Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 13: Chúc tết



Trương Vĩ cũng không thích những nơi quá ồn ào, nhưng bằng hữu đã mời hắn mà cha mẹ hắn đều ăn tết ở nước ngoài. Một mình hắn nhàn rỗi vẫn hoàn nhãn rỗi đành cùng bằng hữu đến đây chơi.

Trong này ồn ào, náo nhiệt, người chen chúc người.

Hoàn toàn bất đồng với chuyện một mình lẳng lặng ngồi trong nhà xem tiết mục cuối năm.

Trương Vĩ gần như ngay lập tức nghĩ đến Tô Nham. Vốn buổi trưa hôm nay hắn đã nghĩ cùng Tô Nham trao đổi xem buổi tối đi chơi chỗ nào, kết quả nhà hàng bận quá, chờ lúc đi ra Tô Nham đã về rồi.

Trương Vĩ bưng một ly bia lạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào.

Tô Nham hình như rất nóng vội, lúc vào cửa đã thở hổn hển như vừa mới chạy cự li dài.

Tô Nham đầu tóc rối bời, mặc một cái Jacket ngắn, chân dài mặc quần jean hoàn toàn khác biệt với bộ dạng thật thà tinh tế lúc trước.

“Tới rất nhanh, uống chút gì không?”

Tô Nham mỉm cười:“Bia lạnh là đủ rồi.”

“A? Không cần rượu cồn càng mạnh hơn sao?”

Tô Nham chỉa chỉa đầu mình:“Trong này đã say đến u mê rồi.”

Mắt Trương Vĩ hơi híp lại, tầm mắt chằm chằm vào gương mặt vui cười của Tô Nham. Có lẽ Tô Nham thật sự đã say, đến ánh mắt cũng thay đổi, lờ mờ hơi nước, ướt át như bị cồn bốc hơi. Lúc cười rộ đặc biệt lạ lẫm, không giống Tô Nham hắn quen biết.

Trương Vĩ còn chưa nghĩ ra chênh lệch thế nào thì Tô Nham đã một ngụm uống cạn ly bia lạnh lớn sau đó đặt mạnh cái ly lên quầy bar, dị thường vang dội. Tô Nham cúi thấp đầu, mái tóc che đi ánh mắt của y, y vẫn không nhúc nhích, như mãnh liệt uống rồi đột nhiên chết lặng. Chủ quầy hảo ý nói:“Toilet ở bên phải.”

Tô Nham bỗng nhiên ngẩng đầu, tay phải vung lớp tóc trên trán lên, sau đó nhẹ nhàng thở ra, lộ ra hàm răng trắng trước mặt Trương Vĩ rồi nhếch miệng cười:“Tôi đi nhảy một chút.” Hai tay lưu loát cởi áo khoác, hất lên để vào khuỷu tay Trương Vĩ.

Trương Vĩ tiếp được áo khoác, trầm mặc nhìn thiếu niên mới mười sáu tuổi này chìm vào sàn nhảy. Hắn còn chưa kịp giới thiệu bạn bè của hắn.

Áo sơmi thuần trắng, cao bồi bó chân, đứng trên đường phố cũng chẳng kinh thiên động địa gì.

Nhưng khi người trẻ tuổi kia linh hoạt nhảy nhót, tứ chi lắc lư, ngọn đèn lập loè xẹt qua người y, ánh sáng lung linh ngắn ngủi trong phút chốc lại phản chiếu rõ ràng vào đôi mắt của người hữu tâm nọ.

Trương Vĩ hơi trợn trừng hai mắt nhìn, tầm mắt bất giác đuổi theo bóng dáng quen thuộc trong sàn nhảy.

Trong góc khuất, có người kinh nghi giơ điện thoại lên, mở công năng chụp hình ra.

Tô Nham cảm thấy có lẽ trời sinh mình thích hợp với nơi này, không cần rượu cồn, không cần cắn thuốc, chỉ cần đi vào âm nhạc đinh tai nhức óc, y liền tê liệt. Say sưa, mơ hồ, mồ hôi rơi đến không thể khống chế.

Nơi này chính là Thiên Đường, nói lớn cười to, cũng không ai để ý đến mi.

