Trọn Đời Bên Nhau

Chương 42: Khi yêu (3)



Buổi sáng cô dậy muộn, khi đứng trước gương đánh răng thì đã nghe được tiếng nói chuyện của bà nội và Cố Bình Sinh trong phòng khách. Phòng ở đây cách âm rất tốt, dựng thẳng lỗ tai nghe cả nửa ngày cũng không nghe ra nội dung mà hai người đang nói.

Đợi cho đến khi ra ngoài, nhìn thấy anh đứng ở ban công, chống cánh tay lên lan can ngắm nhìn phòng cảnh bên ngoài.

Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng mềm mại cùng một một chiếc quần màu sẫm, ống tay áo được vén lên tận cổ tay. Cô đi qua, vỗ vỗ lên sau lưng anh, nhìn thấy anh xoay người, mới phát hiện anh còn đeo cả Caravat nữa… khó có khi thấy anh nghiêm túc chỉnh chu như vậy.

Cô nheo mắt lại, thưởng thức dáng vẻ bây giờ của anh.

“Anh hôm nay phải đi đến trường à?” Chẳng lẽ đến báo danh sao.

“Đi kết hôn.”Anh nói

“A?” Đồng Ngôn giật mình, “Kết hôn?”

“Hôm nay là ngày làm việc, hơn nữa….” Anh dùng tay chỉnh caravat một chút, thấp giọng nói, “Bà nội em cũng đã đồng ý.”

Đồng Ngôn ngơ ngác, theo ánh mắt của anh nhìn xuống dưới, cuối cùng nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, đầu óc ong ong lên giống như người bị say xe, bỗng nhiên nói mình muốn di tắm rửa một cái, chạy nhanh về phía toilet.

Rõ ràng là một chuyện danh chính ngôn thuận như vậy, lại làm cho cô rối loạn cả một buổi sáng. Chỉ là phải chọn quần áo cũng đã mất chừng một tiếng đồng hồ, phòng ngủ của cô không có chiếc gương nào đủ to, cô chỉ có thể ôm một đống quần áo thay rồi ngắm ở trong toilet, không hài lòng rồi lại cầm đi cầm lại, tiếp tục đổi mấy bộ nữa đến toilet.

Cuối cùng Cố Bình Sinh cũng cảm thấy bật cười, đẩy cửa tiến vào, chọn lấy một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt.

Cô cũng hiểu được chiếc váy này mặc vào nhìn rất đẹp nên đành nhượng bộ mặc bộ đó.

Cho đến khi ngồi ở trong xe taxi, cúi đầu nhìn bộ váy áo trên người, cô bỗng nhiên cảm thấy không ổn, “Có phải màu nhạt quá không? Không trang nghiêm?” Cố Bình Sinh nhìn kỹ cô, “Không phải, đẹp lắm. Cố phu nhân hôm nay rất đẹp.” Cô nở nụ cười, qua một lát lại cảm thấy kỳ quái, “Anh không hồi hộp sao?”

“Hồi hộp, anh cũng hồi hộp…” Anh nở nụ cười, rất nhanh bổ sung một câu, “Thật sự.”

Đồng Ngôn méo miệng, làm ra dáng vẻ không tin.

Cố Bình SInh vươn tay, ý nói cô đưa tay qua, “Đưa tay của em đây.” Đồng Ngôn tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời của anh, đưa tay bỏ vào trong lòng bàn tay của anh.

Sau đó cảm giác được tay của anh nắm lấy bàn tay của cô, lại cảm giác được lòng bàn tay của anh có chút ẩm ướt.

“Hiện tại em tin rồi chứ?” Ngữ khí của anh rất nghiêm túc, bộ dạng rất thật.

Cô gật gật đầu, không có rút tay về, chính là quay đầu, vừa cười rộ lên vừa nhìn ra ngoài cửa xe.

Nơi mà cô đã từng sống 20 năm trời, Đồng Ngôn chưa bao giờ tin răng một người như cô có thể cười vui vẻ thoải mái trong một lúc lâu như vậy, tâm trạng của cô rất tốt có thể giống như một người háo sắc không để ý đến hình tượng như vậy sao? Nhưng đến khi chính mình đứng ở trước chỗ đăng ký hôn nhân ở cục dân chính thì cô mới phát hiện ra mình vẫn còn đang còn cười, rút cuộc cô cũng tin, cô thật sự có thể vui vẻ như vậy, cười nói không ngừng.

Ánh nắng mặt trời đầu hạ, chiếu những tia nắng ấm áp lên khắp mọi nơi.

Có lẽ vì đang trong giờ làm việc, người ở bên trong cũng không tính là đông. Thoạt nhìn có khoảng 11 đôi tới đăng ký, có người ngồi ở trước quầy thu ngân viết giấy tờ, có người cùng nhân viên làm việc tư vấn quá, khi bọn họ vừa bước vào cục dân chính thì gặp một dì rất nhiệt tình, lập tức giúp hai người kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn.

