Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 28: Bị bệnh



Trên đường trở vềthành phố C, Cố Hạ vẫn còn suy nghĩ câu nói cuối cùng kia của TriểnThiểu Huy, anh ta nói cô đừng xuất hiện trước mặt anh ta nữa, đây làý gì chứ? Không phải muốn đuổi việc cô đấy chứ? Cố Hạ vẫn lo lắng,Quý Phi Dương nhìn thấy cô nhíu chặt mày không nói một lời nên mởmiệng hỏi: “Nghe nói tối qua em uống say, hôm nay cảm thấy không thoảimái sao?”

Ngồi ở ghế sau, CốHạ lấy lại tinh thần, khoác tay cười nói với Quý Phi Dương: “Khôngcó.”

“Tối hôm qua anh cũnguống hơi nhiều.” Quý Phi Dương thản nhiên nói, tối hôm qua Trâu NhuậnThành đến mời anh rất nhiều, nhệt tình khiến cho người ta thấy bấtngờ, còn có mấy ông chủ nữa cũng tới mời rượu làm cho anh không thểtừ chối được, say đến cuối cùng phải nhờ người khác đỡ về, ngủmột giấc đến giữa trưa mới dậy nổi. Anh hỏi: “Trấn trên có thú vịkhông?”

“Cũng không tệ lắm,những quán cơm dân dã ở trấn trên có rất nhiều món ăn đặc sắc, mùivị cũng rất ngon.” Cố Hạ thuận miệng nói, “Nhưng mà có Triển thiếuđi nên đi dạo phố cũng không được tự do lắm.”

“Một mình em đi cùngvới anh ta?” Quý Phi Dương có chút nghi vấn hỏi.

“Trên đường đi thìgặp.” Cố Hạ căm giận nói, “Em chẳng thích đi cùng anh ta, tên ông chủkia làm giá quá cao, lúc trở về còn ném em giữa đường, một mìnhlái xe về, một người đàn ông sao có thể không có phong độ vậy chứ!”

“Triển thiếu như vậycũng rất bình thường, nghe nói anh ta thường xuyên không khách khí nhưvậy với phụ nữ, rất nhiều người muốn trèo lên cành cao nhưng cũngkhông dám chủ động quấn lấy anh ta.” Quý Phi Dương cũng không tỏ rabất ngờ, những việc này anh cũng từng nghe nói, nói tiếp: “Em cũngbiết anh ta là người quan trọng trong thành phố C, nhưng lại có xuấtthân từ xã hội đen, mấy người anh em của anh ta đều có thói quen trởmặt như chong chóng, sếp của em Trâu Nhuận Thành cũng là người thíchđùa cợt, nhưng có khi đùa lại biến thành thật, làm cho người ta trảmột cái giá rất thảm. Cho nên lần trước anh nhắc nhở em phải giữkhoảng cách với bọn họ, đến càng gần càng dễ đắc tội với bọn họ,một cô gái trẻ không có kinh nghiệm xã hội như em nói không chừng đãđắc tội với anh ta khi nào cũng không biết.”

“À” Nghe anh nói nhưvậy, Cố Hạ cố hồi tưởng lại xem mình có nói câu nào không thíchhợp không, hôm nay tổng giám đốc Trâu còn giận dỗi với cô, cô hỏi dò:“Nếu như vậy, bọn họ sẽ không đuổi việc em chứ?”

“Đuổi việc em làchuyện nhỏ, nói không chừng…” Cố Hạ đã là đàn em của anh, cũng làmột người bạn, Quý Phi Dương nói thêm vài câu: “Năm ngoái thiên kim củachủ tịch công ty bất động sản Ngân Sĩ không biết vì sao lại đắc tộivới Triển Thiểu Huy, về sau bất động sản Ngân Sĩ bị tung tin mua thépkém chất lượng, đầu năm nay thì phá sản, vị thiên kim kia giờ đang đilàm trong một câu lạc bộ đêm của Triển Thiểu Huy, sự thật trongchuyện này cũng rất khó nói.”

