Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 42: Hẹn hò



Phòng làm việc của TriểnThiểu Huy nằm trên tầng cao nhất, anh đứng một bên cửa sổ, bên ngoài đủ mọikiểu kiến trúc, sắc trời ảm đạm, mặt nước xa xa nhuộm màu lộ vẻ mờ nhạt bởi mộttầng sương mù. Ngã tư đường phía dưới mọi người chậm rãi di chuyển, từ trên caonhìn xuống lại giống như những chú kiến, xuất phát từ nguyên nhân thời tiết,mặc dù vừa hơn 5 giờ nhưng đã có rất nhiều tòa nhà đã sáng đèn, lộn xộn nhưgấm. Triển Thiếu Huy nhìn một chút, lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Hạ, cólẽ bên kia đã tan ca, hôm nay chính là noel, anh cần phải xác nhận lại liệu QuýPhi Dương có tiếp tục mời cô đi ăn tối không, anh trực tiếp hỏi: “Sau khi tanca có việc gì không?”

“Có việc ạ” Cố Hạ trảlời cũng rất trực tiếp, “Đi ăn cơm”

“Với ai?” Giọng nói củaTriển Thiểu Huy rất gấp.

“Với Từ Lộ Lộ, bạn traicô ấy, Trần Đào mời khách. Lễ noel mà, phải đi ra ngoài ăn cơm chứ.” Cố Hạcười cười nói: “Ăn cơm xong có lẽ sẽ đi dạo phố, hôm nay có rất nhiều cửa hàngtổ chức hoạt động.”

Triển Thiểu Huy yên tâmhơn một chút, Quý Phi Dương không tìm cô là tốt rồi, anh nói: “Đôi tình nhânngười ta hẹn hò, cô đi làm gì, đi xem náo nhiệt sao? Sau khi tan ca đừng đi,tôi bảo A Đông tới đón cô.”

“Có chuyện gì sao?” Cố Hạhỏi.

“Tất nhiên là có việc”Triển Thiểu Huy vẫn chưa thể nghĩ ra việc gì, trước dùng câu này chữa cháy,nói tiếp hai câu rồi cúp điện thoại.

Đêm nay Cố Hạ đã có hẹnđi ăn cơm với Từ Lộ Lộ, Trần Đào đã đặtở một quán cơm Quảng Đông để ăn thịt lợn nướng, bây giờ Cố Hạ không thể làm gìkhác là gọi điện tỏ vẻ buổi tối không đi được, nói công ty còn có việc.

“Trần Đào đã đặt rồi, haingười bọn mình làm sao ăn hết?” Từ Lộ Lộ kêu la, “Cũng là lễ noel, cậu chỉ làmột nhân viên nhỏ, sao lại ngày nào cũng tăng ca?”

Trong lòng Cố Hạ đang oánhận Triển Thiểu Huy, thời gian đi làm thì thôi, tan ca rồi còn tiếp tục bóclột cô, hại cô không thể tự do điều chỉnh thời gian của mình. Nhớ tới buổi sángQuý Phi Dương đề nghị, hôm nay Quý Phi Dương đã tới bên này, thuận đường cho côhai phiếu của thẩm mỹ viện, Cố Hạ rất áy náy với anh. Quý Phi Dương vẫn hàophóng cười vui vẻ như cũ, tỏ vẻ chuyện hôm qua không sao cả, cuối cùng hỏi:“Ở Khải Hồng rất vất vả sao?”

Lúc ấy Cố Hạ cười cười,nói tiền lương cao thì phải vất vả một chút.

“Không chỉ có công việc,còn việc ngoài 8 giờ làm sao. Bình thường Triển thiếu cũng thường xuyên chỉthị em làm việc như vậy, nếu như em cảm thấy được ở công ty anh ta công việcquá vất cả, hoặc là rất khó khắn, em có thể cân nhắc một chút đến bên kia củaanh, tiền lương so với Khải Hồng ít hơn không là bao, hoặc muốn đổi công việckhác, anh có thể tìm bạn bè hỏi một chút”. Quý Phi Dương nói rất nghiêm túc.

Cố Hạ cảm kích ý tốt củaanh ta, nói sẽ suy nghĩ lại.Mmặc dù ông chủ lớn có khi ở trước mặt cô xếp đặtnày kia, hại cô nơm nớp lo sợ, mặc dù công việc ở Khải Hồng mỗi ngày đều bậnrộn, nhưng không gian phát triển của Khải Hồng khá lớn, Triển Thiểu Huy cũngđã nói sẽ không tùy tiện trêu đùa cô, tình cảm với đồng nghiệp cũng rất tốt,đổi công việc mới lại phải thích ứng một lần nữa…hơn nữa Cố Hạ cũng không quámuốn tới công ty Quý Phi Dương, rõ ràng hai người cái gì cũng không có thể, đichỉ biết phiền não thêm mà thôi. Trừ khi tình trạng công việc không thể chịuđựng được nữa, nếu không Cố Hạ cũng không muốn tùy tiện thôi việc.

