Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư!

Chương 44: Dùng thử một chút



Tiêu Sơ Âm một đầu mờ mịt, nam nhân này làm gì vậy? Nổi máu ghen sao? Làm sao có thể vậy được!

Nhưng hắn đốt thủ cung sa cho mình để làm gì? Cái thứ để nhìn này có thể chứng minh sự trong sạch của nàng sao? Ừm...Hôm nào tìm một người thử xem.

"Vương gia à, cái đó....Không phải là ngài không thể giao hợp chứ?" Lòng ngay thẳng, nhất thời mau miệng, nàng cũng không biết vì sao mình lại có thể nói ra một câu như vậy.

Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ thoáng chốc xanh đen, mây mù bao phủ, một giây sau, môi mỏng nhếch lên theo hình vòng cung, lộ ra nụ cười lạnh lùng, ngẩng đầu đảo mắt một vòng trong phòng, vung tay lên, ống tay áo lướt qua, ngọn nến đột nhiên bị dập tắt.

"Sao vương phi không tự mình nghiệm chứng đi?" Giọng nói mang theo hơi thở ái muội mê hoặc vang lên bên tai Tiêu Sơ Âm.

"Không...không...không cần." Nàng chột dạ cúi đầu, trốn tránh sang trái sang phải nhưng vẫn trốn không thoát khỏi ngực hắn.

Vũ Văn Tư Dạ vươn tay ôm lấy bờ vai nàng, lôi nàng vào ngực mình, môi mỏng mị hoặc lướt qua vầng trán đầy đặn của nàng, khiến nàng khiếp đảm mặt đỏ tim đập liên hồi.

Sự trơn nhẵn do va chạm trên môi làm hắn thò tay lần mò đến vạt áo nàng: "Không tự mình dùng thử một chút, làm sao có thể chứng minh sự thanh bạch cho bổn vương!"

Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như người tìm kiếm trong bóng đêm, một đôi tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng lột bỏ chiếc áo voan mỏng trên vai nàng, nhưng một tiếng "soạt" khe khẽ lại trở thành kíp nổ trong đêm tối, Tiêu Sơ Âm bất giác hừ nhẹ.

"Vương gia..."

Trong bóng tối, đôi môi mềm mại bị che lại, hình dạng đôi môi ấp áp bao trùm lên cánh môi nàng, tuyên bố sự mạnh mẽ và bá đạo của hắn, đầu lưỡi ướt át cạy mở đôi môi vì khẩn trương mà đang khép chặt của nàng, nhẹ nhàng chăm sóc dọc theo hàm răng. Thân thể nàng tựa sát vào ngực hắn, chạm vào làn da căng đầy hừng hực của hắn, trong lòng như bị phỏng, hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo cơ bắp rắn chắc của hắn.

Trong bóng tối, đôi môi hắn khẽ trêu chọc thăm dò giữa môi và răng nàng, từ dịu dàng vuốt ve đến bá đạp cướp đoạt, hai tay hắn từ eo chụp lên chỗ mềm mại trước ngực nàng: "Nữ nhân, thực ra ngươi cũng không đáng ghét như vậy..."

Rốt cuộc là tại sao nam nhân này lại căm ghét nàng như vậy, nàng thật sự không biết, nghe giọng nói trầm thấp trong lúc đó thật hấp dẫn vô hạn, ý đùa giỡn trong lòng nàng lại nổi lên: "Vương gia, thật ra, thân hình ngài cũng không tệ...Chí ít trong những người ta đã thấy thì cũng rất đẹp!"

Thân mình Vũ Văn Tư Dạ cứng đờ, bá đạo cướp đoạt biến thành bất chấp xâm nhập chiếm đoạt, hắn vươn tay bồng nàng lên, sải bước tới giường hẹp bên cạnh, lấn người ép nàng lại, hai tay ngang tàng bạo ngược xé toạc xiêm y của nàng, lộ ra làn da trơn bóng lờ mờ những vùng sáng trắng dưới ánh trăng.

Bụng đang lúc nóng bỏng lại chuyển tới chiếc quần còn chưa tụt xuống trên eo nàng, Trong con ngươi tối như mực của Vũ Văn Tư Dạ lóe lên vài tia sáng, dục vọng mãnh liệt trong mắt bị hắn khắc chế: "Ngươi đã thấy rất nhiều cơ thể của nam nhân sao?"

Tiêu Sơ Âm bị hắn ngăn chặn, giờ đây ngửi thấy hương bị ở chóp mũi nam nhân này lại giống như một thứ thuốc mê thúc giục tình ái, thân mình nàng không được tự nhiên uốn éo một chút, giống như đang đòi hỏi hắn: "Không có...Thiếp thân chỉ cho rằng vương gia ngài...vô cùng...."

Vũ Văn Tư Dạ che đi trên người, ánh trăng chiếu rọi nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt thâm thúy của hắn, đôi môi hắn dời tới vành tai nàng cắn nhẹ: "Ngươi muốn bổn vương tin ngươi thế nào đây? Hả?"

Giọng nói mềm mại say mê trong bóng tối còn hấp dẫn hơn cả cơ thể rất nhiều, nàng trở tay ôm eo căn đầy của hắn: "Vương gia...Ngài...Ừm a!"

Vũ Văn Tư Dạ khẽ cau mày, vẻ mặt cố nén bình tĩnh cuối cùng cũng bị một tiếng rên rỉ này của nàng đập tan, lúc hắn trườn người hôn chiếc gáy trắng ngần của nàng, cơ thể vẫn luôn kiềm chế cũng theo tiếng thở gấp này mà buông thả, du tẩu trên nửa thân thể phía trên đã bị lộ của nàng.