Trọn Đời Bình An

Chương 20



Moon_xinh

Phong Ca

Khóe mắt Mục An giật giật, têntiểu quỷ trước mặt vẫn bày ra một bộ dáng không nghiêm túc, thật đángđánh đòn. Mục An cố nhẫn nại đến lần thứ n, điều chỉnh nét mặt nhìn cậuta: “Ysw cậu là… muốn tôi dạy bổ túc tiếng Trung cho cậu?”

“Cô giáo,cô không phải tốt nghiệp đại học khoa tiếng trung sao? Vì sao tôi nóiđơn giản vậy mà cô nghe cũng không hiểu?” Vẻ mặt Du Khâm xem thường nhìn cô.

Mục An nghiến răng, thật muốn bổ nhào vào tên tiểu bạch kiểmchói mắt kia mà cắn cho cậu ta một phát, lời nói sắc bén châm chích thếsao có thể là của một tiểu quỷ chưa đến 18 tuổi được chứ?

Mục An cười gượng hai tiếng: “Thật ngại quá, chị không thiếu tiền, không-làm-thêm.” Vừa dứt lời đã bị chủ nhiệm không khách khí đánh cho một cái vào gáy,kêu lên một tiếng, Du Khâm đứng cạnh Triệu Chấn Minh không tỏ thái độgì.

Mục An giận mà không dám nói, chỉ trừng mắt nhìn chủ nhiệm, chủnhiệm không buồn để ý mà quay sang cười cười với Triệu Chấn Minh, lạiquay về Mục An, thấp giọng nói: “Đây là cháu trai của chủ tịch hội đồngquản trị trường, cô có phải muốn mất việc luôn không?”

Mục An nhìnkhuôn mặt mẹ kế vạn năm không thay đổi của chủ nhiệm, bĩu môi. Muốn côsợ à? còn kém lắm. Cho dù có đắc tội với ai, cô cũng tuyệt đối tin tưởng cha mẹ cô có năng lực giải quyết thay cô. Có điều, Mục An thực sự không muốn lúc nào cũng dựa vào thân phận đặc thù của Mục Vĩ Hào và ChungViệt, vì thế nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Quay đầuliếc nhìn tên tiểu quỷ đang nhàn nhã ngồi trên sô-pha, dáng vẻ như đangxem kịch vui, đúng là đáng đánh đòn… Mục An lém lỉnh híp mí mắt, quaylại nhìn chủ nhiệm cười tươi: “Được thôi.”

Chủ nhiệm sửng sốt, không ngờ một nha đầu bình thường ngang tàng như vậy mà bây giờ vừa nói câu đầu tiên đã chấp thuận rồi?

Du Khâm nhìn vẻ mặt tính toán của Mục An, khóe môi nhếch cười, xem ra cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán lắm.

Sau khi làm giáo viên của Du Khâm một tháng, Mục An mới ấm ức phát hiện rađây là quyết định không sáng suốt nhất kể từ khi chào đời tới nay, tiểuquỷ này tiếng Trung vận dụng cực kém không nói, vấn đề bất bình thườnghơn là rất hay hỏi Mục An những vấn đề cực kỳ, cực kỳ rõ ràng nảy ratrong đầu mình.

Hôm nay Mục An lại bị hỏi loanh quanh một vòng, chẳng muốn nói gì, chỉ nhìn trời rồi nằm sấp xuống bàn tự cảm thán: tại saomình lại phải nhận công việc khó nhằn này?

Vẻ mặt Du Khâm hồn nhiên: “Cô giáo?”

Mục An nhìn anh, âm thầm lắc đầu: “Tôi nghĩ… Tôi bị ốm rồi.” Nhất định làđầu óc cô có vấn đề, nhất thời hồ đồ tự tìm phiền phức cho mình.

Du Khâm kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn cô: “Khó chịu sao?”

Mục An chỉ gật gật đầu, tiếp tục gục xuống bàn cảm thán.

Du Khâm cái hiểu cái không, anh cũng học theo Mục An, ghé mặt xuống bàn nhìn cô: “Thì ra là đau đầu, muốn uống thuốc không?”

Mục An hừ lạnh hai tiếng, cộng thêm cái liếc mắt không thèm đáp lại anh,tiếp tục úp sấp xuống bàn. Thu hồi tầm mắt đang nhìn bức tranh trêntường, Mục An lại thấy mình quá gần cặp mắt kia. Qua con mắt đen lay láy ấy cô có thể nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của mình, Mục An nhận thấyánh mắt Du Không không bình thường nhưng không bình thường thế nào thìcô không diễn tả được. Chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cô toan đứng dậynói: “Hôm nay đến đây thôi.”

Không ngờ Mục An còn chưa kịp đứngthẳng, Du Khâm đã đứng dậy trước cô, đồng thời với qua cầm bàn tay côbằng lực rất mạnh, dùng sức siết chặt cổ tay cô. Tim Mục An đập rộn lên, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Du Khâm, cậu định làm gì?”