Phát tiết, điên cuồng, lôi kéo người xa lạ triền miên nồng nhiệt mà hôn, chỉ cần cao hứng.

Thân hình khêu gợi linh hoạt lắc lư, trên mặt treo đầy nụ cười say mê, ánh mắt lại một mảnh trống rỗng. Thậm chí thấy không rõ người điên cuồng múa sát bên là tròn hay dẹt.

Hò hét, thét lên, huýt sáo, hết thảy đều chìm đắm trong âm nhạc tưng bừng. Áo sơmi của Tô Nham sớm đã mất trật tự, có ba nút không cánh mà bay, vạt áo rộng mở lộ ra xương quai xanh và lồng ngực rắn chắc. Móng tay sắc nhọn của các nữ nhân xẹt qua cánh tay y, cặp môi đỏ mọng rực lửa dán lên mặt y. Hai cặp mắt đều trống rỗng như nhau không cách nào đối mặt, tay y lại khống chế kỹ thuật nhảy mất trật tự của nữ nhân nọ.

Điện thoại không ngừng chụp ảnh, ảnh chụp từng tấm từng tấm gửi tới nơi xa.

Lương Khuê khóc không ra nước mắt cùng gia gia nãi nãi ba ba mụ mụ xem tiết mục cuối năm. Tối nay vốn nên cùng huynh đệ nửa năm không thấy đi ra ngoài cuồng hoan, bây giờ lại bị vây trong nhà, cả máy tính cũng không cho chơi.

Lương Khuê rầu rĩ nhìn qua ti vi, lột từng miếng từng miếng cam nhét vào miệng. Hiện tại chỉ có ăn và điện thoại nhắn tin mới có thể triệt tiêu buồn chán của hắn.

Điện thoại lại vang lên, là tin nhắn gửi tới.

Lương Khuê lập tức mở ra _ là tin nhắn của anh họ. Lương Khuê nghĩ khẳng định cũng là lời Cát Tường chúc tết, tay ấn một mở, tin nhắn MMS chậm rãi mở ra. Lương Khuê ngẩn ngơ, nửa ngày không biết là ai.

Anh họ: Tại quán bar nhìn thấy cậu học sinh ngoan gọi là Tô Nham kia, thiệt là tình cờ.

Đây là Tô Nham? Lương Khuê trừng to mắt, quả cam bị để qua một bên.

Sau đó không ngừng có ảnh chụp gửi tới, đầy đủ các góc độ của Tô Nham. Tô Nham khêu gợi, xấu xa; Tô Nham một mình nhiệt vũ; Tô Nham cùng người khác hôn nồng nhiệt.

Mặc kệ Tô Nham nào, cũng không phải Tô Nham mà Lương Khuê biết.

Lương Khuê nhìn xem liền nở nụ cười, hồi âm nói: chơi còn điên hơn cả ông đây, nhìn coi.

Anh họ: Đúng vậy, cái eo thùng nước kia của mày mà nhảy thì làm sao có hương vị thế này.

Lương Khuê bĩu môi: Em là MAN, y cắn thuốc phải không? Nhìn biểu lộ, chậc chậc……

Anh họ: Có lẽ thế. May mà tao bắt gặp không phải là Trần Oản Oản.

Lương Khuê giễu cợt nói: thấy thì thế nào?

Anh họ : Mày không phải nói ghét nhất con gái đến quán bar sao?

Lương Khuê: Đúng vậy, cô ấy muốn đi , trực tiếp chia tay thôi.

Anh họ: Tao còn tưởng lần này mày nghiêm túc chứ.

Lương Khuê: Nghiêm túc? Chẳng lẽ kết hôn sanh con, làm sao có thể.

Anh họ: Cũng đúng, mày còn nhỏ, kết hôn còn rất xa.

Chấm dứt cuộc tán dốc với anh họ, Lương Khuê cười hì hì lật coi ảnh chụp đã tải xuống, nhìn kỹ, càng xem càng khiếp sợ. Nói thật hắn luôn không thừa nhận Tô Nham rất tuấn tú nhưng bây giờ cũng phải dao động, ngũ quan của Tô Nham xác thực rất đẹp. Đặc biệt bộ dạng trong tấm ảnh, mỗi tấm đều có hương vị khác nhau, càng có mị lực hơn so với học sinh cấp 3 ngoan ngoãn học tập trong phòng. Khí chất của y hoàn toàn bất đồng, như hai loại nhân cách.

