Trọn Đời Không Buông Tay

Quyển 1 - Chương 18



Ngoài cửa sổ ánh sáng tràn đầy màu sắc, mặt trời buổi chiều dần dầnngả bóng trên mặt biển, cuối cùng là màu đen trải dài như sân khấu buông rèm, đem hết thảy đều bao phủ ở trong đó —”

Hứa Liên Trăn suy sụp mà ngồi ở trên ghế, hai tay vô lực ôm mặt.

Rốt cuộc thì đến khi nào cô mới có thể đi ra ngoài? Hoàn cảnh như vậy cô còn phải chịu đựng bao lâu nữa?

Lại qua hồi lâu, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ngày mai là ngày 30, là ngày sinh nhật của cha.

Hứa Liên Trăn bất ngờ đứng lên, bước đi vài bước lại đứng chựng lại.Cô cắn môi do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết định đi xuống lầu gọiđiện thoại cho Hạ Quân.

Hạ Quân gõ cửa, vào văn phòng của Tưởng Chính Nam. Tưởng Chính Namngẩng đầu nói: “Chuyện gì?” Hạ Quân lúc này mới nói: “Hứa tiểu thư nóimuốn đi gặp cha cô ấy.”

Ánh mắt Tưởng Chính Nam dừng ở trên những con số trong tài liệu, saumột lát, mới lạnh nhạt nói: “Cậu đi sắp xếp một chút.” Hạ Quân có chútlo lắng nói: “Chính là —-” với tính tình của Hứa tiểu thư, Hạ Quân nhiều ít cũng hiểu một chút, nên lo lắng có chuyện xảy ra.

Tưởng Chính Nam biết anh muốn nói cái gì, nhưng vẫn là nói: “Đi đi thôi.” Chuyện mà Hạ Quân lo lắng, hắn đương nhiên biết.

Đối với cô hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô là còn thực sự nhẫn nhịn, chính là bởi vì điểm yếu trí mạng của cô còn nằm trong tayhắn. Đó là cha của cô. Mặc kệ cô có nguyện ý cùng hắn hay không, hắn tàn nhẫn mà hưởng thụ hết thảy những gì cô có khả năng cho hắn, chính làthân thể!

Hắn bỗng nhiên hiểu ra, dù sao hắn đã muốn hưởng thụ qua cô, nếu cảmthấy hợp khẩu vị, liền hưởng thụ nhiều hơn đi. Tại sao phải đè nén chính mình. Dù sao chạm cũng đã chạm rồi, một lần cùng một trăm lần đều làchạm. Nghĩ đến đó không được bao lâu, hắn hơn phân nửa cũng liền phiềnchán. Xem ra trong khoảng thời gian này bản thân hắn dường như đã nhẫnnhịn quá phận rồi.

Sau khi ý niệm trong đầu hiện lên, Tưởng Chính Nam nhất thời tự xétlại bản thân và cảm thấy những lời truyền thuyết mà bên ngoài nói hắn“Không từ thủ đoạn, cương quyết vang dội, thậm chí lãnh khốc vô tình”thế nhưng một chút cũng không có sai.

Hắn nới lỏng cà- vạt, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười, tàn nhẫn lại mê người.

Hứa Liên Trăn kỳ thật chỉ nói với Hạ Quân là muốn đi thăm cha, vốnchỉ là hỏi qua mà thôi, cũng không ôm nhiều hy vọng. Chính là sau đó HạQuân nói là có thể. Quả thật trong nháy mắt cô có chút kinh ngạc.

Ngày hôm sau, cô mang theo một cái túi lớn đầy đồ, ở ngoài tường thủy tinh nhìn một đám người xa lạ đều tự tìm đến vị trí tương ứng nhất loạt ngồi xuống. Chính là nhiều người như vậy, vẫn không có cha của cô—–

Cô thất hồn lạc phách nhìn chiếc ghế dựa rỗng tuếch trước mặt mình.Thì ra lần trước những lời mà baba nói với cô đều là sự thật, ông thựcsự không gặp cô nữa.

