Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Chương 26



Bùi Vũ cùng Viên Gia Thăng vượt qua một giai đoạn phi thường ngọt ngào, đó cũng là một đoạn thời gian không thể quên cùng lưu luyến nhất trong cuộc đời Bùi Vũ.

“Ngươi hát thật là dễ nghe.”

“Thích không?”

“Ân, thích.”

“Nếu vậy về sau ta mỗi ngày đều hát cho ngươi nghe.”

Bùi Vũ ôm cổ hắn cọ cọ, tâm tràn đầy hạnh phúc. Vì thế, từ lần đó Viên Gia Thăng luôn ôm hắn giống như vậy, ngồi ở vọng gác đơn sơ, nhẹ nhàng cất tiếng hát.

“Ăn ngon thật.”

“Thích không?”

“Ân ân, thích.”

“Nếu vậy về sau ta mỗi ngày đều mua cho ngươi ăn.”

Bùi Vũ đem miếng bánh nướng nhẹ nhàng nuốt xuống yết hầu, hương vị ngọt ngào lưu chuyển toàn thân. Vì thế, từ lần đó Viên Gia Thăng mỗi ngày đều sẽ chạy đến thành thị bên cạnh, mua một phần bánh nướng vừa mới ra lò.

Một phần ngọt ngào, một phần quan tâm, một phần ấm áp, chỉ những hành vi nhỏ nhỏ lại khiến Bùi Vũ thật sâu cảm động. Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt hắn luôn lưu luyến ở trên người Viên Gia Thăng, luyến tiếc rời đi. Một hài tử đơn thuần, tâm sạch như một tờ giấy trắng, ai có thể xâm nhập trước, ai có thể tùy ý ở phía trên vẽ lên gương mặt của mình, thì sẽ chiếm cứ toàn bộ vị trí trong tâm hắn.

“Viên Gia Thăng, ta thích ngươi!” Mỗi khi Viên Gia Thăng đem hắn kéo vào trong lòng, Bùi Vũ đều sẽ mê luyến nhìn gương mặt kia, đối hắn nói đồng dạng một câu.

Mà đáp lại hắn luôn là một nụ hôn không tiếng động, cùng ánh mắt với tất cả trìu mến.

Đáng tiếc thời gian tốt đẹp tựa hồ luôn ngắn ngủi như vậy.

Sau đó không lâu, Viên Gia Thăng đột nhiên nói trong nhà có chuyện nên xin cấp trên cho nghỉ phép mười ngày, trước khi đi lại đem một chiếc di động giao cho Bùi Vũ. Chỉ để lại một câu: Ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi.

Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, di động kia vẫn không có vang lên. Bùi Vũ càng ngày càng mất mát, thẳng đến ngày đó chịu không được tưởng niệm, Bùi Vũ rốt cục lấy dũng khí cấp Viên Gia Thăng một cuộc điện thoại.

Tiếng chuông vang hơn mười giây, đối với Bùi Vũ mà nói lại giống như đợi một năm.

“Uy ?”

Bên kia truyền đến thanh âm ngày đêm tưởng nhớ, Bùi Vũ nhất thời kích động, một lúc lâu một chữ cũng nói không nên lời.

“…… Là ta, Tiểu Vũ.”

Điện thoại bên kia hô hấp đột nhiên tăng thêm, nhưng thanh âm truyền qua lại lãnh đạm ngoài dự kiến: “Nga, Tiểu Vũ, làm sao vậy, có việc sao?”

Bùi Vũ có chút mất mát, máu trong trái tim tăng thêm vài độ: “Không, không có gì.”

“Thực xin lỗi, gần đây trong nhà có chút việc, đợi bận rộn xong rồi ta sẽ trở về.”

“…… Không quan hệ, ngươi lo công việc đi.”

“Ngoan, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ân ~”

“Ngủ ngon !”

“Ngủ……”

Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, ống nghe liền truyền đến âm thanh ồ ồ, Bùi Vũ cầm di động, ngơ ngác ngồi hồi lâu.