Du Khâmcũng bị hành động đột ngột của mình làm cho hoảng hốt, không biết tạisao lại hành động như vậy, vội vàng buông tay ra: “Xin lỗi! Tôi không cố ý.” Nhìn sắc mặt Mục An trầm xuống, ánh mắt anh ủ rũ.

Mục An khôngmuốn truy đến cùng xem rốt cuộc vừa rồi anh đang suy nghĩ gì, chỉ là một giây đó, Mục An ý thức được sức lực của anh rất lớn, là một người thanh niên đang trong tuổi dậy thì, có lẽ chính cô sau này nên duy trì khoảng cách với anh?

Du Khâm là một người thông minh, mặc dù luôn có mườivạn câu hỏi vì sao nhưng năng lực học nói của anh rất mạnh, dạy chưa đầy hai tháng, thành tích ngữ văn của anh có thể thi được hơn 85 điểm. Vừanhìn thấy phiếu điểm, Du Khâm liền đòi Mục An thưởng, Mục An bị lôi đirất không tình nguyện nói: “Cậu thi tốt là công lao của tôi, người đoạtgiải hẳn là tôi mới đúng!”

“Tôi mặc kệ, cô nhất định phải thưởng cho tôi, về phần thưởng là cái gì thì…” Anh nghĩ nghĩ: “Ngày mai ở bên tôi một ngày nhé?”

“…” Vì sao nghe là lạ?

“Không nói gì là đồng ý rồi, ngày mai tôi ở cổng trường chờ cô.” Du Khâm bá đạo tự mình quyết định.

Mục An đương nhiên chỉ nghĩ tiểu tử này thuận miệng nói thế, không ngờ lạilàm thật, tan học ngày hôm sau còn chưa kịp ra cổng đã thấy bóng DuKhâm. Anh lập tức nhìn thấy Mục An, đứng ở bên đường mỉm cười nhìn cô,Mục An nhìn nụ cười tươi rói ấy thì lại thấy xuất thần.

Du Khâm chậm rãi đến cạnh cô, hai tay vẫn để trong túi, cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Mục An lắc lắc đầu, thu hồi mạch suy nghĩ: “Cậu thực sự đến?”

“Đương nhiên, tôi định dẫn cô đến một nơi rất hay.” Trong mắt Du Khâm lấp lánh tia sáng.

Mục An do dự hỏi: “Đi đâu?”

“Đến lúc đó cô sẽ biết.”

Tới nơi, xuống taxi, Mục An ngẩng đầu nhìn, xa xa truyền đến tiếng thét thê lương chói tai, từng đợt từng đợt, Mục An cảm thấy đau đầu, biết ngaytên tiểu quỷ này sẽ không làm chuyện gì tốt mà. Mục An dứt khoát xoayngười, Du Khâm kiên trì giữ chặt cổ tay cô: “Cô giáo?”

Mục An gãi gãi tóc: “Tôi chợt nhớ ra, lúc ra khỏi nhà tôi quên không tắt vòi nước.”

“…” Tại sao lại mượn cớ? Du Khâm nhíu nhíu mày, “Cô giáo, cô đã nhận lời tôi, không được nuốt lời.”

Mục An đen mặt, tôi nhận lời lúc nào, tự cậu quyết định thì có, tức tốilườm cậu một cái: “Nhưng cậu cũng chưa từng nói sẽ nhảy bungee!!” Cô rất sợ độ cao.

Du Khâm cười trộm: “Cô giáo… Cô sợ độ cao?”

Trước đãnói qua, Mục An thuộc chòm sao sư tử, có bị đánh rơi răng cũng phải cốnuốt lại ngụm máu, rất coi trọng mặt mũi. Cô vuốt vuốt mấy sợi tóc bịgió thổi loạn: “Ờ…không phải, tôi gần đây hay bị tụt huyết áp, phản xạcó điều kiện đều sẽ hét to một tiếng thôi, tiếng kêu mất quá nhiều khílực, hơn nữa lại còn dốc đầu xuống, máu sẽ tràn lên não mất.”

Du Khâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy cô ở bên cạnh tôi là được rồi, tôi nhảy, cô ngồi bên nhìn.” Mục An thấy cậu ta mỉm cười nhìn mình thì da đầu têrần.

Mục An chăm chú nắm chặt lan can nhìn xuống dưới, cảm thấychoáng váng một trận, chân tay run rẩy, lập tức dời mắt đi. Nhìn cácnhân viên buộc dây an toàn cho Du Khâm, Mục An phùng má, quả nhiên cáchnhau ba năm có khác.

Du Khâm quay đầu lại, tóc bị gió thổi làm cho lộn xộn, đôi mắt đen nhánh cong lên như vầng trăng non: “Cô giáo?”

