Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Chương 24: Nguyên tiêu (ba)



Edit by An Nhiên

Kiều Hồng Ảnh mang một chiếc đệm nhỏ tới đặt cạnh bếp lò, ôm chân ngồi xuống, lấy quyển vở nhỏ trân quý do đại ca viết trong ngực ra, trải trên mặt đất yên lặng đọc, tóc dài mềm mại vắt xuôi trên vai, rủ xuống mặt đất, Kiều Hồng Ảnh một bên nghịch tóc mình, một bên dùng đầu ngón tay dò chữ trên vở.

Sợi bông thô ráp đóng thành vở không chắc, Kiều Hồng Ảnh đã bảo vệ rất cẩn thận nhưng trang bìa và gáy vẫn bị mài mòn không ít, Kiều Hồng Ảnh đau lòng sờ sờ ba chữ Hán Kiều Hồng Ảnh xinh đẹp đại ca viết trên trang bìa.

Tiêu Diêu xem xong văn thư quân tình, nhàm chán nhìn Kiều Hồng Ảnh bên kia, Kiều Hồng Ảnh đang yên tĩnh cuộn thành một cục vừa gầy vừa nhỏ đọc sách, nhìn đến ngây ngây ngốc ngốc.

Sau đó Tiêu Diêu cảm thấy, tiểu Kiệt nô này cũng không phải là giả bộ đáng yêu, kỳ thật lúc bình thường liền ngốc đột xuất, hẳn là quá ít thấy người lạ, vẫn duy trì sự đơn thuần của Dị tộc nơi cao nguyên thâm sơn Tây Bắc.

“Ờm, người bên trong kia.” Tiêu Diêu gọi Kiều Hồng Ảnh, “Đi kêu binh bếp nấu cơm.”

Kiều Hồng Ảnh ngẩng đầu nhìn qua Tiêu Diêu, “Nhưng binh bếp đều đã theo đại ca đi đánh giặc rồi, mấy ngày này chúng ta sẽ phải ăn cơm nguội.”

Tiêu Diêu nghĩ nghĩ một chút, cũng đúng, xuất chinh nhiều ngày, binh bếp chắc chắn phải đi theo.

Có lý thuộc về có lý, không có lý thuộc về không có lý. Tiêu Diêu kéo tóc Kiều Hồng Ảnh, kéo người đến trước mặt mình, hừ lạnh nói, “Không ai làm vậy ngươi làm a, không phải là ngươi cũng muốn để bản đại nhân ăn cơm nguội với ngươi chứ, Thiên Uy doanh chính là chiêu đãi đôn đốc như vậy sao?”

“Không không không không phải.” Kiều Hồng Ảnh vội vàng lắc đầu, tóc bị kéo đau, ủy khuất xoa đầu chạy ra.

Dằn vặt người là trò Tiêu Diêu làm không biết mệt nhất, Tiêu Diêu đầy mặt sảng khoái nhìn Kiều Hồng Ảnh chạy đi, vê vê hai sợi tóc lưu lại trong tay, khóe miệng câu lên.

“Còn rất nghe lời.”

Kiều Hồng Ảnh bưng thịt dê đông lạnh từ trong hầm băng về, chớp mắt nhìn Tiêu Diêu, “Tiêu đại nhân, cơm vẫn chưa làm xong, ngươi chờ một chút được không a?”

Tiêu Diêu đang nghiêng người nằm trên ghế chủ tọa, một tay chống đầu, một tay cầm một quyển văn thư quân tình khác, không kiên nhẫn liếc Kiều Hồng Ảnh, “Được được được, mau lên.”

Kiều Hồng Ảnh lại ngồi xổm xuống, cầm dao cắt thịt dê thành miếng nhỏ, xoa một tầng muối mỏng, xiên vào khoan sắt, xiên năm sáu chiếc xong treo trên lò than nướng.

Một lát sau, mùi thịt tỏa ra bốn phía.

“Ta đến đây.” Tiêu Diêu nửa người dưới nằm trên ghế chủ tọa, nửa người trên thò ra, nhận từ trong tay Kiều Hồng Ảnh ba xiên thịt dê, để trên lò than nướng.

Ăn ở kinh thành đều là bày thành giả bộ nướng, nào đã từng chiêm ngưỡng nướng như thế này, trở về còn có thể khoe khoang với đám thủ hạ tiểu mật thám một phen.

