Trong Lồng Son

Chương 20




– Mày chửi ai mèo mả gà đồng chửi lại tao nghe xem? Có tin hôm nay bố cho mày ăn cháo thay cơm không hả????
Mặt mày Phú lúc này xanh dờn không còn chút máu trước câu hỏi đầy hăm dọa của Đặng Thành Luân, cơ miệng ấp a ấp úng:
– Mày mà dám đụng tao tao sẽ kiện mày..
Đặng Thành Luân cười mỉa:
– Đã bảo kiện đi, tao hầu..
– Mày.. mày đừng có xem thường pháp luật kiểu đó…
Đặng Thành Luân nhếch môi:
– Không. Tao rất tôn trọng Pháp Luật nhưng với loại người như mày không cần phải tôn trọng..
Dứt lời Đặng Thành Luân liền giáng thêm cho Phú một cú lên gối khiến hắn trợn trừng vì mất thở. Cũng may cho hắn ta là lúc đó hai tên vệ sĩ đã lồm cồm ngồi dậy chạy đến giải vây cho hắn. Nhưng mà thân thủ của Đặng Thành Luân thật sự quá nhanh nhẹn và tài giỏi, trong thời gian ngắn đã hạ được hai tên vệ sĩ của Phú, đánh cho chúng tơi bời hoa lá hẹ ôm lấy bụng mà thở dốc.
Phú tức tối chửi vệ sĩ là lũ vô dụng. Sau đó quay sang nghiến răng nghiến lợi với tôi:
– Mày còn là vợ tao nhưng hết lần này đến lần khác gian díu với thằng chó chết này, lại còn dám đòi ly hôn với tao. Để tao xem mọi người thấy những bức ảnh này thì cái danh hoa hậu nhân ái của mày sẽ bị tước bỏ ra sao, khán giả sẽ thấy được bộ mặt thật lăng loàn của mày, để coi còn ai dám mời mày hợp tác.
Bây giờ tôi cũng có cái để đe doạ lại Phú nên cứng giọng đáp:
– Anh nghĩ dựa vào mấy bức ảnh đó mà mọi người sẽ tin anh hay là sẽ tin những tờ giám định vết thương của bác sĩ hơn. Nên nhớ ngoài giấy giám định vết thương tôi còn có hình ảnh cụ thể anh bạo hành tôi đó. Đừng có tự tay huỷ danh dự mình.
– Mày.. mày ghê gớm hơn tao từng nghĩ..
Tôi cười:
– Nhờ anh tôi luyện tôi thôi.
Phú gật gật đầu đầy cay cú, bất ngờ lao đến chỗ tôi, tôi còn thấy dường như trong tay hắn còn có thứ gì đó phát sáng nhưng còn chưa định hình là thứ gì thì nghe Đặng Thành Luân la lên:
– Hà My, cẩn thận.
Đặng Thành Luân phi như bay đến ôm chầm lấy tôi, đồng thời tôi thấy khuôn mặt anh nhăn nhíu lại, mà Phú và đồng bọn hắn cũng đồng thời bỏ chạy mất dạng…
Tôi định lại thần trí, vội vàng nhìn ra sau lưng Luân thì thấy áo sơ mi anh bị ướt, tôi chạm vào, máu, là máu đỏ cả tay tôi. Tôi sợ hãi la lên, tri hô người cứu giúp, Vừa hay con Thư chạy vào thở hổn hển:
– Có chuyện gì vậy Hà My, tao thấy thằng chó Phú vừa chạy ra mặt mũi nó lạ lắm.
Tôi vội giải thích cho con Thư nghe rồi cùng nó đưa Luân đến bệnh viện. Cũng may vết thương không gây nguy hiểm tính mạng nhưng cũng khá sâu, phải ở lại để theo dõi thêm và Luân cũng có vẻ rất đau đớn, cứ nhắm mắt thiêm thiếp làm tôi thấy lo vô cùng.
– Mày ở đây với anh Luân, tao chạy đi mua chút đồ dùng.
– Ừ, sẵn mua chút cháo cho anh ấy dậy ăn luôn.
– Tao biết rồi.
