Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 41: Chủ ý



Trâu Nhuận Thành vừathấy không thể thương lượng được thì ỉu xìu, mỗi người đều phải làmbáo cáo, vậy cũng phải mất một hai tiếng, lát nữa còn phải cẩnthận nghiên cứu tình hình của khách hàng…Từ trước đến nay anh ta làmviệc đều chỉ nói đến hiệu suất, cho tới bây giờ vẫn chưa từng điềukhiển một cuộc họp dài như vậy, vả lại, loại họp hành tổng kếtnày bắt một tổng giám đốc như anh ta đến là có ý gì chứ? Nhưng màTrâu Nhuận Thành cũng không dám cãi lại Triển Thiểu Huy, thành thànhthật thật trở lại chỗ ngồi, nghe từ trên xuống dưới báocáo.

Bụng mọi người đềuđói meo, sắc mặt bí xị, vẫn phải lấy tinh thần mà họp, từng cánhân dài dòng báo cáo xong, từng nhân viên phòng thị trường lại báocáo về tình hình khách hàng, ngón tay Trâu Nhuận Thành khẽ đánhxuống mặt bàn, lúc vừa bắt đầu còn hỏi vài vấn đề, về sau để chogiám đốc Dương hỏi, anh ta ngồi bên cạnh nghe, cứ như vậy các nhân viênphòng thị trường báo cáo về từng khách hàng, lại đến phân tíchtình hình khách hàng, rồi lại nói một chút về kế hoạch sang năm.

Lúc hơn 9h Trâu NhuậnThành ra ngoài một chuyến, vừa mở cửa ra đã gọi điện cho Trịnh GiangHà, gào thét: “Tam ca, em sắp bị đại ca bức điên rồi, đêm giáng sinhmà giờ vẫn còn họp nha, anh ấy vẫn còn chưa hài lòng, cuộc họp nàycòn phải kéo dài thêm vài tiếngnha!”

Trong điện thoại TrịnhGiang Hà lại có chút hả hê: “Tiểu Ngũ, cậu còn muốn đi tìm cái côngười mẫu thuần khiết kia không?”

“Giờ em làm gì còntâm tình mà nghĩ đến chuyện ấy?” Trâu Nhuận Thành khổ không thể tả,“Giờ đang chết đói đây, anh ấy thì chạy ra ngoài ăn cơm, bắt một đámchúng em ở trong phòng chịu đói mà họp hành, quá tàn nhẫn!”

Trịnh Giang Hà ở đầudây bên kia cười ha ha.

“Tam ca, anh còn cườià? Anh thật là không có lương tâm.” Trâu Nhuận Thành lại than khổ,“Doanh thu năm nay em cảm thấy không tồi, vậy mà đại ca vẫn khinh bỉem. Giờ thì mấy người kia cũng không biết đang rủa thầm em như thếnào, nhân phẩm cùng giá trị con người em đang xuống dốc thậm tệ nha…Tamca, anh xem giờ đã hơn 9h, đã họp hơn bốn tiếng, anh cũng không thểđứng nhìn anh em chịu khổ được, tốt xấu gì cũng nói với đại ca mộttiếng đi mà.”

“Hắc hắc, cậu đãthành tâm thành ý cầu xin tôi giúp đỡ vậy thì tôi đây sẽ giúp cậumột lần, ai bảo tôi là tam ca của cậu?” Trịnh Giang Hà rất hiểu TiểuNgũ, biết rõ cậu ta thích ngủ, chín mười giờ tối đã than mệt, cănbản không còn tinh thần làm việc.

“Nói đi!” Trâu NhuậnThành đợi vài giây không thấy ai nói gì, tâm trạng nôn nóng.

“Có phải Cố Hạ làmở phòng thị trường không?” Trịnh Giang Hà tỏ ra vô cùng thần bí,“Cậu giữ cô ấy lại, tìm cho cô ấy việc gì đó để cô ấy tăng ca, sauđó cậu báo cáo với đại ca một tiếng, nói không chừng có thể nhanhchóng giải tán.”