Quý Phi Dương dừng lạimột chút, nhắc nhở cô: “Trên thương trường rất nhiều kẻ hỗn loạnkhông hề đơn giản như em nghĩ, em cứ làm việc thật tốt ở Khải Hoành,công việc thì không sao, có làm sai cũng không có gì; nhưng đừng gặpriêng bọn họ.”

Cố Hạ gật đầu, “Từnay về sau em sẽ chú ý hơn.”

Quý Phi Dương thật sựrất bận, trên đường phải nhận vài cuộc điện thoại sắp xếp côngviệc, tối hôm qua Cố Hạ ngủ không ngon, ngồi trên xe tinh thần khôngtốt lắm, cũng không còn sức nói quá nhiều, dựa vào thành ghế nghỉngơi. Lúc đến thành phố, Quý Phi Dương bảo lái xe đưa Cố Hạ đến cửakhu nhà, sau đó cười nói lời tạm biết với cô.

Trên đường trở về CốHạ ngoại trừ nghỉ ngơi thì đầu óc cũng không ngừng hoạt động, luônnghĩ về câu nói hôm nay của Triển Thiểu Huy tương đương với một lờicảnh cáo, ngoại trừ ngày hôm qua thua tiền, Cố Hạ không nhờ rõ mìnhđã đắc tội với anh ta ở chỗ nào, trước đó hai người ăn cơm còn rấtvui vẻ, tính tình của ông chủ thật khó chiều. Tục ngữ nói, gần vuanhư gần cọp, Cố Hạ âm thầm quyết định từ nay về sau phải tránh xaanh ta ra một chút, đỡ phải chọc đến gây phiền toái.

Thật ra hai người córất ít cơ hội gặp nhau, dù sao Triển Thiểu Huy cũng không làm ở đây,chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem, Cố Hạ là một nhân viên nhỏ, bìnhthường ngay cả Trâu Nhuận Thành cũng rất khó gặp mặt, lại càng khôngthể gặp được Triển Thiểu Huy.

Đối với Cố Hạ mànói, trước mắt chuyện công việc là quan trọng nhất, bất kể là QuýPhi Dương hay Triển Thiểu Huy đều chẳng qua cũng chỉ là một phong cảnhthỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc sống của cô, bọn họ cũng khôngthuộc về cuộc sống của cô. Mỗi ngày đều đi làm rồi đi làm, đến lúcăn cơm thì ăn cơm, thường xuyên đến phòng tập thể thao, cuộc sống vẫncứ thế mà tiếp tục.

Gặp lại Trâu NhuậnThành lần nữa đã là một tuần sau, chiều nay đội trưởng tổ tiêu thụcủa Cố Hạ phải đi chào giá, văn kiện chào giá sớm đã đóng thànhsách, con dấu cũng đã đóng lên, bên trong có một bức thư trao quyềncần Trâu Nhuận Thành ký tên, hôm trước đã đưa lên nhưng hôm nay vẫn chưagặp được, nghe nói hai ngày nay Trâu Nhuận Thành rất bận rộn, phầnlớn thời gian đều không có mặt ở công ty nên vẫn chưa xử lí nhữngviệc này. Thời gian chào giá đến gần trước mắt, trưởng phòng Lưucần gấp, sai Cố Hạ lên thúc giục, cầm bức thư bỏ vào trong phong bì.

Cố Hạ lên lầu, theolẽ thường tìm trợ lý hoặc thư kí, lúc ấy thư kí Liễu không có đó,cửa văn phòng tổng giám đốc không khóa, bên trong truyền ra tiếng mắngchửi của Trâu Nhuận Thành, âm lượng không lớn nhưng lại làm cho ngườita sợ run. Trợ lý trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng áo vest đen nhìn thấythẻ công tác trước ngực cô, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Tôi ở phòng thịtrường, có một văn kiện chào giá đã đưa lên cho tổng giám đốc Trâuký từ hôm qua, không biết đã ký xong chưa.” Cố Hạ giải thích.

