Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 34: Cả đời bình an



Rõ ràng là mộng cảnh, nhưng sau khi tỉnh lại cứ đem cảm giác kia khắc sâu trong tim, phảng phất như tất cả đều gần ngay trước mắt. Hắn thật sự khóc, khóc thương tâm muốn chết, đau đớn không cách nào ức chế tràn vào tứ chi bách hải (xương cốt tứ chi), cảm giác nước mắt chảy ra rõ ràng đọng trên má. Trong nháy mắt hắn tỉnh lại, vươn tay đụng vào mặt mình, cũng không có thứ dư thừa gì, thậm chí hắn còn đi soi gương, nhìn chằm chằm vào gương nửa ngày, trong mộng ngoài mộng bị tách thành hai Lương Khuê.

Thường nói nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng (ngày có nghĩ đêm có mơ), hắn mơ thấy Tô Nham không kỳ quái, mỗi ngày bên nhau mơ thì thế nào. Nhưng mà…… Tại sao lại mơ thấy chuyện không may thế này.

Hắn rất muốn quên mộng cảnh này đi, an ủi mình đó là một cái mộng ngược, Tô Nham không chừng sống lâu trăm tuổi.

Nhưng tâm tư luôn tái hiện mộng cảnh vòng đi vòng lại, một lần lại một lần đánh sâu vào hắn, tựa như muốn khiến hắn khắc trong tâm khảm. Loại cảm giác tan vỡ lạ lẫm như vậy, cả đời hắn chưa từng trải qua, hôm nay lại bị một giấc mộng đáng ghét ép phải cảm nhận. Lệ chảy làm mờ cả đôi mắt, cả dung mạo của thanh niên trên bia mộ cũng bị nhuộm ướt, cúc trắng trong tay rơi đầy mặt đất. Lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng khóc không cách nào kiềm nổi của chính mình, lúc từ giấc mộng bừng tỉnh, hắn cho rằng mình đã tuyệt vọng.

May thay, chỉ là một giấc mộng.

Lương Khuê ăn không vô nữa, tâm phiền khí táo, áy náy bất an.

Hắn cảm thấy mình lanh mồm lanh miệng, sao lại dám nói những lời không may này.

Không nói thì tốt rồi, chẳng phải chỉ là một giấc mộng thôi sao ??? Không nói thì đã qua rồi, nói ra ngược lại làm người ta toàn thân không thoải mái.

Lương Khuê ngồi xổm bên người Tô Nham, áy náy nói:“Thực xin lỗi, sau này tớ tuyệt đối không mơ giấc mộng này nữa……”

Tô Nham phụt cười nói:“Đó là bất khả kháng. Tớ cũng không thèm để ý, mơ mà thôi.”

Lương Khuê nghiêm túc nói:“Ngày mai chúng ta phải đi miếu hòa thượng cầu bùa bình an, rất linh nghiệm .”

Ngày hôm sau, Lương Khuê kiên quyết kéo mọi người đi cầu thần bái Phật.

Lương Khuê bình thường rất tùy ý, nhưng đến nơi thế này lại nghiêm túc thành kính phá lệ. Tô Nham cả đời chưa từng đi Phật điện, y không tin bất kì giáo phái nào, nhưng nhìn biểu lộ ngoan cường của Lương Khuê, những lời kia vừa tới miệng còn nói không ra nổi. Y im lặng đi theo Lương Khuê, bắt chước Lương Khuê quỳ xuống như thế nào, bái Phật như thế nào. Miếu thờ buồn chán một đường bái xuống, Tô Nham lấy được bùa bình an thuộc về mình, lão trụ trì dặn y từ nay về sau tùy thân mang theo, có thể phù hộ cả đời trót lọt.

Tô Nham nắm bùa bình an nho nhỏ thật chặt, trong lòng không khỏi nghĩ _ đời trước nếu y có bùa bình an, có phải có thể cả đời bình an không?

Chuyện như vậy, ai có thể biết chứ.

Lâm Cường và Trần Yến đều cầu tiền đồ, Tần Việt cư nhiên hỏi nhân duyên, cậu cầm một loại bùa nhân duyên khác, gương mặt sạch sẽ của thiếu niên ngược chiều ánh sáng như muốn hòa tan.

Lão trụ trì chằm chằm vào Tần Việt, thanh âm già nua chậm rãi quanh quẩn trong đại điện: “ Tiểu thí chủ, sao không cầu bùa bình an? Bảo vệ cả đời rời xa huyết quang, sống lâu trăm tuổi.”

