Trốn Chạy (Runaway)

Chương 18



“Xin lỗi” – mình quay sang nói với người phụ nữ vẫn đang nắm giữ tay mình nãy giờ – “Tôi cần phải đi ra ngoài gọi điện thoại một chút”.

Mình không thể nói mình cần chạy ra chào hỏi người quen, bởi vì mình không muốn thu hút sự chú ý của Robert Stark vào cô bạn gái tối nay của anh Gabriel. Mình vẫn chưa biết liệu ông ta đã được cảnh báo về chuyện Nikki vẫn còn sống hay chưa? Hay liệu ông ấy đã biết não của cô ta được ghép vào một cơ thể khác hay chưa và mặt mũi người hiến xác đó trông như thế nào.

Để an toàn, thôi thì cứ tìm cách đánh lạc hướng ông ta khỏi Nikki càng xa càng tốt.

Xui cho mình, Robert Stark vẫn chưa hề có ý định buông tha cho mình.

“Ta tin là cuộc điện thoại đó có thể chờ” – ông ta choàng tay qua vai và xoay mình lại, làm mình mất luôn dấu anh Gabriel và Nikki – “Có mấy người ta muốn cô gặp. Đây là ông bà Bill và Elen, hai cổ đông lớn của tập đoàn Stark. Ta đoán cô cũng biết”.

Cứ như vậy, mình đi tới đi lui lịch sự chào hỏi hết cặp vợ chồng già này đến cặp vợ chồng già khác… ai nấy kim cương đeo đầy mình… và sợi dây đeo tay màu đen bằng nhung gắn hình phượng hoàng lửa bằng vàng.

Mình không phải chuyên gia về mấy loài chim thần thoại này. Nhưng với cái cách phóng ra lửa như thế kia, chẳng phải nó được gọi là phượng hoàng s

Tất cả những người Robert Stark kéo mình đi chào hỏi trong phòng tối nay đều có một con phượng hoàng, không ở cổ tay thì sẽ là ở túi xách. Thật bí hiểm!

Lúc nãy vào cửa mình nào có thấy người ta tặng quà gì cho khách đâu. Hay là người ta quên mình nhỉ? Biết đâu chừng Christopher đã đoán sai. Dự án Phượng Hoàng đó thực chất chỉ là một dự án từ thiện và các cổ đông của Stark là những nhà tài trợ.

Họ tỏ ra rất quý mến và quan tâm mình, ai cũng sốt sắng hỏi thăm xem mình thế nào, có khoẻ không… Mẹ chẳng vẫn luôn dạy mình cần phải đối xử tốt với người già đấy sao? Mình không thể bỏ đi, mặc dù giờ mình chỉ muốn chạy thật anh ra khỏi chỗ này. Mình muốn hỏi anh Gabriel có suy nghĩ hay không mà dắt Nikki theo tới đây như thế.

Cô ta định sẽ làm um lên một trận, đối chất với Robert Stark về những gì đã xảy ra? Không biết chừng ông ta sẽ sai người lôi cổ cô ta ra ngoài trước cả khi cô ta kịp làm gì ý chứ. Hơn nữa dù có nói thì cũng chẳng có ai tin lời cô ta đâu.

Ơn Chúa, cuối cùng Robert Stark cũng đã chịu thả cho mình đi sau khi đã hài lòng với bữa tiệc chào hỏi nho nhỏ vừa rồi của mình. Ông ta liếc vào cái đồng hồ bạch kim trên tay rồi quay sang nhắc nhở mình: “Thôi, ta nghĩ cô cần phải đi chuẩn bị cho buổi trình diễn tối nay rồi nhỉ”.

Tí quên, mình vẫn còn một việc phải làm. Một việc lớn!

Mới thế mà đã 8h30 rồi.

“Vâng, xin chào” – mình lịch sự cúi chào mọi người – “Rất vui được gặp gỡ các bạn của ngài”

“Các cổ đông chứ” – ông ta sửa lại – “Đừng bao giờ nhầm lẫn giữa công việc và tình bạn, Nikki ạ. Đó là điều cô không bao giờ có thể phân biệt được, đúng không?”.