Cô liền như vậy lã chã – chực khóc ngơ ngác mà ngồi. Ngay cả ngườibên ngoài cũng cảm thấy kinh ngạc, đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Mãi cho đến khi quản giáo thông báo đã hết giờ, cô mới phản xạ cóđiều kiện ôm cái túi lớn của chính mình, một tay lau khô nước mắt lặnglẽ chảy xuống, mờ mịt mà đi ra. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu rọi, chínhlà trời đất bao la, tựa hồ trống trơn hiu quạnh chỉ còn có một mình cômà thôi.

Hạ Quân tựa vào cánh cửa lớn chỗ lối ra, thấy cô gọi: “Hứa tiểu thư.” Chỉ thấy Hứa Liên Trăn giống như không có nghe đến, sắc mặt như ngườimộng du, thất hồn lạc phách ngồi vào xe.

Hạ Quân kỳ thật thông qua nhân viên trạm giam đã biết được cha côkhông chịu gặp cô, không khỏi cụp mắt xuống, không đành lòng nhìn vẻ biai đau đớn trên mặt cô. Trầm ngâm một lát, Hạ Quân đi đến một bên, lấyđiện thoại trong túi ra: “Khương chủ quản, chào anh. Tôi là Hạ Quân củaThịnh Thế.”

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm khách khí: “Hạ tiên sinh, xin chào.”

Nói mấy câu lúc sau, Hạ Quân cúp máy, đi đến bên cạnh xe, gõ cửa xe:“Hứa tiểu thư.” Lái xe thực thức thời mà hạ kính cửa xe xuống, Hứa LiênTrăn ngơ ngác ngẩng đầu, từ góc độ của Hạ Quân có thể nhìn thấy đôi mắtđỏ hoe của cô.

“Hứa tiểu thư, mời đến bên này.” Dứt lời, Hạ Quân kéo cửa xe ra.

Trong ngục giam, người quản giáo có bộ mặt lãnh đạm kia đối với HạQuân rất là khách khí, dẫn bọn họ tới một gian phòng họp. Mỉm cười chỉvào một mảnh sân thể dục ngoài cửa sổ, nói: “Đây là nơi hóng gió của các phạm nhân. Cán bộ cấp trên đã phân phó, phạm nhân số 11091 ngày hôm nay được ra hóng gió trước.”

Thân người Hứa Liên Trăn nhẹ nhàng run lên, 11091 không phải là sốhiệu của cha cô sao? Không thể tưởng tượng được Hạ Quân cư nhiên có thểthần thông quảng đại như thế.

Đang trong trạng thái suy nghĩ mông lung, chỉ nghe người nọ nói:“Nhìn coi, ông ấy đã đi ra.” Hứa Liên Trăn chăm chú nhìn kỹ, quả nhiênlà cha cô Hứa Mưu Khôn. Cách xa như vậy, chỉ nhìn thấy bên sườn. Tính là xa như vậy, cô vẫn là cảm thấy nghẹn ngào muốn khóc.

Ánh mắt cô cũng không chớp mà nhìn thân ảnh của cha, cũng không cólưu ý đến Hạ Quân và mọi người đã nhẹ nhàng mà lui đi ra ngoài.

Trong đầu yên lặng nói: “Baba, sinh nhật vui vẻ!”

Từ khi cô bắt đầu học trung học, hàng năm sinh nhật cha cô, đều là cô tự mình đi đến cửa hàng bánh ngọt chọn mua. Ở bên ngoài ăn cơm xong trở về, cô luôn bưng bánh kem mà nói với cha “Sinh nhật vui vẻ!” Chính làhiện giờ — Hứa Liên Trăn cúi đầu liếc mắt nhìn một cái chiếc bánh kemnhỏ trong tay, khóe mắt đều là chua xót.