Chẳng qua cuộc nói chuyệnvới Quý Phi Dương đã giúp trong lòng Cố Hạ thư thái hơn, bây giờ cô đã có đườnglui, nếu Triển Thiểu Huy cứ uy hiếp, bức bách cô, cô có thể thoải mái mà thôiviệc.

Sau khi tan ca một chút,lại nhận được điện thoại của A Đông, nói xe đã ở dưới lầu, A Đông không đưa côđi tới nơi đặc biệt nào, chỉ là một cửa hàng ăn mà thôi, sau khi cô tới, hơn 10phút sau Triển Thiểu Huy mới tới, Cố Hạ nhìn người anh, trừng mắt nhìn hai mắtanh hỏi; “Triển thiếu, việc chính theo lời anh nói là ăn cơm sao?”

“Cơm nước xong chúng tacùng nhau đánh bài.” Triển Thiểu Huy nói như không có việc gì.

“Đánh bài?” Cố Hạ giậtmình “Không phải anh không biết kỹ thuật đánh bài của tôi rất rất là tệ. Hơnnữa, vốn đêm nay tôi đã có việc, anh chỉ vì ăn cơm, đánh bài mà buộc tôi phảitừ chối, như vậy rất khó xử.”

“Cô có chuyện gì? Khôngphải là đi theo làm bóng đèn cho người ta thôi sao.” Giọngđiệu của Triển Thiểu Huy vẫn mỉa mai như cũ, anh cầm thực đơn, cũng không hỏiý kiến của Cố Hạ, trực tiếp gọi vài món ăn.

Cố Hạ rất bất mãn, “Đánhbài cũng không thể tính là việc chính sự.”

Triển Thiếu Huy mở tomắt, đen trắng rõ ràng, nhìn cô, cần chén trà trước mặt uống một miếng, khôngnhanh không chậm nói: “Có biết lần trước ở bãi tắm suối nước nóng cô thua tôirất nhiều tiền không?”

Một câu này Cố Hạ cảmthấy rất có lỗi “Không phải tôi cố ý, kỹ năng không tốt, cho nên không nghĩ sẽđánh nữa.”

“Cô thua một nghàn haitrăm bảy mươi vạn.” Triển Thiếu Huy không mặn không nhạt nói, anh thả lyxuống, động thác rất thong dong.

Mặc dù giọng điệu khinói chuyện của Triển Thiếu Huy rất bình thản, nhưng đầu Cố Hạ đã cúi rất thấp,lại nghe Triển Thiếu Huy bình tĩnh nói: “Tiền của tôi cũng không phải từ trêntrời rơi xuống, đều là các anh em khổ cực kiếm ra, hơn một ngàn vạn không thểnói không có là không có.”

Ngay cả dũng khí nhìn anhcủa Cố Hạ cũng không có, thanh âm rất thấp: “Lần trước tôi tạ tội với anh, anhđã nói không trách tôi mà.”

“Không phải tôi muốn truycứu trách nhiệm” ánh mắt Triển Thiếu Huyđảo qua đỉnh đầu của cô, nói rất tự nhiên: “Thua rồi thắng trở lại là được, chonên gọi cô đi đánh bài đó.”

Cố Hạ kinh ngạc “Nhưng màtôi đi đánh nữa thì thua lại càng nhiều, Triển Thiếu, hay anh tìm người khácđi, nếu không anh tự mình ra trận, nếu không làm sao thắng lại được?”

“Ở phạm vi của chúng ta,đánh bài chỉ là tiêu khiển, tôi một nam tử hán đi đánh bài, để cho người khácbiết, chỉ có thể cười nhạo tôi, truyền ra ngoài nói không chừng có thể ảnhhưởng tới giá trị của công ty. Cô là phụ nữ, không giống như thế, hơn nữa, …”Triển Thiếu Huy mở to hai mắt nhìn kỹcô: “Làm người phải có trách nhiệm. Cô thua rồi bảo tôi đi đánh thắng lại, mìnhthì cái gì cũng không lo, cô cảm thấy đúng sao?”

Cố Hạ trầm mặc, cuối cùngdưới ánh mắt thiêu người của anh cũng nhẹ gật đầu, nhưng vẫn kiên trì nói nhưcũ: “Tôi không thắng lại được đâu.”