Tần Việt bật cười: “ Đa tạ.” Cậu cúng hai trăm đồng tiền hương khói, chậm rãi đi khỏi đại điện.

Lão trụ trì thở dài nói:“Tiểu thí chủ nhớ qua lại nhiều với bạn bè.”

Tần Việt kinh ngạc quay đầu lại:“Bạn bè? Tôi hiện tại chẳng phải cùng bọn họ bên nhau sao?”

Lão trụ trì cười gật đầu, đưa mắt nhìn Tần Việt đi xa.

Lương Khuê cầu bùa hộ mệnh còn chưa đủ, truy vấn lão trụ trì:“Đại sư, con thấy tường bên kia có cúng đèn chong, con có thể cầu xin không ạ?”

Lão trụ trì hòa ái nhìn hắn, cười lắc đầu:“Tiểu thí chủ không cần như thế, cậu là người có phúc trường thọ, không cần đèn chong.”

Lương Khuê chỉ hướng Tô Nham:“Con cầu cho huynh đệ.”

Lão trụ trì sững sờ, nhìn về phía Tô Nham, tiếp tục lắc đầu:“Tiểu thí chủ này có quý nhân tương trợ.”

“Thật sự?” Lương Khuê mừng rỡ.

“Đúng.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi. Cám ơn đại sư.” Lương Khuê tâm tình vui sướng không thôi, kích động lấy hết cả túi ra cúng hết tiền hương khói, cả mấy đồng tiền lẻ nhét tít trong cùng cũng không sót.

Buổi chiều ngày nọ bọn họ như nguyện thỏa mãn nhìn thấy hồ hoa sen, hạt sen đã lớn bên trong chập chờn sinh tư. Lá sen xanh mạ duyên dáng yêu kiều, đi qua thơm ngát hương sen.

Lâm Cường và Lương Khuê không đợi nổi mặc quần áo không thấm nước đi vào hồ, Tô Nham chống thuyền gỗ, Trần Yến và Tần Việt ngồi trên thuyền, hái được vài hạt sen gần đó say sưa mà ăn.

“Nhiều lá sen lắm, nửa bước cũng khó đi.” Tô Nham bất đắc dĩ nói, thuyền gỗ đứng giữa rừng lá sen, căn bản không cách nào đi tới.

“Tớ chụp ảnh cho các cậu.” Trần Yến hai ngày nay đặc biệt thích chụp ảnh, cũng may mang đến hai cái máy ảnh kỹ thuật số, cũng không sợ dùng hết phim. Cô nhìn thấy cái gì đẹp liền không nhịn được chụp chụp.

Lương Khuê ra sức xua tay:“Đừng đừng, đừng chụp tớ, bộ đồ này xấu chết được! Cậu đi chụp Lâm Cường.”

Trần Yến phụt cười:“Dù sao mặt cậu đẹp là được, không chụp tiếc lắm. Khó có cơ hội như vậy.”

Lương Khuê kéo lá sen qua che mặt mình, Tần Việt chế nhạo:“Anh họ sao anh không nâng một đóa hoa sen coi.”

“Muốn ăn đòn!”

“Tớ tới chụp.” Tô Nham cầm máy ảnhqua nhắm ngay Lương Khuê,“Để tay xuống.”

Lương Khuê không tình nguyện lấy tay ra, cười ngây ngô với ống kính.

Tô Nham mỉm cười:“Cậu cười với tớ làm gì, tớ muốn chụp là lá sen sau lưng cậu.”

Lương Khuê hổn hển, giật xuống mấy cái đài sen đánh tới hướng Tô Nham, Tô Nham chuẩn xác tiếp được từng cái:“Cám ơn, mấy cái này vừa lớn, non, ngọt.” Y say sưa nhai hạt sen, Lương Khuê trượt về nơi xa hơn, bẽ một nắm đài sen lớn ném cho Tô Nham:“Cho cậu ăn đã luôn.”

“Anh họ a, em thấy bên kia có củ ấu, mau đi hái vài củ đi, nhớ phải non đấy.” Tần Việt đứng ở đầu thuyền chỉ huy, Lương Khuê chậm rãi đi qua. Nước sâu đến cổ hắn nhưng củ ấu nổi trên mặt nước, cũng không bất tiện lắm. Lương Khuê nhanh chóng hái được một chậu nhựa củ ấu, bơi về, phóng tầm mắt xem xét lập tức kinh hãi:“Lâm Cường đâu?”