Con Thư đi rồi trong căn phòng VIP chỉ còn tôi và người đàn ông này. Mấy năm xa cách, bây giờ tôi mới có cơ hội được nhìn kỹ người mà mình từng yêu mãnh liệt. Người ta nói mối tình đầu là mối tình khiến người ta khắc cốt ghi tâm, nhất là khi không đến được với nhau càng làm cho người ta day dứt khôn nguôi, bởi vì tình chỉ đẹp khi tình dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề. Càng không có được càng gây tiếc nuối và hoài niệm, nắm trong tay rồi sẽ chẳng còn thấy trân trọng nữa..
Thử tưởng tượng nếu như năm đó nhà tôi không xảy ra chuyện và ba tôi chấp nhận cho chúng tôi đến với nhau thì bây giờ chúng tôi có phải đã là vợ chồng, có thể sẽ có một hai đứa con gì đó không nhỉ, và một điều tôi có thể chắc chắn là người đàn ông này có thể cục súc với thiên hạ nhưng sẽ không xuống tay với tôi như Phú đã và đang làm. u cũng là số kiếp tôi đã an bài như thế. Thông minh, xinh đẹp cũng không bằng may mắn chọn đúng đức lang quân.
Cái số tôi là hồng nhan bạc phận rồi.
Lạch cạch.
Có tiếng mở cửa, tôi thu lại ánh mắt của mình mà trưng ra khuôn mặt bình thường nghe y tá nói:
– Đây là tư trang của bệnh nhân, người nhà kiểm tra lại xem có đúng không nhé.
Tôi nhận quần áo và ví tiền, mắt kính từ tay y tá. Sau khi xác nhận đầy đủ thì hỏi thêm:
– Tôi nghe bác sĩ nói vết thương không nguy hiểm nhưng sau anh ấy có vẻ mê man vậy chị, từ nãy giờ vẫn chưa tỉnh ạ?
– Tuy không nguy hiểm nhưng nạn nhân mất nhiều máu, vả lại còn thuốc mê nên chưa dậy ngay được, người nhà đừng lo lắng. Khi nào nạn nhân tỉnh thì cho ăn thức ăn mềm, dễ nuốt hoặc sữa nóng nhé.
– Dạ vâng, cảm ơn chị.
Chị y tá khẽ hỏi thêm:
– Em là hoa hậu Hà My đúng không, bên ngoài em còn xinh đẹp hơn trên màn hình, cho chị xin chữ ký của em nhé. Con gái chị nó thần tượng em lắm, nó ấp ủ ý định đủ tuổi sẽ đi thi hoa hậu. Hy vọng có chữ ký của em để cho con bé lấy vía thành công như em.
– Dạ được, chị đưa đây em ký cho. Chị chuyển lời với cháu giúp em là em chúc cháu thành công nhé.
– Ôi chị cảm ơn hoa hậu nhiều nhé, người gì mà đã đẹp còn thân thiện nữa. À chị trực ở đây, có gì em cứ bấm chuông chị sẽ vào ngay.
– Dạ vâng. Em ký xong rồi đây chị.
– Cảm ơn em, chị không làm phiền em nữa. Chào em..
Chị y tá đi rồi tôi mới cẩn thận lấy quần áo của Đặng Thành Luân ra xếp ngay ngắn lại, vô tình lại làm rơi cái ví tiền xuống sàn, ví bung ra, bức ảnh bên trong đập vào mắt khiến tôi run rẩy cúi người nhặt lên nhìn chằm chằm vào đó mà không biết hai mắt đã ướt tự lúc nào, mũi cũng cay xè đi, chậm chạp đưa từng ngón tay chạm vào bức ảnh kỷ niệm ấy. Trong ảnh, có tôi và anh đang cười rạng rỡ, tôi như đoá hoa tươi thắm vừa nở, còn anh như ánh bình minh ấm áp bao phủ đóa hoa ấy thật đẹp biết bao. Trong mắt và tâm trí chúng tôi lúc đó là bức tranh hồng lãng mạn cùng những hoài bão của tuổi mới lớn. Nhưng rồi rốt cuộc hoài bão và tình yêu ấy không thể vượt qua sức ép của cuộc sống, tình yêu đẹp đến mấy cũng chia lìa.
