Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 76: Thì ra y yêu hắn như vậy



Thẩm Trì không có tự giác bản thân đã trở thành chúa cứu thế, nhưng hắn ít nhất đã cứu những người ở đây, trong ba người nổ tan xác mà chết, còn có Minh Trạch dị thường khát vọng sức mạnh.

Trên thực tế nó có thể tại thời điểm thăng cấp lên cấp sáu mới nổ tan xác vẫn là may mắn, nó theo đuổi sức mạnh đến mức cực đoan, mỗi ngày hấp thu nguyên tinh đều đạt tới cực hạn, cũng may Minh Thụy có năng lực như thế, chứ nếu là dị năng giả bình thường, nơi nào đến điều kiện thăng cấp cấp năm tốt như vậy, nó chính là hiểm trong hiểm mà vượt qua, nếu không phải Minh gia dùng nhân sâm tiến hóa giúp nó treo một cái mạng, lúc đó nó liền nhịn không được, điểm này ngay cả Liễu Minh Tuệ và Niếp Bình đều không hề biết, mà Minh Trạch từ chỗ Minh Thụy nghe được nội dung nhiệm vụ lần này liền khăng khăng muốn theo, Minh Thụy rơi vào đường cùng chỉ có thể đáp ứng —— 

Minh Thụy cảm thấy có Niếp Bình và Từ Mộng Chi, còn có Liễu Minh Tuệ tại, xác suất Minh Trạch gặp phải nguy hiểm nhỏ hơn chút, hắn đã nhắc nhở bọn họ cần chiếu cố Minh Trạch một chút, hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ được một chuyến này lại có thể khiến cho Minh Trạch mới vừa thăng cấp năm chưa vượt quá nửa năm đã được một lần cơ hội lên cấp.

Minh Trạch điển hình kẻ tâm cao khí ngạo, nó vì lực lượng, ý nghĩ liền cực đoan, tư chất lại không đủ, chẳng sợ tới cấp năm, con đường này đi vẫn là thực nguy hiểm, giống như giẫm trên dây thép mà đi, trụ cột xây dựng quá kém thì không có cách nào khác.

Trong mọi người, thân thể Từ Mộng Chi suy nhược nhất, lại tại thời gian thăng cấp mạnh mẽ áp chế mấy chục giây mới hôn mê, nhưng cũng rất nhanh vượt qua, cậu là điển hình cho loại hình tư chất xuất chúng, dị năng giả Não vực vốn rất khó thăng cấp, thế nhưng mỗi lần thăng cấp cậu đều thực nhẹ nhàng, thậm chí bởi vì não tiến hóa quá nhanh thân thể không theo kịp mà cơ thể xuất hiện vấn đề.

Ba người nổ tan xác mà chết, gồm Minh Trạch, Thích Mẫn - dị năng giả Kim hệ cùng Thái An Tử - người biến hình.

Bạch An Hoa xoa xoa mồ hôi trên trán, kém một chút hắn cũng không qua khỏi.

Niếp Bình nhíu nhíu mày, thật sâu sắc có cảm giác phiền toái, phải biết rằng, từ sau khi nhận nuôi Minh Trạch, Minh Thụy đối với nó gần như là cưng chiều, hiện tại nó chết tại đây, chuyện này cần phải giải quyết như thế nào?

Sắc mặt Liễu Minh Tuệ cũng không dễ nhìn, chính cậu lần này cũng gần như đứt, khoảng cách cậu cách cấp sáu cũng không tính xa, nếu không phải ý chí kiên định, chỉ sợ cũng không chống đỡ được, mà Minh Trạch chết cũng không ra ngoài dự liệu của cậu, nhưng cậu cũng cảm thấy phiền toái sắp quấn thân, sau đó, cậu liền thấy được Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt đang lôi kéo tay Kỷ Gia kiểm tra cao thấp, sắc mặt Kỷ Gia rất yếu ớt, nàng cùng Thẩm Lưu Mộc chính là hai người nguy hiểm nhất, bề ngoài Kỷ Gia ôn nhu dịu dàng, kỳ thực là kiểu ngoài mềm trong cứng, nhưng đây là lần đầu tiên thăng cấp không có năng lượng Mộc hệ ôn hòa của Thẩm Lưu Mộc tương trợ, nàng hoàn toàn phải dựa vào bản thân chống đỡ cũng không phải chuyện dễ dàng, lúc này sắc mặt liền phá lệ mệt mỏi.

