Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Chương 7: Nhớ mong



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

Ánh mắt Chung Ly Mục lạnh thêm vài phần, đặt tay lên đỉnh đầu Kiều Hồng Ảnh dùng sức vò vò, vò đến khi mái móc mềm mại rối lên mới buông tay, bàn tay to đè Kiều Hồng Ảnh không ngẩng được đầu lên.

Chung Ly Mục bình sinh hận nhất việc công chúa hòa thân.

Hai mươi tuổi làm tướng quân, bảy năm, quốc vương Đại Thừa gả liền ba vị công chúa hòa thân.

Thân làm tướng quân, thống soái tam quân, rong ruổi chiến trường mười một năm, cuối cùng lại để vài người con gái yếu ớt đi hiến thân đổi lấy an bình biên ải.

Không có biện pháp, quốc vương cam nguyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nghĩ có thể dựa vào gả con gái đổi lấy hòa bình chung quy so với chuẩn bị binh mã có lợi hơn, đám đại thần cũng sợ chiến tranh nổi lên sẽ liên lụy đến lợi ích của mình, liên tục tán dương thánh thượng sáng suốt, hoàng đế không hạ chỉ, Chung Ly Mục cũng không thể một mình đi đánh biên cương.

Đây là sỉ nhục một đời của Chung Ly Mục.

Có một nháy mắt như vậy, Chung Ly Mục muốn mang Kiều Hồng Ảnh về.

Kiều Hồng Ảnh một lát cũng ngồi không yên, thấy Chung Ly Mục không biết đang trầm tư chuyện gì, tự mình một mình nhàm chán, từ từ lết lại mấy bước, dựa người ngồi vào trong ngực Chung Ly Mục, Chung Ly Mục đang khoanh chân ngồi, trên cổ bỗng nhiên treo một đôi tay nho nhỏ.

“Đại ca, ngươi đừng ngồi ngốc nữa, kể một chút chuyện quân doanh cho ta đi.” Kiều Hồng Ảnh giống như con rắn nhỏ mềm mềm quấn người, bám ở trên người Chung Ly Mục không buông, vừa rồi vẫn một bộ dáng đáng thương chịu ủy khuất cực lớn, hiện giờ chỉ cần tướng quân đại ca nhà mình ôm ôm, cái gì cũng sẽ không đau nữa.

Con nít Kiệt tộc chắc nịch, rơi ngã không sao, huống chi còn có nệm êm cam tâm tình nguyện đệm ở bên dưới.

Bỗng nhiên tay cầm áo giáp Chung Ly Mục trượt một cái, một mảnh vảy giáp màu bạc bị kéo đứt ra, rơi xuống, rơi vào trong tay Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh đầy mặt khẩn trương mà nhìn Chung Ly Mục, phải làm sao đây, hình như làm hư rồi.

Chung Ly Mục thản nhiên nói, “Không sao, thợ sửa chiến giáp sẽ sửa lại.”

“... À...” Kiều Hồng Ảnh trân quý bưng mảnh giáp kia, “Cái này không cần nữa, cho ta đi.”

Chung Ly Mục nhíu mày, “Ném đi là được.”

Kiều Hồng Ảnh vẫn trân quý nắm chặt như cũ, ngửa đầu nhìn Chung Ly Mục cầu cho phép, “Cho ta đi.”

Chung Ly Mục bất đắc dĩ, “Vậy ngươi lấy đi.”

Kiều Hồng Ảnh dùng chóp mũi cọ cọ mặt Chung Ly Mục, bỗng nhiên trông thấy trên cổ Chung Ly Mục có một vệt máu, máu đã khô dính trên da, miệng vết thương biến thành màu đen vẫn bị lật ra ngoài, xem ra là lúc ngã xuống bị cành thông nhánh cỏ gì đó làm xước rồi.

Nhưng Kiều Hồng Ảnh tìm được cơ hội lấy lòng, đầu lưỡi mềm non nớt thuận theo miệng vết thương liếm lên.

Người Kiệt tộc bọn họ là như vậy, ở trong mắt người Hán việc này với chó mèo không có gì khác nhau, nhưng trong mắt người Kiệt tộc, phải là người thân thiết tôn kính vô cùng, mới cam tâm tình nguyện chủ động liếm miệng vết thương cho người ta.