Mấy người trên thuyền sững sờ, bốn phía nhìn không thấy Lâm Cường:“Mau tìm xem!”

Lương Khuê vứt chậu xuống lập tức chui vào rừng lá sen tìm kiếm Lâm Cường khắp nơi, nhưng rốt cuộc cũng không tìm thấy gì, trực tiếp lặn xuống nước tìm. Tô Nham và Tần Việt nhảy thẳng xuống nước, lập tức lạnh đến khẽ run rẩy.

Trần Yến sắc mặt tái nhợt ghé vào mui thuyền, khẩn trương nhìn đoàn người lặn lặn nổi nổi nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Cường. Thời gian qua càng lâu, Lâm Cường không chừng đã dữ nhiều lành ít .

“Lâm Cường! Lâm Cường cậu ở đâu?” Trần Yến lớn tiếng hướng về phía rừng hoa sen gọi.

Một lát sau, tiếng của Lâm Cường từ nơi nào đó rất xa truyền tới.

Trần Yến khiếp sợ nhìn chung quanh, kết quả nhìn thấy Lâm Cường đứng trên bờ hồ đối diện giậm chân ngoắc:“Here I am!”

Ba người Lương Khuê trồi lên mặt nước liên tiếp chửi bậy, mắng thẳng đến Lâm Cường máu chó xối đầu.

Lâm Cường chân trần ôm một đống đài sen từ trên bờ lách về:“Tớ nói cho các cậu tớ lên bờ mà, tớ mắc tiểu, đi đối diện giải quyết.”

“Ai con mẹ nó nghe được chứ!” Lương Khuê mắng to.

Tô Nham và Tần Việt bò lên bờ, lạnh rùng mình. Lâm Cường áy náy nhận sai:“Xin lỗi, không ngờ làm mọi người hiểu lầm…… Chúng ta trở về đi, hai người các cậu đừng quan tâm, trở về đổi quần áo.”

Tô Nham lau nước trên mặt, cười tủm tỉm với Lâm Cường:“Cậu tới.”

“Hả?” Lâm Cường thận trọng lui về phía sau.

Tô Nham tiến lên, giang hai tay ôm Lâm Cường:“Để tớ ôm một cái.”

“……” Lâm Cường sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Tô Nham ôm rất chặt, thời gian rất lâu, dài đến mức Lâm Cường sắp thở không thông, Lương Khuê kéo Tô Nham ra:“Làm gì vậy?”

Tô Nham vỗ vỗ tay, nhướng mày thưởng thức quần áo Lâm Cường.

Lâm Cường cúi đầu, lập tức kịp phản ứng:“Shit! Tô Nham cậu vô lại!!”

Bị Tô Nham ôm chặt như vậy, quần áo Lâm Cường ướt cả.

Tần Việt cười ha ha, tay kéo Lâm Cường qua:“Tớ cũng muốn ôm cậu.”

“A a, bông hoa của lớp, cậu tha cho tớ, người khác sẽ hiểu lầm !”

Lương Khuê cười thúc giục:“Các cậu đừng làm rộn, mau thu dọn đồ đạc về nào.”

Một người ôm một nắm đài sen lớn và vài chiếc lá về nhà, tuy kịp thời thay quần áo, nhưng Tần Việt vẫn cảm mạo phát sốt. Tô Nham ngược lại bình yên vô sự, miệng không ngừng ăn hạt sen, ăn đến môi trắng cả ra.

Lương Khuê từ phòng Tần Việt đi ra, thầm nói:“Việt Việt đã mê man, sốt mơ màng mà còn ôm lấy điện thoại không tha, tớ nạy cũng nạy không ra.”

“Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, tốt nhất cậu nên dập tắt lòng hiếu kỳ đi. Sờ nghịch lân (Vuốt ngược vẩy/vuốt ngược lông), cho dù Tần Việt là em họ của cậu, cũng sẽ tức giận đấy.”

“Hứ, tớ lại chưa nói muốn nhìn lén, không có hứng thú kia. Ai ai, nhìn miệng cậu coi, trắng một mảnh, ăn ngon như vậy sao?” Lương Khuê đột nhiên vươn tay sờ đôi môi trắng bệch của Tô Nham, thuận tay đoạt đi hạt sen của Tô Nham. Tô Nham xoay đầu đi, lại cầm lấy một đài sen lớn,“Ăn rất ngon , vừa non vừa ngọt, ăn rồi vẫn muốn ăn.”