Kiều Hồng Ảnh ngồi xổm nướng, Tiêu Diêu nằm sấp nướng, trong trướng tràn ngập mùi thịt.

“Tiêu đại nhân, ngươi thêm hơi nhiều muối rồi.”

“Ta ăn mặn, thích thêm.”

“Ăn ngon không a?”

“Cũng tàm tạm, không trị tội ngươi nữa.”

——————

Chân núi Mạc Cách, gió tuyết rít gào trời đông giá rét, mạch núi liền nhau ngâm trong tuyết sương lạnh buốt như ẩn như hiện, ở nơi hoang dã khô nứt, quân đội Thiên Uy đã mai phục ở nơi đây nhiều ngày.

Bên ngoài giáp bạc của Chung Ly Mục phủ một chiếc áo lông cáo màu trắng bạc, ôm kiếm dựa trên một tảng đá lớn phía dưới sơn cốc, hạ mí mắt nghỉ ngơi, thần tình nghiêm túc, lạnh lùng như tượng băng, tuyệt không nhúc nhích, dường như đã ngăn cách với băng tuyết rét thấu xương.

Trên lông mày treo vài hạt tuyết, đầu lông mày có sẹo ngang, cả người có một loại khí tức lạnh lùng không thể lại gần.

Phó tướng bên cạnh truyền đạt mệnh lệnh của Chung Ly Mục:

“Chư vị tướng sĩ vất vả mai phục nhiều ngày, hiện đã âm thầm tiến vào bộ tộc phía sau bắc Tây Duẫn, Tây Duẫn nhiều lần chặn giết đoàn buôn Đại Thừa của ta, khiêu khích Thiên Uy doanh, trận chiến lần này không yêu cầu xâm nhập vào trong đánh tan bọn chúng, du kích biên giới phía bắc là được.”

Tề phó tướng chuyển hướng sang Chung Ly Mục, “Tướng quân, còn mệnh lệnh nào khác không?”

Chung Ly Mục hơi quay đầu, thản nhiên nói, “Hành động theo lời ta, sẽ không có thương vong.”

Một câu nước chảy mây trôi, có thể coi như một lời hứa hẹn điên cuồng nhất mà các tướng sĩ Thiên Uy từng nghe.

Biên ải lâm vào mối họa bị xâm phạm hơn mười năm, có tướng quân nào dám nói như vậy.

Các tướng sĩ Thiên Uy doanh đã đói khổ rét lạnh mai phục nhiều ngày, hận ý trong ngực đối với Tây Duẫn chỉ tăng không giảm, ngày trước Tây Duẫn chính là họa lớn nơi biên giới Tây Bắc, Thiên Uy doanh đổi ba tướng quân đều không bắt được Tây Duẫn, các tướng sĩ gần như sắp quen với chuyện nhiều lần chiến bại, cho đến khi Chung Ly Mục và Vệ Lạc được điều đến Thiên Uy doanh.

Lúc này mọi người mới biết, cái gọi là Chiến Thần, cũng không phải là đơn thương độc mã một mình xâm nhập, một kẻ làm quan cả họ được nhờ, mà là bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý, Chung Ly Mục có loại năng lực làm cho người ta khó mà tin được này.

Lão binh đi theo Chung Ly tướng quân điều đến Tây Bắc nói, hắn dẫn binh đánh trận bảy năm, bách chiến bách thắng.

Tất cả mọi người trầm mặc, chờ lệnh tiến công.

Trên trời xanh có một con chim ưng đen bóng lướt qua, tiếng rít bén nhọn phá vỡ đêm tuyết yên tĩnh, là tiếng ưng kêu của Tây Duẫn.

Chung Ly Mục cầm một cây cung trong tay cung tiễn thủ, đứng dậy cài tên, hai ngón tay kéo mũi tên lông vũ thành hình trăng tròn, boong một tiếng dây cung bạo vang, chim ưng trên trời rít thảm thê lương rơi xuống, Chung Ly Mục thản nhiên quay đầu lại, “Bắt đầu.”

——————

Vệ Lạc dẫn sáu đội binh mã cùng Chung Ly Mục bao vây bộ tộc bắc Tây Duẫn, Tây Duẫn đem phòng thủ toàn bộ đặt ở bộ tộc phía đông gần Thiên Uy doanh nhất, phía bắc phòng thủ trống không, chủ yếu nuôi nhốt dê bò, là nơi tiếp tế cho bộ tộc phía đông, chiến lực chưa đủ.