Kiều Hồng Ảnh thích tướng quân đại ca, muốn lấy lòng tỏ vẻ yếu thế, muốn làm tướng quân đại ca vui vẻ vui vẻ.

Đầu lưỡi ấm áp trơn mềm liếm qua thịt mềm mẫn cảm trên cổ, tóc Kiều Hồng Ảnh khẽ lướt nhẹ qua mu bàn tay Chung Ly Mục, Chung Ly Mục cứng thẳng người.

Việc này thật sự quá giống câu dẫn.

Chung Ly Mục hít sâu một hơi, đè trống ngực của mình xuống, chậm rãi hòa hoãn hơi nóng trên mặt, lần đầu tiên đẩy hạt cơm dính này ra, bàn tay to thuận theo cột sống Kiều Hồng Ảnh vỗ hai cái, thấp giọng nói, “Mau xuống, không ra thể thống gì.”

(phá thiên hoang địa không: từ trước đến nay chưa từng làm)

“Thể thùng là cái thùng gì nha, ta biết thùng gỗ.” Kiều Hồng Ảnh nhất quyết không tha bám lấy cổ Chung Ly Mục, một tay sờ xuống bên dưới áo giáp Chung Ly Mục, đầu ngón tay cách quần áo miêu tả đường cong cơ bắp căng chặt.

Kiều Hồng Ảnh hạ mắt, lông mi thật dài tạo thành bóng râm bên dưới, khuôn mặt trong lúc vô tình lộ ra thần sắc mê người, xinh đẹp chớp khóe mắt, tất cả hiển lộ trong đáy mắt Chung Ly Mục không bỏ sót.

Tiểu hài này tuyệt đối không kém những mỹ nhân hại nước hại dân kia, người ta phóng hỏa đùa giỡn chư hầu, ngàn dặm tiến cống vải, *anh hùng giận dữ vì hồng nhan, Kiều Hồng Ảnh mọi thứ không cần làm, chỉ cần đứng ở trên tường thành, liếm môi cười cười, tướng quân công thành liền có thể mê mẩn tâm trí.

Không biết người khác có hay không, dù sao Chung Ly Mục cảm giác mình sẽ như vậy.

Chung Ly Mục nhíu mày, bắt lấy móng vuốt nhỏ đang mặc sức làm loạn trước ngực mình, tùy tiện nhặt một cành cây nhét vào trong tay Kiều Hồng Ảnh, thấp giọng nói, “Ngươi viết tên của ngươi cho ta.”

Kiều Hồng Ảnh cố ý khoe khoang, lúc trước a mụ đã dạy mình đấy.

Trên mặt đất viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ Kiều Hồng Ảnh, khó coi đến mức thoạt nhìn giống như rất nhiều chữ.

Kiều Hồng Ảnh híp mắt cười quay đầu lại nhìn Chung Ly Mục, “Đại ca ta viết được không.”

Tướng quân đại ca nhất định sẽ thích ta đây là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Kiều Hồng Ảnh trong ngực vui vẻ mà nghĩ.

Chung Ly Mục nhìn chữ Hán khó coi trên mặt đất, ừ một tiếng, “Rất tốt.”

Kiều Hồng Ảnh nhận được cổ vũ lớn lao, ngón tay dài nhỏ nắm chặt tay Chung Ly Mục, “Đại ca, ngươi dạy ta viết tên của ngươi đi.”

Chung Ly Mục che lại ôn nhu nơi đáy mắt, khẽ nâng tay Kiều Hồng Ảnh, cầm cành cây trôi chảy viết ra hành thư khải tự trên mặt đất.

(hành thư khải tự: một thể chữ viết)

Kiều Hồng Ảnh xem không hiểu nhận không ra, nhưng cảm giác rất đẹp mắt, đẹp mắt giống như tướng quân đại ca.

Ngoài khe núi truyền đến tiếng hò la của binh sĩ, tìm tướng quân tìm đến mức vô cùng kiên nhẫn.

Chung Ly Mục đặt Kiều Hồng Ảnh vào trong góc khe núi, nhấc kiếm treo ở bên hông, sờ sờ đầu Kiều Hồng Ảnh, khẽ dặn dò, “Nơi đây gần ranh giới Kiệt tộc, trở về đi, đừng để bị bắt gặp nữa.”