Lương Khuê nhìn chằm chằm vào ánh mắt trống rỗng trên ảnh của Tô Nham, nhíu mày, bĩu môi khinh thường. Cấp 2 hắn đã từng lén vào xem quán bar nhiều lần, cái gì chơi vui cũng chơi rồi, nhưng duy chỉ không thích cắn thuốc, thử qua lần đầu liền không bao giờ đụng nữa. Hắn cảm thấy trò chơi kia đặc biệt không có ý nghĩa, làm cho đầu óc không thể khống chế rất thú vị? Hắn không cảm thấy thú vị, hắn thích tỉnh táo mà đi tìm kích thích. Tối thiểu hắn không muốn ngày nào đó sau khi tỉnh lại, trong ngực ôm một cô gái xấu xí.

Trương Vĩ vẫn ngậm điếu thuốc nhìn sàn nhảy, thỉnh thoảng thấy có người mỏi mệt đi xuống, nhưng Tô Nham vẫn rất hăng tựa như không biết mệt mỏi. Trông y như con chim đột nhiên thoát khỏi lồng sắt, điên cuồng hấp thu không khí mới mẻ, tham lam hưởng thụ tự do, rốt cuộc không muốn trở về nữa. Hay là học tập áp lực quá lớn _ Trương Vĩ thầm nghĩ. Một cậu bé mười sáu tuổi, phải tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, tự chiếu cố mình, còn phải chú ý việc học, không có cha thương không có mẹ yêu, sao có thể không có áp lực. Giải tỏa áp lực một cách phù hợp cũng không tồi, dù sao cũng tốt hơn so với kiềm nén đến phát điên.

“Vĩ ca, đó là bạn anh à? Tiểu suất ca thật không tệ nghen, dáng vẻ tốt nhảy hay, nhìn cái eo nhỏ, còn có đôi chân dài kia, hơn nữa khuôn mặt, chậc chậc……”

Trương Vĩ nhíu mày, nhíu mày lạnh lùng nhìn tên lắm miệng bên người:“Tâm địa méo mó này của mày sớm thu lại đi, đừng lấy ra làm tao buồn nôn.”

“…… Ha ha, tôi nói đùa ấy mà, chỉ nói như vậy mà thôi……”

Trương Vĩ hừ một tiếng, tiếp tục hút thuốc.

Gã đàn ông trẻ tuổi thở phào, lập tức trốn đi. Trương Vĩ chán ghét gã không phải ngày một ngày hai, nếu không phải muốn nịnh bợ, gã hà tất phải da mặt dày tiếp cận. Hôm nay thật không nên nhiều chuyện.

Nhưng mà ai bảo gã và Trương Vĩ bất đồng, Trương Vĩ có lẽ chỉ thấy một cậu bé cần giải tỏa áp lực, mà gã lại thấy được một người xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của gã.

Trương Vĩ kiên nhẫn bưng ly rượu chờ Tô Nham, các bạn kéo hắn đi chơi, hắn đều từ chối.

Hắn biết Tô Nham không cần người khác lo lắng, Tô Nham không có uống rượu, không có cắn thuốc, đầu óc thanh tỉnh hơn so với bất kì kẻ nào trên sàn nhảy. Y chỉ là cố tình, muốn say muốn đổ chút mồ hôi mà thôi. Tô Nham không phải một thanh niên sa đọa tính tự chủ kém cỏi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc tiếng chuông 12h đêm 30 vang lên, màn đêm sôi trào lần nữa. Cả nam lẫn nữ đều cười vui, dùng phương thức như vậy để chúc mừng năm mới.

12h thoáng cái lướt qua, dần dần rất nhiều người đều rời khỏi nơi này, chung quy bọn họ vẫn có nơi phải về.

Tô Nham chùi chùi mồ hôi trên đầu đi về hướng Trương Vĩ:“Anh tới mà sao không uống say cũng không nhảy một chút?”

Trương Vĩ bật cười:“Chắc là anh già rồi.”

“A, hôm nay chẳng phải là vừa già thêm một tuổi sao, chơi đủ rồi.”

