Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Chương 9



Dù sao linh hồn chỉ có mười tuổi, hơn nữa chưa bao giờ một mình ra tới bên ngoài, Bùi Vũ có loại phản ứng này coi như bình thường, chỉ là tâm hoảng ý loạn hoàn toàn không có lưu tâm hoàn cảnh chung quanh, đợi cho phía sau không còn ai, Bùi Vũ thế nhưng phát hiện chính mình lạc đường.

Liền như vậy cô độc đứng ở trên đường cái, ôm lấy quyển sách nhìn vài chiếc ô tô ngẫu nhiên phóng qua bên người. Cái loại cảm giác cô độc kiếp trước chậm rãi bao phủ tâm hắn. Trong khoảng thời gian qua có Hạng Hải, hắn vẫn chưa từng cảm thụ lại loại cảm giác này, mặc kệ lúc nào hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình, cho dù là ban đêm bị ác mộng làm tỉnh lại, cuối cùng cũng sẽ có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Nhưng mà lúc này……

Bùi Vũ ngồi xổm ở một góc sáng sủa, tựa như hài tử bị bỏ rơi giống nhau, ủy khuất khóc.

Hồi lâu sau bên tai truyền đến một thanh âm lo lắng, Bùi Vũ trong lúc sửng sốt còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, theo thanh âm nhìn lại quả nhiên thấy thân ảnh quen thuộc kia, một đường chạy một đường tìm kiếm chung quanh.

“Bùi Vũ ! Bùi Vũ !”

Bùi Vũ ngây ngốc đứng lên, nước mắt ngừng cũng không ngừng được lăn xuống dưới, trong tầm mắt mơ hồ không rõ chỉ biết người kia đang rất nhanh hướng mình chạy tới.

Hạng Hải khi thấy Bùi Vũ, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân thần kinh đang buộc chặt đều thả lỏng, một lát sau lại đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, vài bước chạy đến bên người hắn, nắm chặt đầu quyền thiếu chút nữa liền như vậy đánh qua. Lại thấy Bùi Vũ gương mặt đầy lệ thì bàn tay vô thức dừng lại ở giữa không trung.

“Vì cái gì không đợi ta, vì cái gì tự mình chạy loạn, ngươi có biết hay không ta vừa rồi có bao nhiêu lo lắng?”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, vừa rồi, ta nghĩ đến, ta nghĩ đến……” Bùi Vũ tầm mắt dừng ở trên tay Hạng Hải, tâm lý càng phát ra áy náy. Một con Gấu Teddy đang được hắn ôm lấy, móng vuốt nhỏ còn đặt trên hai mắt của mình, ánh mắt ủy khuất tựa như đang đối Bùi Vũ oán giận: [vì cái gì ngươi không tin ta? Vì cái gì ngươi hoài nghi ta ?]

“Ngươi nghĩ cái gì? Nghĩ rằng ta không cần ngươi? Nghĩ ta đem ngươi bỏ rơi? Có phải hay không ?”

Bùi Vũ vốn định nói dối, lại ma xui quỷ khiến thừa nhận, Hạng Hải hung hăng cắn chặt răng, tùy tay đem con Gấu Teddy ném ra xa, xoay người không để ý đến hắn.

“Thực xin lỗi, ngươi không cần sinh khí được không, lần sau ta sẽ không chạy loạn.”

Tuy rằng đã thừa nhận sai lầm, bất quá lại không nói đến trọng điểm, Hạng Hải cơn tức trong tâm lý vẫn không tiêu. Vì tiết kiệm tiền, một đường chạy bộ tới cửa hàng đồ chơi kia, kết quả tiền trong tay không đủ, cùng lão bản thương lượng hồi lâu, thiếu chút nữa còn phải quỳ xuống, thật vất vả mới mua được con Gấu Teddy đó, liền nhanh chóng chạy trở về, vốn định cấp Bùi Vũ một cái kinh hỉ khiến hắn cao hứng, kết quả đợi đi đến nơi, một bóng người cũng không thấy.

