Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 7: Đi nhờ xe



Công việc vẫn tiếptục, mỗi ngày Cố Hạ đều bận rộn chuyển các báo cáo trong ngày, tuyđều làm cùng một tòa nhà nhưng mà cô vẫn chưa gặp được Quý Phi Dươngtrong thang máy, có đôi khi cô thật sự hoài nghi anh có làm việc trongtòa nhà này hay không, hoặc là có phải đã đi công tác rồi không.Thỉnh thoảng Cố Hạ lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoạicủa Quý Phi Dương, nghĩ nửa ngày cũng không tìm được lí do thích hợpđể gọi cho anh, cô cũng gửi cho anh một vài tin nhắn khôi hài, nhưngkết quả lại như cục đá chìm vào vũng bùn, không hề nổi lên chútnào.

Tháng tám là thời điểmnóng nhất trong năm, tại thời điểm đó, ánh nắng nóng như đổ lửa hắtvào hai bên đường, mặt đường xi măng phản xạ nhiệt nóng như thiêu đốt,dường như bùng lên từng đợt từng đợt khói. Không khí cũng không cólấy một cơn gió, mặt ngoài bằng kim loại của xe hơi như lửa dưới đáynồi, không cần nghi ngờ gì, lúc này mà đặt một trái trứng gà lênthì vài phút sau là có thể ăn trứng gà trần nước sôi. Cố Hạ ngẩngđầu nhìn thoáng qua ánh nắng như thiêu đốt, bất đắc dĩ thở dài một hơi,từ trong túi lấy ra một cái ô che nắng, ra khỏi chỗ mát, tiếp tụchành tẩu giang hồ dưới trời nắng.

Lương cao cũng không dễlấy như vậy, trưởng phòng Lưu đưa cho cô hai chuyển hai văn kiện đến haicông ty, trời nóng như vậy mà Cố Hạ phải rời khỏi văn phòng mát mẻ.Địa chỉ của công ty thứ nhất rất dễ tìm, xe taxi trực tiếp đậu ngaytòa nhà của công ty, còn địa chỉ của công ty thứ hai quả thật làmcho Cố Hạ phát điên, trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, xuống taxi, CốHạ cầm địa chỉ tìm nửa tiếng mới ra, lưng áo sơ mi đều đẫm mồ hôi.Đối phương cầm văn kiện lên, nói tiếng cảm ơn mà ngay cả một ly nướccũng không mời Cố Hạ uống, cũng không nói được một câu khách khínào mời cô nghỉ ngơi đã xấu xa đuổi người.

Cố Hạ ra khỏi công tycủa bọn họ, cái ô che nắng nho nhỏ không có tác dụng gì, ở đây phảiđi thật xa mới đón được xe, cô nóng đến khô cả cổ họng, cố gắng đinép vào mái hiên của các tòa nhà. Cái khu cũ kĩ này, thời điểmnóng bức như thế mà chẳng có quán nước nào mở cửa, Cố Hạ đi thậtxa mới tìm được một cử hàng nhỏ, mua một chai nước khoáng, lập tứcmở nắp chai ra uống ừng ực.

Đi hơn hai mươi phút, CốHạ đi ra một con đường tương đối lớn, đi về phía trước một đoạn nữachính là chỗ đón taxi, cô nhìnthấy bên cạnh có một quầy bán kem thì vội vàng chạy vào, gió lạnhthổi vào người, sảng khoái vô cùng, Cố Hạ chạy đến quầy hàng, “Chotôi một ly kem vị ô mai.”

Ngồi ở trong tiệm, nhìnnhìn ra ánh sáng trắng bên ngoài, Cố Hạ nghĩ thầm trong lòng, thậtsự chỉ nghỉ một lát, không ngờ trưởng phòng Lưu lại gọi điện thoạiđến: “Cố Hạ, đưa đồ đến chưa?”

Điện thoại của sếp,Cố Hạ lập tức run lên: “Vừa mới đến ạ.”