Mình giương mắt ngó ông ta trân trối. Ông ta đang đùa mình đấy à? Ông ta thực sự nghĩ mình là Nikki sao? Mình muốn nói tới Nikki thực sự ý? Ông ta quên hết mọi chuyện rồi chă

“Xin lỗi” – mình dè dặt nói – “Tôi không phải là Nikki. Ông là người rõ nhất điều đó mà. Ông thừa biết tôi là Emerson Watts”.

Ông đã giết chết tôi, mình rất muốn nói thêm vào. Ông đã giết tôi và ghép não của tôi vào cơ thể của Nikki Howard, chỉ vì cô ta tống tiền ông. Nikki thực sự hiện đang có mặt trong phòng này, ông có biết không? Cô ta hoàn toàn có thể đứng ra làm chứng chỉ tội ông. Có cần tôi đi gọi cho ta tới đây không?

Bụng thì nghĩ vậy nhưng mồm mình không làm sao thốt thêm được lời nào nữa sau câu Ông thừa biết tôi là Emerson Watts. Ông ta không nói không rằng, lẳng lặng kéo tay áo xuống che đồng hồ, sau đó nhìn qua vai mình nở nụ cười rất tươi.

“A, Gabriel” – ôngta hồ hợi gọi người đang đứng sau lưng mình – “Rất vui được gặp cậu. Cảm ơn đã tới. Tôi đặc biệt nóng lòng chờ đợi buổi trình diễn đêm nay của cậu đấy. Ồ, cô gái xinh đẹp đi cùng cậu đây là ai thế?”.

Mình từ từ quay người lại nhìn, toàn thân run lẩy bẩy, không dám tin vào điều đang xảy ra. Robert Stark, Robert Stark, người đã huỷ hoại cuộc đời mình, đang chuẩn bị nói chuyện với Nikki Howard – Nikki Howard thực sự – người mà ông ta đã cho người đi thủ tiêu.

Và không hề ý thức được điều đó.

Càng đến gần càng thấy Nikki hôm nay xinh đến thế nào. Trông cô ấy như một nàng công chúa đáng yêu vừa bước ra từ trong truyện cổ tích ý.

Những lọn tóc màu hạt dẻ được uốn xoăn nhẹ rất hợp với khuôn mặt mới của Nikki. Cách cô ấy trang điểm tối nay cũng không có gì để chê trách. Thích nhất là màu mắt và màu son! Hoàn hảo!

Nhưng quan trọng nhất vẫn là sự tự tin và niềm kiêu hãnh trong từng dáng đi và cử chỉ khiến cho Nikki trong HOT hơn bao giờ hết!!!

Giờ mình đã hiểu tại sao các chàng trai – kể cả các chàng đã có bạn gái – luôn bị cô ta hút hồn đến như vậy. Rõ ràng khuôn mặt và vóc dáng bên ngoài chỉ là một phần trong số đó.

“Xin chào” – Nikki chìa tay ra trước mặt Robert Stark nhưng không phải ở tư thế để bắt tay mà là để hôn lên đó – “Cứ gọi tôi là Diana Prince”.

Hả? Diana Prince? Diana Prince á? Sao nghe cái tên này quen quen…

Ôi chúa ơi.

Diana Prince… chẳng phải là nhân vật siêu nữ anh hùng Wonder Woman đó sao?

Má ơi, Nikki Howard tự đặt tên mình theo Wonder Woman mới ghê chứ!!!

“Rất vui được gặp cô, cô Prince” – Robert Stark nâng bàn tay của Nikki lên và lịch sự hôn lên đó – “Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ? Tôi thấy cô quen quen”.

“Ôi” – Nikki cười bẽn lẽn – “Tôi cũng nghĩ ông sẽ nhớ ra đã từng gặp tôi rồi”.

“Tất nhiên” – Robert Stark mỉm cười đáp lại – “Gabriel, như đã nói… chúc cậu biểu diễn thành công. Cô Prince… Cô Howard… chúc hai cô một buổi tối tốt lành”.

Nói rồi ông ta quay lại trò chuyện với những người khách đang đứng đợi ở giữa phòng.