“Anh, anh có ý gì?”Trâu Nhuận Thành chưa động não được, “Chẳng lẽ nói lăn qua lộn lạilâu như vậy, đại ca chính là vì Cố Hạ mới bắt chúng em tăng ca sao?”

“Về phòng phòng thịtrường các cậu làm việc thế nào thì tôi không biết, có phải đại camuốn hành hạ Cố Hạ hay không tôi cũng không biết, nhiệm vụ đẩy mạnhtiêu thụ cuối năm vô cùng quan trọng, lượng tiêu thụ vài ngày cuối nămcó thể vượt qua cả doanh thu trong một tháng, mở cuộc họp tổng kếttất nhiên là cần thiết. Nhưng mà đã trễ như vậy, cuộc họp cũng khôngcòn bao nhiêu nội dung, cậu thử hỏi ý đại ca xem, tam ca tôi cũng chỉcó thể nhắc nhở cậu vậy thôi.”

Trâu Nhuận Thành cóhơi không tin, chẳng qua là trước mắt cũng chẳng còn cách nào khác,anh ta thử gọi điện cho Triển Thiểu Huy, báo cáo tình hình cuộc họp,cuối cùng nói: “Đại ca, em thấy cuộc họp hôm nay cũng gần xong, chỉcần giữ lại tổ của Cố Hạ là được rồi, vừa rồi mới phát hiện racó nhiều tư liệu trợ lý không đưa ra, đó chính là Cố Hạ, cũng khôngbiết làm việc thế nào, đêm nay phải bắt cô ta làm cho xong, không đến12h thì không được về nhà. Những phần khác không có vấn đề gì, haylà giải tán những người kia trước, còn có người phải về nhà vớicon nhỏ.”

Triển Thiểu Huy nhànnhạt lên tiếng: “Đã như vậy thì cậu giữa lại đội kia làm thêm, nếucậu mệt thì về văn phòng nghỉ một lát, để cho trưởng phòng giámsát, cũng không cần tăng ca.”

Những người khác trongphòng thị trường rốt cuộc được giải phóng, ra khỏi phòng họp thìthở phào một hơi, chỉ còn vài người tiếp tục chịu dày vò. Cố Hạhoàn toàn không còn cách nào, lúc nghỉ giữa giờ cô gọi điện cho QuýPhi Dương, chờ mong buổi diễn cuối cùng lại không xem được, đêm giángsinh cô lại phải cùng một đám đồng nghiệp làm thêm giờ. Dường như côvà Quý Phi Dương vĩnh viễn không có duyên, chắc hẳn là ông trời hiểuđược bọn họ quá chênh lệch nhau nên mỗi lần đều có chuyện. Cô têliệt ngồi trên ghế, đã đói bụng đến mức không còn cảm giác đói, đêmgiáng sinh còn phải họp, Trâu Nhuận Thành thật sự không sợ gây thùmà.

Lúc cuộc họp tổ tuyênbố kết thúc, vị trợ lí đặc biệt giữ Cố Hạ lại lên lầu lấy tưliệu. Vào trong phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Trâu Nhuận Thành khônghề có hình tượng ngồi phịch trên ghế sofa, bên cạnh là Triển ThiểuHuy ngồi ngay thẳng, thật ra cũng chẳng làm gì, Triển Thiểu Huy nói:“Đi thôi, Tiểu Ngũ, đi ăn cơm.”

Trâu Nhuận Thành vôlực khoát tay, “Đại ca, em không đi, em về ngủ một chút đây.”

“Tùy cậu.” TriểnThiểu Huy đứng lên, nói với Cố Hạ, “Đi ăn cơm, chờ cô dưới lầu.”

Cố Hạ trở lại vịtrí của mình, lấy túi xách, đi xuống lầu, cô cũng mệt không chịunổi rồi, ngồi trên xe Triển Thiểu Huy không còn chút tinh thần nào,oán giận nói: “Đã hơn 10h, nhà tư bản các anh thật là ép người, cònbắt bớ người ta vào đêm giáng sinh.”

