Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 50: Nhà của chúng ta



"Ha ha." Ngũ Tử Khang phát ra một tiếng cười không rõ ý tứ hàm xúc, "Đối với em, quá trình này quả thật rất đáng để hưởng thụ."

Về phần quá trình này là quá trình pha rượu hay quá trình của việc nào khác, hai người cũng có chút ngầm hiểu lẫn nhau.

Trần Thanh cười nhạt nói: "Còn anh? Không phải anh cũng đang trong sự hưởng thụ sao?"

Ngũ Tử Khang ngẩng đầu uống cocktail trong ly, nụ cười dần tắt, âm trầm nói: "Ai cũng nói Ngụy Sâm thông minh tuyệt đỉnh, là thiên chi kiêu tử, ha ha, hay cho một thiên chi kiêu tử."

Trần Thanh nghe được sự ghen tị trong lời này của Ngũ Tử Khang, giật giật khóe miệng, không nói gì thêm nữa.

Sao mà hắn lại không hiểu được cảm xúc của Ngũ Tử Khang, Ngụy Sâm thực sự quá xuất sắc, xuất sắc đến nỗi khiến đám cùng thế hệ như họ so ra thì kém không biết bao nhiêu. Ngũ Tử Khang ghen tị Ngụy Sâm cũng là chuyện không gì đáng trách, dù sao nhìn thấy danh dự tới tấp sau lưng Ngụy Sâm, ngay cả hắn cũng sẽ ghen tỵ.

Ngũ Tử Khang uống hết cả ly rượu vẫn cảm thấy chưa đã ghiền, lại đưa cho Trần Thanh làm thêm một ly khác, lần này cũng ngẩng đầu đổ vào ly, trong ánh mắt lại có thêm chút sự thâm độc.

Gã và Ngụy Sâm, ở Ma Đô người người đều biết con của hai đại thế gia, gã nổi danh quần áo lụa là, là bùn nhão không trát được lên tường. Còn Ngụy Sâm lại không giống vậy, y điển hình là con nhà người ta, thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh.

Lúc đi học, Ngũ Tử Khang và Ngụy Sâm nhập học cùng một năm, tới trung học, Ngụy Sâm đã là học trưởng hơn gã hai lớp, không phải gã lưu ban mà là Ngụy Sâm cứ nhảy lớp.

Chờ tới lúc gã thi vào đại học rồi, lại nhờ quan hệ trong nhà mới có thể tìm được một đại học nổi tiếng hơn ở Đế Đô để học hành, Ngụy Sâm đã trở thành một hiện tượng của các trường nổi tiếng ở nước ngoài, vì để Ngụy Sâm qua đó, đã tạo điều kiện phong phú hơn người khác.

Ngũ Tử Khang tưởng là Ngụy Sâm ít nhất cũng sẽ nhận lời mời của một trường đại học, kết quả là Ngụy Sâm từ chối hết, hơn nữa vào năm ba đại học ngay cả học Thạc Bác, cũng chỉ dùng hai năm, liền lấy được học vị tiến sĩ của hai ngành doanh tiêu đại thị trường chuyên nghiệp và quản lý tài chính chuyên nghiệp của Q Đại.

Mà giờ, Ngũ Tử Khang gã còn đang giãy giụa vì luận văn tốt nghiệp, Ngụy Sâm đã là hàng nóng của các xí nghiệp lớn ở Đế Đô, thư mời hết cái này tới cái kia.

Ngũ Tử Khang biết, nếu không có Ngũ gia, Ngũ Tử Khang gã không là cái thá gì cả, nhưng nếu không có Ngụy gia, Ngụy Sâm y vẫn là Ngụy Sâm. Điều này sao lại không khiến gã tức cho được? Sao không làm gã ghen tị cho được?

Gã rất muốn thấy dáng vẻ Ngụy Sâm ngã xuống từ thiên đàng, ngã càng thảm, trong lòng gã lại càng thích!

