Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 8: Gặp lại



Cố Hạ nhìn thấy haingười càng chạy càng gần, ánh mắt dán trên người Triển Thiểu Huy,lúc Triển Thiểu Huy đi qua cô thì ánh mắt chỉ nhàn nhạt liếc nhìncô, không thèm đếm xỉa tới, nhưng Cố Hạ rõ ràng cảm thấy ánh mắtkia không hề hiền lành gì, làm cho toàn thân cô run sợ.

Vài người đi lướt quaCố Hạ, đi về phía cửa chính của công ty, Cố Hạ sững người đứngnguyên tại chỗ, giám đốc Dương xoay người kí tên rồi đem văn kiện cầnphê duyệt đưa cho cô, gọi cô một tiếng, Cố Hạ mới lấy lại tinh thần.

Tổng giám dương trừngmắt nhìn cô, sau đó lại , thư kí Liễu cười nói: “Thế nào? Nhìn ngẩnngười như vậy, Triển thiếu và tổng giám đốc Trâu đều rất đẹp trai nhỉ!”

“Vâng” Cố Hạ thuậnmiệng đáp, cô chả có tâm trạng mà ngắm trai đẹp, lúc này chỉ biếtmột chuyện, cái tên Triển Thiểu Huy thích áp bức nhân viên kia, luôncó thái độ bất mãn với công việc của mình chính là bạn của tổnggiám đốc Trâu.

“Chắc là lần đầu tiêncô nhìn thấy nhỉ, mắt nhìn thẳng thế kia, ở công ty phải chú ý mộtchút.” Thư kí Liễu nhắc nhở, sau đó cô ta không nói gì nữa, ngồi lạivị trí của mình, bắt đầu bận rộn làm việc.

Cố Hạ rơi lệ tronglòng, tính tình của các nhà tư bản đều giống nhau, quan hệ TriểnThiểu Huy cùng với tổng giám đốc Trâu của Khải Hoành không hề đơngiản, lát nữa chắc sẽ tùy tiện nói với tổng giám đốc Trâu vài câunhư “Nhân viên của cậu lúc làm việc…”, “Cố Hạ kia…”

Tóm lại, Cố Hạ đừngnghĩ sẽ tiếp tục làm việc tại Khải Hoành được nữa.

Lần trước bị nhốttrong thang máy, Triển Thiểu Huy nói cô dùng thời gian tăng ca đi hẹn hò,lãng phí điện của công ty thủy điện; hôm nay lại nói giờ làm việc côđi ra ngoài dạo chơi lung tung, Cố Hạ càng nghĩ càng thấy sợ, nhớtới hôm nay Triển Thiểu Huy hỏi cô làm ở bộ phận nào thì cảm thấysự việc càng hỏng bét. Cô rời khỏi tầng lầu này, bước châm vô cùngnặng nề, toàn thân không còn chút sức lực, nói cho cùng thì kinhnghiệm từng trải của cô trong xã hội quá nhỏ, tuy cô không biết thânphận của Triển Thiểu Huy, nhưng cũng có thể thận trọng từ ăn nóiđến việc làm trước một nhà tư bản, ở đây không phải là trường học,không thể tùy tiện nói đùa, pha trò được, nếu không sẽ phải trả mộtcái giá rất thảm.

Cố Hạ trở lại vịtrí của mình, tâm trạng uể oải, cũng không còn tinh thần làm việc,đến lúc tan ca, các đồng nghiệp lần lượt ra về, Cố Hạ vẫn còn ngồiở vị trí của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hệ thống của côngty trên màn hình, trưởng phòng Lưu ra về muộn, nhìn thấy Cố Hạ vẫncòn ngồi ở vị trí của mình thì hòi: “Cố Hạ, sao còn chưa về?”

Cố Hạ miễn cưỡngcười cười, “Còn một số việc chưa xong, làm xong sẽ về ngay.”

“Làm việc phải nóiđến hiệu suất, Khải Hoành không khuyến khích nhân viên tăng ca.” Trưởngphòng Lưu nói rồi sau đó ra khỏi cửa, thuận tay tắt đèn văn phòng đi,chỉ để lại một vài bóng đèn nhỏ ở chỗ người còn tăng ca.