“Đêm giáng sinh chứ cóphải đêm thất tịch đâu.” Triển Thiểu Huy không có chúy áy náy nào,khởi động xe, chậm rãi chạy đi, “Cô nói tất cả chúng tôi đều là nhàtư bản, đương nhiên phải đặt lợi ích lên hàng đầu. Mấy ngày này làthời kì quan trọng để tăng doanh thu, tất nhiên phải nắm chắc lấy,doanh thu cả năm có tốt thì cuối năm tiển thưởng của cô mới nhiều.Đến lúc cô nhận được tiền thưởng cuối năm cũng sẽ không cảm thấycuộc họp hôm nay lâu đâu.”

Tình hình kinh doanhcủa Khải Hoành cuối năm vô cùng khả quan, Cố Hạ cũng mong mỏi cuốinăm nay sẽ lấy thêm được một ít tiền thưởng gửi cho mẹ, nhưng vẫn vôtình như cũ, “Hai ngày trước thì không họp, không sớm không muộn lạitrúng ngay vào hôm nay. Tối nay tôi định đi xem biểu diễn nhạc, tôi vôcùng yêu mến nghệ sĩ đàn dương cầm kia, đi khắp nơi cũng không muađược vé vào cửa, thật vất vẻ mới nhờ Quý sư huynh mua vé được, vậymà không đi được.”

Triển Thiểu Huy đanglái xe phát ra một tiếng cười khinh bỉ từ trong cổ họng, “Cô không muađược có thể nhờ tôi giúp mà, không có việc gì Quý Phi Dương có thểlàm được mà tôi không làm được cả, chẳng qua chỉ vì cô muốn tìm cơhội lôi kéo cậu ta mà thôi.”

Cố Hạ không có tâmtình đôi co với anh, “Tôi chết đói rồi, lần sau có họp muộn như vậythì cũng phải để cho người ta ăn cơm đã, như vậy tinh thần của mọingười cũng tốt hơn một chút.”

Triển Thiểu Huy nghiêngđầu nhìn thoáng qua Cố Hạ, “Ông chủ như tôi đây cũng đã không hề phụlòng cô rồi còn gì, họp xong thì mời cô đi ăn cơm, lát nữa còn đưa côvề nhà, cô còn rủa cái gì nữa?”

Triển Thiểu Huy chở côđến một quán cháo, khi chiếc nồi đất tinh sảo được bưng lên, mở nắpra, hương thơm tỏa ra bốn phía. Cháo hầm nhuyễn, ăn buổi tối rất tốtcho dạ dày, phối hợp thêm một vài món ăn nhẹ ngonmiệng, cho dù tinh thần Cố Hạ đang không được tốt thì ăn vào cũngthấy rất thoải mái. Trước đó Triển Thiểu Huy cũng đã ăn tối, bâygiờ chỉ ăn một ít cho bữa khuya, cầm chén sứ màu trắng chậm rãi ăn,một lát sau, anh vừa ăn cháo vừa hỏi: “Hôm nay Quý Phi Dương hẹn côsao?”

“Cũng không tính làhẹn tôi, tôi nhờ anh ấy giúp tôi mua vé vào cửa, vừa khéo Quý sưhuynh cũng muốn đi nghe buổi biểu diễn kia nên chúng tôi đi cùng.” CốHạ cũng không muốn nghĩ nữa, thở dài, “Đáng tiếc…”

Triển Thiểu Huy nhìnchằm chằm vào chén sứ trước mặt, sau nửa ngày mới ý tứ sâu xa nói:“Cô đã từng nói không có ý nghĩ gì với cậu ta, tốt nhất hãy giữkhoảng cách với cậu ta.”

“Thật ra anh nói cũngđúng, đã không có kết quả, liên lạc quá nhiều ngược lại càng làmcho lòng tôi thêm rối bời.” Cố Hạ cầm muỗng trên tay, “Nhưng mà Quý sưhuuynh tốt như vậy, có thể qua lại nhiều với anh ấy thật sự rấtvui.”