Lần này Ngụy Sâm kết hôn với một đứa ngốc, bây giờ gã thật sự cũng có hơi hối hận vì lúc ấy không về Ma Đô, gã thật sự rất muốn nhìn dáng vẻ Ngụy Sâm lẻo mép kháng cự và cuối cùng đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp! Vẻ mặt như vậy chắc chắn sẽ vô cùng phấn khích!

Không, gã quên mất, trên mặt Ngụy Sâm sẽ không có bất kì một vẻ gì cả, ngay cả nụ cười đơn giản nhất cũng không, thật là đáng thương ha.

Tâm trạng của Ngũ Tử Khang đã khá hơn trong vô hình, thật ra nghĩ kĩ lại, hôn nhân của Ngụy Sâm làn này cũng không tệ, mặt liệt xứng với đứa ngốc, bảo không chuẩn đi, còn có thể hạnh phúc cả đời nữa nhỉ?

Ha ha ha...

Ngũ Tử Khang càng nghĩ càng thích, nhịn không được cười ha ha.

Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ của Ngũ Tử Khang, bĩu môi.

...

Đang trong giờ làm việc, lại đúng lúc gặp phải giờ cao điểm tan việc buổi chiều, xe cộ kéo nhau tụ lại từ bốn phương tám hướng, cuối cùng tại thành dải xe rồng dài ngoằn, Ngụy Sâm và Trần Lê ngồi xe taxi cũng thành thành viên của mấy cái xe rồng to lớn này.

Mấy cái xe rồng này di chuyển chập chạp, hồi lâu mới nhích được lên trước một khoảng nhỏ, nếu gặp người đang gắp chắc sẽ không nhịn được mà chửi rồi.

Sống ở Đế Đô mấy năm, Ngụy Sâm đã quen với sự chen lấn thế này, tài xế xe taxi cũng quen rồi, thậm chí sau khi hỏi ý Ngụy Sâm, bật nhạc lên, rung đùi theo nhạc, rất là thích ý.

Xe rồng* chậm rãi đi về trước, lộ trình bình thường nửa giờ, lần này chen chúc bị kéo dài thành một giờ, đợi khi tới đích đến, mặt trời đã xuống núi, chân trời đã tối òm.

(TH: Xe taxi vàng khè bên TQ, tên cái gì long á quên mất rồi)

Phòng ở Đế Đô của Ngụy Sâm là sau khi y đi làm được một năm, tự mình bỏ tiền ra mua, không quá lớn, quy mô ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng cũng đủ cho y và Trần Lê sinh sống dư dả.

Ngụy Sâm dẫn Trần Lê mở cửa phòng ra, tuy rằng hơn nửa tháng không có ai ở, nhưng hơn nửa tháng này Ngụy Sâm đã cho người trang hoàng lại phòng ở, trước khi đi các thợ cũng đã quét dọn sạch sẽ, lúc vào, cũng không thấy được tí tro bụi nào.

"Lê Lê, vào đi, đây chính là nhà của chúng ta." Ngụy Sâm dẫn Trần Lê vào đứng giữa phòng khách, mặt mày ôn nhu nói.

Đây là nhà của y và Trần Lê, ở bên trong chỉ có y và Trần Lê, không có một ai khác có thể quấy rầy và xúc phạm tới Lê Lê của y.

Có lẽ Trần Lê bị bốn chữ "Nhà của chúng ta" làm xúc động, ngốc ngốc nhìn Ngụy Sâm, tuy vẻ mặt dại ra, nhưng trong mắt lại như có một ngọn đèn sáng lên, long lanh.

"Anh dẫn em đi xem nhé." Ngụy Sâm nói xong kéo tay của Trần Lê, đi đến một căn phòng gần phòng khách. Mở của phòng ra, trong nháy mắt khi thấy rõ bài trí bên trong, ánh mắt của Trần Lê liền dừng lại, thật lâu cũng không hề dời đi.

Phòng này là Ngụy Sâm bảo người ta sửa lại nhiều nhất, vốn là thư phòng, nhưng Ngụy Sâm lại bảo người ta thiết kế thành phòng vẽ tranh, tài liệu hội họa bên trong và công cụ hội họa cái gì cần có đều có, phong phú vô cùng.