Thực hiển nhiên, Minh Nguyệt đang đau lòng vợ yêu của cậu, căn bản không chú ý tới ánh mắt của Liễu Minh Tuệ.

Niếp Bình theo ánh mắt của Liễu Minh Tuệ nhìn qua, nhìn kỹ khuôn mặt Minh Nguyệt cũng ngẩn tò te, lại nói tiếp anh gặp Minh Nguyệt cũng vài lần rồi, khuôn mặt thiếu niên này từ trước tới giờ luôn gần như không thay đổi, Niếp Bình tại những việc lớn tương đối cẩn thận, lại không có tỉ mỉ như Liễu Minh Tuệ trên phương diện này, tính cách của Minh Thụy là lịch sự tao nhã, gặp người mang theo ba phân cười là thói quen của hắn, cũng bởi đối Minh Trạch rất ôn nhu, mới dưỡng thành bộ dạng tính cách vô pháp vô thiên này, kỳ thật bộ dạng Minh Nguyệt cùng Minh Thụy rất giống, nhưng bởi tính cách nửa điểm cũng không giống, Minh Thụy luôn mỉm cười, Minh Nguyệt lại mặt không chút thay đổi, nên Niếp Bình thậm chí không đưa hai người bọn họ liên hệ cùng một chỗ.

Vì thế, phát hiện lúc này làm cho đôi mắt của anh ta sâu một phần.

Từ Mộng Chi sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là bắt đầu bản ghi chép, Thẩm Trì lại cắt đứt cậu, “Đây là nhiệm vụ nhóm người chúng ta cộng đồng hoàn thành, có thể hay không thời điểm làm bản ghi chép không đề cập tới tên của ta?”

Thẩm Trì nghĩ nếu vài năm về sau, hậu nhân tiết lộ hồ sơ quốc gia X sau đó bản thân trở thành nhân vật truyền kỳ đã cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng, đây là một loại không dễ chịu nói không rõ a.

Từ Mộng Chi sững sờ, một chuyện như vậy có lẽ sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lịch sử, thế nhưng hắn lại nói không cần đề cập tới tên của hắn?

Niếp Bình lại trực tiếp gật đầu, “Có thể, đây là quyền của ngươi.”

Từ Mộng Chi cười, “Yên tâm, tên của chúng ta cũng sẽ ở bên trong, ta sẽ không đặc biệt nói dựa vào ngươi chúng ta mới có thể đều còn sống, nhờ ngươi gốc cây căn nguyên mới bị hủy diệt.” Nói xong còn cười nhạo hướng Thẩm Trì trừng hai mắt.

Thẩm Trì ngượng ngùng cười cười.

Hắn cảm thấy được, mình chính là một tiểu nhân vật, chẳng sợ làm chuyện đại nhân vật mới có thể làm, lại làm hắn có một loại cảm giác không yên đứng càng cao ngã sẽ càng thảm.

Nếu không có trải qua đời trước, có lẽ hắn sẽ thực nguyện ý, thế nhưng hiện tại hắn sợ hãi, là chân chính sợ hãi, hắn sợ người khác tâng hắn lên cao, rồi lại đem hắn hung hăng đẩy xuống, loại cảm giác này rất thống khổ, hắn không bao giờ muốn trải qua một lần nữa, vì thế hắn hiện nay, tình nguyện bình thường, cam nguyện bình thường.

Đem tro cốt của Minh Trạch, Thích Mẫn cùng Thái An Tử thu lại, bọn hắn lúc này mới rời đi, ba người bọn họ coi như may mắn, ít nhất còn lưu lại được tro cốt, còn mấy người chết bên ngoài kia, ngay cả thi thể đã muốn tìm khắp nơi cũng không thấy.