Cô ăn một ngụm, lạingẩng đầu lên nhìn Triển Thiểu Huy, nghi hoặc hỏi: “Triển thiếu, saoanh lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy? Thời gian của anh rất quýgiá nha, làm trễ nãi thời gian kiếm tiền của anh tôi thật sự ngại.”

Triển Thiểu Huy khôngnói gì, cầm muỗng khuấy khuấy cháo trong chén, sắc mặt sáng tốikhông rõ. Sau khi anh đến Khải Hoành mới bắt mọi người họp, chiều naynghe Tiểu Ngũ nói như vậy, anh thật sự cảm thấy sự việc này khôngtốt chút nào. Rõ ràng đã trở về nhà nhưng anh lại lái xe tới, phảiđưa Cố Hạ về mới thật sự yên tâm. Một loại cảm giác nguy cơ đang đếngần, trong lòng rối bời, anh vuốt vuốt trán, “Ăn nhanh lên, ăn xong vềsớm một chút.”

Không biết bắt đầu từkhi nào, anh dần dần để ý đến Cố Hạ, đã quen cô líu ríu nói chuyệnkhông biết là chuyện gì, thích cô nhảy nhót bên cạnh anh, tất cả đềukhiến cho anh cảm thấy rất thoải mái. Đương nhiên, cũng có chỗ làmanh rất ghét, ví dụ như vị đàn anh nào đó, mỗi lần cái tên Quý PhiDương được Cố Hạ vui vẻ gọi ra, Triển Thiểu Huy lại mất tỉnh táomột cách bất thường. Anh cảm thấy sự việc đã vượt ra khỏi tầm kiểmsoát của mình, ban đầu, anh chỉ thường xuyên gặp mặt Cố Hạ, gặp mấylần liền cảm thấy để ý hơn một chút, khi đó còn muốn đẩy cô vàoQuý Phi Dương, bây giờ thì anh không còn muốn làm vương mẫu nương nươnggiữa hai người nữa mà làm một dải ngân hà giữa hai người, tốt nhấtđể cho hai người không thể nhìn mặt đối phương nữa thì càng tốt.

Cho tới bây giờ TriểnThiểu Huy vẫn chưa hề phát hiện rat thay đổi của mình, cô gái tên CốHạ này, thật sự chẳng có chỗ nào đặc biệt, nói đến yêu thích à,ngay cả chính mình cũng cảm thấy vớ vẩn. Nhưng mà, giờ thì anh đãkhông còn muốn thấy Cố Hạ ở bên cạnh người đàn ông khác.

Hôm nay anh xử lí côngviệc xong, nhìn đồng hồ, ăn trưa thì hơi sớm một chút nên tựa vàoghế nhìn lên trần nhà, buông lỏng một chút. Văn phòng rất yên tĩnh,lão Tam ngồi bên kia uống trà, đặt tờ báo trong tay xuống, hời hợtnói một câu, “Hôm nay là lễ giáng sinh.”

“Ngày mai mới là cuốituần, hôm nay còn phải đi làm.” Triển Thiểu Huy miễn cưỡng nói.

“Mấy bữa nữa là tếtTây.” Khéo miệng Trịnh Giang Hà còn ẩn ẩn một nụ cười, “Tết Tây xonglà Tết âm lịch, tết âm lịch xong là lễ tình nhân…”

“Cậu có ý gì?” TriểnThiểu Huy không biết sao Lão Tam lại nói mấy lời khó hiểu này, quayđầu lại nhìn anh ta.

“Chỉ là cảm thấy gầnđây có khá nhiều ngày lễ, còn có ngày nghỉ theo quy định.” TrịnhGiang Hà cười nhạt, bưng tách trà trước mặt lên, chậm rãi hớp mộtngụm, nuốt trà xuống xong, trong miệng còn vương lại hương vị củatrà, giọng nói không lớn, “Mấy ngày lễ nếu có người có mưu đồ làmloạn, tạo một chút lãng mạn, sẽ rất dễ dàng ra tay với phụ nữ,đặc biệt là đối với những cô gái không quá thông minh.”