Hạng Hải vì bản thân sơ ý tự trách hồi lâu, bảng thông báo ở ngoài cửa có ghi rõ thời gian buôn bán, chính mình như thế nào không nhìn thấy. Vốn nghĩ Bùi Vũ nhất định sẽ ở phụ cận chờ hắn, đợi tìm một vòng không thấy bóng dáng, sau mới thật sự sốt ruột, vừa nãy Hạng Hải thậm chí còn có cảm giác muốn giết chính mình. Bùi Vũ đầu bị thương, hiện tại giống như một tiểu hài tử, vạn nhất đi lạc thì phải làm sao, vạn nhất gặp người xấu thì phải làm sao, vạn nhất qua đường bị xe đụng thì phải làm sao.

Vô số suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu, nhưng không có một cái nào là tốt, Hạng Hải đều gấp đến sắp phát điên rồi, kết quả thật vất vả tìm được người, hắn lại nghĩ đến mình không cần hắn. Nói không buồn bực là giả, trong khoảng thời gian này chiếu cố hắn như vậy, hắn thế nhưng vẫn không tin mình.

Nói thật nhiều câu thực xin lỗi, nhưng Hạng Hải vẫn không chịu xoay người. Bùi Vũ quay đầu nhìn xem con gấu nhỏ nằm trên mặt đất, tâm lý lại cảm thấy ấm áp, đi qua nhặt lên yêu quý ôm vào trong lòng. Trở lại phía sau Hạng Hải, nhìn hắn, lại nhìn con gấu nhồi bông.

“Không cần sinh khí được không, ta lần sau không dám nữa.”

Bùi Vũ thân thủ giữ chặt góc áo Hạng Hải, túm túm: “Thực xin lỗi, ta không nên không tin ngươi, ta không nên hoài nghi ngươi.”

Sau một lúc lâu, Hạng Hải thật sâu thở dài, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ: “Về nhà đi, ta mệt mỏi.”

Nói xong một mình đi về phía trước, Bùi Vũ nhanh chóng chạy theo, ôm con gấu cùng quyển sách kia thật cẩn thận theo ở phía sau, một bước cũng không dừng lại.

Hạng Hải người này, cảm xúc rất dễ thay đổi, có chuyện gì đều biểu hiện lên mặt, giận cũng mau, vui cũng mau, rất nhanh chóng tiêu khí. Đi tới đi lui đột nhiên dừng lại, không hề báo động trước liền xoay người, Bùi Vũ không kịp phanh lại nhất thời đâm vào lòng hắn. Kết quả thuận thế bị người kéo luôn vào trong lòng.

Đối diện cặp ánh mắt sưng đỏ, Hạng Hải một chút cơn tức còn sót lại trong tâm cũng biến mất vô tung vô ảnh: “Thích không?” Hạng Hải nhìn nhìn con Gấu Teddy, lại nhìn nhìn hắn.

Bùi Vũ trên khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, đây là nụ cười đầu tiên sau khi hắn trọng sinh, cũng là nụ cười chân tâm sau nhiều năm qua như vậy: “Ân, cám ơn ngươi.”

“Rốt cục nở nụ cười, cuối cùng không uổng phí một phen tâm ý của ta. Đứa ngốc, lần sau không cho phép chạy loạn, nghe rõ không?”

“Ân ~”

Sau khi bị thương, Bùi Vũ tựa hồ có một loại ma lực đặc thù, luôn khiến người khác nhịn không được mà quan tâm hắn, đau cho hắn, ít nhất Hạng Hải cảm thấy như vậy.

Hạng Hải giúp y thắt lại cổ áo, ôm bờ vai của y cùng đi về nhà.