Trở lại mảng rừng hoa đỗ quyên kia, chúng vẫn hung tàn như trước, nhưng chúng nó đều không thể rời đi, cũng không cách nào tiếp tục tiến hóa, luôn luôn có một ngày sẽ toàn bộ bị khô héo đi? Cảnh sắc tuyệt đẹp như thế không biết bao lâu sau liền vĩnh viễn biến mất, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Bọn hắn không có vội vã đi địa điểm kế tiếp, mà trở về Bắc Kinh, bọn hắn dù tiếp tục trở thành dị năng giả cao giai, khi hành động tại chuyến đi này cũng có cảm giác nguyên khí đại thương, mặc dù đã thăng cấp lên cấp sáu, nhưng cũng không chút vui mừng, chỉ có lòng còn sợ hãi, vì thế, mới tập thể trở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một chút trước đã.

Bốn người Thẩm Trì vẫn ở tại biệt thự của Niếp Bình, ngả người xuống hung hăng ngủ hai ngày mới đứng lên.

Trong biệt thự của Niếp Bình có dì nấu cơm cùng quét tước, cho nên lúc đám Thẩm Trì thức dậy liền có đồ ăn nóng hầm hập, tại vừa trải qua địa ngục xong, được lần nữa an nhàn ngồi tại bàn ăn, ăn một bữa cơm thật sự là quá đỗi hạnh phúc.

Nhưng cố tình lúc này có người muốn quấy rầy hưng trí dùng cơm của bọn hắn.

Niếp Bình vốn ở thư phòng sửa sang lại tư liệu, nghe thấy động tĩnh hẳn là đã đi chiêu đãi khách, thân thể Từ Mộng Chi quá yếu, một chuyến đi này gây sức ép, cậu còn chưa quay về viện nghiên cứu, tạm thời cùng đám Thẩm Trì ở nơi này, lúc thức dậy bên ngoài ầm ĩ, cậu liền ngẩng đầu hỏi dì đang bưng đồ ăn đặt lên bàn, “Vương mụ, bên ngoài làm sao vậy?”

Vương mụ là người hầu lâu năm ở Niếp gia, bà đè thấp thanh âm nói, “Tam tiểu thư cùng chồng ở đây.”

Từ Mộng Chi nhíu mày, hơi hơi nghiêng đầu nghe động tĩnh đại sảnh bên ngoài, thấy đám Thẩm Trì đều nhìn qua mới cười nói, “Niếp thúc thúc liền sinh một người con trai là Niếp Bình, vị tam tiểu thư này là Niếp Anh – con gái của bác trai Niếp Bình, cô ta chỉ là người thường, lại gả cho một dị năng giả, nha, vẫn là dị năng giả tương đối cường đại, hiện tại đảm nhiệm chức vụ trong quân đội,” cậu chìa tay trái ra, khóe môi mang theo nụ cười trào phúng, “Mặc Xuân Long cũng là dị năng giả cấp năm, lúc ấy ra nhiệm vụ, Niếp Bình vốn muốn cho gã đi, kết quả nghe nói nhiệm vụ lần này dị thường nguy hiểm, gã lập tức liền rút lui, tìm Niếp Anh cùng Niếp thúc thúc đánh tiếp đón, như thế nào cũng không chịu đi, hiện tại cư nhiên còn có mặt đến đây làm ầm ĩ.”

Thẩm Trì nghe thanh âm khắc khẩu tương đối lớn truyền vào từ phòng khách —— 

“… Có chuyện tốt như vậy lại không muốn đưa cho người nhà mình, Xuân Long nhà ta cũng là cấp năm a, đã nghĩ đi ăn mảnh, Từ Mộng Chi là cái thá gì vậy, nói là nguy hiểm, vậy mà bệnh như tên kia cũng chưa chết, còn cấp sáu…”

Thẩm Trì nhướn mày, nữ nhân này biết Từ Mộng Chi ngay tại bên trong sao? Rất có thể là biết…

Ả còn muốn cho chồng của ả cùng đi? Ả cứ muốn làm quả phụ như vậy sao?! Đừng nói không nguy hiểm, một chuyến này hai mươi bốn người đi, cuối cùng trở về còn có mười ba người, tỷ lệ tử vong này là tương đối đáng sợ a! Trong lòng Thẩm Trì tràn đầy âm u nghĩ nữ nhân này có phải hay không muốn đổi chồng.