Tuy rằng biết ấn theo quy định thì chiếc bánh kem này không có cáchnào đưa vào cho cha được, chính là cô vẫn cứ mua, là hương vị cà phê màcha cô thích nhất.

Cách đó không xa, cha cô duỗi người vươn vai, lại ngửa đầu nhìn nhìnmặt trời —— nước mắt của Hứa Liên Trăn cuối cùng không kìm được nữa, tựa như hạt châu mà ngã nhào xuống.

Cũng không biết ở cửa sổ đứng bao lâu, cuối cùng mãi cho đến khi thân ảnh cha biến mất ở phía sau cửa ——— Hứa Liên Trăn tham luyến ở trongphòng đứng hồi lâu.

Khi vào trong xe, tâm tình Liên Trăn mới tù từ hồi phục, hướng Hạ Quân nói: “Hạ tiên sinh, cám ơn anh.”

Hạ Quân nhìn dòng xe cộ phía trước, thản nhiên nói: “Hứa tiểu thư,không cần khách khí như vậy đâu. Cô hẳn là biết, tôi chỉ là phụng mệnhlàm việc mà thôi.”

Cô biết, Hạ Quân chẳng qua là nghe lệnh làm việc thôi. Nghe chính làmệnh lệnh của một người mà thôi. Nhưng là trong nháy mắt này cô vẫn làthực cảm tạ Hạ Quân. Nếu không phải có anh, cô biết chính mình hôm naytuyệt đối không có khả năng nhìn thấy cha của mình.

Cũng trong nháy mắt này, cô cũng càng thanh tỉnh mà ý thức được, mỗingày mà cha cô ở trong nhà lao vẫn tuyệt đối là địa ngục, người kia thật sự chỉ cần thổi một hạt bụi. Cô thật sự đắc tội không nổi!

Ngày hôm đó hắn lại phái Hạ Quân tới đón cô. Hứa Liên Trăn nghĩ làchắc lại cùng em gái hắn và Diệp Anh Chương thôi. Cô ở ghế lô đợi hồilâu, Tưởng Chính Nam đẩy cửa mà vào.

Tưởng Chính Nam lười biếng cởi áo vet ra, còn lại là áo sơmi màutrắng, ngồi ở phía đối diện cô. Hứa Liên Trăn nhìn thấy một đôi cúc áongọc bích ở tay áo, đen đen thâm sau như ánh mắt hắn.

Lời nói, chính là rung chuông mà gọi nhân viên tạp vụ, mang danh mụcđồ ăn lên. Kỳ quái hơn là, hắn chỉ gọi suất ăn của hai người.

Như vậy, hôm nay sẽ không phải hôm nay chỉ có cô và hắn hai người sao!

Hứa Liên Trăn kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Tưởng Chính Nam ngắn gọn dứt khoát phân phó nhân viên tạp vụ: “Bitet của tôi 5 phần chín,của cô ấy 7 phần chín.”

Hai người chưa bao giờ cùng dùng cơm như vậy, Hứa Liên Trăn có chútnhư đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy trường hợp như vậythực quá quái dị. Đáy lòng có chút không rõ vì sao hôm nay không có emgái hắn và Diệp Anh Chương.

Hắn vẫn trầm mặc, sắc mặt thản nhiên, tỉnh bơ như không. Hứa LiênTrăn bất tri bất giác cuộn chặt bàn tay. Thời gian hai người ở chung hơn phân nửa là như thế, cả hai đều không có lời nói, im lặng tới cực hạn.

Nhanh chóng, hai phần bitet mà hắn gọi đã mang lên. Men sứ màu trắngtỏa sáng, miếng thịt bò tươi mới nhiều nước, bên cạnh còn được trang trí bởi một đóa hoa tươi, hàm chứa giọt nước mưa, coi như mới từ trên câycắt xuống, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm dìu dịu——

Hứa Liên Trăn bật người đứng lên, che miệng đẩy cửa ra. Hắn coi nhưchưa thấy, vẫn như trước thanh thản mà ăn miếng thịt bò của chính mình.Hồi lâu, vẫn là không thấy cô trở về.