Ấy vậy mà anh vẫn giữ bức ảnh này rất kỹ, bằng chứng là dù đã rất lâu nhưng nó rất phẳng phiu không hề nhăn nhúm hay cũ rích, chứng tỏ người giữ ảnh rất trân trọng giữ gìn. Bất giác nước mắt tôi rơi ra, nhìn Luân đang nhắm nghiền đôi mắt phượng mà khẽ nói rất nhỏ:
– Em xin lỗi..là em đã có lỗi với anh…
Vẫn biết là sai, nhưng tôi xin một lần được sai mà chạm vào bàn tay ấy, bàn tay mà thanh xuân đã nắm lấy tay tôi và nói “Anh sẽ cầm tay em đi khắp thế gian, đến khi không còn thở nữa.”
Ngón tay Luân khẽ cựa quậy, tôi khẽ gọi:
– Anh Luân, anh Luân, anh có nghe tôi gọi không?
Đặng Thành Luân từ từ mở mắt, môi tái nhợt nhưng vừa thấy tôi đã cười:
– Tôi ổn mà, khóc cái gì. Người gì khóc cũng đẹp.
– Bị như thế mà còn nói đùa được. Mà để tôi đi gọi bác sĩ khám lại cho anh, vết thương sâu lắm..
Bất ngờ Thành Luân cầm tay tôi, lắc đầu không cho tôi đi:
– Đừng đi…
Hai từ ấy tôi nghe ra sự da diết nên cũng ngồi lại chỗ cũ hỏi:
– Sao vậy? Phải khám để xem thế nào chứ?
– Ngồi đây đi..
Trong căn phòng VIP này có hai người đang thức nhưng lại hoàn toàn im ắng. Luân nhìn tôi làm tôi ngượng ngùng lên tiếng:
– Thật lòng Cảm ơn anh đã cứu tôi. Nếu anh không phản ứng nhanh thì người nằm đó là tôi rồi. Thành Luân, anh không nên làm vậy. Thấy anh như thế này tôi ngại lắm.
Đặng Thành Luân cười dù rằng nụ cười này có phần nhợt nhạt:
– Chuyện nên làm có gì mà phải ngại. Còn nếu hoa hậu thấy áy náy quá thì trả ơn đi..chẳng hạn như chăm sóc tôi những ngày tôi nằm viện là được chứ tôi một thân một mình ở đây, cô đơn lắm…
Dù Luân không yêu cầu như vậy tôi cũng sẽ làm, anh ấy đã không màn nguy hiểm cứu tôi, dĩ nhiên tôi phải có trách nhiệm tận tình chăm sóc ân nhân của mình.
Một hồi sau con Thư đi vào. Mà không phải một mình nó, còn có cả ba mẹ chồng tôi nữa. Trên tay họ cầm theo giỏ quà. Con Thư nói bằng vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ:
– Tao gặp họ ở bên ngoài, nói là đi thăm anh Luân.
Dù thế nào tôi cũng đứng lên cúi chào ba mẹ chồng mình, mời họ ngồi xuống. ba chồng tôi thì không thể hiện cảm xúc nhiều, duy có mẹ chồng tôi là ngược lại, mặt mũi nặng như đeo đá không thèm đáp khi tôi chào hỏi.
– Chúng tôi vừa nghe tin liền vội vàng đến đây, dù không rõ đầu đuôi câu chuyện như thế nào nhưng tôi thật lòng xin lỗi cậu, xin cậu bỏ quá cho con trai tôi. Tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí viện phí và bồi thường cho cậu thoả đáng.
Đặng Thành Luân cười nhưng là nụ cười không bình thường, nó sâu xa và khó đoán:
– Ông nghĩ tôi thiếu tiền sao?
– Xin cậu đừng hiểu lầm ý tôi. Chúng tôi đến đây với tâm thế muốn giải quyết câu chuyện theo chiều hướng nhẹ nhàng nhất có thể, dĩ nhiên mọi chuyện vẫn nghe cậu nói.. À chúng tôi có chút quà là sâm thượng hạng, rất tốt trong việc bồi dưỡng sức khoẻ, cậu nhận cho chúng tôi vui.
Đặng Thành Luân liếc nhìn giỏ quà mà thư ký của ba chồng tôi vừa để trên bàn mà nhếch mép:
– Ông bà cứ đem về mà bồi bổ cho con trai cưng, để sau này vào tù không có mà ăn đâu.