Đợi cho ông ta đi khuất hẳn mình mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Chúa ơi” – mình rít lên – “Hai người. Có biết vừa làm tôi suýt chết ngất ở đây không? Nikki – à không, Diana – cô đang làm gì ở đây thế?

“À” – Nikki nheo mắt nhìn theo bóng lão Robert Stark – “Tôi chỉ muốn nhìn mặt lão ta một lần cuối. Trước khi lão ta bị nhốt đằng sau song sắt”.

“Anh đã cố ngăn không cho cô ấy tới” – anh Gabriel phân trần, giờ mới thấy hoá ra anh ấy cũng đang giận giữ không kém gì mình – “Nhưng cô ấy nhất quyết không chịu. Anh nghĩ tai anh sắp thủng ra đến nơi vì cái trò la hét làm mình làm mẩy của cô ấy rồi”.

Ôi không… có gì đó không bình thường trong lời nói của anh Gabriel… Sao mình cứ thấy lý do của sự phẫn nộ này không phải vì anh ấy ghét Nikki. Mà ngược lại thì đúng hơn.

Nikki lờ anh Gabriel đi như chưa có chuyện gì xảy ra, thản nhiên quay sang nói với mình: “Làm ơn nói với anh chàng mặc áo khoác da bạn của cô hãy nghĩ ra cách gì đó để tống khứ tên cáo già cặn bã kia vào tù đi. Lời nói của chúng ta thôi không đủ đâu”.

“Cũng có đấy” – mình nói – “Nhưng mới chỉ là giả thuyết thôi” – mình muốn kể rõ cho Nikki nghe về cái giả thuyết điên khùng của Christopher – “Nhưng cậu ấy vẫn chưa có bằng chứng…” – mình quay đầu khi nhìn ra phía cửa phòng khiêu vũ – “Hoặc có thể là đã có”.

Nikki và anh Gabriel thấy thế cũng ngoái đầu nhìn theo.

“Gì?” – Nikki chán nản nói – “Có gì đâu. Mấy người già đang ra về thôi mà. Họ lúc nào chẳng thế. Hơn 8 giờ rồi còn gì. Có khi đã quá giấc của họ rồi cũng nên”.

“Không phải tất cả” – mình lẩm bẩm – “Chỉ có những người già mình vừa gặp khi nãy mà thôi. Các cổ đông lớn của Stark. Họ đi đâu thế không biết? Sao không thấy ai lấy áo khoác?”.

Mình nhanh chóng đuổi theo nhóm người đó.

“Kìa, Nikki” – cũng may anh Gabriel đủ tỉnh táo để không gọi mình bằng cái tên thật, Emm Watts – “Em đi đâu thế?”.

“Em sẽ quay lại ngay” – mình vẫy tay nói. Thật không dễ gì để chạy trên cái đôi giầy cao lênh khênh như thế này.

Lúc mình đuổi theo ra tới đại sảnh, đám cổ đông già kia đã không cánh mà bay. Tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một ai. Ngoại trừ… cái cầu thang trải thảm nhung đang được canh gác cẩn thận bởi một tay vệ sĩ của Stark.

“Xin lỗi” – mình tiến lại gần – “Anh có thấy ngài Robert Stark đi qua đây

“Có, thưa cô” – anh ta nói – “Ngài ấy đang ở trên gác”.

“Tuyệt” – mình điệu đàng khẽ giơ tay hất tóc ra sau, lòng thầm cầu mong anh ta sẽ không cưỡng lại được sự quyến rũ đó và nghe theo mọi sai khiến của mình – “Anh có thể cho em lên trên đó gặp ngày ấy một phút được không? Em là Nikki Howard. Em cần bàn với ngài ấy chút chuyện về buổi trình diễn đêm nay. Chỉ mất vài phút thôi”.

“Tôi biết cô là ai, cô Howard” – tay vệ sỹ lịch sự mỉm cười – “Nhưng đáng tiếc, tôi không thể để cô lên đó được. Chỉ những người có phận sự mới được lên”.

Anh ta vừa nói dứt lời thì cái bà (mình quên béng mất tên rồi) lúc nãy cứ nắm tay mình khư khư, vội vã chạy qua.

“Ôi, sao lại gặp cô ở đây thế này?” – bà ta đon dả cười với mình.