“Mau trở về đi, còncó việc.” Trưởng phòng Lưu nói xong thì cúp máy.

Không tình nguyện cũngkhông còn cách nào khác, Cố Hạ cầm lấy ly kem lớn chậm rãi ra khỏicửa hàng, đứng ở chỗ đón taxi, mặt đường phản xạ ánh mặt trời,sáng loáng đến chóng mặt. Đứng trong trạm chờ xe, xe taxi ít hơn sovới bình thường, Cố Hạ vừa đứng chờ xe, vừa nhóp nhém ly kem, mồhôi trên trán rơi lã tã.

Một chiếc xe riêng màutrắng dừng lại bên cạnh cô, Cố Hạ nóng đến choáng váng, cũng khôngcò tâm trạng nhìn. Không ngờ người trong xe lại hói: “Cô Cố.”

Cửa sổ xe hạ xuốngmột khe hở nhỏ, Cố Hạ nghiêng đầu ra nhìn một lúc lâu, một ngườiđàn ông đẹp trai, chẳng qua là mình quả thật không biết, cô dùng ngóntay chỉ vào mình, nghi hoặc hỏi: “Anh đang gọi tôi?”

“Đúng vậy.” Người đànông cũng không tệ kia nói, “Triển thiếu bảo cô lên xe, chúng tôi đưa côđi một đoạn.”

Triển thiếu? Cố Hạthầm nhớ lại những bạn học của mình, mắt đảo qua một vòng trênchiếc xe hơi màu trắng, tuy rằng cô không nhận ra là loại xe nào nhưngnhìn những đường cao hoàn mĩ kia thì biết ngay là xe nước ngoài, côđột nhiên nhớ tới người bị nhốt cùng cô trong thang máy kia, lúc nàocũng mang theo vệ sĩ – Triển đại thiếu gia. Nghĩ vậy, Cố Hạ vộivàng cách xa vài bước, lần trước nói đưa cô về cũng không để cô lênxe, cô là một người nghèo, làm sao có thể ngồi lên một chiếc xe tốtnhư vậy, Cố Hạ khinh bỉ nói: “Không cần, tôi tự gọi xe.”

Anh chàng đẹp trai trẻtuổi kia chính là trợ lý của Triển Thiểu Huy, lộ ra một nụ cườinhạt, “Thời tiết quá nóng, chỉ sợ cô đợi lâu thôi. Cô Cố, chúng tôicũng đến tòa nhà trung tâm, vừa vặn tiện đường.”

Giọng nói của trợ líđẹp trai không những ấm áp mà thái độ cũng tốt, anh ta nói xong thìchủ động xuống xe, mở cửa trước ra ý bảo Cố Hạ vào xe.

Cố Hạ không nhúc nhích,anh chàng đẹp trai kia đứng trước cửa, mỉm cười, “Cô Cố, nóng nhưvậy, đừng để mất thời gian.”

Trai đẹp đã khiêm tốnlịch sự như vậy, Cố Hạ làm sao có thể để cho đối phương phơi mặttrước trời nắng nóng, lịch sự nói: “Vậy thật sự cảm ơn anh.”

Trai đẹp vô cùng kháchsáo, “Cô hẳn là nên cảm ơn Triển thiếu.”

Cố Hạ bước vào trongxe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu lại nhìn Triển Thiểu Huythản nhiên ngồi phía sau, trên tay đang cầm một văn kiện xem. Cô quayđầu lại nói lời cảm ơn với anh, lái xe cô cũng đã từng gặp, chính làngười vệ sĩ kia, hình như tên là cái gì A Đông, trên tay Cố Hạ còncầm một ly kem, bên trong xe mười phần lạnh lẽo, cái nóng nhất thờitan đi phân nửa.

Cửa sổ đóng chặt, ôtô vững vàng chạy trên đường quốc lộ, Triển Thiểu Huy ngồi sau dời mắtkhỏi tập văn kiện trên tay, nhìn lướt qua cô nói: “Trong giờ làm mà côchạy đi dạo phố, ăn uống sao?”