“Gì?” Ghét nhất là vẻ mặt cười cười lương thiện gọi cô là cô giáo, nghe mà toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.

Du Khâm nheo mắt lại, ngoắc ngoắc tay với Mục An, Mục An liếc mắt nhìnngười anh được thắt dây an toàn, chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì?”

Ngaykhi Mục An bị cậu nhìn mà nổi hết da gà, Du Khâm tự nhiên ôm lấy cô, đầu gục trước ngực cô, vẻ mặt vạn phần sợ hãi: “Cô giáo… cao quá đi…”

“…” Mục An im lặng nhìn trời, “Vậy chúng ta đi thôi.”

Du Khâm lại tỏ ra ủy khuất, lắc đầu: “Vé rất mắc.”

Mục An lần thứ hai nhìn trời, cậu ta… hình như coi trọng chút tiền ấy hơncả tính mạng? Mục An thở phào một cái, vỗ vỗ anh, “Cô giáo chỉ cần cậukhỏe mạnh thôi.”

Du Khâm nhướn mày, có chút lúng túng: “Thế nhưng,tôi rất muốn chơi. Tôi cũng sắp mười tám rồi, thanh niên mà nhảy bungeecũng không dám chơi, nói ra mất mặt lắm.”

“…” Mục An lại nhìn trời, cho nên mới nói ghét nhất là tiểu quỷ ấu trĩ.

Du Khâm mở to đôi mắt đen nhánh chớp chớp: “Cô giáo… hay là, cô giúp tôi, chúng ta cùng nhảy?”

Mục An trợn mắt nhìn anh, kiên quyết lắc đầu: “Không được.”

“Cô giáo…”

Hai phút sau, nhân viên công tác nhìn thấy tinh thần bọn họ đã hồi, run rẩy buộc dây an toàn. Mục An vừa khóc hận vừa thương tâm, rõ ràng cô mới 20 tuổi, thế nào đã giàu tình thương của người mẹ như vậy. Nhìn bộ dánglàm nũng của tiểu quỷ kia thì lại mềm lòng, sau liếc thấy vẻ mặt hưngphấn nóng lòng muốn thử kia Mục An cảm thấy cô đã bị lừa rồi.

Haingười bị cột vào nhau rất chặt, Mục An không được tự nhiên hơi giãy ra,mặc dù Du Khâm vẫn chưa đến 18 tuổi nhưng dáng người đã cao hơn 1m8, lúc anh nói chuyện, hương thơm nhàn nhạt đặc trưng của thanh niên phả lêntrán cô: “Cô giáo… đừng sợ.”

Mục An ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mộtánh mắt tràn đầy ôn nhu, anh dùng giọng nói nhỏ chỉ đủ cho hai ngườinghe: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”

Mục An rất muốn trêu chọc anh nhưng tiếnggào thét hỗn loạn trong gió bên tai cô lại biến thành giọng nam trầmthấp, bỗng nhiên làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm. Du Khâm siết chặtlưng cô, thấp giọng nói: “Cô giáo, nhắm mắt nào.”

“3 “

“2 “

“1 “

Mục An cảm thấy tiếng gió gào thét ào ào bên tai, cả người như không phảilà của mình, rơi tự do không rõ phương hướng, anh ấp áp che chắn ở lưngcô, giọng của anh thì thầm bên tai có chút không thực: “Mở mắt ra đi.”

Mục An chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là nét cười trong mắt anh,sau đó là một thế giới bị đảo ngược cùng những luồng sáng không ngừnglướt qua bên người, trong lồng ngực anh, cơ thể hai người cùng laoxuống. Cuối cùng đã tới nơi, trên mặt hồ phẳng lặng, giữa ánh nắng, câyliễu buông rũ từ xa chỉ thấp thoáng bóng xanh, cả thế giới tựa hồ đều an tĩnh, hai người lẳng lặng nhìn đây đó. Tình trạng không trọng lượngtrong phút chốc tan biến, để lại cảm giác thư giãn mệt lử. Cả người MụcAn lâng lâng như đắm chìm trong trạng thái yên bình và buông lỏng.

Du Khâm cười khẽ, nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Cô giáo… còn sợ sao?”

Mục An nhìn gương mặt đang mỉm cười nhất thời không biết nên nói gì.

Du Khâm cụp mắt, ánh nhìn sâu kín quan sát cô, ngón tay nhẹ lướt qua môicô, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu cười: “Cô giáo, chờtôi nhé.”

Mục An không biết anh nói ‘chờ tôi nhé’ là có ý gì, rất nhanh sau đó có nhân viên đi thuyền đưa họ về đất liền.

Buổi tối, Mục An ngủ rất sâu nhưng luôn bị cảnh trong mơ quấy rầy, cả đêm đều nghe thấy anh nói câu kia: “Cô giáo… chờ tôi nhé.”