Không ai nghĩ tới Thiên Uy doanh sẽ tập kích bất ngờ bộ tộc phía bắc trong trong một ngày tiết trời xấu thế này, Tây Duẫn trở tay không kịp, thậm chí không hề có lực chống lại.

Đáng sợ chính là, Thiên Uy quân đội bày ra trận hình trước đó chưa từng có, binh tốt không nhiều nhưng tự động xếp hàng, toàn bộ đội ngũ phòng thủ kiên cố, áp trận tiến vào càn quét binh lính Tây Duẫn đóng giữ bên trong, thế không thể đỡ.

Kỵ binh Tây Duẫn nhanh nhẹn dũng mãnh, lúc đối kháng ở chiến trận Trung Nguyên có thể lấy một địch ba, lúc này đối mặt thế trận một khe hở cũng không có căn bản không thể chống đỡ, thắng bại đã rõ.

Mười lính liên lạc đi xuyên qua hàng ngũ truyền đạt mệnh lệnh, “Chung Ly tướng quân hạ lệnh, mau chóng chia ra sáu đội rút lui, tập hợp với Vệ tướng quân!”

Tướng sĩ Thiên Uy cho tới bây giờ chưa từng giết đến sảng khoái như thế, nhất thời không hãm được, chỉ lát nữa là diệt sạch tộc phía bắc, hiện giờ lại lui binh là chuyện gì xảy ra?

Mệnh lệnh của Chung Ly Mục ở Thiên Uy doanh tuyệt đối quyền uy, tướng sĩ Thiên Uy nghiêm trận lui binh, không chút hỗn loạn.

Chung Ly Mục nhảy lên chiến mã bờm đen giáp bạc, nắm dây cương, tay cầm kiếm Trường Ca nhỏ máu, lạnh lùng nhìn lại chiến kỳ Tây Duẫn.

Đây chỉ là mới bắt đầu.

Chung Ly Mục vung dây cương, nhanh chóng rời đi.

Tây Duẫn Vương, hưởng thụ đau đớn bị từng bước xâm chiếm đi, xem như là vì dã tâm đại giới của ngươi.

Đợi đến lúc Chung Ly Mục đến nơi tập hợp, Vệ Lạc đã chợp mắt được một trận, ngồi dưới đất tựa trên người chiến mã đang nhai cỏ khô, ôm Mộ Quang, ngủ đến trên mặt in ra dấu.

Chung Ly Mục phủi phủi tuyết trên người, đem mũi kiếm lạnh buốt dán lên mặt Vệ Lạc.

“Dán mẹ nó má ơi là thằng oắt nào.” Vệ Lạc bị lạnh tỉnh, giương mắt trông thấy Chung Ly Mục trở về, chà chà tay chà chà mặt, “Rốt cuộc ngươi đã trở về, ta sắp đông thành băng rồi.”

Chung Ly Mục không trả lời, lạnh nhạt hỏi, “Thế nào?”

Vệ Lạc cười hắc hắc, “Đương nhiên tốt, chiến lợi phẩm trộm được phong phú. Cuộc chiến này đánh cho ngon, khiến bọn chúng không yên được, ha ha ha, ta biết ngươi am hiểu loại chiến thuật *con cóc nằm sấp trên mu bàn chân, không cắn người này.”

(con cóc nằm sấp trên mu bàn chân: con cóc xấu xí nhưng không cắn người, nó leo lên lên chân người, tuy rằng sẽ không gây thương tổn nhưng sẽ khiến người ta luôn cảm giác nó sẽ cắn)

“Hừ.” Chung Ly Mục lau sạch vết máu đóng thành băng trên lưỡi kiếm, thu kiếm, khẽ nói, “Sẽ là một trận khổ chiến. Vẫn còn xa lắm.”

Vệ Lạc vỗ vỗ con ngựa trắng lười biếng nằm sấp sau lưng, “Huynh đệ, đi thôi đi thôi, về nhà tìm tiểu muội bé nhỏ đi.”

Ngựa trắng cảm thấy rất thích thú, phun cái mũi phát ra tiếng phì phì, chậm rì rì đứng dậy, Vệ Lạc bám chặt yên ngựa trở mình bước lên.

Chung Ly Mục cũng lên ngựa, kêu phó tướng đi thông báo tất cả chuẩn bị quay về doanh.

Trên đường núi, hai người song song mà đi.