Cố Hạ rất không vuikhi nghe anh nói mình phải đi làm thế nào, quả nhiên các nhà tư bảnđều có tư tưởng bóc lột nhân viên, không để cho người khác rảnh rỗimột khắc nào, cô quay đầu lại nói: “Tôi ra ngoài làm việc mà trờilại nóng như vậy nên mới mua gì đó ăn!”

“Làm việc xong cũngkhông mau chóng trở về, công ty phát tiền lương cho cô không phải để côcó thời gian đi dạo.” Triển Thiểu Huy thản nhiên nói.

Cố Hạ cảm thấy sóngnão của mình đã bị Triển Thiểu Huy bức căng lên, lúc anh ta ngồi trongxe vẫn không quên xem văn kiện, đó là chuyện của anh ta, dù sao anhcũng kiếm tiền cho mình, không buông tha cho mình cũng chẳng buông thacho người khác. Cố Hạ lười nói cho Triển Thiểu Huy biết mình có baonhiêu vất vả, trời nóng như vậy chảy bao nhiêu là mồ hôi, nói: “Anh thíchnghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao anh cũng không phảilà ông chủ của tôi, tôi cũng không nhận lương của anh. Tôi rất cảm ơnanh đã cho đi nhờ một đoạn, nếu như anh không vui thì có thể đỗ xesang bên đường, tôi tự gọi xe về cũng được.”

“Tiện đường mà thôi, lúcnày cũng khó gọi xe, ngộ nhỡ cô bị cảm nắng té xỉu lại đổ thừa làtai nạn lao động, phóng viên nhất định sẽ nói Khải Hoành hãm hạitính mạng của nhân viên.” Triển Thiểu Huy thản nhiên nói rồi lại cúiđầu xem văn kiện trên tay mình.

Trong lòng Cố Hạ khinhbỉ anh, sớm biết thế thì gọi xe về còn hơn, nhân viên cùng với nhàtư bản hút máu là hai thế giới khác nhau, cô cũng không nhìn ngườiphía sau, tiếp tục ăn kem, kem lạnh lẽo hòa tan trong miệng, giải tỏacái nắng nóng oi bức.

Lái xe a Đông nhìn khôngchớp mắt, nơi này cách tòa nhà thương mại còn rất xa, Triển Thiểu Huycùng trợ lí Khưu Hàn của mình nhỏ giọng bàn công việc, sau đó đưavăn kiện cho anh. Triển Thiểu Huy ngẩng đầu hỏi Cố Hạ, “Hiện giờ côđang làm cho bộ phận nào?”

“Tạm thời ở bộ phậnthị trường, bên đó thiếu trợ lý.” Cố Hạ trả lời, chuyên ngành củacô không phải về kĩ thuật, có thể làm việc trong Khải Hoành đã làkhông tệ.

Triển Thiểu Huy ngồi saunhanh chóng “À” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, trong xe yên tĩnh,Cố Hạ ăn xong kem, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, chạy ra ngoài vào giữatrưa nắng nên cảm giác một mỏi đột kích thân thể, mới đầu chỉ lànhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau thì ngủ thật.

Không biết ngủ bao lâu,lái xe A Đông nhẹ giọng gọi cô: “Cô Cố, đến rồi.”

Cố Hạ mở hí mắt ra,đầu óc quay cuồng, “À”

Tuy cô ừ nhẹ mộttiếng nhưng lại nhắm mắt ngủ tiếp, không khí trong xe thật thoải mái,bên cạnh cũng không có tiếng động, đang ngủ ngon thì tiếng chuông điệnthoại vang lên, trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt lớn, Cố Hạ bừngtỉnh, lấy điện thoại từ trong túi ra, mơ hồ nói: “Alo?”