Niếp Anh này nói chuyện quá khó nghe, nhất là lời nói về Từ Mộng Chi, vẻ mặt Từ Mộng Chi lại bình tĩnh, nhìn ăn uống có vẻ không tệ lắm, một bộ dáng không gợn sóng không sợ hãi, Thẩm Trì thâm thâm bội phục.

“Minh Trạch đã chết.” Thanh âm Niếp Bình khá bình tĩnh.

Niếp Anh nghẹn họng, một lúc lâu mới nói, “Đó là vận khí của nó không tốt!”

“Phạm Dịch cũng đã chết, còn có Đinh Yến, Khương Giai, Phương Hải Húc, Thái An Tử…” Niếp Bình báo ra tên từng người, bản thân khí thế của anh ta rất mạnh, thanh âm Niếp Anh dần dần yếu xuống.

“Chị họ, nếu ngươi muốn đổi chồng khác, không cần phải phiền phức như thế, trực tiếp nói với cha ta là được, cho dù là mạt thế, cũng có thể ly hôn.”

Thẩm Trì nghe đến đó không nhịn được mà phì một tiếng bật cười, những lời này của Niếp Bình khá là gây thương tổn a.

“Xuân Long, ta không có!” Thanh âm Niếp Anh bén nhọn, hiển nhiên nói với người chồng bên cạnh cô.

“Còn có, ta không muốn tiếp tục nghe thấy bất cứ lời nói gì không tốt về Mộng Chi, ngươi nói thêm câu nữa, anh rể liền hạ một cấp, ta nói được làm được, chẳng sợ ngươi đi cầu cha cũng vô dụng.”

“Niếp Bình ngươi dám!”

“Ta có cái gì không dám.”

“Ngươi! Ngươi vì một người ngoài mà có thể ——”

“Tiểu Lý!”

“Vâng, thiếu tá.”

“Đi vào nhận lệnh thông báo, cấp Mặc trung tá một xử phạt cảnh cáo nghiệm trọng, xử lý: hàng một cấp.”

Tiếng Niếp Anh thét chói tai có lực xuyên thấu cực mạnh.

Thẩm Trì nhìn về phía Từ Mộng Chi, “Đây là cái được gọi là vòng luẩn quẩn thượng tầng, của người thế gia?”

Từ Mộng Chi lắc đầu, “Không phải, ngươi chưa từng gặp qua Niếp Anh lúc trước mạt thế, nàng khi đó hiền lành lanh lẹ, là một nữ nhân khá nhiệt tình thân thiết, chính là sau mạt thế, nàng liền thay đổi.” Trở nên suy tính thiệt hơn, chanh chua, cả người tính kế nọ tính kế kia, nói toạc ra bất quá thân là người thường nàng rất không có cảm giác an toàn mà thôi.

Thẩm Trì yên lặng không nói.

“Mạt thế cải biến quá nhiều người,” Từ Mộng Chi than thở, “Cho nên chúng ta mới phải tận lực thay đổi nó.”

Cho nên, cậu cũng sẽ không vì vậy mà làm gì Niếp Anh, chẳng sợ cậu không hề thích cô ta.

Thẩm Lưu Mộc không cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này, trên thực tế y so Minh Nguyệt mặt núi băng đối ngoại giới còn lạnh mạc hơn, nếu không phải có một người là Thẩm Trì, loại tình huống này của y sẽ càng thêm nghiêm trọng, y rất ít có thứ để ý tới, thậm chí cả sinh mệnh trong mắt y bất quá cũng chỉ như thế, tính cách y trời sinh đã bị méo mó, nhưng người như thế một khi để ý thứ gì đó thường so người bình thường phải cố chấp cuồng nhiệt nhiều lắm.

Tỷ như y đối máu tươi yêu tha thiết, bất kể máu tươi có màu sắc gì, mùi vẫn là bộ dáng chảy xuôi, cũng khiến y mệ muội, nhưng so máu tươi càng làm y trở nên hưng phấn, hiển nhiên chính là Thẩm Trì, Thẩm Trì người này từ đầu đến chân cho dù là một cái sợi tóc mảnh, cũng khiến y yêu đến chấp nhất.