Cố Hạ đóng máy tính,đứng lên dọn đồ vào túi xách, trong lòng rất buồn bực, lấy điệnthoại ra nhắn tin cho Quý Phi Dương: “Quý sư huynh, em không thể qua đượcthời gian thử việc rồi.”

Đầu bên kia rất nhanhgọi điện tới, giọng nói mang theo sóng điện của Quý Phi Dương truyềntới, hỏi: “Cố Hạ, làm sao vậy? Công việc có vấn đề gì sao?”

“Nói lời không nênnói, có thể sẽ bị đuổi nhanh thôi.” Giọng nói của Cố Hạ hoàn toànkhông còn sức sống như bình thường.

Quý Phi Dương nghe thấytâm tình của cô mười phần không tốt nên nói: “Nói gì vậy? Cố Hạ, emvẫn còn ở trong công ty sao, anh đang chuẩn bị đi ăn cơm, có hẹn vớiTriệu Cổ, lần trước đã gặp rời, cậu ta còn hỏi anh sao dạo nàykhông thấy em dâu, nếu không thì em cùng tời ăn đi.”

Cố Hạ cũng không muốnvề nhà, lúc này cũng muốn tìm người trò chuyện, lên tiếng hỏi địađiểm, mang theo túi xách đi đến nhà hàng.

Đây là một nhà hànggia đình thức ăn bốn phương, món ăn sở trường là cá sốt, cá sốtthật ra là món ăn rất bình thường, chẳng qua khác biệt chính là ítai có thể tạo nên một hương vị tươi mới như vậy, cách làm theo kiểumiền bắc, nước sốt sánh hồng, hương thơm tỏa ra bốn phía, tiếng tămnhư thế nên giá tất nhiên cũng không thấp. Cách trang trí của quán ăncó điểm phỏng theo phong cách dân gian, các phòng riêng không quá xahoa, dùng bình phong mang màu sắc cổ xưa ngăn cách thành một gianphòng, có thể nghe thấy vài người đang uống rượu cười đùa ở cáchvách, bàn gỗ ghế gỗ, kết hợp lại tạo nên một hương vị dân gian náonhiệt, tuy nội thất không phải quá xa hoa nhưng mỗi ngày đều đôngkhách, tiếng người huyên náo.

Cố Hạ tìm được gianphòng của Quý Phi Dương, trên chiếc bàn gỗ thật to không bày đồ ăn màlại bày một đống giấy tờ, Quý Phi Dương đang vội vàng cúi người thudọn, nhìn thấy Cố Hạ đến nên gọi: “Em đến rồi sao, gọi món trước đi,toàn bộ giấy tờ của anh lộn xộn hết rồi, cứ thu dọn lại trước,đợi tí nữa Triệu Cổ đến.”

Cố Hạ không có tâmtrạng gọi món, ngồi xuống ghế, Quý Phi Dương đang cẩn thận kiểm tralại số giấy tờ lộn xộn kia, ngẩng đầu hỏi: “Hồi nãy nghe em nói đãnói sai điều gì, có khả năng sẽ bị sa thải, nghiêm trọng vậy sao?”

Cố Hạ ngồi trên ghếlấy tay chống cằm, “Quý sư huynh, anh có biết có một ông chủ tên làTriển Thiểu Huy không?”

Quý Phi Dương dừngđộng tác thu dọn giấy tờ trên tay lại, nhìn cô hỏi: “Em đắc tội vớianh ta?”

“Anh ta không hài lòngvới thái độ làm việc của em, lần trước tăng ca về nhà tương đốitrễ, gặp anh ta trong thang máy, anh ta nói tăng ca muộn như vậy làmlãng phí điện của công ty thủy điện; hôm nay em ra ngoài đưa văn kiện,thật sự quá nóng nên đưa xong em mua một chai nước, lại mua thêm một lykem, đến khi đứng ở trạm chờ taxi thì gặp anh ta, anh ta nói trong giờlàm việc mà em ra ngoài dạo chơi lung tung, em liền cãi lại anh ta haicâu, nói không có nhận tiền lương của anh ta.” Cố Hạ oán thán mìnhkhông được may.