Từ sau ngày đó, Bùi Vũ chậm rãi thay đổi, không còn trầm mặc, không còn cô độc, tươi cười xuất hiện ở trên mặt cũng càng ngày càng nhiều. Thời điểm Hạng Hải không có ở nhà, hắn liền thích ngồi trên sô pha ôm con Gấu Teddy đọc tiểu thuyết. Những ngày bình yên cùng bình tĩnh chậm rãi trôi qua.

Nếu ngày đó Bùi Vũ không đi dọn dẹp nhà dưới, nếu hắn không mở ra cái hộp sắt phủ đầy tro bụi kia, có lẽ sinh hoạt của hắn sẽ vĩnh viễn bình tĩnh như vậy. Hiện thực vốn là tàn nhẫn, luôn ở thời điểm ngươi không hề phòng bị, mang đến cho ngươi một đả kích trầm trọng.

Dưới việc Hạng Hải không ngừng chỉ bảo, Bùi Vũ đã sửa lại rất nhiều tật xấu, không còn lấy tay bốc đồ ăn, không còn chạy tới ban công ngủ, cũng không giống như bảo mẫu theo đúng hạn thu thập vệ sinh. Chỉ là đôi khi nhìn có chỗ nào ô uế vẫn là nhịn không được chạy tới lấy khăn lau. Bùi Vũ không biết dưới lầu còn có một nhà dưới, nếu biết hắn đã sớm chạy đi thu thập sạch sẽ.

Ngày hôm qua Hạng Hải đột nhiên muốn tìm gì đó mới dẫn hắn đi vào căn phòng nhỏ âm u dùng chứa đồ này, nhận thấy bên trong bẩn không được, Bùi Vũ liền cảm thấy không thoải mái, hôm nay thừa dịp Hạng Hải không có ở nhà, Bùi Vũ cầm chìa khóa mở cửa phòng. Chung quanh treo đầy mạng nhện, tro bụi sặc người quả thực không thể hô hấp, xem ra ít nhất đã hơn một năm chưa có ai dọn dẹp.

Quét tước hết bụi đất ở mặt ngoài, sau Bùi Vũ bị một chiếc hộp sắt ở một góc hấp dẫn ánh mắt, hộp kia rất nhỏ, bên ngoài còn gài khóa, chỉ là đầu khóa hình như hỏng rồi, dùng sức một chút liền mở được dễ dàng. Bên trong xếp chỉnh tề ngay ngắn một chồng lớn báo chí. Cuốn tiểu thuyết đã sớm xem xong, Bùi Vũ quyết định đem mấy tờ báo này cầm lại nhìn, giết thời gian.

Dương quang ấm áp thích ý tràn đầy trong phòng, nhưng Bùi Vũ lại toàn thân băng lãnh, hai mắt hoảng sợ thẳng tắp nhìn chằm chằm tiêu đề lớn trên báo, là nhật báo của thành phố mười năm trước, trên một bức ảnh chụp đen trắng rất lớn là một nam một nữ, hai gương mặt kia từng gây cho hắn vô số ác mộng, hắn như thế nào không nhận biết.

Mười năm, thẳng đến lúc này Bùi Vũ mới biết được, chính mình thế nhưng đã ngủ một giấc suốt mười năm. Chậm rãi đọc từ trên xuống dưới, thẳng đến những dòng tin tức bình luận cuối cùng, một cảm giác không cách nào hình dung không thể áp chế khiến hắn dùng hai tay run rẩy hung hăng siết chặt tờ báo kia, sợ hãi, phẫn nộ, e ngại, không cam lòng……

Hạng Hải tan tầm về nhà, vừa mở cửa liền phát hiện dị trạng của Bùi Vũ, cuốn lui ở góc tường, hai ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, cả bản thân mở cửa hắn cũng không hề phát hiện. Đảo mắt nhìn về phía chung quanh, mấy tờ báo chí phân tán, một số chỗ bị vàng ố ám chỉ niên kỉ của chúng nó.

