Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 3



CHƯƠNG 3 – LẦN ĐẦU Ở CHUNG

Hiện tại lưu hành phong trào đàn ông xuống bếp, nhưng tôi lại bảo lưu truyền thống của một người đàn ông đích thực, tôi không thích cũng sẽ không làm cơm, cha tôi lại ngoại lệ, ông là một người đàn ông tốt của thời đại mới, đáng tiếc mẹ tôi không phát hiện, chỉ biết rằng ông không thể kiếm ra nhiều tiền liền quay người rời đi.

Tôi nhìn đồ ăn trong tủ lạnh mà đờ ra, Hứa Kiệt từ trên ghế salon đứng lên, cậu nói: “Tôi làm cho.”

“Cậu còn khó chịu, tôi gọi điện kêu đồ ăn ngoài nha.” Tôi khép lại tủ lạnh, nói.

Hứa Kiệt nhìn sắc mặt tôi có chút khó coi liền nói: “Tôi ăn không vô, cậu gọi một phần được rồi.”

Tôi nhíu mi đỡ cậu vào phòng tôi: “Vậy cậu uống thuốc nghỉ ngơi đi, chờ cậu tỉnh rồi ăn.” Cậu gật đầu.

Mang cho cậu cốc nước, sau khi nhìn cậu uống thuốc rồi nhắm mắt nằm xuống, tôi đóng cửa lại, ngồi ngoài phòng khách đọc sách.

Không biết có phải là do tâm trạng căng thẳng đã buông xuống hay không, tôi một điểm cũng không cảm thấy thời gian đang trôi qua, thẳng đến sau khi cha trở về gọi tôi một tiếng, tôi mới từ trong sách ngẩng đầu.

Cha ngồi ở trên ghế salon đối diện tôi, nhìn một chút, ông mang biểu nghi hoặc hỏi: “Mới ba giờ, sao con đã tan học rồi?”

Tôi đem sách đặt ở trên ghế, đứng lên duỗi duỗi thân thể: “Có một bạn học bị bệnh, đang ở trong phòng con nghỉ ngơi, không thể đến trường.”

Cha chớp chớp mi mắt, sang sảng cười trêu tức nói: “Hứa Khả?”

Nghe được hai chữ Hứa Khả, sắc mặt tôi không giấu được cứng ngắc, chậm rãi thu hồi hận ý trong lòng, nhìn về phía cha nói: “Ba, không phải cô ấy, là bạn học nam. Về Hứa Khả, con đã suy nghĩ kỹ rồi, loại chuyện yêu đương này thì để tương lai nói sau, bây giờ cứ thong thả đã.”

Cha nghe xong, ông nói muốn đi ra ngoài mua chút đồ ăn, tôi không lay chuyển được ông, không thể làm gì khác hơn là tùy ông.

Cha là một người thông minh như vậy, đại khái liếc mắt cũng nhìn ra sắc mặt tôi khi nhắc tới Hứa Khả thì không thích hợp, bất quá ông cũng không hỏi nhiều mà thôi.

Ông không phản đối tôi yêu đương, thế nhưng cũng không hy vọng tôi đem tiền đồ đặt ở trong chuyện ấy, kiếp trước tôi vì Hứa Khả mà thành một thằng vô tích sự, cha mặc dù không nói gì, nhưng trong ngực khẳng định không thoải mái.

Làm cha làm mẹ đều mong muốn con cái sống thật tốt, chứ không muốn chúng thành kẻ kém cỏi. Những điều này cũng nhờ qua một đời mà càng giúp tôi khắc sâu cảm nhận.

Lắc đầu đem những tâm sự không cách nào nói ra miệng này thu hồi, đi tới phòng cha nghỉ ngơi, khi tỉnh lại trời đã tối đen, bên trong phòng sáng đèn, đứng dậy đi qua phòng tắm dội một ca nước lạnh, rồi xoa tóc đi ra ngoài.

“Cậu nhóc này, tay nghề không tồi nhé, Hàn Hiểu tráng một quả trứng thôi cũng tìm được vô số vỏ trứng trong đấy.” Mở rộng cửa đi ra ngoài chợt nghe thấy trong phòng bếp truyền tới tiếng cười vui vẻ của cha.