Hắn buông dao nĩa xuống, ánh mắt dừng ở miếng thịt bò bảy phần chíncủa cô, mơ hồ còn có vết tơ máu. Gọi nhân viên phục vụ tới: “Mang đi đi, đổi một miếng thịt bò chín hết.”

Hứa Liên Trăn nhìn người bên trong gương mà cười khổ. Cô hiện tại đãmuốn không thể nhìn được vết máu, mỗi lần gặp phải, dạ dày sẽ bản năngmà phản ứng dữ dội.

Lúc cô quay trở lại, đầu hắn cũng không có nâng lên, như trước đanghưởng thụ bữa tối của chính mình. Hứa Liên Trăn cúi đầu, đột nhiên pháthiện miếng thịt bò trước mặt chính mình có gì đó khang khác, không mộtchút tơ máu nào.

Hứa Liên Trăn giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy hắn tao nhã nâng ly rượulên, nhấp một ngụm, ánh mắt cũng không có dừng ở trên người cô.

Ăn cơm xong, Tưởng Chính Nam đi lấy xe, cô lẳng lặng đứng ở cửa chờhắn. Có một người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, Hứa Liên Trăn bảnnăng lùi ra.

Người nọ có lẽ đã uống rất nhiều rượu, bước chân – loạng choạng túmlấy tay cô, khi nói mùi rượu xộc lên mũi, kẻ khác ngửi thấy chỉ muốnnôn: “Ui, đây không phải Hứa tiểu thư của Thịnh Danh sao? Mặc xinh đẹptao nhã như vậy, ở đây chờ ai thế? Không phải biết hôm nay tôi ở đây,cho nên đứng riêng đây để đợi tôi chứ!”

Thịnh Danh là quán rượu cô làm khi mới ra khỏi tù, là một cái têncũng nổi tiếng ở Lạc Hải. Cô không khỏi ngẩng đầu, phát hiện người uốngsay này cư nhiên chính cái tên Ngô Minh vẫn dây dưa với cô khi cô cònlàm ở Thịnh Danh.

Lúc trước khi cô còn ở Thịnh Danh, ngay từ đầu chỉ là phụ trách chức vụ nhân viên mang menu cho khách gọi món. Hơn nửa tháng sau, lạichuyển thành nhân viên phục vụ. Sau khi làm ở đại sảnh được một tháng,lại bị điều tới phục vụ trong phòng. Chính là ở nơi đó cô quen biết cáitên Ngô Quân này.

Ngay từ đầu hắn đã ám muội, đùa nghịch đồ ăn trước mặt cô, khi cô bóc khăn mặt, cố ý làm như vô tình sờ sờ tay cô. Khi thấy hắn cô thực rấtsợ, nhưng lại không thể làm gì, đành phải mỗi lần mặt không chút thayđổi mà chạy sang một bên trốn đi.

Lần nào đó, Ngô Minh mở tiệc chiêu đãi một nhóm người, bị cô trốnmất, ước chừng cảm thấy quá sượng mặt, thật mất mặt , thẹn quá thànhgiận. Gọi quản lí tới, làm trò trước mặt mọi người chửi ầm lên: “Làm ăncái kiểu gì, ngốc đến mức ngay cả hầu hạ cũng không biết? Khách sạn cácngười tuyển nhân viên như thế nào đó!”

Hồ quản lí chính là người lúc trước chọn cô vào làm việc, tại đây làm đã lâu, cũng biết người họ Ngô này không dễ chọc, vội liên tục chịutội: “Ngô tổng, thất lễ quá, thật không phải. Tôi sẽ cho cô ta đến xinlỗi ngài. Nếu cô ta vẫn cố chấp, như vầy đi, tôi sẽ điều hai em lanh lợi khác lại đây. Ngài xem thế nào?”