“Chào bà” – mình mỉm cười chào lại.

Sau đó bà quay sang nói với tên vệ sĩ: “Xin lỗi tôi đến muộn. Tôi vừa có việc đột xuất”.

Gớm, đi toa-lét thì cứ nói toẹt ra cho rồi, bày đặt có việc đột xuất.

Và rồi bà ấy có một hành động rất kì quặc: Giơ bàn tay đang đeo sợi dây nhung màu đen có móc hình con chim phượng hoàng lên.

Tay vệ sỹ thấy vậy lập tức nghiêng đầu trả lời: “Tất nhiên rồi, thưa bà”.

Và anh ta đứng dẹp sang một bên kính cẩn chìa tay mời bà ta đi lên trên gác.

Giờ thì mình càng nóng lòng muốn lên trên kia và tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng những chiếc vòng tay đó là ám hiệu của bọn họ.

Mình quay người lại chạy một mạch về phòng khiêu vũ tìm anh Gabriel và Nikki.

“Có chuyện gì thế?” – anh Gabriel sốt sắng hỏi.

“Có chuyện gì đó đang xảy ra trên cầu thang kia” – mình nói – “Chúng ta cần phải lên trên đó”.

“Emm” – anh Gabriel rút điện thoại ra xem giờ – “Chúng ta sẽ phải có mặt trên sân khấu, chuẩn bị cho show Thiên thần của Stark, sẽ được truyền hình trực tiếp trên cả nước… trong hai giờ tới”.

“Brandon đâu rồi?” – mình đảo mắt quanh phòng tìm Brandon. Kia rồi, anh ta đang nhảy waltz với ai đó trông rất giống chị Rebecca. Không phải chứ???

Và đúng là chị Rebecca thật!

“Chị biết nói sao bây giờ?” – chị ấy ngẩng đầu lên khỏi vai Brandon sau khi bị mình vỗ cho một cái vào vai – “Cậu ấy khen chị quyến rũ. Mà em quan tâm làm cái gì? Em cũng có thích cậu ấy đâu?”.

“Em có nói gì đâu” – mình nhún vai – “Em chỉ muốn mượn anh ta độ một phút thôi”.

“Nhanh lên đấy” – chị Rebecca cảnh cáo – “Và tốt hơn hết em đừng có suy nghĩ lại về món tài sản 300 triệu đôla của cậu ấy. Chính em đã để tuột tay khỏi nó, em yêu ạ. Đừng có mà quay sang trách chị vì đi nhặt lại đồ thừa của em”.

Mình biết chị ấy đang nói về tiền của Brandon. Lâu nay Rebecca vẫn luôn động viên mình hãy tìm cách chiếm lấy nó, kể cả nếu có phải đính hôn với Brandon. Xem ra giờ thấy mình không ham hố nữa nên chị ta nghĩ sẽ có thể thế chỗ mình.

“Anh ta hoàn toàn là của chị” – mình trấn an chị ta. Mình thà lấy một người không xu dính túi như Christopher còn hơn là một gã công tử nhà giàu như Bradon.

Ước gì Christopher cũng hiểu được điều đó.

“Tốt” – chị ta nói – “Brandon, Nikki đang ở đây. Cô ấy muốn hỏi anh chuyện gì đó”.

Brandon hoảng hồn xua tay: “Ối không, dừng có Nikki chứ. Cô ta là một con khốn!” – và rồi khi nhìn thấy người đó là mình thì anh ta lập tức nhoẻn miệng cười rõ tươi – “À Nikki này ý hả… OK… Chào em. Em đã thử món tôm đó chưa?”.

“Chúa ơi” – mình ngao ngán túm lấy tay Brandon và kéo anh ra ra khỏi Rebecca để không ai có thể nghe thấy bọn mình nói chuyện – “Brandon, tôi cần anh giúp tôi lên trên gác. Bố anh đang có một cuộc họp kín trên đó và tôi muốn biết đó là cuộc họp gì. Nhưng tôi không muốn ông ta biết là tôi có mặt ở đó. Có cách nào giúp tôi lên đó mà không phải đi qua cầu thang chính không? Bố anh cho người gác ở đó và anh ta không chịu cho tôi lên”.