“Cố Hạ, cô đi đâu vậy?Sao còn không mau trở về?” Giọng nói của trưởng phòng Lưu không chútbiểu cảm.

Giọng nói của sếpgiống như một gáo nước lq5nh lại hắt vào, Cố Hạ giật mình, hoàntoàn bừng tỉnh, cô vừa nhìn thấy cảnh vật xung quanh, xe đã ngừnglại, vẻ mặt của A Đông ngồi ở vị trí lái bên cạnh bình thản, trongđiện thoại sếp vẫn còn hỏi, Cố Hạ vội nói: “Sẽ về ngay ạ, trênđường bị kẹt xe.”

“Giờ không phải làgiờ cao điểm, kẹt xe cái gì? Mau về đi, không thèm nhìn xem mấy giờrôi à?” đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không hài lòng, điệnthoại lập tức bị ngắt.

Cố Hạ vừa nhìn đồnghồ, đã gần 4h, cảm thấy đã ngủ được một giấc dài, trong lòng cônghĩ thầm không xong rồi, phía sau cũng không còn thấy bóng dáng củaTriển Thiểu Huy và trợ lý, cô hỏi A Đông: “Đến rồi sao?”

“Đến lâu rồi.” A Đôngkhông nói nhiều lời.

“Vậy sao anh không gọitôi?” Cố Hạ thầm oán.

“Tôi có gọi cô.” A Đôngliếc mắt nhìn cô một cái, ý nói chính cô không chịu tỉnh, gọi côdậy không phải là trách nhiệm của tôi.

Cố Hạ vội vã mở cửa xe,tuy rằng bất mãn, nhưng vẫn nói tiếng cảm ơn với A Đông, A Đông nhậntiền lương từ Triển Thiểu Huy, nhất định là làm theo ý của Triển ThiểuHuy, cái tên nhà tư bản kia cũng thật là, cả ngày đều nói cô đi làmthế này thế kia, giờ thì đến rồi cũng không nói một tiếng, hại côngủ lâu như vậy, lát nữa lên nhất định sẽ bị trưởng phòng mắng.

Cố Hạ chạy thật nhanhđến thang máy, đứng trước thang máy mà mặt nhăn như ăn phải mướpđắng, hiện giờ cô đang thử việc, trưởng phòng nhất định sẽ hoài nghicô ra ngoài dạo chơi trong giờ làm. Quả nhiên, khi cô trở về văn phòng,trưởng phòng Lưu liền ập tời khiển trách: “Cô đi đưa văn kiện mà điđến giữa ngọ sao, cô làm việc vậy hả? Tôi còn đang lo cô bị lừa bánmất rồi, đang do dự không biết có nên gọi cảnh sát không…Ở đây làKhải Hoành, làm việc phải có hiệu suất, nếu cô mà còn lề mề thìđến công ty khác mà làm…”

Cố Hạ cúi đầu mặc cho anhta mắng, cũng không dám lấy cớ kẹt xe, trưởng phòng Lưu mắng gần 10phút, nhìn sang tư liệu bên cạnh, “Mau làm xong hợp đồng vừa nhậnngày hôm qua.”

Cố Hạ mệt mỏi làmxong bản hợp đồng, đóng dấu rồi đưa cho trưởng phòng Lưu xem, trưởngphòng Lưu lại mắng: “Sao trên bìa không có logo của công ty, thật khôngbiết cô làm việc kiểu gì nữa!”

Hôm nay thoạt nhìn thìtâm trạng trưởng phòng Lưu không được tốt lắm, Cố Hạ bị mắng cũngkhông nói gì, công việc này cô vẫn còn muốn giữ. Những đồng nghiệpbên cạnh đều bận rộn, ngón tay gõ lóc cóc trên bàn phím, công bằngmà nói thì Cố Hạ cũng không có biểu hiện gì xuất sắc trong công ty.Cô bận bịu một lúc, đem hợp đồng đã hoàn chỉnh đưa cho trưởng phòngLưu. Trưởng phòng Lưu ngồi nói chuyện trong phòng tiếp khách, nhìnthấy Cố Hạ đến thì cho Cố Hạ một công văn cần phê duyệt, “Đang cầngấp, đưa lên cho giám đốc Dương kí, ngài ấy đang ở trong văn phòng củatổng giám đốc Trâu.”