Mẹ chồng tôi nghe thế đã sừng cổ lên lớn tiếng quát Thành Luân:
– Cậu nói vậy là ý gì hả, đừng có thấy chúng tôi nhân nhượng rồi muốn đạp lên đầu chúng tôi.
– Bà im đi.
– Ông để tôi nói, sợ cái gì chứ. Không làm ăn mối này thì làm ăn mối khác, cần gì phải nhân nhượng loại người này. Còn cậu, Cậu tưởng mình đàng hoàng lắm sao. Cậu và con này mèo mỡ gà đồng bị con trai tôi bắt gặp cậu còn ngang ngược đánh nó, nó chỉ là tự vệ thôi…
– Cái bà này, đã bảo im đi sao nói lắm thế hả?
Đặng Thành Luân nói:
– Ông cứ để bà đây nói hết.Tôi đây muốn biết phu nhân của tập đoàn Phong Vân hiểu biết và nhận định sự việc đến đâu.
Mẹ chồng tôi bị Luân chửi xéo thì càng bức xúc, bà hất tay ba chồng ra mà nói bằng giọng khá lớn:
– Đừng có ỷ vào người cha tỷ phú của mình rồi ra vẻ ta đây. Hừ, tôi đẻ được cậu ấy. Nghe nói mẹ cậu mất sớm thì để tôi thay mặt bà ấy dạy cho cậu đạo làm người chính là đừng có la liếm vợ người ta, không hay ho gì đâu. Còn cô nữa [ chỉ tay vào mặt tôi ] phụ nữ đã có chồng mà hết lần này đến lần khác gặp gỡ người yêu cũ, lăng loàn mất nết như vậy là ba mẹ cô dạy cô như vậy đó hả, hay đó là gia giáo nhà cô, cả thảy đều mất nết từ già đến trẻ như vậy.
Ánh mắt Đặng Thành Luân lúc này đã thay đổi, chuyển sang đáng sợ. Mà tôi cũng đang rất bức xúc và không chấp nhận được sự vô lý của mẹ Phú liền đáp ngay:
– Mẹ ăn nói cho cẩn thận đi ạ, nhà con không giàu có bằng nhà mẹ thật nhưng từ bà con đến mẹ con đều chưa có tai tiếng gì đâu thưa mẹ..Còn mẹ nói con lăng loàn là lăng loàn thế nào, mẹ có thấy con trai trên gái dưới với ai chưa, có làm gì vi phạm đạo đức hay luật hôn nhân gia đình chưa?
Vì không có bằng chứng nên bà chuyển sang nói tôi mất dạy, trả treo, mẹ chồng nói câu nào trả lời câu đó không biết tôn ti trật tự, không biết tôn trọng mẹ chồng. Tôi cười nhạt:
– Con không hỗn hào mà con đang giải thích và chứng minh mình không có lăng loàn mất nết như mẹ nói, chỉ mong mẹ sau này nói cái gì thì chính xác cái đó giúp con là được.
– Hay lắm, giỏi lắm. Ông nghe chưa, ông thấy chưa, hôm nay nó dám cãi tay đôi với tôi rồi đó. Tôi nhất định bắt thằng Phú li dị nó, không thể nào chấp nhận loại con dâu mất dạy này được.
Bà ấy hùng hổ đứng lên bỏ về. Còn ba chồng tôi thì sau khi muốn giảng hoà không thành cũng thở hắt ra:
– Tôi cũng đã nói hết lời, mong cậu nể mặt tôi và Phong Vân mà bỏ qua cho thằng Phú lần này. Suy cho cùng nó cũng là do nóng giận quá mức nên mới hành động nông nổi. Cậu bỏ quá cho nó, làm lớn chuyện lại ảnh hưởng đến danh tiếng Hà My, dù sao nó cũng là một hoa hậu có hình ảnh đẹp, qua tay báo chí không biết sẽ thành ra như thế nào, có khi lại thành một người phụ nữ không ra gì nữa.
Đặng Thành Luân cười khẩy:
– Vậy thì liên quan gì đến tôi, Hà MY là con dâu nhà ông, có vấn đề gì cũng là nhà ông mất thể diện, có liên quan đến tôi sao?
Ba chồng tôi sa sầm, cứng họng đứng lên rời đi sau khi đàm phán thất bại, Đặng Thành Luân nói vọng theo:
– À phiền ông về nhắn lại với phu nhân là bà ấy muốn làm mẹ tôi á hả, không có cửa đâu.