Nụ cười trên mặt Kiều Hồng Ảnh lập tức cứng đờ rút đi, sững sờ nhìn Chung Ly Mục quay người rời khỏi, áo choàng huyết sắc dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Kiều Hồng Ảnh bò lên vài bước, ngồi dọc ngoài khe núi lưu luyến nhìn bóng lưng Chung Ly Mục càng lúc càng nhỏ, chờ đến khi không nhìn thấy áo choàng màu đỏ kia nữa, Kiều Hồng Ảnh lại bò trở về trong góc khe, cô độc tịch mịch mà trông coi ba chữ Chung Ly Mục trên mặt đất, chăm chú nhìn hồi lâu, muốn đem cái tên này khắc vào trong đầu.

Kiều Hồng Ảnh mất hứng, hắn cảm thấy Chung Ly tướng quân đang nói chuyện với một con chim non được phóng sinh, “Đi nhanh đi, đừng để lại bị bắt được.”

Nhưng một khi con chim non kia bay đi, chính là người dưng chân trời, rút cuộc không tìm thấy nữa.

Kiều Hồng Ảnh yên lặng nâng mảnh giáp giấu trong ngực, thất vọng nghĩ, có lẽ vốn hai người không nên gặp nhau, bị chính mình quấy nhiễu cưỡng ép gặp phải, đã nghịch ý thần linh, nên thừa lúc còn chưa muộn mà cắt đứt ý niệm đi thôi.

————

Kiều Hồng Ảnh trân quý ôm mảnh giáp kia trở về núi Khất Nhĩ.

Vốn là dẫn đội đi cướp đoàn buôn, hàng hóa không cướp được không nói, còn làm bị thương nặng mười binh sĩ Kiệt tộc, Khả Hãn giận dữ, trong cơn tức giận cho người lôi Kiều Hồng Ảnh giam vào trong lồng, lại đánh bốn mươi roi ngựa dạy hắn biết mình vô dụng.

Kiều Hồng Ảnh thờ ơ đứng đó, nghe xong hành quyết đối với mình mới chầm chậm không tập trung ồ một tiếng.

“Tùy ý.”

Kiều Hồng Ảnh bị bắt vào trong một hang động tối, cuộn người nằm trên mặt đất, roi ngựa nặng nề một cái lại một cái tàn nhẫn quất lên thân thể, trọn vẹn bốn mươi roi, vết thương mới chồng chất vết thương cũ.

Hai Kiệt nhân quất roi còn cười nhạo, “Đã nói huyết thống người Hán bẩn thỉu, hài tử nuôi dưỡng đều là phế vật, là nỗi nhục của Kiệt tộc.” Nói xong lại quất một roi xuống.

Đáng tiếc Kiều Hồng Ảnh không giống ôm đầu trốn tránh hay gào khóc thảm thiết như những Kiệt nhân khác bị trừng phạt, ức hiếp đã bắt đầu trở nên không có ý nghĩa.

Kiều Hồng Ảnh im lặng chịu đựng không nói tiếng nào, bỗng nhiên nhìn thấy mảnh giáp mình vẫn luôn cất giấu trong lúc xô đẩy bị đánh rơi xuống đất, giãy giụa bò một chút, cầm mảnh giáp nắm vào trong tay.

Giống như nắm lấy người có thể bảo vệ mình, trên người cũng không đau như vậy nữa.

Hai Kiệt nhân đánh mệt, kéo Kiều Hồng Ảnh lên nhốt vào trong lồng gỗ cao cỡ nửa người, lồng gỗ gió lùa bốn phía, bất luận nắng chói hay mưa rào, muỗi chim đốt cắn, người bị giam ở trong đều phải chịu, hơn nữa khí hậu núi Khất Nhĩ sớm muộn gì cũng sẽ đông lạnh tay chân người đến chết lặng, giam lồng gỗ là một hình phạt rất hành hạ người.

Kiều Hồng Ảnh sớm đã không phải lần đầu tiên bị giam ở đây, sớm đã quen.