"Những thứ này đều là chuẩn bị cho em." Giọng của Ngụy Sâm hớn hở, vì y biết sự chuẩn bị của mình không uổng công, Trần Lê rất thích.

Trần Lê lúc này mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, cuối cùng học theo Ngụy Sâm giơ tay lên xoa xoa tóc Ngụy Sâm, nhưng bởi vì người lùn hơn Ngụy Sâm rất nhiều, Trần Lê liền kiễng chân. Động tác này, với Trần Lê cso nghĩa là khen ngợi và cảm ơn.

Ngay khi Trần Lê thả tay xuống thì Ngụy Sâm thuận thế nắm lấy tay của Trần Lê. Phòng vẽ tranh hợp với một ban công, ban công ngó ra là núi cao liên miên chập chùng, dưới núi cao có nước biếc chảy róc rách. Lúc trước Ngụy Sâm chọn tiểu khu này là vì cảnh sắc chung quanh tiểu khu rất đẹp, mà ban công nhỏ hiện tại bọn họ đang đứng này là có góc nhìn đẹp nhất.

Ngụy Sâm hợp phòng vẽ tranh và ban công lại, chính là để lúc Trần Lê vẽ mệt, lúc nào cũng có thể nhìn về phía xa xa, để tầm nhìn của Trần Lê dừng trên phía chân trời bát ngát và ngọn núi cao lớn xanh biếc, tránh ngột ngạt.

Hai người sóng vai đứng ở ban công, thích ý cảm thụ cảm giác mát mẻ gió lạnh chạng vạng tối mang tới, Ngụy Sâm nghiêng đầu hỏi Trần Lê: "Thích nơi này không?"

Trần Lê vẫn không trả lời, chỉ là ánh snsg trong mắt kia dường như là ngày càng sáng.

Đi thăm phòng vẽ xong, Ngụy Sâm lại dẫn Trần Lê đi thăm phòng khác.

Lúc ở Ngụy gia, vì phải trốn tai mắt người khác, nên Ngụy Sâm không thể không cùng chung chăn gối với Trần Lê, giờ lên Đế Đô rồi, về phòng của mình, Ngụy Sâm liền chuẩn bị một căn phòng ngủ cho Trần Lê một cách tự nhiên.

Phòng ngủ ngay cách vách của phòng ngủ Ngụy Sâm, trang hoàng đơn giản lại ấm áp, lấy tông màu ấm làm chủ đạo, trông vào có một cảm giác ấm áp.

"Lê Lê, sau này đây sẽ là phòng của em." Ngụy Sâm nói.

Trần Lê đánh giá căn phòng rồi sau đó nhìn Ngụy Sâm một cách khó hiểu.

Ngụy Sâm hiểu ý của Trần Lê ngay, "Đúng vậy, chúng ta không ngủ chung nữa, ánh ngủ ở phòng cách vách, đừng lo."

Lúc này Trần Lê không đáp lại, Ngụy Sâm nghĩ là Trần Lê đồng ý rồi.

....

Bóng đêm dần dày đặc, hắc ám buông xuống, phố lên đèn, thế giới trở nên nhiều màu sắc.

Khi kim giờ chỉ tới số chín, Ngụy Sâm ngẩng đầu khỏi máy tính, đi tới phòng vẽ, ăn cơm chiều xong thì Trần Lê liền vùi trong phòng vẽ, nên tắm cái đã rồi ngủ.

Cửa phòng vẽ khép hờ, Ngụy Sâm gõ cửa một cái cho có gõ, rồi liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên Trần Lê còn đang đắm chìm trong vẽ vời, Ngụy Sâm gõ cửa vào rồi, cũng không phản ứng lại, lúc này đang vùi đầu, cánh tay so so động động, cũng không biết là đang vẽ gì nữa.

Ngụy Sâm tới gần một chút để xem, khi thấy rõ thứ mà Trần Lê đang vẽ, ánh mắt của Ngụy Sâm không khỏi đông lại, câu nói đùa hôm qua được Trần Lê thầm ghi nhớ.