Một màn này bị Lâm Kiệt toàn bộ xem vào trong mắt, thấy hắn bộ dáng thất hồn lạc phách chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, lặng lẽ rời đi. Liên tục hai ngày, Bùi Vũ đều tâm tình không tốt, thoạt nhìn thập phần tiều tụy. Mặc kệ Lâm Kiệt như thế nào chọc hắn, cũng không có biện pháp khiến hắn khôi phục tươi cười.

Hôm nay buổi tối, Lâm Kiệt ở vọng gác tối đen tìm được Bùi Vũ đang cuộn thành một khối: “Như thế nào không mở đèn? Tâm tình không tốt?”

Bùi Vũ nhanh chóng cầm điện thoại thu vào trong túi, cười lắc lắc đầu: “Không có.” Chỉ là tươi cười kia thực khổ, che dấu không được chua xót.

“Vài người chúng ta ra ngoài tụ tập, cùng đi đi?”

“Ta không muốn đi.”

“Đồng nghiệp tụ hội ngươi luôn không tham gia, có phải hay không không có tiền, yên tâm, lần này không phải tự trả, có người mời khách.”

“Không phải, ta chỉ là, chỉ là có điểm mệt nhọc, muốn về nhà ngủ.”

“Hôm nay là sinh nhật ta, ngươi đi hay không?”

Bùi Vũ có chút ngoài ý muốn: “Hôm nay, hôm nay là sinh nhật ngươi?”

Lâm Kiệt gật gật đầu: “Ân, hôm nay sinh nhật ta, cấp chút mặt mũi đi.”

Lý do này khiến Bùi Vũ thật sự không có biện pháp cự tuyệt, nghĩ nghĩ sau gật gật đầu, tan tầm liền nối gót Lâm Kiệt đi tới một nhà hàng nhỏ của một đồng sự. Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy một đồng sự nào đến, mới biết đã mắc bẫy. Lâm Kiệt ngược lại rõ ràng thành thật cung khai.

“Đừng nóng giận, cũng đừng đi, ta chỉ là muốn mang ngươi ra ngoài giải sầu mà thôi.”

Bùi Vũ cười gượng hai cái: “Cám ơn ngươi.”

“Uống chút đi, nhất túy giải thiên sầu!”

Bùi Vũ nhìn cốc bia còn đang sủi bọt, suy nghĩ vài giây bưng lên uống một hơi cạn sạch, cũng không có khó uống giống như trong tưởng tượng, chỉ là có điểm đắng mà thôi. Thấy hắn uống rượu, Lâm Kiệt tà khóe miệng nở một chút nụ cười, vì hắn lại rót một cốc đầy. Bùi Vũ hôm nay tựa hồ thật muốn mượn rượu tiêu sầu, một ly tiếp một ly chuốc say bản thân. Đáng tiếc cảm giác mê say lại chậm chạp không đến, hắn vốn không biết lúc trước Bùi Vũ chân chính tửu lượng không nhỏ, thân thể sớm đã hình thành thói quen mấy chục chén không say. Cái này khiến cho Lâm Kiệt có cảm giác ngoài ý muốn.

“Ăn một chút gì đi, bằng không dạ dày sẽ không thoải mái.” Lâm Kiệt giúp hắn gọi món ăn, Bùi Vũ nói tiếng đa tạ, chiếc đũa gắp đồ ăn còn chưa đưa đến miệng, tiếng chuông điện thoại dễ nghe liền vang lên.

Nhìn màn hình hiện lên cái tên, Bùi Vũ tâm tình lại cảm thấy áp lực. Ước chừng qua một lúc lâu mới chậm rãi ấn nút nghe.

“Ngươi đang ở đâu?”

Điện thoại bên kia ngữ khí thật không tốt, tựa hồ đang áp chế tức giận, nghe thấy những lời này, Bùi Vũ hạ mi mắt, chột dạ đáp: “Trên đường về nhà.”

“Nga, nếu vậy về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

“Ân, ta đã biết.”

Điện thoại vừa buông, di động Lâm Kiệt ngay sau đó vang lên, Lâm Kiệt hừ lạnh một tiếng, tiếp điện thoại: “Uy?”