“Bác trai, tay nghề của bác còn hơn cháu rất nhiều.” thanh âm ôn nhuận của Hứa Kiệt cũng tiếp đó truyền đến. Tôi sửng sốt, nhớ kỹ trước đây khi Hứa Khả ở nhà của tôi rất ít xuống bếp, cha thấy cô ta cũng hiếm khi cười sảng khoái như thế này, hơn nữa trong nhà cũng không có mẹ, trước khi tôi kết hôn, cha đã dọn ra ngoài, bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc ấy mình thật là thằng khốn nạn…

Tôi đã không quan tâm tới cha nhiều lắm, nghĩ vậy, con mắt tôi hơi đau xót.

“Hàn Hiểu, đi ra rồi à, lau tóc đi rồi tới dùng cơm.” Lúc này, cha từ phòng bếp cầm ra một đĩa cá chua ngọt, thấy tôi liền nhắc.

Ngửi mùi thơm của thức ăn, tôi thấy bụng kêu vang, vì vậy đi qua phòng mình đổi lại quần áo, nhìn giường chiếu được Hứa Kiệt dọn qua. Chăn gấp rất chỉnh tề, cậu vẫn luôn là cái dạng ấy, tâm tư tinh tế như tơ, luôn luôn đối xử tốt với người khác. ( Hạ Nguyệt – Lai Khứ)

Lúc đi tới phòng khách, cha ngồi ở trước bàn cơm, Hứa Kiệt đang xới cơm, nếu như không kể tới giới tính thì lúc này thật giống như là một nhà ba người đang sống, thập phần ấm áp.

Tôi thong thả đi qua, từ trong tủ lạnh cầm lấy ba chai bia cùng một nửa chai rượu đế, Hứa Kiệt lo lắng nhìn tôi một cái.

“Uống ít cũng có điểm lợi cho thân thể.” Tôi nói rồi nâng cốc đặt ở trên bàn, Hứa Kiệt gật đầu.

Hứa Kiệt tay nghề không tồi, bốn món một canh đều là thức ăn phổ thông, cha ăn rất vui vẻ, uống rượu xong cha vỗ vai cậu: “Hàn Hiểu là đứa từ nhỏ tính tình có chút lạnh nhạt, cũng không có bạn bè thân thiết hay gì đó, lần này mang con tới nhà, bác rất vui vẻ.”

Hứa Kiệt nhìn liếc tôi, ôn hòa cười: “Bác trai, Hàn Hiểu tuy rằng có chút lạnh lùng, nhưng là người rất tốt.”

Cha nghe xong thì cười rất thoải mái, tôi im lặng không lên tiếng, chỉ cắm đầu ăn cơm.

Cơm xong, cha đi nghỉ ngơi, tôi nhìn đồng hồ mới năm giờ, bảy giờ mới tan tiết tự học, bất quá học sinh ở ngoài trường thì cũng không cần phải đi, tôi một tuần đi hai lần, chỉ để tìm Hứa Khả tâm sự.

“Tôi về trường đây.” Thu dọn xong chén đĩa, Hứa Kiệt đi tới trước mặt tôi, cậu nói: “Ngày hôm nay rất cảm ơn cậu.”

“Tôi tiễn cậu.” Tôi đứng lên, đem thuốc của cậu thu gọn, cậu ừ một tiếng cũng không phản đối, ngày xưa tôi cũng đi tới tiết tự học, nhưng đó là vì Hứa Khả, hôm nay là vì cậu, đáng tiếc cậu không biết.

Trường học cách nhà của tôi có phần hơi xa, tôi đi tới trường bằng xe đạp, Hứa Kiệt hai tay ôm thắt lưng của tôi, dọc theo đường đi nghê hồng ở phía sau chúng tôi lóe sáng…

Học sinh cấp ba luôn là những kẻ bận rộn nhất, tới trường học thì trong phòng học đã kín người ngồi, tôi cùng Hứa Kiệt đi lên lầu ba rồi tách ra, cậu học ban 2, tôi học ban 1, lớp hai người cách nhau cũng chỉ là một bức tường.

Tôi mới vừa đi tới phòng học liền bị chủ nhiệm lớp gọi tới phòng làm việc, thầy hàm súc hỏi tôi hôm nay vì sao không đi học, nghe xong tôi giải thích, thầy thở dài, sau đó gật đầu để tôi rời đi.