Ông chủ phía sau của Thịnh Danh ở Lạc Hải này là ai không ai rõ rànglắm. Ngô Minh cũng là không dám dây dưa nhiều, thấy Hồ quản ký kia đãcười cười nhận lỗi, cho mình mặt mũi, Ngô Minh cũng biết chính mình nênxuống đài thôi.

Ngô Minh hừ lạnh một chút liếc Hứa Liên Trăn nói: “Có biết ông đâycoi trọng cô là phúc khí của cô rồi không? Đừng lên mặt, không biết xấuhổ!” Hứa Liên Trăn cúi đầu, nhìn đôi gày da giá rẻ trên chân mình, cổhọng không phát ra một tiếng.

Sau ngày ấy, cô thấy tên Ngô Minh kia chỉ có thể trốn lại trốn. Hồquản lí cũng biết tình huống của cô, cũng không có khó xử cô, chỉ nói:“Liên Trăn, cô hẳn là hiểu được. Chúng ta là ngành dịch vụ, khó tránhkhỏi sẽ đụng tới một số người khách khó chơi. Như vậy đi, tôi đi chiếucố một chút, về sau khi mà Ngô Minh tới tận lực giúp cô đi đến ghế lôkhác”

Hứa Liên Trăn lúc đó vẫn là không hiểu, vì cái gì là tận lực. Bởi vìphục vụ ghế lô trên lầu ba, có vài người. Chỉ cần Hồ quản lí nói mộtcâu, cô cũng sẽ không phải chạm mặt tên Ngô Minh kia.

Sau cô mới hiểu được, càng những kẻ như tên Ngô Minh kia thì càngkhông biết thế nào là vô sỉ. Hắn không chỉ một . . . mà . . . vài ba lần đích thân bắt cô phục vụ ở ghế lô của hắn. Thậm chí tay chân cũng càngngày càng làm càn. Hồ quản lí tuy rằng ngầm lần nữa che chở cô, nhưngcũng không thể quá phận. Ngô Minh mỗi lần đều hướng anh ta cười nhưkhông cười nói: “Tiểu Hồ, tôi cũng đã nhìn toàn bộ quá trình cậu đi đếnđược vị trí quản lý này. Không dễ dàng a! Cậu hẳn là hiểu được, tình thế này, chuyện gì không nên quản thì đừng có quản.”

Hứa Liên Trăn nghe nhân viên làm việc ở phía dưới từng nói qua, tênNgô Minh này là chủ thầu xây dựng, ở Lạc Hải cũng coi như có chút danhtiếng. Thuộc hạ nuôi rất nhiều người, hơn phân nửa đều không phải ngườilương thiện.

Hứa Liên Trăn biết được như thế, sự tình nhất định khó có thể tốtđược. Sau buổi tiệc lễ đính hôn lớn ở nhà hàng, đưa đơn từ chức cho Hồquản lí. Hồ quản lí cũng hiểu được, khẽ thở dài: “Liên Trăn, cô đến nơiđây cũng được mấy tháng, làm việc luôn luôn chịu khó lại rất đúng mực,tôi vẫn thực xem trọng cô. Cô từ chức như vậy, tôi cũng thấy đáng tiếc.Bất quá — bất quá tôi cũng sẽ không giữ cô lại. Về phần tiền lương ngàymai cô đến thanh toán đi!”

Ở nhà hàng này đã lâu, chứng kiến cũng nhiều chuyện. Anh thật sự cảmthấy Liên Trăn như vậy mà đi, đối với cô có lẽ cũng là chuyện tốt.

Hứa Liên Trăn gật gật đầu, cảm kích nói “Cám ơn”. Hồ quản lí lại gọicô ở lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Liên Trăn, côvẫn nên đừng tìm việc ở những ngành như thế này.” Hứa Liên Trăn”Vâng”một tiếng, sau đó rời đi.