Hôm qua y cho Trần Lê một quyển sách giáo khoa tiểu học, hơn nữa còn bảo hôm nay muốn kiểm tra Trần Lê, xem cậu có thể vẽ được một trang giấy bất kì trong sách không.

Mà bây giờ, Trần Lê đang vẽ sách giáo khoa, vẽ không đọc, bất luận là thể chữ hay đồ án trong sách, đều y chang không khác gì cả, nếu như không phải vẽ và thể chữ in ra cso hơi khác nhau thì Ngụy Sâm cũng đã nghi là Trần Lê đã sắp hoàn thành hơn mười trang, không phải vẽ ra, mà là in ra.

Ngụy Sâm biết về mặt hội họa Trần Lê rất có thiên phú, nhưng không biết trí nhớ của Trần Lê lại cũng tài như thế, tính từ qua tới nay vẫn chưa được 24h, trừ đi phần thời gian đi đường và ăn ngủ, thời gian Trần Lê đọc sách thật sự vẫn chưa lố năm tiếng.

Nhưng mà trong thời gian ngắn như thế, Trần Lê lại nhớ được sách giáo khoa tiểu học này, không chỉ có là bức tranh, ngay cả chữ cũng không nhớ sai chút nào! Cho dù là y, cũng không có tốc độ nhanh như Trần Lê đâu!

Đây chắc là đã gặp thì sẽ không quên được nhỉ!

Sau khi kinh ngạc, trong lòng Ngụy Sâm không khỏi dâng lên cảm giác tự hào, ai nói Lê Lê của y alf kẻ ngốc đâu? Lê Lê nhà y rõ ràng là thiên tài!

Trần Lê lại vẽ xong một tờ, chuẩn bị vẽ tiếp tờ kế. thì Ngụy Sâm nhanh tay chụp lấy tay chuẩn bị cầm tờ giấy của Trần Lê, "Lê Lê, nên ngủ rồi, anh biết em nhớ cuốn sách đó rồi, mai anh sẽ dạy em cách đọc những chữ trong sách và ý nghĩa của chúng.

Trần Lê nghe lời không vẽ nữa, đứng dậy nhìn Ngụy Sâm với ánh mắt sáng kinh người, hiển nhiên là Ngụy Sâm vừa mới nói dạy cậu đọc sách học chữ đã làm Trần Lê vui.

Ngụy Sâm nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Trần Lê, nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc Trần Lê, nhưng trong lòng lại đau lòng thay cho Trần Lê.

Bây giờ Trần Lê cũng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng ngay cả một con chữ cũng không nhìn ra, nghe thì có hơi khó tin đấy, dù sao thì Trần Lê cũng là cậu ấm nhà họ Trần! Nhưng mà, theo Ngụy Sâm biết, người Trần gia cũng không đưa Trần Lê đi học, Trần Lê còn rất nhỏ đã bị bỏ "gác xép", không cho cậu tiếp xúc với những thứ bên ngoài.

Nếu không phải trước đó Trần Lê ngoài ý muốn tiếp xúc với hội họa, hơn nữa còn thích vẽ, nghĩ hết cách để người nhà họ Trần mua màu vẽ. Bằng không thời thơ ấu của Trần Lê sẽ không có nơi ký thác, cậu tự bế, mới có thể bỏ lơ được thế giới, tìm ra một cách để giải thoát.

Ngụy Sâm vừa nghĩ đến điều này đã cảm thấy sợ, trái tim cứ như bị hàng loạt kim châm đâm vào, đau nhói.

Ánh mắt của Trần Lê nhìn thấy quyển sách giáo khoa hôm qua và ánh mắt khi nghe được là cậu có thể học viết không hề khác nhau, có lẽ lúc trước Trần Lê thấy được cảnh Trần Thanh nhà họ Trần đi học, liền chôn khát vọng sâu tận đáy lòng. Khoảnh khắc mà khát vọng có thể trở thành sự thật, ngay cả đến Trần Lê vẫn luôn tự bế đó giờ cũng không kiềm chế được mà háo hức, lộ ra ánh mắt kinh hỉ và hưng phấn.