Lương Khuê cười to:“Cậu thích như vậy, sau này hàng năm đến mùa đều có thể đến ăn cho đã.”

Sau này hàng năm như thế nào không biết, năm nay bọn họ trôi qua rất vui sướng. Ngày 5 là tết Trung thu, mọi người trở về thành phố, Lâm Cường và Trần Yến muốn cùng người nhà đoàn viên, nhà Lương Khuê và Tần Việt quá xa, vẫn ở lại chỗ Tô Nham chơi. Lương Khuê còn mua một hộp bánh trung thu, ba người trong đêm trăng yên lặng ngồi trên tầng cao nhất ngắm trăng. Lương Khuê và Tần Việt liên tục nhận được điện thoại của người nhà ân cần thăm hỏi, Lương Khuê cười vui vẻ, Tần Việt cười thận trọng.

Tô Nham nằm trên mặt đất, hai tay chống đầu, ngửa mặt nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng vừa lớn vừa tròn. Y cũng muốn cười, cười y bất kể trọng sinh mấy đời, chung quy vẫn đụng phải ngày lễ ngày tết.

Tối ngày 7 Tháng mười có lớp tối, hai giờ chiều Lương Khuê kéo Tần Việt và Tô Nham trở về trường chơi bóng. Từ Vệ đã lên 12 đang vất vả huấn luyện cùng một đám học sinh chuyên thể dục đáng thương còn sống sót.

Tô Nham đưa Từ Vệ một đống đài sen lớn, Từ Vệ quay người liền bị thầy và những bạn học khác cướp sạch. Cuối cùng chỉ có thể đôi mắt trông mong đưa đóa đài sen nhỏ nhất xấu nhất kia cho bạn gái.

Khoảng 4h, Trần Yến đến trường học.

Lương Khuê vội càng ngoắc:“Trần Yến, tới đây, cho cậu ảnh này.”

Trần Yến mừng rỡ chạy tới, Lương Khuê lấy bao ảnh chụp rửa xong ra, trong đó có một phần viết Trần Yến. Để trong túi giấy to, một chồng dày, của Trần Yến ít nhất cũng có trăm tấm.

Trần Yến không thể chờ đợi được ngồi xuống đất lật xem, bọn người Lương Khuê tiếp tục chơi bóng. Khi nào Trần Yến cầm ảnh chụp rời đi, bọn họ đều không chú ý.

Trở về lớp, Trần Yến cả việc học cũng chẳng quan tâm, cầm ảnh chụp nhìn một lần lại một lần.Nói ra không sợ dọa người, cô lần đầu cùng bạn bè ra ngoài chơi, lần đầu cùng bạn bè chụp ảnh. Tuy sau khi lên 11 cũng có vài nữ sinh trong lớp tương đối khá làm bạn, nhưng luôn không có cơ hội lưu lại kỷ niệm như vậy.

Mắt thấy sắp năm giờ, Trần Yến sốt ruột vì chưa làm hết bài tập toán, lấy mấy bức ảnh cất vào túi giấy, cân nhắc trưa mai dành chút thời giờ đi tiệm văn phòng phẩm mua một cái album xinh đẹp. Để ảnh vào ngăn kéo, Trần Yến phát sầu nhìn chằm chằm vào bài toán, không phải cô lười biếng không làm mà là triệt để không có cách.

Cô cẩn thận hồi tưởng đề mục Tô Nham nói qua, kỳ thật cô nhớ rõ, nhưng lại dùng không được, tựa như Tô Nham nói đầu bò đặt trên thân ngựa, vậy có thể phù hợp không?

Trần Yến gõ gõ đầu, ảo não tại sao mình đần như vậy. Cô kiên trì chậm rãi giải đề, từng đề đều viết một đống quá trình, rậm rạp chằng chịt, nhưng trong lòng cô không yên, ghi nhiều quá trình như vậy, không nhất định có thể đúng.

Sáu giờ, Trần Yến cùng bạn ngồi cùng bàn đi căn tin ăn cơm tối, cô liền mua hai cái bánh kẹp thịt, ăn xong vẫn chưa thỏa mãn, nhưng bụng đã không còn đói.