“Đang làm cái gì?”

“Cùng bằng hữu ở bên ngoài uống rượu, làm sao vậy?”

“Nga, không có gì, các ngươi tiếp tục uống đi.”

“Chào!”

Buông điện thoại, Lâm Kiệt thấy Bùi Vũ thế nhưng ghé vào trên bàn, hai mắt mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm cái chén bên cạnh, hai mắt đăm đăm, thoạt nhìn giống như say.

“Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy?”

Bùi Vũ ngây ngô cười hai tiếng: “A, ha ha, đầu, choáng váng.”

Cảm giác thật sự hảo kì quái, rõ ràng vừa rồi còn thập phần thanh tỉnh, nhưng nghe thấy thanh âm hắn sau lại đột nhiên say, đầu óc choáng váng, thật là khó chịu, đây không phải ứng với câu nói kia: Rượu không say người, người tự say?

Lâm Kiệt bưng lên cái chén, hung hăng nốc một ngụm lớn, cạch một tiếng đem cái chén thả lại tại chỗ: “Đáng giá sao?”

“Ta không biết.”

“Ngươi thật sự là rất ngớ ngẩn.”

“Ngốc sao?” Đúng là rất ngốc, biết rõ hai nam nhân căn bản không có khả năng, còn ương ngạnh muốn rơi vào.

“Uống rượu đi.”

Hai người cơ hồ không có ăn cái gì, hơn mười chai bia chỉ chốc lát sau liền cạn sạch, Bùi Vũ say càng nghiêm trọng, nửa ghé vào trên bàn, ánh mắt mênh mông nước căn bản không có tiêu cự. Lâm Kiệt không biết từ khi nào ngồi đến bên cạnh hắn, một tay đặt lên trên lưng, không giống sỗ sàng, lại như là một loại an ủi.

“Tiểu Vũ, sớm thu tâm đi, bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hối hận, trò chơi này, ngươi ngoạn không nổi!”

Bùi Vũ lắc đầu, nói xong nhẹ nhàng đem cái tay trên lưng đẩy trở về: “Lâm Kiệt, yêu thương một người là cảm giác gì?”

“Mỗi thời mỗi khắc đều muốn ở cùng người đó, thì là yêu.”

Bùi Vũ hơi hơi hạ mắt, cầm chén thủy tinh trong tay, đảo một vòng lại một vòng, lại giống như đối Lâm Kiệt nói, cũng giống như tự mình lẩm bẩn: “Ta yêu thương hắn.”

Lâm Kiệt hung hăng cắn chặt răng: “Thương hắn? Nhưng hắn căn bản không thương ngươi!”

“Không, ta không tin.” Hắn nếu không thích ta, như thế nào đối tốt với ta như vậy? Hắn nếu không thích ta, như thế nào đối với ta ôn nhu như vậy? Hắn nếu không thích ta, như thế nào quan tâm ta như vậy? Hơn nữa, hơn nữa hắn còn vì ta phát ra lời thề độc.

“Ta đây hỏi ngươi, hắn có hay không nói qua yêu ngươi, hoặc có hay không nói qua thích ngươi?”

Bùi Vũ sửng sốt, nhất thời trong đầu hiểu được chỗ vẫn còn thiếu thiếu trong tâm là cái gì. Không có, hắn cho tới bây giờ cũng không đối mình nói yêu, thậm chí cũng không nói thích, ngay cả thời điểm lần đầu tiên, chính mình hỏi hắn “Ngươi vì cái gì đối với ta như vậy?” Hắn đều chỉ trả lời “Từ nay về sau, ta đều sẽ đối với ngươi như vậy.” Mà không phải “Bởi vì, ta thích ngươi!“

Lâm Kiệt thấy hắn đáp không được, biết chính mình đoán trúng: “Chưa nói qua có phải hay không? Cái này chứng minh hắn căn bản không thương ngươi!”

Bùi Vũ thống khổ lắc lắc đầu: “Không, không, ta không tin.”