Trương Vĩ gật đầu, cũng không chào hỏi đám bạn bè, trực tiếp đi ra ngoài cùng Tô Nham.

Trương Vĩ lái xe đưa Tô Nham về cư xá. Trên xe, Tô Nham chỉnh lại quần áo vuốt xuôi tóc tai, hai con ngươi hữu thần rõ ràng, một điểm cũng không giống Tô Nham lúc nãy.

“Tô Nham, trước kia cậu thường đi quán bar chơi?” Trương Vĩ nhớ tới kỹ thuật nhảy quen thuộc của Tô Nham, nhịn không được hỏi.

“Không, đây là lần đầu tiên. Tôi chỉ ngứa chút, muốn thỏa thích nhảy nhót mà thôi.” Tô Nham ha ha nói.

Nghe không ra là thật hay giả, Trương Vĩ nói:“Lần sau anh mang cậu đi quán bar đẳng cấp cao hơn. Người tuổi trẻ chơi đùa không sai, nhưng phải chú ý thân thể, hơn nữa mấy cái chỗ này chơi đùa thì được chứ quen không được mấy ai. Tất cả đều là mấy tên điên cuồng.”

“Không phải anh bảo tôi đi sao?” Tô Nham cười ha ha.

Trương Vĩ sững sờ, cũng nhịn không được bật cười:“Anh quên mất, anh một mình ở nhà trọ thật nhàm chán, có người kéo anh đi ra liền chấp nhận. Nếu không có cậu, anh sớm đã rời đi .”

“Tóm lại hôm nay cám ơn anh, tôi cũng rất nhàm chán. Năm mới vui vẻ, trở về nghỉ ngơi tốt nhé.”

“Ừ, năm mới vui vẻ.”

Tô Nham ngâm mình trong đầm nước dưới thác sung sướng tắm rửa, sắc mặt không thấy một chút mệt mỏi.

“Nham Nham, ngươi lại cao lớn.”

“Hình như là vậy.” Tô Nham thoả mãn ra dấu độ cao của mình:“Còn hai năm phát dục, tranh thủ đột phá càng cao.”

“Nham Nham nếu nguyện ý, ta có thể làm cho ngươi cao hơn mấy con khỉ đột chơi bóng kia.”

“Ha, ngươi già mù chữ thì đừng lắm mồm . Cái gì khỉ đột chơi bóng ? Người ta đều là ngôi sao bóng rổ nổi tiếng khắp toàn cầu, ta lại không chơi bóng rổ, cao như vậy rất vướng bận.”

“Khặc khặc , ta thấy ngươi luôn thích xem khỉ chơi bóng, còn tưởng ngươi rất hâm mộ chúng.”

Tô Nham buộc áo ngủ rồi một nằm lên giường, miễn cưỡng nói:“Ta ngủ, nhớ tám giờ kêu ta .”

Trong này ngủ một giấc, mỏi mệt gì đều không cánh mà bay.

Hôm sau, Mùng một tết.

Tô Nham đúng tám giờ thức dậy, bắt tay nấu một nồi phở gà, gà là hôm qua Dì Từ đưa tới. Bọn họ ăn tết bằng thứ này, cũng không ăn sủi cảo, mà ăn cái gì cũng được. Rất nhiều nhà đều nấu mì canh gà bánh phở canh gà, mặc kệ sao, ăn ngon là được!

Canh gà rất ngon, bánh phở cũng chính cống, Tô Nham ừng ực ăn ba chén lớn, vuốt cái bụng hơi căng phồng rồi cưỡi xe rời nhà.

Mùng một tết mọi nhà đều dậy sớm, hôm nay trong tiểu khu đặc biệt náo nhiệt. Tô Nham trên đường đụng phải không ít người quen, gặp mặt chúc năm mới. Không ít trưởng bối còn kín đáo đưa cho Tô Nham một ít kẹo Cát Tường. Hai túi áo của Tô Nham bị nhét đầy, tươi cười rạng rỡ đi tới tiệm hoa quả.

“Mọi người chúc mừng năm mới!” Tô Nham cười vang hô.

“Chúc mừng năm mới!” Lâm Cường mặc đồ mới, hồng quang đầy mặt, thanh âm hết sức vang dội.