Những việc trải qua khi còn bé thường thường ảnh hưởng cả đời một con người, Thẩm Lưu Mộc khi còn bé gặp qua máu, cho nên y sẽ mê muội máu tươi, mới trước đây gặp được một người đối với y rất tốt, chẳng sợ Thẩm Trì là căn cứ y là con trai hắn mà âu yếm, cố tình là sâu trong nội tâm Thẩm Lưu Mộc không có khái niệm “người cha” này, vì thế, người đối tốt với y này biến thành thứ mà y muốn có được, chỉ thuộc về một mình mình —— 

Chậm rãi, liền biến thành yêu điên cuồng như bây giờ.

Thẩm Trì chống lại ánh mắt của Thẩm Lưu Mộc tỏ vẻ rất có áp lực, vì thế hắn ăn cơm ăn được rất chậm.

Được rồi, hắn biết đối Thẩm Lưu Mộc đã làm đủ cả bộ mà nói có lẽ là thực tủy biết vị, vị này ám chỉ rõ ràng đều là “lại đến một lần nữa”, chẳng sợ đã muốn tiếp nhận rồi cái ý nghĩ có lẽ bản thân cũng yêu thích Thẩm Lưu Mộc, cũng không tỏ vẻ hắn nguyện ý đối mặt một người yêu tùy thời tùy chỗ đều động dục như vậy…

“Ba ba, ta có lời cùng ngươi nói!” Thẩm Lưu Mộc trực tiếp lôi kéo Thẩm Trì đi về phòng, Thẩm Trì trừng to hai mắt, tên nhóc này từ khi nào có khí lực lớn như vậy?

… Dùng cả phòng dây cành niêm phong cửa sổ cái gì ——  ngươi rốt cuộc là phong người bên ngoài hay là ta?

Hơn nữa, này không gọi là giấu đầu lòi đuôi thì gọi là gì?

Nhưng Thẩm Trì còn không kịp kháng nghị, môi Thẩm Lưu Mộc đã ngăn chặn hắn, cái loại nhiệt tình cơ hồ muốn cháy bỏng Thẩm Trì.

Ngẫu nhiên Thẩm Trì sẽ có loại ảo giác Thẩm Lưu Mộc muốn đem hắn toàn bộ nuốt vào.

Loại cảm giác này cũng nói cho hắn biết, Thẩm Lưu Mộc là thực yêu hắn, ít nhất tại phương diện này, Thẩm Trì cảm thấy tình dục không có tình yêu tuyệt sẽ không cuồng nhiệt tựa như Thẩm Lưu Mộc như vậy, hai người đều lấy mục tiêu làm yêu đến bất tỉnh.

Đến lúc Thẩm Trì mở ra đôi mắt chua xót, lấy thân thể biến thái có năng lực khôi phục sức khỏe loại này, vẫn còn có thể cảm giác được thắt lưng muốn đứt, Thẩm Lưu Mộc đang ngủ say sưa bên cạnh, một đôi tay gắt gao ôm lấy Thẩm Trì không tha, cho dù là đang ngủ.

Thẩm Trì chầm chậm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Thẩm Lưu Mộc lúc ngủ, chỉ có tại lúc ngủ, y mới hoàn toàn như một đứa nhóc mười bảy mười tám tuổi, vẫn mang theo một hai phân trẻ con chưa hoàn toàn rút đi.

Bộ dạng Thẩm Lưu Mộc dễ nhìn lắm, lầ thuộc loại đẹp đến tinh xảo khiến người khác kinh diễm kia, ở trên giường lại thuộc về loại hình đặc biệt hung mãnh, cùng ngoại hình của y hoàn toàn không tương xứng. Thẩm Trì là một nam nhân, hắn vốn tưởng rằng mình không có cách nào tiếp nhận chuyện quan hệ với một người nam nhân khác, ví dụ như Úy Ninh khi đó, nhưng cố tình lại cùng Thẩm Lưu Mộc đi đến một bước này, hắn trước kia chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nằm dưới thân một người nam nhân, nhưng hắn cố tình liền dung túng Thẩm Lưu Mộc làm như vậy.