Đồng Ngôn giật mình, theo bản năng nhìn Cố Bình SInh.

Anh vào sau, không thấy được dì nhân viên kia, nhìn cô rồi lại bản thân mình mới hỏi,

“Làm sao vậy?”

“Cô bé, kiểm trước sức khỏe trước khi kết hôn nhất định phải làm.” Dì nhân viên nhìn dáng vẻ không vui của Đồng Ngôn, vẫn rất kiên nhẫn khuyên nhủ, “Cái này rất quan trọng, các cháu còn trẻ tuổi đều không hiểu hết được đâu.”

“Chúng cháu không kiểm tra.” Đồng Ngôn cự tuyệt rất nhanh, “Bước tiếp theo thì phải làm gì nữa?”

“Dì khuyên hai cháu nên làm kiểm tra đi.” Dì đó thật sự vẫn còn tâm với ngành nghề của mình, có ý tốt nhắc nhở, “Tháng trước có một đôi vợ chồng trẻ đến đăng ký kết hôn, không có làm sức khỏe trước khi kết hôn, tháng này cha mẹ cô dâu tới chuẩn bị hôn lễ thì mới biết được cậu kia có vấn đề về đường sinh dục, cô dâu trẻ kia củng rất hối hận, đến mắng chúng tôi là không có trách nhiệm. Nhưng lúc đó kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân đều là tự nguyện, chúng tôi làm gì có biện pháp nào cơ chứ?”

Cô lắc đầu, nắm lấy cánh tay anh rồi kéo anh đi, chỉ đơn giản là đi tìm nơi có chỉ dẫn các bước đăng ký kết hôn.

Dì nhân viên kia thật sự là nhiệt tình, có ý tốt nhưng thân thể của anh như thế nào, cô hiểu rõ nhất. Tuy rằng không biết làm kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân là làm cái gì, cô cũng không muốn để điều đó ảnh hưởng đến tâm tình của ngày hôm nay.

Dì nhân viên kia vẫn ở phía sau họ, giống như còn cùng người khác cảm thán cô không biệt sợ là gì, kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn quan trọng như vậy mà cũng không dám làm. Cô không muốn nghe thêm gì nữa, ngửa đầu nhìn quá các bước chỉ dẫn, phát hiện thật sự rất đơn giản, chỉ cần cùng nhau chụp chung một tấm ảnh, là có thể trực tiếp đến quầy đăng ký. Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Chúng ta đi qua bên kia chụp ảnh đi, sau đó trở về quầy này đăng ký kết hôn.”

Anh ừ một tiếng, nhìn qua là đã biết anh không hề bị ảnh hưởng vì những việc vừa rồi.

Đến khi trả tiền rồi xếp hàng đợi chụp ảnh, Đồng Ngôn mới nhìn một đôi tình nhân phía trước, cười vui vẻ như vậy, còn nói giỡn liên tục với bác thợ chụp hình, lộ ra hàm răng nhỏ trắng… Hai người đối diện nhau cười đùa rất lâu, sau đó lại quay qua sửa sang lại, bày ra giáng vẻ hồi hộp lo lắng nhưng cũng hạnh phúc để chụp chung một bức ảnh.

Đợi cho đến khi nhận được ảnh chụp, bọn họ đi qua bên cạnh người Đồng Ngôn, riêng cô gái còn cười nói ngượng ngùng, nói đã làm lỡ thời gian của mọi người. Đồng Ngôn cũng lắc đầu, “không có gì.”

Đợi cho đôi vừa rồi đi ra thì sẽ đến lượt cô và Cố Bình SInh.

Cô rút cuộc hiểu được sự căng thẳng hồi hộp ban nãy của cô gái kia, đây tuyệt đối là do bác chụp ảnh kia đã tạo áp lực cho cô rồi.

“Người bên phải, cười lên một chút, này cô gái…”Bác thợ chụp ảnh chỉ huy rất nề nếp, “Miệng không cần mở quá lớn… Không được, hiện tại cười trông rất giả dối đó…” Cô hiển nhiên là bị sai bảo đến mờ mịt.

Cầm ảnh chụp trong tay, nhìn phông nền màu đỏ chót, anh cười rất tự nhiên, rất phù hợp.

Nhưng cô thì lại có vẻ mặt rất dọa người… Nói không nên lười, khóc nhiều hơn cười.

“Nhìn ông xã của cháu xem, cười rất tự nhiên mà vui vẻ thế.”

Bác thợ chụp ảnh thừa dịp không có người, còn không quên bình một câu.