“Chúc mừng năm mới.” Trần Yến ngượng ngùng nói, Tô Nham thấy cô, huýt sáo:“Thật là nữ đại thập bát biến[1], Trần Yến hôm nay rất đẹp.”

[1]nữ nhân tới tuổi lớn thì thay đổi rất nhiều

Trần Yến rất thẹn thùng, mặt đỏ như chảy máu. Dì Từ nhẹ trách mắng:“Hai thằng tiểu tử hư hỏng chúng con đừng khi dễ con gái nhà người ta.”

“Đều là bạn nha, sợ cái gì. Lâm Cường cậu kiếm được bao nhiêu tiền lì xì rồi? Lấy ra chia sẻ chút nào.”

Lâm Cường lập tức giấu về phía sau,“Chút tiền lì xì của tớ còn chưa bằng tiền chiếc xe đạp của cậu nữa, cậu đừng cướp của tớ .”

“Chậc, chỉ cái áo lông này của cậu thôi cũng đáng năm sáu trăm mà, phải không?”

“Ha ha, đúng nha. Năm nay cha tớ đặc biệt vui vẻ, quyết mua áo lông này cho tớ đấy.” Lâm Cường cẩn thận vuốt áo lông, sợ không cẩn thận làm dơ .

Mùng một tết có rất nhiều người đi ra ngoài chúc tết, mua hoa quả là không thể thiếu, nhưng so với năm trước, đã giảm rất nhiều.

Trong tiệm rất nhàn rỗi, Tô Nham lén giục dì Từ trở về nghỉ ngơi, để dì ngày thứ năm mới trở ra làm việc. Dì bề bộn nửa năm đây là lần đầu nghỉ ngơi, thật sự không dễ dàng.

Dì Từ vừa đi, ba thanh niên đánh bài poker ngay trong cửa hàng. Có khách đến liền tiếp đãi, không tiếp tục chơi nữa.

Lâm Cường đề nghị:“Tô Nham, Trần Yến, ngày mai tớ tính đến nhà thầy chủ nhiệm chúc tết, các cậu cùng tớ đi luôn được chứ? Xách chút trái cây biểu đạt tâm ý là được.”

“Được đó, tớ còn muốn đến nhà thầy toán chúc tết. Tớ rất thích thầy, hơn nữa tuổi thầy đã lớn, đi chúc tết cũng cần thiết.” Tô Nham chưa nói vị thầy toán y thích nhất này, tại lớp 11 đột nhiên về hưu, Tô Nham luôn cảm thấy rất tiếc.

“A, như vậy nếu các giáo viên khác biết, có ý kiến gì không?” Lâm Cường khó xử. Chỉ chúc tết chủ nhiệm không có gì còn mấy giáo viên khác rất rất nhiều, chúc tết toàn bộ, thì phải tốn chi phí rất lớn. Bọn họ gánh không nổi.

“Cũng đúng.” Tô Nham gật đầu, ném ra bốn con 3 nổ bay mấy con ách của Lâm Cường, Lâm Cường kêu thảm thiết. Tô Nham còn chưa kịp cao hứng, Trần Yến chậm rãi vứt xuống hai con già, Lâm Cường cười to.

Tô Nham thở dài:“Vậy đi nhà chủ nhiệm thôi.”

Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, ba người mang hoa quả đến nhà thầy chủ nhiệm.

Nhìn thấy ba học sinh đến, Mã Ân mừng rỡ, lập tức bảo ba người vào nhà uống trà còn giục vợ đi nấu mì gà.

“Chúng em không phải đến quá sớm chứ ạ?” Lâm Cường có chút lo lắng, vì trông thấy thằng con béo của thầy Mã còn chưa rời giường.

“Không sớm không sớm, thầy còn vừa tiễn một người bà con. Thầy thực vui mừng, không ngờ lại thấy ba người các em đến chúc tết.”

Mã Ân tối vui mừng chính là Tô Nham và Trần Yến _ hai người này có một đặc điểm chung là không quá hòa mình. Có thể chúc tết giáo viên, cũng là một loại đột phá, đặc biệt Trần Yến làm ông giật mình. Đứa nhỏ này mới nghỉ đông, cảm giác thay đổi không ít _ sáng sủa, ôn hòa, càng giống một học sinh cấp 3 .