Lâm Kiệt tâm lý dâng lên một ngọn lửa vô danh, cầm trụ bả vai Bùi Vũ: “Ngươi có biết hay không, hắn nghỉ phép để……” Một câu chưa nói xong đã bị tiếng chuông dồn dập đánh gãy, Bùi Vũ nhanh chóng cầm lấy di động: “Uy?”

“Đã ngủ chưa?”

Thanh âm mềm nhẹ khiến Bùi Vũ tâm lý ấm áp, hốc mắt cũng dần ẩm ướt: “Không có.”

“Đang làm gì?”

Bùi Vũ cũng không muốn lừa hắn, thống khoái thẳng thắn: “Ở bên ngoài, uống rượu.”

“Cùng ai?”

“Cùng……”

“Được rồi, ta đã biết. Như vậy, hoan nghênh ta gia nhập không?”

“Ân ~~”

“Chờ ta!”

Điện thoại buông xuống không đến năm phút đồng hồ, Viên Gia Thăng liền xuất hiện ở trong nhà hàng, một thân màu đen, sắc mặt âm trầm, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách rất mạnh. Đi vào thấy Lâm Kiệt ngồi ở bên cạnh Bùi Vũ, nhưng cũng không có tức giận, ngồi ở đối diện hai người cười lạnh nhìn bọn họ.

“Uống rượu cũng không kêu ta, thật sự là không có nghĩa khí.”

Bùi Vũ không nói gì, bởi vì đang say đến lợi hại, ghé vào trên bàn cơ hồ không đứng dậy, hai mắt mê luyến nhìn nam nhân trước mắt, rõ ràng mới vài ngày lại giống như một thế kỷ chưa gặp mặt. Không khí chung quanh tựa hồ đều đọng lại, áp lực khiến người không thở nổi. Ai cũng không có nói chuyện, tất cả đều là không ngừng lấy rượu chuốc say chính mình.

Thẳng đến khi Lâm Kiệt đi toilet, yên tĩnh chung quanh mới bị đánh vỡ, hắn vừa đi, Viên Gia Thăng chậm rãi thu lại vẻ mặt âm trầm, nhẹ giọng nói: “Ngươi uống say?”

“Ân, là say, ha ha ~~” Bùi Vũ lên tiếng, xót xa nở nụ cười, nước mắt lại giống như đứt mất tuyến lệ, lách tách nhỏ xuống dưới.

Viên Gia Thăng đau lòng, đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn đem tiểu gia hỏa kéo vào trong lòng: “Ta biết ngươi giận ta, nhưng ngươi cũng không thể cùng hắn……”

“Ta không có, ta chỉ là, chỉ là……”

“Ta biết, ta biết, đều là hắn không tốt, cố tình chuốc ngươi nhiều rượu như vậy. Không cho phép uống tiếp, nghe lời.”

“Ân ~~”

Người, chính là động vật kỳ diệu như vậy, vừa rồi còn say đến toàn thân như nhũn ra, chỉ là nghe được mấy câu nói liền triệt để thanh tỉnh, bất quá bên ngoài dù tỉnh, trong tâm lại vẫn say, say đến không thấy rõ hiện thực. Tựa như lúc này, Bùi Vũ ôm lấy mặt Viên Gia Thăng không ngừng ngây ngô cười, hết thảy chung quanh đều nhìn không thấy.

Khi Lâm Kiệt trở về, hai người vẫn duy trì quan hệ chặt chẽ chen không vào nổi một sợi tóc, hắn đứng một chỗ thưởng thức “phim truyền hình” trước mắt, không tiếng động cười cười từ trong túi rút ra một cây bút, sau trên tờ giấy màu vàng dán trên vách nhà hàng viết một đoạn: lam nhan nhất tiếu túy xuân phong, lam nhan nhị tiếu đồng cùng lão, lam nhan tam tiếu sương sớm tỉnh. Nhân như lạc tuyết tàn sương tẫn, tâm như đào hoa trục thủy lưu, Túy Hương lâu bán rẻ tiếng cười, tọa lạc thiên nhai lưỡng tướng vong! Thật đáng buồn, đáng tiếc!