Từ sau khi mẫu thân chết, Khả Hãn đối với Kiều Hồng Ảnh càng không thèm để mắt, Kiều Hồng Ảnh bị Kiệt tộc coi là dị loại, nhất là đại vương tử, thỉnh thoảng lại tìm cơ hội đem Kiều Hồng Ảnh nhốt vào trong lồng gỗ vài ngày. Không cơm ăn không nước uống, đến lúc đi ra coi như đã cởi bỏ một lớp da.

Nửa đêm, đêm dài đằng đẵng lạnh thấu xương, Kiều Hồng Ảnh cong một chân nhàm chán tựa cạnh lồng gỗ, bờ môi bị lạnh hơi tím, nhặt được hòn đá nhỏ sắc nhọn khắc chữ lên cột gỗ giết thời gian chơi, khắc Chung Ly Mục, một cái lại một cái, thẳng đến khi khắc kín cột gỗ tròn.

Một lát sau khắc mệt rồi, Kiều Hồng Ảnh cẩn thận lấy mảnh giáp bạc trong ngực ra, để trong lòng bàn tay mượn ánh trăng nhìn hết lần này đến lần khác, lại dùng tay phải thành kính sờ.

Khóe miệng Kiều Hồng Ảnh hơi cong lên, ngửa đầu, bỗng nhiên cảm thấy Chung Ly tướng quân giống như ánh trăng sáng trên trời, thấy được, sờ không được, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể sờ được.

“Tướng quân đại ca, ta rất nhớ ngươi.”

Khả Hãn chưa nói thả Kiều Hồng Ảnh ra, Kiều Hồng Ảnh liền thành thành thật thật chịu giam ở trong lồng gỗ, đói bụng thì đào rễ cỏ cây dưới lồng gỗ ăn, cứng rắn chống đỡ ba ngày. Tướng mạo Kiều Hồng Ảnh thuộc loại xương mềm đầu cứng, tuyệt đối sẽ không đáng thương cầu xin tha thứ, ba ngày qua đi, đầu óc đều đã hỗn loạn, có chút tê dại.

Thẳng đến khi núi Khất Nhĩ đột nhiên náo nhiệt lên.

Mấy tiểu hài tử mười một mười hai tuổi líu ríu chạy qua lồng gỗ, vài tiếng kêu la sắc nhọn của hài tử rơi vào bên tai Kiều Hồng Ảnh.

“Người Hán ở Thiên Uy doanh bị người Tây Duẫn vây ở núi tuyết Cát Lỗ rồi!”

Đầu óc Kiều Hồng Ảnh bởi vì đói khát và mất nước mà trở nên trì độn sau khi nghe thấy ba chữ Thiên Uy doanh dần dần tỉnh táo lại.

“Thiên Uy doanh...” Hai mắt đục ngầu của Kiều Hồng Ảnh cũng dần dần sáng lên, tập trung nghe mấy lời người bên ngoài đang nói chuyện khoe khoang, hung quang trong ánh mắt Kiều Hồng Ảnh chợt lóe rồi biến mất.

Thiên Uy doanh? Chung Ly tướng quân bị người Tây Duẫn bao vây?!

Hai Kiệt nhân trông coi Kiều Hồng Ảnh phát giác lay động khác thường bên trong lồng gỗ, mạnh xoay người nắm chắc Kiệt Thứ trong tay nhắm ngay Kiều Hồng Ảnh, nhưng không ngờ Kiều Hồng Ảnh một chưởng bổ vào lồng gỗ, trực tiếp đã đánh hai cây cột gỗ, từ trong lồng đầy mặt âm lãnh đi ra.

Hai Kiệt nhân xông lên, bị Kiều Hồng Ảnh một cước quét sạch đạp bay.

“Cút sang một bên.”

Kiều Hồng Ảnh huýt gió gọi ngựa, một con ngựa màu mận chín từ trong chuồng ngựa giật đứt dây cương, giống như gió táp xông tới bên người Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh một phát bắt được yên ngựa phi thân lên lưng ngựa, ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai Kiệt nhân thê thảm nằm trên mặt đất nhanh chóng lao đi.

Hết chương 7.

——

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình cảm của tướng quân và tiểu Kiều rốt cuộc sẽ phải có tiến triển có tính thực chất ha ha ha

chapter content