Chung Ly Mục từ trước tới nay chưa từng thấy mở miệng trước, “Ngươi với tiểu tử Tiêu gia kia là từ bao giờ?”

Vệ Lạc ngượng ngùng nở nụ cười, “Rất nhiều năm, hình như đã sáu năm rồi.”

Chung Ly Mục hừ một tiếng, “Sáu năm, hắn mới bao nhiêu tuổi.”

Ý lời nói là, ngay cả tiểu hài tử cũng không tha, ngươi thật cầm thú.

“Chậc, ai bảo lỡ theo đuổi được rồi chứ, một tiểu mật thám trong veo như nước mỗi ngày lén lút đi theo, có một ngày ta đang xem thư đệ đệ ta gửi cho ta, hắn liền từ trên xà nhà rớt xuống, làm vỡ bàn của ta.” Vệ Lạc cười lộ ra hai chiếc răng hổ, “Lúc ấy ta đã nghĩ a, ngốc như con chó con sao làm được mật thám, chẳng phải ngày nào đó sẽ bị bắt làm thịt hay sao.”

Vệ Lạc một khi bắt đầu liền không dừng được, “Diêu nhi lúc còn nhỏ thích chơi đùa, làm mật thám chắc cũng vì thấy thú vị nên mới đi. Sau đó thỉnh thoảng ta lại dạy hắn võ công mấy thứ gì đó, ài, không nghĩ tới, dạy đồ đệ liền đói chết sư phụ, đã sắp đánh không lại hắn rồi.”

Chung Ly Mục không có tâm tư nghe Vệ Lạc lải nhải, nghĩ đến tiểu hài tử mềm mềm vang đinh đang trong trướng, tại sao lại không gặp được hắn sớm vài năm, có thể khiến hắn chịu ít đi mấy năm đau khổ ở Kiệt tộc.

Vệ Lạc đầy mặt ti tiện cười áp tới, “A đúng rồi, đã nếm qua tiểu Kiều chưa?”

Chung Ly Mục mắt nhìn thẳng.

“Má ơi ngươi thật sự tới sao?” Vệ Lạc đầy mặt kinh hãi, “Ai u!!! Ngươi thật cặn bã, hài tử đau đến hỏng mất đúng không!”

Chung Ly Mục nhíu mày, “Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn sao.”

Vệ Lạc nghẹn họng, vùi đầu tự kiểm điểm, “Ta quá nhớ Tiểu Diêu Nhi, kìm lòng không được liền dùng lực mạnh... Hơn nữa, hắn là kiểu ta thích nhất thiên hạ, ta vừa nhìn đã muốn khi dễ hắn.”

Chung Ly Mục liếc Vệ Lạc.

Vệ Lạc sờ sờ cằm, “Ta nghĩ… hai người bọn họ ở trong doanh trướng không biết đang làm gì đây, mong là đừng lại đánh tiểu Kiều khóc.”

Chung Ly Mục sờ sờ vòng bạc vẫn luôn giữ trong ngực, nghĩ đến trong trướng còn có đứa nhỏ đáng thương đang chờ mình về, kẹp bụng ngựa tăng nhanh tốc độ.

Trong lòng Vệ Lạc nhớ tới Tiểu Diêu Nhi, buổi sáng hôm đó chưa nói được mấy câu đã vội vàng rời đi, không biết Diêu nhi đã bớt giận chưa, mau về dỗ dỗ.

Hai người cưỡi ngựa đi rất nhanh, gió tuyết đêm bay vào doanh trướng, trong trướng ấm áp dễ chịu, vừa vào cửa, hai tròng mắt Vệ Lạc thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Trên mặt đất đều là xương dê đã gặm hết, Kiều Hồng Ảnh đang ngồi trên chiếc đệm nhỏ lật sách, không biết đang hát khúc nhạc gì, Tiêu Diêu lười biếng khẽ dựa vào ghế chủ tọa, trong miệng ngậm một sợi dây đỏ, đang tết bím tóc cho Kiều Hồng Ảnh.

Chung Ly Mục xoa xoa huyệt Thái Dương.

Vệ Lạc đặc biệt thất bại nhìn qua Chung Ly Mục, “... Ta cảm thấy hình như hai người bọn họ không cần chúng ta.”

Chung Ly Mục ôm lấy Kiều Hồng Ảnh, “Rất đẹp, đừng tháo ra.”

Vệ Lạc: “…... Rốt cuộc ngươi đứng bên nào hả??”