Anh ta nói rất bângquơ, nhưng lời nói bang quơ kia lại khiến cho Triển Thiểu Huy không ănđược cơm trưa, đến chiều đi làm cũng thất thần phạm nhiều sai lầm,không phải làm vỡ ly thì là kí tên sai chỗ. Thái độ của Quý PhiDương thế nào thì Triển Thiểu Huy không biết, nhưng nếu Quý Phi Dươnghơi có ý một chút, tùy tiện tỏ vẻ một chút, làm ra chuyện gì đóvới Cố Hạ, như vậy người đàn ông thông minh, biết ăn nói ngọt ngào,đối phó với cô gái không quá thông minh cùng yêu mến mình như cậu ta,không lừa gạt được mới là lạ.

Nghĩ đến đây, TriểnThiểu Huy nắm chặt cây bút đến nỗi xương tay nổi cả lên. Bên phải làchâu hoa hồng môn nhỏ đặt trên bàn, để ý kĩ thì thật sự là mộtchiếc đèn cảm ứng, phái dưới còn trang trí thêm vài thứ nhỏ nhắnđáng yêu. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, âm u, trời như muốn mưa, vănphòng chỉ mở một bóng đèn, cây nấm nhỏ trong góc tường phát sáng,ánh sáng cực kì nhạt nhưng lại rất chân thật, mông lung mà nhu hòa,nổi bật lên phiến lá màu xanh lục, màu xanh mượt mà.

Triển Thiểu Huy nhớtới nụ cười trong sáng của Cố Hạ, cô gái kia lúc cười cả khuôn mặtsáng bừng lên, anh nhìn thấy mà cảm giác như đang tắm gió xuân; nhớtới giọng cô khi gọi hai chữ “Triển thiếu” kia, giọng nói mềm mại,không nhạt nhẽo chán ngán, nhớ tới dáng vẻ bất đắc dĩ, nịnh nọt,vui sướng…của cô. Còn có đêm hôm đó cô nằm trên giường anh, làn datrắng nõn, tư thế hấp dẫn, phụ nữ khi cởi quần áo ra là hấp dẫnnhất, làn môi rất mềm, dịu dàng lại ngọt ngào, thật là muốn hônthêm một lần nữa, không phải, hẳn là phải thử hương vị của cả cơthể cô… Ánh mắt của Triển Thiểu Huy không biết đã rơi xuống nơi nào,màu mắt cô đơn, “Tôi cảm thấy, cô ấy hẳn phải là của tôi.”

Bên cạnh có người vỗbàn, lớn tiếng nói, “Đúng, hẳn là của chúng ta.”

Người nói chính làTrâu Nhuận Thành, trước mắt bọn họ đang hợp nhất thành tây lạinhưng vẫn chưa thâu tóm được, còn có những công ty khách muốn cạnhtranh, thái độ của các lãnh đạo ngành vẫn chưa rõ ràng. Trịnh GiangHà vừa nói qua tình huống của các công ty khác, Trâu Nhuận Thành vừanghe thấy đại ca nói vậy thì vội vàng phụ họa theo.

Triển Thiểu Huy lạnhlùng liếc nhìn Trâu Nhuận Thành, dừng lại một chút, “Tôi nói…là củatôi.”

Trâu Nhuận Thành sờsờ mũi, ngượng ngùng cười nói, “Đại ca, là của anh. Cơ hội tốt nhưvậy, nhất định không thể để cho người khác cướp mất.”

“Không thể để chongười khác cướp mất.” Ánh mắt của Triển Thiểu Huy thâm thúy, ba nămtrước đây anh đã gặp gỡ Cố Hạ, không phải của anh thì có thể làcủa ai? Giọng điệu của anh rất kiên định, “Từ trong ra ngoài sẽ làcủa tôi.”

Trịnh Giang Hà thấyhôm nay đại ca rất khác thường, vừa rồi lúc bọn họ thảo luận côngviệc dáng vẻ cũng thất thần như vậy, không khỏi hỏi một câu, “Đạica, anh có đang nói cùng một chủ đề với bọn em không vậy?”