“Tất nhiên” – Brandon gật đầu – “Theo lối cầu thang của người hầu, ở cửa sau. Lối này”.

Anh ta vòng tay qua vai mình, hộ tống mình qua phòng khiêu vũ, theo lối cửa sau đi ra vườn. Chắc chắn ai nhìn thấy bọn mình lúc này cũng sẽ nghĩ là bọn mình rời khỏi đây để tìm chỗ nào đó kín đáo hơn. Bọn mình đi xuyên qua khu vườn rộng lớn sau nhà, qua một con đường mòn dẫn vào trong bếp. Mấy đầu bếp đang bận rộn nấu bếp cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn bọn mình đầy ngạc nhiên.

“Ơ này” – Brandon chỉ vào món tôm tẩm pho-mát đang bày trên đĩa – “Sao tôi không thấy món này trên kia thế?” – nói rồi anh ta nhanh tay lấy một miếng đút lọt vào mồm.

Kế đó bọn mình rời khỏi bếp đi lên cái cầu thang khá hẹp lòng vòng hình xoắn ốc.

“Thấy chưa?” – Brandon nói – “Đây chính là cầu thang của người hầu nhà anh. Anh thường xuyên xuống đây chơi lúc nhỏ. Anh giả vờ mình là trẻ mồ côi đang ngồi đợi một cặp vợ chồng tốt bụng nào đó tới nhận nuôi và đưa anh thoát khỏi cái nơi kinh khủng này. Ha!”.

Nghe cái chữ ha! Của anh ta sao mà cay đắng thế không biết.

“Cảm ơn anh, Brandon” – mình nói – “Anh có thể nói với anh Gabriel v Nikki rằng tôi sẽ quay lại ngay khi có thể được không? Và rằng nếu không thấy tôi quay lại… thì họ hãy gọi ngay cho cảnh sát!”.

“Được thôi” – Brandon ngẩn mặt ra nghĩ một lúc rồi hỏi – “Ơ mà cái người tóc nâu ngoài đó là Nikki đấy à?”.

“Chính xác”.

“Trông cũng hấp dẫn đấy chứ!” – Brandon trầm trồ thán phục – “Nhưng em biết ai mới là người quyến rũ nhất không? Chị quản lý của em!”.

“Vâng” – mình ậm ừ cho qua chuyện – “Brandon, tôi phải đi đã đây”.

“OK. Nhớ báo cho anh nếu em biết được điều gì có thể… em biết đấy… tống lão già Robert đó vào nhà đá. Anh căm thù lão ý!”.

“Yên tâm” – mình gật đầu nhận lời với Brandon.

Sau đó mình vội vã đi lên phía cầu thang…

Trong khi bản thân vẫn chưa biết sẽ phát hiện ra được điều gì ở trên đó.

Vừa lên tới nơi, mình tí ngất khi đụng phải một cô giúp việc đang lúi húi bê một thùng vỏ chai sâm-panh trên tay.

“Ôi chúa ơi!” – người đó giật mình hét lên – “Tôi có thể giúp gì cho cô?”.

Không hiểu cô ấy có nhận ra mình hay không nữa. Không thể để cô ấy lôi mình tới chỗ bảo vệ được.

“Cháu… cháu nghĩ cháu rẽ sai chỗ rồi” – mình lập bập nói. Mình nghiệm ra rồi, bất cứ khi nào có chuyện khônghay xảy ra, cứ giả đò làm một siêu mẫu tóc vàng hoe ngốc nghếch là xong hết. mọi người đã quá quen với hình ảnh đó của đám người mẫu tụi mình rồi. Một số người thậm chí còn thấy như thế là dễ thương nữa cơ.

Nhất là với những phụ nữ lớn tuổi, trong họ luôn có sẵn tình mẫu tử đầy lòng vị tha

Có thể mấy cái trò nay không hiệu quả với mẹ mình nhưng với những người khác thì lúc nào cũng hiệu nghiệm.

“Cháu… cháu đang tìm… phòng vệ sinh” – mình vẫn tiếp tục giả đò lắp bắp.