“Đánh nhiều tự nhiên sẽđánh tốt thôi.” Một nụ cười yếu ớt ẩn giấu tại khóe môi Triển Thiểu Huy, “Hômnay không đánh với người ngoài, chỉ có Lão Tam, Lão Tứ, giúp cô luyện tậptrước, thắng thua cũng không tính, có cái gì không biết thì nhân tiện đó màhỏi, qua hai ngày sau lại đi ra đánh bài với bạn, chờ thắng lợi trở về, côkhông muốn đánh tôi cũng không lôi kéo cô.”

Cố Hạ cảm thấy có chútkhông ổn, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì không ổn, nhíu mày một chút “Lỡmay càng thua càng nhiều thì làm sao đây?”

“Không đâu, không phảivẫn có tôi ở đây sao? Thực sự đánh không tốt thì ở bên cạnh nhìn cho tôi.”Triển Thiếu Huy dựa vào ghế, ôm ngực “Hơn nữa không đi đánh bài, cô có thểgiúp tôi tranh thủ tìm được mộtđơn đặt hàng hơn một ngàn vạn được không?”

Cố Hạ hoàn toàn không thểthở, cúi đầu.

Bồi bàn đưa thức ăn lên,mùi thơm bay vào mũi, Triển Thiếu Huy hướng người về phía trước, đưa tay ra vòđầu của cô, giọng nói dịu dàng: “Thắng thua cũng là của tôi, cho nên đừng cóáp lực, coi như đi chơi là tốt rồi, ăn cơm trước đi.”

Một cái đèn nhỏ trên bàn,khéo léo tinh xảo, ngọn đèn bị cái chụp đèn màu nâu đỏ quây lại, chiếu ánh sángvào thức ăn, càng hiện ra màu sáng trên thức ăn. Triển Thiểu Huy chọn nhà hàngđúng là không tồi, dường như anh thường xuyên đến đây, bồi bàn đều rất kínhtrọng, mùi vị của thức ăn cũng vô cùng tốt, Cố Hạ ăn thức ăn ngon sẽ không phảikiềm chế như thế, nghĩ tới nếu đánh bài thì coi như làm nền đi, tận lực làm choTriển Thiếu Huy tự mình đánh, thua cũng không thể trách mình.

Giữa bữa cơm Từ Lộ Lộ gọiđiện đến, hỏi cô xong việc hay chưa, vẫn giục cô đi qua ăn cơm. Cố Hạ xin lỗinói: “Tới không được, vẫn còn việc, các cậu ăn không hết gì lấy bao gói về,mình cũng nếm thử mùi. À, hôm nay anh Quý mang phiếu làm đẹp tới rồi, ngày maichúng ta cùng đi.”

Cô cúp điện thoại, TriểnThiểu Huy ở đối diện cầm thìa ưu nhã ăn canh, liếc cô một cái, ra vẻ tùy ý hỏi“Quý Phi dương cho cô cái gì?”

“Hai phiếu làm đẹp, đưacho tôi với Từ Lộ Lộ” Cố Hạ thuận miệng đáp.

Triển Thiểu Huy chợtliếc mắt: “Tôi vẫn chưa từng thấy qua phiếu của thẩm mỹ viện, cho tôi xem mộtchút.”

“Đàn ông các anh khôngcần đâu.” Cố hạ nhìn anh thật sự muốn xem, buông đũa, lấy ra một tấm phiếu đưacho anh “Có phải anh cũng muốn chuẩn bị hai tấm tặng cho người khác?”

Khi Triển Thiếu Huy nhậnlấy, ý bảo cô đem một phiếu kia cho anh xem, tiếp nhận rất thản nhiên nhìn lướtqua, tiện tay đem hai tấm phiếu bỏ vào trong túi tiền của mình, đối với ánh mắtnghi nghờ của Cố Hạ nói rất đương nhiên “Đợi cho cô.”

“Tại sao?” Cố Hạ trừngmắt lớn hỏi anh.

“Tôi cũng chuẩn bị vài vétặng người khác, đợi trước tiên đưa cho trợ lý nhìn hình dạng một chút anh tamới biết nên làm kiểu phiếu như thế nào.” Mắt Triển Thiểu Huy hơi trầm xuống“Làm sao, cô cảm thấy tôi có thể thèm muốn món đồ gì của cô sao?”