Đại khái chuyện Hứa Kiệt là đồng tính luyến ái đã lan khắp trường. Lúc trở về phòng học, tôi nhìn thấy Hứa Kiệt vẻ mặt tái nhợt đứng ngoài phòng học, chủ nhiệm lớp đang nhíu mày nói điều gì đó với cậu, chủ nhiệm lớp cậu là một ông béo, trước đây đem Hứa Kiệt coi như bảo bối trong lớp, lúc này lại là vẻ mặt hận không thể khiến cậu tiêu thất, rất sợ cậu truyền nhiễm cái gì đó cho lão…

Hứa Kiệt sắc mặt cực kỳ khó coi, cậu đứng thẳng ở nơi đó, tựa như trúc xanh mọc trên vách huyền nhai.

Tôi đi qua thì nghe được ông thầy kia nói: “Hứa Kiệt, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, chuyện cho cậu lên thẳng thì chúng tôi cần đánh giá lại lần nữa, cậu vào đi thôi.”

Hứa Kiệt dạ một tiếng, giương mắt thấy tôi thì ôn hòa cười rồi đi, chủ nhiệm lớp cậu nói với tôi vài câu, gì mà phải chăm chỉ học hành, tôi gật đầu ứng phó vài tiếng.

Thanh thanh thản thản đi vào phòng học, tiết tự học thì tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, tôi cũng rất nhanh tập trung vào việc của mình.

Một giờ sau tôi đứng dậy rời đi, bởi vì không trọ trong trường nên phải đi về sớm, thấy trong lớp bên cạnh, Hứa Kiệt ngồi ở hàng cuối cùng, cậu cúi thấp đầu đọc sách, ngón tay cố sức nắm chặt quyển sách… Tôi muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Hứa Khả chạy tới, cô ta thấy tôi thì có chút sửng sốt, sau đó kêu lớn tên Hứa Kiệt, toàn bộ ban 2 yên tĩnh lại.

“Chị cậu gọi điện thoại nói… Này có thật không?” Hứa Khả đứng ở cửa hỏi, cả lớp mọi người lặng im nhìn ba chúng tôi.

Hứa Kiệt đứng ở trước mặt cô ta, do dự thật lâu, đại khái là không muốn lừa dối cô ta nên ừ một tiếng thật khẽ. Hứa Khả vành mắt đỏ ửng, sau đó chạy đi.

Không biết có phải do đã sống qua một đời, lúc này tôi càng thêm hiểu bản chất của Hứa Khả, nếu như thực sự đem Hứa Kiệt coi như bạn bè hay thân nhân, lúc này cũng không nên đứng ở cửa lớp cậu hỏi những lời này, cũng không nên bỏ đá xuống giếng như thế, biểu hiện của cô ta đơn giản là đang nói cho mọi người rằng cô ta cũng không biết cậu là đồng tính luyến ái, chính cô ta cũng là người bị hại…

“Cậu không đuổi theo à?” Hứa Kiệt sửng sốt hồi lâu mới giương đôi mắt đỏ ửng lên nhìn về phía tôi.

“Đến nhà của tôi ở đi.” Tôi nhàn nhạt mở miệng nói, Hứa Kiệt con mắt tròn xoe nhìn tôi.

Tôi đem cậu lôi đi, phía sau đang yên tĩnh lại bùng lên tiếng xôn xao.

Tôi không phải người tốt, nhưng người khác kính tôi một thước thì tôi trả lại một trượng, huống chi người nọ là người duy nhất mà sau khi tôi gặp chuyện không may đã bất ly bất khí (không rời đi cũng không giận dữ) với cha tôi….

Trở lại thì cha đã ngủ, tôi cùng Hứa Kiệt cẩn thận bước đi để không làm ông tỉnh giấc.

Hứa Kiệt tắm thì tôi chơi điện tử, chờ cậu đi ra thì hai chúng tôi cùng chơi.

Chơi đến đêm khuya, hai người nằm ở trên một cái giường, trong mông lung tôi nghe được cậu ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Hàn Hiểu, kỳ thực cậu là người tốt.”