Cô vẫn bình tĩnh, lấy kéo trong túi áo ra cắt rời thành từng tấm nhỏ, cắt lấy hai tấm bỏ cẩn thận vào trong ví tiền, mặt khác cắt hai tấm còn lại vuông vắn cầm trong tay, chuẩn bị cho lát nữa dán lên trên giấy chứng nhận kết hôn.

Cố Bình Sinh vẫn im lặng nhìn cô, nhìn cô còn thực sự biết chuẩn bị mọi thứ rất tốt, lúc này anh mới nắm lấy bả vai của cô, “Chờ sau khi em kết thúc kỳ thi, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ.” Cô nhếch miệng, rất bất mãn mà đưa ảnh chụp cho anh, “Có người muốn treo cổ tử tự để đầu thai sớm này, thật là làm cho người ta ghen tị”

“Treo cổ?” Anh lặp lại khẩu hình của cô, lặp lại hai chữ này.

“Giống như những sự kiện trong trò chơi, có thể làm cho game thủ trở thành người chiến thắng đó.”

“Lỗi bug sao?”

“Cũng không phải lỗi bug đâu…”

Vì thế khi hai người còn đang xếp hàng đợi đăng ký kết hôn thì còn thật sự thảo luận về sực khác nhau giữa ngoại quải cùng với lỗi bug.Cho đến khi đến lượt bọn họ,vẫn còn không có được kết luận chính xác, Đồng Ngôn cùng Cố Bình Sinh ngồi xuống, quyết định làm chính sự trước

Cố Bình Sinh nhận bút và giấy, rất nhanh điền thông tin của bản thân. Bên này Đồng Ngôn cũng ngôn cũng đang viết thông tin, không hiểu sao nhịp tim đập rất lớn,viết rất chậm, một chữ rồi lại một chữ, rất nhiều thông tin rất đơn giản, ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ cả nửa ngày mới biết được là nên điền cái gì.

Cô liếc mắt nhìn thấy anh đã viết gần xong, cũng đang nhìn về phía cô.

Cô căng thẳng đến mức ở nơi ký tên lại ghi ngày sinh nhật của chính mình…

Nữ nhân viên đứng tuổi sau quầy đăng ký cũng bật cười mà nói, “Cô gái, cháu đúng là căng thẳng quá rồi, không phải vừa rồi hai người còn nói chuyện về trò chơi à?” Đồng Ngôn ngượng ngùng cười cười, dùng bút xóa đi ngày sinh nhật, vội vàng ký tên.

“Hộ khẩu cùng chứng minh thư.” Nữ nhân viên đứng tuổi kia cười rồi nhận lấy tờ giấy kê khai của hai người.

Cố Bình Sinh đem hộ chiếu cùng với hộ khẩu của bản thân lấy ra, Đồng Ngôn cũng lấy ra chứng minh thư của mình, nữ nhân viên kia đưa tay lật lật một chút, rất kỳ quái hỏi Đồng Ngôn, “Cô gái, đây không có sổ hộ khẩu của cháu.”

Đồng Ngôn giật mình, khó hiểu mà nhìn Cố Bình Sinh.

Cố Bình sinh cũng mang dáng vẻ không hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra.

“Cháu có phải đã đem hộ khẩu đi đâu rồi không?”

Cô giật mình có chút hiểu được, “Giống như khi chuẩn bị thi đại học, cháu đã nộp vào trường đại học…”

“Cháu vẫn còn là sinh viên?” Nữ nhân viên kia ngạc nhiên hỏi.

Tuy rằng sinh viên có thể kết hôn sớm như thế này, nhưng dù sao vẫn là số ít.

“Cho nên cháu phải đến trường lấy lại sổ hộ khẩu nữa sao?” Đồng Ngôn giống như đã hiểu được vấn đề, “Dùng chứng minh thư không được sao?”

“Cơ bản là hai năm nay đã bắt buộc khi đăng ký kết hôn phải có hộ khẩu đính kèm theo.” Nữ nhân viên kia kiên trì giảng giải cho hai người, “Nhưng mấy năm trước có hợp tác với các trường đại học, tương đối phiền phức nên cần trường học chứng thực. Cô gái học đại học ở thành phố này sao?”

“Không phải, cháu học ở Thượng Hải.”

“Vậy muốn kết hôn thì phải làm ở Thượng Hải.”

Khi cuộc nói chuyện chấm dứt, cô phát hiện mình luôn nhìn nữ nhân viên trước mặt kia, Cố Bình Sinh căn bản nhìn không thấy nghe không được, khi đang muốn giải thích với anh, anh đã cầm lấy tay cô, “Từ từ rồi sẽ tốt thôi, giải quyết từng bước một.”

Cô gật gật đầu, nhận lấy mấy giấy tờ trong tay nhân viên.

Khi hai người đến thì còn vui vẻ nhưng bây giờ lại phí công vô ích rồi.