“Thực hâm mộ cậu, nghỉ có thể ra ngoài chơi năm ngày, đáng thương tớ chỉ chơi tết Trung thu một ngày, thời gian khác đều bị nhốt trong phòng đọc sách làm bài tập.” Bạn ngồi cùng bàn u oán cảm thán, rầu rĩ vuốt ve mắt kính cận thị độ nặng lễ quốc khánh mới gắn tròng.

Trần Yến an ủi cô:“Thành tích cậu tốt như vậy, sau này có rất nhiều thời gian chơi.”

“Sau này là sau này, hiện tại tớ nghẹn sắp chết rồi. Mà đài sen cậu mang đến ăn thật ngon, thực ngọt.”

“Ừ, quả thực ăn ngon, ba mẹ tớ cũng thích. Trước khi chúng tớ trở về, người ta còn đưa thiệt nhiều ngó sen, ngó sen kho, cua, tôm, khối cá muối, ha ha, còn đưa một con rắn sống.”

“Cái gì! Rắn sống?”

“Đúng vậy, Lương Khuê thèm muốn ăn cho nên đưa rắn cho cậu ấy.”

Hai người cười hì hì trở lại phòng, Trần Yến đi về chỗ ngồi, ánh mắt đột nhiên biến đổi, sững sờ nhìn một đống ảnh bị xé nhỏ rơi trên mặt đất. Túi giấy dai bị ném trên bàn, Trần Yến ngơ ngác cầm lấy gói to xem xét, chừng trăm tấm ảnh chỉ còn lại một phần ba, toàn bộ các tấm khác đều bị xé nát. Nắm túi giấy mỏng manh, Trần Yến gục đầu xuống, tóc phủ xuống che đi ánh mắt, cả chiếc bàn cô ngồi cũng thấy không rõ nét mặt cô.

Bạn ngồi cùng bàn im lặng ngồi xổm thu thập tàn cuộc, lấy chổi quét vài đường rồi hót đổ đi. Trong mảnh nhỏ có vô số khuôn mặt tươi cười hoặc ngại ngùng hoặc xán lạn của Trần Yến, chỉ từ ảnh chụp cũng có thể thấy được, kì nghỉ này, Trần Yến vô cùng khoái hoạt. Cô khoái hoạt , có người không hài lòng.

Bạn ngồi cùng bàn ngẩng đầu nhìn quét phòng học, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn các cô, có mê mang, có đồng tình, có chán ghét, có hả hê. Khoa văn cũng là một tập thể phức tạp, bởi vì nữ sinh nhiều, sức mạnh của nữ sinh chưa bao giờ kém nam sinh, nữ sinh bạo lực càng đáng sợ hơn nam sinh. Các cô luôn có rất nhiều bè cánh, có rất nhiều tính tình nhỏ nhen, trước mặt tốt với bạn, sau lưng nói xấu buôn lời, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng nổi cơn tam bành tùy hứng không giải thích được.

Trần Yến hít sâu phục hồi tinh thần, cô cái gì cũng không nói, thu thập xong mặt bàn tiếp tục xem sách làm bài.

Bạn cùng bàn uyển chuyển nói cho cô biết:“Đoán chừng là Hạ Mạt 11/1 nhờ người làm chuyện vô vị này.”

Trần Yến ngừng bút, bạn cô nói tiếp: “ Hạ Mạt dối trá làm ra vẻ, bất kể che dấu thế nào, người nào không biết cô ta thích Tô Nham. Rõ ràng có bạn trai còn đáng ghét như vậy, trong kí túc xá có người đồn đãi, Hạ Mạt nói nếu Tô Nham thích cổ, cổ lập tức đá bạn trai hiện tại. Lời này thật muốn cho bạn trai cổ nghe thấy.”

Giữa trưa hôm sau, Trần Yến không đi phiền Tô Nham nữa.

Tô Nham nhàm chán ngủ trưa, liên tiếp một tuần, Trần Yến đều không tìm y nữa.

Tô Nham thầm nghĩ chẳng lẽ cô hiểu toán hết rồi? Cũng không để ý.

Ngược lại Lâm Cường hiếu kỳ hỏi y:“Trần Yến mấy ngày nay sao không tới tìm cậu?”

“Không biết, chắc là hiểu hết rồi.”

Lâm Cường không tin:“Toán dễ hiểu thế hả? Tớ lại nghe thấy một chuyện, không biết có phải là thật không.”