Ba chồng tôi không đáp mà đi một mạch, con Thư cười hô hố, giơ ngón tay cái biểu tượng nút like khen Thành Luân:
– Anh Luân mãi đĩnh. Chửi vậy mới đã cái nư em chứ con mẹ đó ngạo mạn dữ lắm. À em có mua cháo đem vào cho anh nè, Hà My đút cho anh Luân ăn đi, tao đem quần áo anh Luân đi giặt để máu nó đóng vào là hỏng áo luôn.
Con Thư nó được cái là nhanh nhẹn, nhưng cũng có nhiều lúc nhanh nhẹn quá mức, nói xong là ôm bộ quần áo của Luân biến mất. Tôi mở cháo ra cho bớt nóng, chắc là con Thư quên dặn hay nó cũng quên mà bên trong cháo có khá nhiều rau ngò rí. Rau ngò rí này bỏ vào canh hay cháo rất thơm nhưng Thành Luân lại không chịu được mùi rau ấy và hầu như là không ăn. Thấy vậy tôi lấy muỗng vớt rau ngò rí ra. Thành Luân cười:
– Hoa hậu vẫn nhớ tôi không ăn được rau ngò?
Tôi hơi chột dạ, kiểu như mình làm chuyện không quang minh chính đại mà bị phát hiện nên trong nhất thời hơi luống cuống nên nói dối:
– Tôi .. tôi nhầm, tại tôi cũng không thích rau này nên quen tay.
– Vậy sao.
– Vâng, là vậy đó.
– Làm tôi mừng hụt rồi.
Tôi nhìn Luân, hỏi:
– Anh mừng cái gì?
Đặng Thành Luân cũng chẳng vòng vo mà nói thẳng:
– Tôi tưởng hoa hậu còn nhớ khẩu vị của tôi. Xem ra là tôi đã nghĩ nhiều…
Không hiểu sao ngữ điệu của Thành Luân lúc ấy lại làm tim tôi nhói lên, nhưng tôi cũng không dám thừa nhận chỉ lặng lẽ đút anh ấy ăn bát cháo đã được vớt sạch rau ngò.. Xong xuôi mọi thứ thì Thành Luân được bác sĩ thăm khám lại lần nữa, bác sĩ nói cơ địa của Luân lâu lành vết thương nên phải chăm sóc kỹ hơn bình thường.
Lúc Luân ngủ, tôi và con Thư nói chuyện, nó đã rút xong tiền tiết kiệm của tôi và trao tận tay ba tôi rồi. Bây giờ đang chờ giải quyết chuyện 2 mảnh đất, không biết là Luân có mua hay không để tôi còn biết đường tính.
– Hà My này, nhân cơ hội này hai người..
Nhìn bộ dạng của nó tôi cắt ngang:
– Mày lại nghĩ linh tinh rồi đó.
– Linh tinh gì, mày dám nói mày không còn yêu anh Luân đi, dám không?
– Chuyện đó thì liên quan gì, mày đừng quên tao đang là vợ hợp pháp của Phú đó.
– Thì đã sao, nó cũng có chung tình với mày đâu, lăng nhăng bỏ mẹ. Mày còn yêu anh Luân thì thừa nhận, sợ cái gì.
– Thôi đi, đừng có nói chuyện này nữa, anh ấy đã có gia đình rồi. Lỡ như mày nói lung tung truyền đến tai vợ anh ấy thì không hay, tội chị vợ.
Lúc đó, con người tưởng rằng đã ngủ say trên giường lại hỏi:
– Ai nói với hoa hậu là tôi đã có vợ?
Tôi giật mình không biết Luân đã dậy từ lúc nào, vả lại tôi và con Thư nói chuyện khá nhỏ mà Luân cũng nghe rõ như vậy sao.
– Sao không đáp, ai nói tôi đã có vợ con rồi?
– Tôi nghe Phú nói anh có vợ con bên Mỹ, với cả tay anh.. cũng đeo nhẫn cưới mà..
Đặng Thành Luân giơ bàn tay của mình lên, sau đó tháo cái nhẫn đang đeo ở ngón áp út đưa cho tôi:
– Nhìn xem cái nhẫn này có quen không?