Thậm chí cũng không muốn thay đổi quan hệ này.

Bởi vì hắn có thể cảm nhận được cảm tình Thẩm Lưu Mộc đối với hắn, Thẩm Trì thậm chí có chút chột dạ, hắn cảm giác mình yêu Thẩm Lưu Mộc tuyệt đối không nhiều như Thẩm Lưu Mộc yêu hắn, hắn có lẽ vĩnh viễn cũng không có biện pháp yêu một người yêu đến điên cuồng như vậy, lúc Thẩm Lưu Mộc liếm qua mỗi một tấc da thịt của hắn, trong mắt cuồng nhiệt cùng chung tình Thẩm Trì không có cách nào nhận sai, tiếp tục trì độn cũng không cách nào xem nhẹ tình yêu xích lõa trắng trợn như thế.

Cho nên, Thẩm Trì cảm thấy như vậy là được rồi.

Thở dài, sờ sờ đầu của Thẩm Lưu Mộc, hắn rất muốn đẩy ra tay Thẩm Lưu Mộc để xuống giường, lại phát hiện cho dù đang ngủ, y thế nhưng lại vẫn ôm được chặt như vậy, Thẩm Trì quả thực có chút dở khóc dở cười.

Nhưng cũng đồng dạng cảm thấy thực an tâm.

Đời này, hắn mới có thể hạnh phúc đi?

Dù sao, có một người yêu hắn như vậy.

**

Một tháng sau, bọn hắn lại xuất phát, lúc này gia tăng thêm bảy dị năng giả cấp năm, nhưng bên trong không có Mặc Xuân Long, chồng của Niếp Anh.

Toàn bộ dị năng giả cấp sáu trải qua lần nhiệm vụ đầu tiên đều được chiêu mộ, không một người từ chối, không phải không muốn, mà là không thể, ngày bọn họ ký tên trên hiệp nghị kia, cũng đã bị chói chết tại trên chiếc thuyền này, không đi, tương đương phản quốc, bởi vì phía Bắc Kinh tạm thời còn không muốn tiết lộ tin tức này cho quốc gia khác.

Mà tang thi xung quanh Thần Nông Giá đã dần dần một ngày so một ngày thiếu, trong rừng rậm nguyên thủy xanh um tươi tốt, động vật tang thi hóa đồng dạng cũng bắt đầu dần biến mất.

Có một ngày, ánh sáng xán lạn đã rơi xuống vùng an toàn khu gần Thần Nông Giá nhất, mọi người ngửa đầu nhìn mặt trời quen thuộc đã thật lâu bị che đậy trên bầu trời, tựa như được rót vào sức sống mới.

Thẩm Trì đi một mình bên trong hang núi thật dài đen kịt hắc ám, lúc này đây, đoạn đường cuối cùng chỉ có một mình hắn đi, cho dù là Thẩm Lưu Mộc cũng không thể đi cùng hắn, nhìn bóng dáng lặng lẽ theo sau trên bản đồ kia, Thẩm Trì nở nụ cười trào phúng.

Lại là một kẻ ngu ngốc bị lực lượng mê hoặc tâm trí.

Mà sự thật rất nhanh sẽ cho gã một cái giáo huấn không còn cách nào hối hận được nữa.

Trong tầm mắt, gốc đại thụ giống như hoàng kim sinh trưởng tại sâu trong huyệt động, vẫn đẹp như vậy, khiến người thán phục.

=== ====== ========= 

Suy nghĩ của tác giả: Lưu Mộc yêu ba ba như vậy, ba ba chột dạ →_→

Yên tâm đi, người bình thường cũng sẽ không có cảm tình cố chấp điên cuồng như thế, ngươi mới là bình thường, Lưu Mộc đó là xà tinh bệnh, ta không so cùng y…

Cám ơn địa lôi của Bạch Lộ Vi Sương, Thù Đồ, Lục, Bàn Bàn Hồ Ly, Tử Dạ, Phong Sửu, Dell, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn lựu đạn của Letitia, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