Nghĩ đến đây, Ngụy Sâm bèn vươn tay kéo Trần Lê vào trong ngực của mình, tay đè chặt ót của Trần Lê, dùng một tư thế vô cùng bá đạo ấn Trần Lê vào lòng mình, cũng chỉ có như vậy, cảm nhận được xúc cảm và nhiệt độ cơ thể trên người Trần Lê truyền tới mình một cách chân thật, đáy lòng co rút vì đau đớn của Ngụy Sâm mới có thể tĩnh lặng lại.

Cái ôm của Ngụy Sâm tới quá bất ngờ, Trần Lê trong lòng Ngụy Sâm có hơi phát ngốc, nhưng cảm giác được cảm giác an toàn truyền tới từ trên người Ngụy Sâm, thân thể cứng còng của Trần Lê từ từ thả lỏng, thậm chí còn do do dự dự đưa tay, vòng chặt lấy hông của Ngụy Sâm.

Cái ôm này khiến Trần Lê cảm thấy vô cùng an tâm, an tâm đến không báo giờ muốn thả tay ra.

...

Vội đẩy Trần Lê đi tắm, cho Trần Lê lên giường ngủ, Ngụy Sâm đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ lại, ngăn cách ánh đèn nhiều màu sắc từ thế giới bên ngoài.

Trước khi ra cửa, Ngụy Sâm đi đến bên cạnh Trần Lê, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên trán của Trần Lê, dịu dàng nói một câu ngủ ngôn, đắp chăn cho Trần Lê, mới đóng cửa đi về phòng mình.

Về đến phòng, Ngụy Sâm mở máy vi tính ra, tiếp tục làm việc, tìm được tài khoản Tổng giám đốc của tập đoàn Trường Phong, gửi một tin qua.

Rất nhanh tổng giám đốc liền trả lời, đồng ý với lời yêu cầu của Ngụy Sâm.

Đóng tab tin nhắn, trong máy vi tính, đường cong đỏ đỏ xanh xanh của thị trường chứng khoán bò đầy máy tính, Ngụy Sâm hơi híp mắt nghiên cứu, lúc nhìn thấy số hiệu cổ phiếu của xí nghiệp Ngụy thị, ánh mắt ngừng lại.

Lúc bóng đêm càng ngày càng đậm, Ngụy Sâm mới tắt máy vi tính, xoa xoa đôi mắt có hơi căng, chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Y mới vừa đứng lên, liền nghe tiếng đập cửa, bước chân đi về phía phòng tắm của Ngụy Sâm hơi chậm lại, liền xoay người đi tới cửa, mở cửa, liền thấy Trần Lê đứng ở cửa.

Trần Lê thấy Ngụy Sâm đi ra, ánh mắt cứ dính chặt lên người Ngụy Sâm, cậu mặc đồ ngủ, hơn nửa người chìm trong bóng đêm.

Ngụy Sâm vội kéo Trần Lê vào trong phòng, "Không ngủ được?"

Trần Lê nhìn thoáng qua giường của Ngụy Sâm, lại liếc mắt nhìn Ngụy Sâm, ý rõ qua ánh mắt.

Lòng Ngụy Sâm nhót lên một cái, liền hiểu ý của Trần Lê, đấu tranh nội tâm hồi lâu mới có hơi cam chịu mà nói: "Được rồi, chúng ta ngủ chung."

Được sự cho phép của Ngụy Sâm, Trần Lê trực tiếp lướt qua Ngụy Sâm, liền nằm vật xuống trên giường, để lại cho Ngụy Sâm một vị trí, giống lúc ở Ngụy gia.

Ngụy Sâm nhìn thấy, trong lòng khô nóng một trận chưa cso bao giờ, để lại một câu, "Anh đi đánh răng." rồi cứ như chạy trốn mà vào phòng tắm.

Vào phòng tắm, Ngụy Sâm liền mở khóa vòi nước, tát nước lạnh vào mặt, xúc cảm lạnh như băng làm cho sự khô nóng trong cơ thể Ngụy Sâm hạ xuống một ít, ngẩng đầu nhìn bản mặt đẫm nước của mình trong gương, Ngụy Sâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây quả là một sự tra tấn ngọt ngào!