Cố Hạ cũng không suy nghĩnhiều tiếp tục ăn cơm. Sau khi ăn xong Triển Thiểu Huy mang cô đi gặp anh emcủa anh, trong phòng lớn như thế, trên tay Trịnh Giang Hà bưng một đĩa điểmtâm, chầm chậm nuốt mang theo vài phần say mê, Mục Bằng tóc ngắn cầm một bộ bàitú lơ khơ ở bên cạnh chơi đùa, động tác cực nhanh, xếp xếp mở mở tự nhiên ởtrong tay, như là hoa thức biểu diễn, một bên lại nói chuyện với Trâu NhuậnThành. Cố Hạ đi vào khiến bọn họ vuốt cằm một chút, bọn họ chỉ nhìn cô một lát,chỉ có Trịnh Giang Hà rời đầu khỏi đĩa bánh gật đầu với cô, ánh mắt cười nhưkhông cười.

Triển Thiểu Huy đi vào,ý bảo Cố Hạ Tùy ý ngồi xuống, nói với những người khác “Đêm nay nếu không cóviệc gì thì anh em ta đánh bài đi.”

“Có Tứ ca ở đây, chúng tađánh bài gì?” Trâu Nhuận Thành nói, “Em lại không thể thắng được Tứ ca.”

Mục Bằng ở LasVegas nhiều năm, kỹ thuật đánh bài siêuviệt, mạt chược tú lơ khơ đều chơi được, các sòng bạc củaLas Vegas đều làMục Bằng phụ trách, chưa bao giờ lo lắng có người đến để phá thế trận. Đối vớikiểu đánh bài bình thường, Mục Bằng dường như cũng không thích thú. Anh ta vẫnchơi đùa bên cạnh, chán ghét nói: “Em không đánh theo kiểu 5 người.”

Chỉ còn lại Trịnh GiangHà không tỏ thái độ, Cố Hạ như trút được gánh nặng, ở bên cạnh nhỏ giọng bổsung “Đã như vậy, Triển thiếu, hay là không cần đánh nữa.”

Triển Thiếu Huy khôngnhìn Cố Hạ, dựa vào ghế sao lon, “Tôi lấy chiếc xe vừa mới chuyển tới được haingày bằng đường hàng không đánh cược.”

Trịnh Giang Hà vươn taybỏ đĩa điểm tâm lên bàn “Em muốn đánh, đại ca, có phải anh để Cố Hạ đánh thaykhông? Thật đúng là không tiếc, vậy em đây sẽ không khách khí nữa.”

Anh ta nhìn sang ngườibên cạnh, vỗ vai Mục Bằng: “Lão Tứ, không được phép dùng thủ đoạn đổi bài, mọingười phải dựa vào tài năng thực sự.”

Ngay cả ánh mắt của TrâuNhuận Thành cũng giật giật.

Mục Bằng vẫn là miễncưỡng, đưa tay lên bài, ném đến bên cạnh “Em mà thắng các người lại nói khôngcông bằng, hơn nữa với emmà nói, rất không có tính khiêu chiến.”

“Tôi sẽ quan sát xem LãoTứ có dùng thủ đoạn hay không. Đều là anh em, lại là lễ noel, chơi vui là tốtrồi.” Triển Thiếu Huy nói với người bên cạnh đem mạt chược trên bàn sửa lạithật tốt. nói với Mục Bằng đang ngồi trên so lon không muốn đứng dậy: “Tôibiết cậu muốn đánh với ai, qua hai ngày nữa mình gọi Long Trạch ra mặt cùngđánh với cậu.”

“Thật sao?” Mục Bằng lậptức xoay qua nhìn Triển Thiểu Huy, bây giờ anh ta đã nghĩ qua một chút thichiêu cùng cao thủ, lúc rảnh rỗi thì cầm bài luyện một chút tốc độ “Em cũngmuốn nghiệm chứng xem Long Trạch có lợi hại như trong truyền thuyết hay không,lần đó trong song bạc gặp phải anh ta, anh ta cũng đánh cược được không lớn, cóđôi khi lại thua, rất khó tin! Anh ta lại không muốn so tay với em, hôm nay gọiđiện thoại tiếp tục hẹn anh ta thì anh ta lại đánh mạt chược với bác gái, bâygiờ mình thật hoài nghi ở lần chứng kiến trên Tivi có phải anh ta hay không,hoặc là có người ở phía sau màn giúp anh ta giở trò.”

“Tôi sẽ cho cậu cơ hộikiểm chứng, tôi sẽ mời anh ta lại đây, hẳn là anh ta sẽ nể mặt tôi.” TriểnThiếu Huy dùng ánh mắt ý bảo bàn mạt chược bên cạnh.

Mục Bằng cười hắc hắc,chạy tới ngồi, Triển Thiểu Huy đến giục Cố Hạ “Không cần để ý quá, cũng khôngphải là người ngoài, hôm nay cô cứ đánh thoải mái đi.”