“Ồ” – người giúp việc mỉm cười hiền hậu với mình – “Qua hai cánh cửa nữa là tới, cô bé ạ”.

“Ra vậy, cháu xin lỗi” – mình khúc khích cười – “Cháu ngốc thật. Cháu còn đang tự hỏi không hiểu cái cầu thang này dẫn đi đâu. Cám ơn cô rất nhiều”.

“Không có gì?” – cô ấy cười rất tươi với mình.

Thấy chưa, thành công rồi! Cảm ơn Chúa!

Mình cúi đầu chào cô ý rồi tiến về phía sảnh. Không giống như những gì đang diễn ra dưới nhà, trên này mọi thứ đều rất yên ả và thanh bình. Sàn nhà trảu thảm xám xịt, khung tranh được treo dọc tường. Mình đợi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của cô giúp việc khi nãy ở chỗ cầu thang nữa rồi mới đi tiếp.

Đột nhiên, mình nghe thấy có tiếng người vọng ra từ một căn phòng cách nơi mình đang đứng không xa. Mình nhón chân đi thật khẽ về phía đó. Ơn Chúa, sàn nhà có trải thảm chứ không chắc mình phải tháo giầy ra mất.

Mình nghiêng người dí sát tai vào cánh cửa cố gắng nghe xem họ đnag nói gì trong đó. Tiếng một phụ nữ. Nghe khá êm tai.

Nhưng mình chịu, không thể nghe ra người đó đang nói gì.

Phải làm sao bây giờ? Mở cửa và đi vào trong? Ai mà biết được đằng sau cánh cửa này là cái gì? Ngộ nhỡ mình làm gián đoạn một buổi họp cổ đông của Stark Enterpreses thì sao? Tất cả mọi người sẽ quay ra và nhìn chằm chằm vào mình…

Robert Stark – chắc chắn đang có mặt trong đó – sẽ sai người tới cho mình một phát đạn vào giữa trá

Hoặc tệ hơn… họ sẽ lôi mình đi xềnh xệch trước hàng chục con mắt chứng kiến. Mình sẽ chết vì xấu hổ mất! Thà bị bắn chết còn hơn là phải chịu nhục như thế. Nói chung cách nào thì cuối cùng mình cũng chết.

Nhưng… nếu đây không phải là một buổi họp cổ đông thông thường thì sao? Nếu họ đang thảo luận về Dự án Phượng Hoàng mà Christopher đang nói tới thì sao? Mình có trách nhiệm và nghĩa vụ phải vào trong đó và tìm hiểu. Cậu ấy đã tin tưởng mình như thế cơ mà. Mối quan hệ của mình và Christopher hoàn toàn phụ thuộc vào chuyện này.

Mình chỉ cần nhẹ nhàng vặn núm cửa và ghé mắt nhìn vào trong xem có chuyện gì đang xảy ra thôi. Cố lên, mình phải làm cho bằng được!

Tim mình đập thình thịch liên hồi. Mình chợt nhận ra mình đang hành động giống y như mấy cô nữ nhân vật chính trong đống tiểu thuyết lãnh mạn của Frida – những người mà mình từng liệt vào dạng “quá ngu, không nên sống làm gì trên đời”. Việc lẻn vào căn phòng kia chính là một hành động ngu xuẩn, mình biết. Bất cứ ai định làm điều đó cũng đều bị coi là ngu ngốc hết. Nếu mình là người đang theo dõi chuyện này trên vô tuyến, mình sẽ hét lên rằng: “Hãy quay về nhà đi!”.

“Xin lỗi?”.

Mình nhảy dựng lên quay người ra đằng sau… và thở phào nhẹ nhõm khi thấy người nói câu xin lỗi vừa rồi là cô giúp việc mình gặp khi nãy chỗ cầu thang. Trên tay cô ấy là một khay toàn ly sâm-panh đã được rót đầy.

“Phiền cô cho tôi qua một chút” – cô ấy ngượng ngùng nói, sau khi nhận ra mình.

“Vâng, tất nhiên rồi” – mình tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, giơ tay mở cửa ra cho cô ấy. Dù gì cô ấy cũng chẳng còn tay để mà mở cửa.

Và thản nhiên đi theo cô ấy vào trong phòng.