồi taxi trực tiếp đến Nhất Phẩm Cư.