Vợ thầy giáo hiền lành nấu xong mì gà đưa lên bàn, chuẩn bị cho bọn họ ăn. Nguyên liệu trong phở đủ cả, có mấy cây mì, ba quả trứng gà, hai cái đùi gà, một đống thịt gà. Tô Nham cười nói:“Cô ơi, ba người chúng em ăn một lần, chỉ sợ ấm đun nhà cô trống không rồi?”

“Đúng vậy đúng vậy, nguyên liệu đủ, mùi tươi ngon, nấu còn ngon hơn mẹ em. Thầy Mã thực có lộc ăn.”

Thầy Mã cười mắng:“Nồi phở của cô các em đã nổi tiếng gần xa rồi nha. Tết ai tới nhà thầy không phải vì ăn phở? yên tâm ăn đi, trong bếp còn mà.”

“Ha ha, vậy chúng em không khách khí.” Lâm Cường mặt dày nói.

“Trưa các em nên lưu lại ăn cơm, nếm thử trù nghệ của cô nhé.” Cô ló đầu khỏi bếp hỏi.

“Đừng đừng, ngàn vạn lần đừng, chúng em ăn mì xong thì đi. Chúng em nghỉ đông thì làm thêm bán hoa quả, đợi tí nữa phải đi trông tiệm.”

“A?” thầy Mã hiếu kỳ, hỏi ra được tình huống cũng không phản đối, gật đầu nói:“Như vậy cũng tốt.”

Ba người đều đói bụng, ăn sạch một tô mì lớn, thỏa mãn thở hắt ra.

Thầy Mã lại lấy quà ăn vặt trong nhà ra chiêu đãi họ, còn cắt một ít hoa quả bọn họ xách tới rồi bưng ra. Thầy trò cùng nhau nói chuyện hăng say thì chuông cửa vang lên.

Thầy Mã đi mở cửa, Lâm Cường nhỏ giọng nói với Tô Nham:“Chúng ta phải đi a?”

“Ờ, nhiều khách quá thầy sẽ rất bận.”

Cửa trước, thanh âm thanh thúy như hoàng oanh truyền đến:“Chúc mừng năm mới, thầy Mã.”

Trần Oản Oản! Hai người cả kinh.

“Thầy Mã, con gái tôi đã nhờ thầy chiếu cố hơn một năm. Một chút tâm ý, mong thầy Mã không chê.”

“Đâu có đâu có, ngài Trần quá khách khí……”

Mã Ân có điểm bối rối nghênh tiến cha con Trần gia, lễ vật xách trong tay vô cùng phỏng tay. Ông có đức có tài gì, để vị tiên sinh này lại chúc tết cho ông……

Hai cha con vào nhà, nhìn thấy còn có ba người khách, Trần phụ lập tức nói:“Thầy Mã còn có khách sao, hôm nay thật là quấy rầy.”

Trần Oản Oản cứng đờ, lập tức mỉm cười:“Chúc mừng năm mới, các cậu cũng chúc tết thầy? Sớm biết như vậy chúng ta hẹn trước cùng đi thì tốt rồi.”

“ Đúng vậy , sớm biết thế chúng ta cùng đến cho vui. Chúng tớ vừa ăn xong, đang muốn đi. Thầy Mã, cô , cám ơn khoản đãi, chúng em về trông tiệm ạ.”

Thầy Mã cũng không giữ bọn họ lại, gật gật đầu để họ đi.

Vừa đi xa, Lâm Cường liền không nhịn được nói:“Fuck, Mao Đài a! Thiết Quan Âm[2]! Cái này có tính là hối lộ không?”

[2] rượu mao đài và trà thiết quan âm

Tô Nham mỉm cười:“Tặng mấy thứ này cho hiệu trưởng còn không là gì. Dù sao người khác tặng cho ổng, ổng lại lấy ra cho con gái nịnh nọt mấy giáo viên, không uổng công cũng chẳng phí sức.”

“Có quyền có thế thật tốt.” Lâm Cường thở dài.

“Cũng không phải, cho dù có địa vị lớn hơn, cũng đừng nghĩ một tay che trời.”

Tô Nham cười quay đầu, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua xe của Trần gia, để lại một vết xướt nhỏ kéo dài.