“Chuyện gì?”

Lâm Cường bất đắc dĩ nói:“Trần Yến lại bị khi dễ .”

“Vì sao?” Tô Nham nghiêm mặt nói.

“Còn không phải Tô đại soái ca tai họa cậu à, cô ấy làm người ta đố kị, cậu phải biết lòng đố kị của nữ sinh đáng sợ cỡ nào chứ. Tuy các cậu là bạn bè bình thường, nhưng người khác không tin, tối thiểu sẽ cho rằng Trần Yến đang cố theo đuổi cậu.”

“…… Thì ra còn có rất nhiều người tớ không quen vụng trộm thầm mến tớ.” Tô Nham kết luận.

Lâm Cường đập y một cái:“Cậu cứ đắc ý đi, đầu năm nay có một gương mặt đẹp thì là kẻ thắng trong nhân sinh mà!”

Tô Nham nghĩ nghĩ, nhường mày nhìn hắn:“Mặc kệ văn khoa khoa học tự nhiên, thi đại học môn toán đều chiếm 150 điểm, một trong ba môn chính, toán của Trần Yến nếu không thể lên thì ngu luôn đấy. Tớ thấy cậu gần đây đang ôn lại đề trụ cột cấp 2, không bằng thuận tiện dạy Trần Yến luôn, giảng từ cấp 2, cậu ấy không có khả năng không hiểu.”

“Tớ?” Lâm Cường kinh ngạc.

“Cậu sẽ không khiến người ta đố kỵ.” Tô Nham sờ sờ gương mặt như mọt sách của Lâm Cường.

“Cậu đây là kỳ thị! Tuyệt đối là kỳ thị!”

Tuy Lâm Cường phản ứng kịch liệt, nhưng hắn chỉ nhằm vào Tô Nham, đề nghị của Tô Nham hắn ngược lại đáp ứng không miễn cưỡng.

Giữa trưa hôm sau, Lâm Cường cầm sách vở tự mình đi tìm Trần Yến, Trần Yến nhìn thấy hắn liền giật mình, đợi lúc nghe được hắn là tới giảng toán, trong lòng cảm động vô cùng.

Đối tượng đổi thành Lâm Cường, người khi dễ Trần Yến quả nhiên yên tĩnh. Thật như dự đoán của Tô Nham, đối với Lâm Cường người ta không dâng lòng đố kị lên nổi……

Lâm Cường bình tĩnh giảng bài, trong lòng lại yên lặng đổ máu, bà nhiều chuyện khoa văn thực mẹ nó nhiều, nói bậy cũng không biết vặn nhỏ lại, tiếng cười nhạo ‘Đè thấp’ quỷ dị, xì xào bàn tán ‘Che che lấp lấp’ đều truyền vào lỗ tai của hắn!

Cái gì Trần Yến sửu nhân quá tác oai tác quái, cái gì cùng con mọt sách này đúng là xứng đôi, cái gì Trần Yến không có một chút tính khiêu chiến nào, cái gì soái ca Tô Nham khốc như vậy đương nhiên sẽ không thích Trần Yến, cái gì thiếu niềm vui thú thật nhàm chán , nhìn thấy con mọt sách liền chẳng còn tinh thần.

Lâm Cường trong lòng khóc lớn _ tôi trêu ai ghẹo ai a, vốn lần đầu tiên vào lớp khoa văn lòng tràn đầy khẩn trương, còn rất ngượng ngùng, dù sao đâu đâu cũng là các thiếu nữ đủ các loại tư thái. Kết quả mấy ngày liên tục, tim Lâm Cường đã chết lặng, nhìn thấy mỹ nữ cũng không loạn nhịp nổi.

Lâm Cường nhận thua, đem sân bãi chuyển về 11/1 bọn họ, từ nay về sau, bên tai triệt để thanh tịnh.

Gần đến tháng 11, quán ăn Tử Đằng Hoa của Trương Vĩ phát thiếp mời đỏ thẫm cho Tô Nham. Ngày đó Tô Nham cố ý xin nghỉ chạy tới quán Tử Đằng Hoa, đưa lên một phần tiền lì xì.

28 Tháng 10, năm ngày trước khi quán Tử Đằng Hoa khai trương, năm nay Trương Vĩ đính hôn, dắt tay vị hôn thê xinh đẹp, trai tài gái sắc làm người ngoài ham thích đến chết.