Hai người đứng trước cửa cục dân chính nhìn đường phố đông đúc, cô chán nản đến mức đứng ngẩn ngơ, anh cũng không có cảm xúc gì quá lớn, hỏi cô có muốn về nhà ăn cơm hay không hay là đón bà nội ra ngoài ăn?

Cô thuận miệng ứng phó, qua một lúc mới thử đem vấn đề nói vòng vo trở lại, “Nếu muốn về trường xin xác nhận của nhà trường thì có thể gặp phiền phức hay không?” Bất kể như thế nào, anh cùng mình đều quen biết nhau ở trường học, lại là quan hệ thầy trò. Tuy rằng hiện tại anh đã quyết định đổi nơi ở nơi làm việc, ở lại đây nhận dạy ở một trường đại học khác, nhưng những lời đồn đãi nhảm nhí trong trường học rồi còn thái độ của bạn học trong lớp, bao nhiều đó cũng đã truyền đi khắp học viện. Nếu không có mấy việc đó, cô có thể da mặt dày thêm một chút mà đi xin xác nhận của nhà trường..

“Làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp của em. Đợi cho đến khi em tốt nghiệp xong thì bổ sung thêm mấy thủ tục đó là được rồi.”

Cô gật gật đầu, vươn tay cầm lấy bàn tay của anh, “Về nhà ăn cơm sao?”

Anh ừ một tiếng, kéo lấy tay cô, vẫy vẫy taxi, vẫn nắm chặt tay cô suốt quãng đường về nhà.

Khi hai người về đến nhà thì phát hiện ra trong nhà cũng không còn đồ ăn, quay lại khu vực gần nơi ở mua hai túi nguyên liệu nấu ăn. Cho đến khi trở về nhà, bày ra một bàn nguyên liệu đồ ăn, phong phú đến mức làm cho người ta líu lưỡi, cô có chút ngẩn ngơ, hiển nhiên là không biết ứng phó với bà nội về việc chuẩn bị cơm chiều như thế nào. Cũng may có anh ở đây, có thể giảm bớt đi một số bất ngờ, lấy ra được một vài lý do hoang đường để nói.

Cuối cùng thật sự là ngủ không được, cô bước xuống giường, lặng lẽ đi ra cửa. Trong nhà có hai căn phòng khách cùng một phòng ngủ chính, bởi vì phòng ngủ chính có toilet trong phòng cho nên để cho bà nội nghỉ ngơi, cho nên hai người ngủ ở hai phòng khách liền nhau. Khi cô mở cửa đi vào, Cố Bình Sinh còn tựa vào đầu giường đọc sách, trên khuôn mặt vẫn còn cặp kính mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt anh lúc này rất điển trai, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi ban ngày.

Anh nhìn thấy Đồng Ngôn vào phòng, đem sách đặt xuống bên cạnh, duỗi hai tay về phía cô. Đồng Ngôn nhảy lên giường, cả người chui vào trong lòng anh, nằm yên một lát mới ngửa đầu cười với anh, “Anh còn chưa tắm rửa sao?”

“Không nhận được giấy kết hôn một cách hợp pháp khiến anh cảm thấy mất mát và buồn chán mấy ngày.” Anh nửa đùa nửa thật nói với cô, cúi đầu dán trên mặt cô rồi hỏi, “Trễ như vậy em còn không ngủ được, qua đây làm gì thế?” Anh dán sát vào khuôn mặt của cô, tự nhiên sẽ không nhìn được khẩu hình của cô. Đồng Ngôn lại cùng anh quấn quýt một lát, sau đó mở điều hòa lên rồi mới nhìn đến ánh mắt của anh, “Em sang ngủ cùng anh, anh từ khi nào thì bắt đầu mang kính thế?”

“Có khi cần mang, về sau thì không thể không đeo rồi.” Anh chống khuỷu tay, chống đầu nhìn cô, “Di chứng đầu tiên đó là thị lực sẽ dần dần giảm xuống, nhưng vẫn rất tốt, đeo mắt kính vào thì không có gì đáng ngại cả.”

Đồng Ngôn có dự cảm bất an khi thấy anh nói vậy.

Lúc này chỉ vươn tay, đặt trước khuôn mặt của anh một khoảng cách rất gần, làm mẫu cho anh xem, “Từ khoảng cách này em nhìn không rõ, cận khoảng 5 độ, bình thường đều mang kính sát tròng, nhìn bình thường không phát hiện ra được. Anh biết điểm tốt nhất của người bị cận thị là cái gì không?”

Cố Bình Sinh cười cười, không nói chuyện.

“Chính là khi tháo kính xuống, ra đường có thể nhìn trai đẹp cùng gái xinh ở khắp nơi nơi…” Cô thuận tay tháo cặp kính của anh xuống, “ Có phải anh nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp không, nằm ở trên giường của anh, còn cười với anh nữa?”