Cố Hạ nhận lấy, giámđốc Dương là giám đốc bộ phận thị trường, cũng là sếp của sếp cô,nếu đang ở trên văng phòng của tổng giám đốc Trâu thì nhất định làđang báo cáo công việc, Cố Hạ có chút băn khoăn: “Quấy rầy bọn họbàn công việc không sao chứ?”

Trưởng phòng Lưu thúcgiục: “Đây là nghiệp vụ của công ty, có gì mà có sao không? Nội dungcụ thể giám đốc Dương đã xem qua, cô đưa lên cho ngài ấy, ngài ấy kívào là được. Người bên kia còn ở đây, nhanh làm đi.”

Cố Hạ cầm văn kiện cầnphê duyệt, văn phòng của tổng giám đốc Trâu trên đó 4 tầng lầu, côkhông dám chậm trễ, trực tiếp đi cầu thang, thư kí đang bận rộn vớicông việc của mình, Cố Hạ trực tiếp đi đến bên cạnh thư kí Liễu, thưkí Liễu là trợ lí thư kí của tổng giám đốc Trâu, lúc mới đến huấnluyện Cố Hạ đã tiếp xúc qua với cô ấy, ngoại hình xinh đẹp, lại dễnói chuyện, Cố Hạ lễ phép hỏi: “Chị Liễu, giám đốc Dương bộ phậnthị trường có ở bên trong không?”

“Có” Thư kí Liễu chỉnhìn lướt qua Cố Hạ, ngón tay vẫn di chuyển trên bàn phím máy tính,bận đến nỗi không có thời gian nói nhiều.

Cố Hạ nhờ vả: “Em muốntìm giám đốc Dương kí tên, có thể giúp em gọi giám đốc Dương không,rất vội, khách hàng đang chờ.”

“Cô chờ một lát, tôilàm xong cái này đã.” Thư kí Liễu vừa đánh máy vừa trả lời, quamột lát, cô lưu văn kiện mình vừa làm lại, nhấn nút in, máy in bêncạnh bắt đầu hoạt động, thừa lúc này rãnh, thư lí Liễu đứng dậy,đi vào phòng tổng giám đốc.

Vài phút sau, giámđốc Dương mới đi ra cùng thư kí Liễu, Cố Hạ đưa công văn trên tay choanh ta, giải thích: “Khách hàng đang chờ dưới lầu, trưởng phòng Lưucần gấp ạ.” Giám đốc Dương không lập tức ký tên, mà cầm vănkiện cần phê duyệt cẩn thận đọc, Cố Hạ đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.

Cửa phòng tổng giámđốc mở ra, có người từ trong đi ra, thư kí đang ngồi lập tức đứngdậy cúi chào, ngay cả giám đốc Dương cũng phải cúi đầu chào, Cố Hạđang chuẩn bị giả vờ giả vịt cúi đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua, đitrước là tổng giám đốc Trâu, người đi song song với anh ta, lại là,lại là Triển Thiểu Huy.

Hai người đều rất trẻtuổi, dáng người cao ngất, ngoại hình tuấn lãng, đi phía sau là trợ lítrẻ tuổi đã từng gặp, còn có vài người khác, Trâu Nhuận Thành vàTriển Thiểu Huy đi gần nhau, vừa nói vừa cười, thoạt nhìn vô cùng thânquen, Triển Thiểu Huy cũng nhìn thấy cô, dùng ánh mắt lãnh đạm liếcnhìn cô một cái, lòng Cố Hạ lộp bộp chùn xuống, nhất thời cảmthấy tiêu rồi!