Quý Phi Dương nói:“Trước mặt ông chủ không thể quá tùy tiện.”

“Hôm nay bên ngoài nóngkhông chịu được nên em mới muốn ăn thứ gì đó mát mát, thật sự emrất chân thành làm việc, các đồng nghiệp khác cũng nói em làm cáinày, làm cái kia, rõ ràng không phải việc của em cũng ném cho em nhưngem đều chăm chỉ cần cù làm việc.” Cố Hạ sụp hàng mi xuống, ánh mắttràn ngập sầu lo, “Em sợ anh ta nhắc tới với tổng giám đốc Trâu, nóibậy bạ vài câu, tổng giám đốc Trâu nhất định sẽ cho rằng em không cótinh thần cầu tiến trong công ty, hiện tại em vẫn còn thử việc, ôngchủ muốn đuổi người cũng không cần lí do.”

Quý Phi Dương cườicười: “Xét về mặt công việc, lãnh đạo trực tiếp của em không tráchmắng gì em, Triển Thiểu Huy cũng không thể tùy tiện đuổi việc em.Theo lời em kể thì anh ta là một ông chủ lớn nên sẽ không nhỏ mọn nhưvậy, bám chặt không tha cho một nhân viên nhỏ như em.”

“Thật vậy sao?” Cố Hạcảm thấy anh chỉ đang an ủi mình.

Quý Phi Dương ngồixuống ghế, “Một ông chủ phải quan tâm đến rất nhiều việc, anh ta nàocó thời gian mà nghĩ đến em?”

“Cũng đúng” Cố Hạnửa tin nửa ngờ.

“Không có gì xảy rathì em cũng đừng quá sầu lo, sau này làm việc chú ý một chút,người mới không được làm việc không nên làm, thái độ làm việc cũngrất quan trọng, dù sao khi đi làm biết cách sống một chút sẽ khôngbị thiệt thòi. Còn nữa khi tiếp xúc với lãnh đạo thì em phải tỏ ralà một người biết điều, cố gắng nói ít một chút.” Quý Phi Dươngkhiêm tốn cười nói, “Nếu thật sự bị đuổi thì anh sẽ giúp em để ýmột công việc khác. Yên tâm đi, sẽ không cùng đường đâu.”

Quý Phi Dương lại anủi cô thêm vài câu, tâm trạng buồn bực của Cố Hạ thoải mái không ít,nghĩ đến Triển Thiểu Huy cũng sẽ không nhàm chán như vậy, chắc khôngphải sẽ làm cho cô thất nghiệp đâu. Lát sau Triệu Cổ cũng tới, nhìnthấy những giấy tờ bay tán loạn trên bàn, kinh ngạc nói: “Không phảinói đi ăn cơm sao? Cậu cho là đang họp hử!”

Quý Phi Dương lắc đầu,“Trợ kí mới tới sắp xếp sai toàn bộ rồi, lúc này đã tan ca, mọingười đều về hết, tôi muốn xem lại thêm một lần nữa, không còn cáchnào, ngày mai cần gấp.”

“Nhiều như vậy, chẳngphải cậu sẽ bận làm rất lâu sao?” Triểu Cổ hỏi.

“Từ từ cũng xongthôi.” Quý Phi Dương chuyển đồ trên bàn sang một chiếc ghế khác, gọingười bán tới gọi món ăn.

Quán ăn ngày càng náonhiệt, trong không khí thoang thoảng hương vị thức ăn, Triệu Cổ làngười khôi hài, thỉnh thoảng nói vài câu chọc cười, tâm trạng Cố Hạcũng tốt lên, vứt phiền não ra sau đầu.

Nhà hàng này cũngkhông có vị trí thuận lợi, các món ăn cũng rất đơn giản, không bàybiện sang trọng đẹp mắt như các nhà hàng lớn khác nhưng hương vị lạirất độc đáo. Vào khoảng bảy tám giờ sẽ không còn chỗ ngồi, cácgian phòng cũng truyền ra tiếng người, trong gian phòng điệnthoại của Quý Phi Dương vang lên, Triệu Cổ cùng Cố Hạ im lặng để choanh thuận tiện tiếp điện thoại.