Hạng Hải nhất thời trừng lớn hai mắt, một phen chạy tới thất kinh nhặt lại mấy tờ báo này: “Ngươi như thế nào tùy tiện đụng đến đồ của ta!”

Trừ bỏ một lần hơn nửa năm trước, Hạng Hải vẫn là lần đầu hướng hắn bạo phát như vậy, báo chí bị hắn nhặt lên trong tay, lại rơi xuống đất, rồi lại bị nhặt lên, hết thảy động tác đều mang theo bối rối che dấu không được.

Bùi Vũ lẳng lặng quay đầu, đột ngột hỏi hắn một câu: “Bọn họ không có chết sao?”

Hạng Hải cả người cứng đờ, đột nhiên có một loại cảm giác bối rối như bị người lột sạch quần áo. Bùi Vũ đợi không được câu trả lời, chỉ vào ảnh chụp bên cạnh lại truy vấn tiếp: “Bọn họ ngược đãi trẻ em, không bị phán tử hình sao?”

Hạng Hải nhanh chóng đem hết báo chí đoạt lại trong tay, hoang mang rối loạn xoay người đem chúng nó nhét trở về hộp sắt, qua một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: “Không có.”

“Vì cái gì?”

“Có lẽ, có lẽ là bỏ tiền mua mệnh đi!”

Bỏ tiền mua mệnh? Bùi Vũ nhẹ giọng lập lại một lần, không phát ra tiếng, tâm lý lại giống như bài sơn đảo hải, bọn họ còn sống, bọn họ không bị bất cứ trừng phạt nào, bọn họ dùng tiền để mua lại mệnh, thế giới này còn có công lý tồn tại sao?

Hạng Hải dùng thời gian rất lâu mới khống chế được tâm tình, trở lại bên người Bùi Vũ nhẹ nhàng đem hắn ôm trở về giường, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cả người phát run lại đem quần áo chính mình khoác ở trên người hắn.

“Đó đều là báo chí mười năm trước.”

Thấy Bùi Vũ không nói gì, Hạng Hải tiếp tục khuyên giải an ủi: “Tiểu Vũ, ta nói cho ngươi, mặc kệ vui cũng tốt, buồn cũng thế, đều đúc kết trong hai chữ: Quá khứ! Không bỏ được quá khứ thì cả đời cũng sẽ không vượt qua được, cuộc sống nên nhìn về phía trước mới đúng. Hài tử được viết trên mấy tờ báo này xác thực rất dễ khiến người đau lòng, nhưng dù sao chuyện đó đã qua đi mười năm, ngươi cần gì phải vì một chuyện không liên quan tới ngươi mười năm trước mà khổ sở? Hơn nữa, có lẽ hài tử kia đã chuyển thế đầu thai, ta nghĩ hắn kiếp sau nhất định sẽ sống thực hạnh phúc, rất khoái nhạc đi, ngươi nói đúng không?”

Không bỏ được quá khứ thì cả đời cũng sẽ không vượt qua được? Bùi Vũ trầm mặc hồi lâu khẽ gật đầu, mặc kệ như thế nào đó cũng là chuyện kiếp trước, nếu lão thiên gia cho mình sống lại một lần, vì cái gì muốn đem chính mình khóa ở trong bóng ma quá khứ, nhân sinh thật sự hẳn là nhìn về phía trước mới đúng.

Được ấm áp bao vây, Bùi Vũ nội tâm yếu ớt dần dần bình tĩnh lại, trong đầu lại sinh ra một nghi vấn khác: “Hạng Hải, ngươi vì cái gì lưu giữ báo chí mười năm trước?”

“…… Trước kia có thói quen thu thập báo chí, cho nên bảo lưu lại rất nhiều.” Nói là nói như vậy, nhưng Hạng Hải thong thả nghiêng bả đầu sang một bên, thần sắc phức tạp.

———————