(Editor: đoạn trên dường như của tác giả tự viết, cho nên không thể tra cứu được gì trên mạng, chỉ đành dựa vào vốn kiến thức hán ngữ vô cùng ít ỏi của ta mà tự hiểu, đại ý là: cười một tiếng tựa như gió xuân khiến người say mê, cười hai tiếng khiến người muốn cùng sống đến già, nhưng cười đến tiếng thứ ba lại khiến người bắt đầu nhàm chán. Người giống như tuyết tan vào mùa xuân, tâm tựa như cánh hoa đào trôi theo dòng nước, rơi vào bể phong trần bán rẻ tiếng cười, rớt xuống thiên nhai cả hai cùng bỏ mình.

Nếu không phải cũng đừng ném gạch ta nhé =.=”)

Hai người theo tiếng nhìn lại, mới phát hiện trên vách ngăn cách nơi nơi đều là lời khách nhân nhắn lại, chỉ là không có ai viết nhiều như Lâm Kiệt! Hắn vốn từ cảm giác bộc phát, tùy ý viết loạn, cũng không suy nghĩ, nhưng lại vô hình trung miêu tả số mệnh Bùi Vũ.

Bùi Vũ đem câu này niệm một lần, không khỏi tán thưởng một tiếng, kỳ thật tốt hay không hắn cũng không hiểu được. Thân thủ đoạt đi cây bút trong Lâm Kiệt, tìm một chỗ còn trống muốn viết lên. Kết quả suy nghĩ nửa ngày cũng không viết ra được chút gì, đành phải đem một bài thơ cổ chợt lóe trong đầu viết ra:〈 Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều lưu thủy nhân gia, cổ đạo tây phong sấu mã, tịch dương tây hạ, đoạn trường nhân tại thiên nhai !〉

(Editor: trên là bài thơ Thiên Tịnh Sa của Mã Trí Viễn, dịch thơ là:

Cây khô, cành cỗi, quạ chiều

Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà

Gió tây đường cũ ngựa già

Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời.

Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=1687 )

“Tiểu Vũ, vì cái gì muốn viết bài thơ này?” Xem ở trong mắt tổng cảm thấy quá mức thương cảm. Lâm Kiệt cùng Viên Gia Thăng cơ hồ cùng nhau hỏi.

Bùi Vũ thả cây bút ôm lấy Viên Gia Thăng, dựa ở bên tai nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sẽ làm cho ta thành đoạn trường nhân sao?”

Những lời này tựa như gai nhọn chui vào trong tâm, Lâm Kiệt đối diện tựa hồ cũng dùng ánh mắt đồng dạng vấn đề nhìn hắn, Viên Gia Thăng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, lấy ra cây bút ở phía dưới bài thơ viết vài chữ〈 Tâm ta có — Vũ 〉

Cười, chỉ là cười, Bùi Vũ cười thực ngốc, thực vui vẻ, ôm cổ Viên Gia Thăng không chịu ly khai, tâm cũng càng say.

“Cần phải đi!”

“Ân ~~”

Viên Gia Thăng cởi áo khoác của mình phi ở trên người Bùi Vũ, nửa ôm hắn ra khỏi nhà hàng, ba người đứng ở trước đường cái, Viên Gia Thăng đánh di động một mình đi về hướng bên phải. Thừa dịp này Lâm Kiệt nhón lên vỗ vỗ bả vai Bùi Vũ hỏi hắn một câu,

“Tiểu Vũ, ngươi muốn đi chỗ nào?”

Bùi Vũ đem ánh mắt chuyển hướng về phía bên phải, nhìn nhìn Viên Gia Thăng xa xa, quay đầu lại đưa cho hắn một ánh mắt xin lỗi.

Lâm Kiệt thân thủ giúp hắn thắt chặt cổ áo, đầu ngón tay chậm rãi hướng lên trên, nhẹ nhàng chạm đến cặp mắt đen láy kia, tựa hồ không nỡ để nó mất đi thần sắc hồn nhiên: “Theo ta đi đi, được không?”

———————