Cú điện thoại này làvề chuyện công việc, sau khi cúp điện thoại, Quý Phi Dương nói vớiTriệu Cổ: “Sáng mai có việc, hôm nay chúng ta đừng uống rượu, cậuxem, tôi còn một đống việc cần làm, có phần văn kiện còn làm sai,phải làm lại lần nữa, đêm nay không biết phải bận đến mấy giờ đây.”

Triệu Cố nhìn đốngđồ bên cạnh chiếc ghế nói: “Người trợ lí kia của cậu làm việc quácẩu thả, còn bắt cậu phải kiểm tra lại, hiện tại tôi cũng không cóviệc gì làm, có cần hỗ trợ không?”

“Nếu như chỉ là sắpxếp lại tư liệu thì em đây cũng có thể giúp đỡ.” Cố Hạ cầm đũanói, lại thêm một câu: “Dù sao em cũng không có việc gì làm.”

“Cầu còn không đượcnữa là.” Quý Phi Dương cười nói. Toàn bộ tư liệu trên tay anh đềuloạn cả lên, đều là các tư liệu báo cáo, người ngoài nhìn thấycũng không sao, sáng mai anh cần dùng gấp, vô cùng biết ơn sự nhiệttình hỗ trợ của bọn họ.

Bởi vì có việc cầnlàm nên mọi người ăn cơm cũng nhanh hơn, sau khi ăn no thì gọi bồi bàntới dọn sạch bàn, Triệu Cổ lớn giọng, trong phòng đều văng vẳnggiọng nói của anh: “Cố Hạ, em chỉ cần nhìn số trang là được rồi…”

“Cố Hạ, toàn bộ sấpkia để sang bên kia!”

...

Ba người cùng làm tấtnhiên nhanh hơn rất nhiều so với một người làm, có thể cùng làm việcchung với Quý Phi Dương, Cố Hạ không hề cảm thấy như đang làm việc màgiống như đang vui đùa. Thỉnh thoảng Quý Phi Dương sẽ nở nụ cười đẹpmê hồn ra với cô, trái tim Cố Hạ đập loạn xạ, nghĩ nếu có nhiều cơhội như vậy hơn thì tốt rồi.

Khách đến ăn cơm cũngra về, ba người cũng sắp xếp lại tư liệu gần xong, lúc Quý Phi Dươngđi vào toilet thì điện thoại của Triệu Cổ vang lên, nhìn thấy số điệnthoại thì vội vàng chạy ra ngoài nghe, Cố Hạ thấy anh ta như tên ăntrộm mà chạy sang phòng kế bên thì nhịn không được cười ra tiếng,tiếp tục kiểm tra lại tư liệu.

Cửa chỉ mở một nửa,có người ở phòng bên cạnh đi ra, lúc đi ngang qua cửa thì hai ngườinhìn nhau, ngược lại Cố Hạ ngây người – Triển Thiểu Huy cũng đến đâyăn cơm.

Thật ra thì TriểnThiểu Huy đang cố gắng nhìn thoáng qua người trong gian phòng kia, khôngthể không nói thế giới này thật nhỏ, lão Tam chính là một tên hay ănhàng, nghe nói anh đến Khải Hoành thì ồn ào muốn ăn cá sốt, mọingười đến ăn cơm ở phòng bên cạnh. Bình phong không cách âm, phòngcách vách lại rất ồn ào, anh nghe thấy có người gọi “Cố Hạ…CốHạ…”, không biết có phải là Cố Hạ mà anh biết hay không, lúc đitoilet đi ngang qua cửa thì thuận tiện nhìn lướt qua, không ngờ lạichính là cô gái này.

Cố Hạ vội vàng nặnra một nụ cười, “Triển thiếu, thật trùng hợp, thật trùng hợp!”

Ánh mắt Triển ThiểuHuy lơ đãng nhìn qua những thứ trên bàn ăn, cuối cùng rơi trên tranggiấy Cố Hạ đang cầm trên tay, giọng nói hơi lạnh lùng, “Công việc củamình không chịu cố gắng nhiều, ngược lại đi giúp người khác thìtích cực như vậy!”