Trợ lý trẻ tuổi hỏisố văn kiện, tra một chútrồi nói: “Vẫn còn ở trong văn phòng của tổng giám đốc Trâu, hôm quatổng giám đốc Trâu có việc, hôm nay cũng mới vừa tới được một lúc,có thể vẫn chưa ký.”

“Hai giờ chiều là hếthạn chào giá, hiện tại đang cần gấp, xin anh giúp tôi nhắc nhở tổnggiám đốc Trâu.” Cố Hạ nho nhã lễ độ cầu xin người kia.

Trợ lý tre tuổi biếtrõ hôm nay tâm tình của sếp không tốt, đang khó xử có nên vào haykhông thì người trong văn phòng đi ra, trợ lý cùng thư kí bình thườngđặc biệt khôn khéo cao ngạo cúi thấp đầu, xem ra đều mới vừa bịmắng. Trâu Nhuận Thành cũng không đi ra, đứng trước cửa phòng làmviệc dùng ánh mắt sắc bén quan sát tình hình làm việc của nhân viênbên ngoài. Trợ lý trẻ tuổi đi đến, giải thích với Trâu Nhuận Thànhvăn kiện chào giá đang cần ký tên gấp của phòng thị trường, anh tacòn chỉ vào Cố Hạ, tất nhiên Trâu Nhuận Thành đã nhìn thấy Cố Hạđang đứng kia, đôi mắt nheo nheo lại, nói vài câu rồi trở vào vănphòng.

Trợ lý trẻ tuổi chạytới nói với Cố Hạ: “Cô cầm văn kiện vào văn phòng của tổng giámđốc Trâu đi, ngài ấy sẽ ký ngay.”

Đây là lần đầu tiênCố Hạ vào văn phòng của Trâu Nhuận Thành, giải thích nguyên nhân vớianh ta, Trâu Nhuận Thành lục tìm trong đống văn kiện đã xét duyệt kiabức thư trao quyền, rất nhanh đặt bút ký nhưng không đưa ngay cho CốHạ, ánh mắt đảo một vòng quanh người cô, chỉ vào một phần văn kiệnkhác trên bàn, nói: “Phần văn kiện này cần chữ ký của đại ca, CốHạ, giữa trưa nay cô đưa qua đi rồi mau chóng cầm lại đây.”

Cố Hạ rất bất ngờ,mấy chuyện này bình thường đâu phải cô làm, hỏi: “Tại sao lại làtôi?”

Trâu Nhuận Thành khôngvui liếc mắt nhìn cô một cái, bây giờ đại ca đang có việc rắc rốinên tâm tình không được vui lắm, ngày hôm qua trợ lý đặc biệt của TrâuNhuận Thành tặng đồ đến vừa vặn đâm vào họng, bị đại ca nói chovài câu, hôm nay không thể nào lại bắt anh đến được, cũng không thểtùy tiện gọi người đại ca không quá quen đến. Anh biết hiện tại mìnhkhông thể phân thân, dù sao cũng đã quen biết Cố Hạ nên mới nghĩ đếnđể cho Cố Hạ đi, không ngờ cô gái này lại còn ra vẻ không tìnhnguyện, giọng điệu của Trâu Nhuận Thành cũng không tốt: “Bảo cô đithì cô cứ đi, sao lại nói nhảm như vậy?”

Cố Hạ bị giọng nóicủa anh ta làm cho sợ tới mức run lên, chẳng qua là cô không dám gặplại Triển Thiểu Huy nữa, vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: “Triểnthiếu nói ngài ấy không muốn gặp lại tôi nữa, nói tôi đừng bao giờxuất hiện trước mặt ngài ấy.”

“Thì ra cô đắc tộivới anh ấy.” Trâu Nhuận Thành trừng mắt nhìn cô, rồi lại giật mìnhtỉnh ngộ. Đại ca nào có vô duyên vô cớ lại nói những lời này? Sauchuyện hạ thuốc ở bãi tắm, tâm trạng đại ca rõ ràng bực bội haingày. Bây giờ lại đang có chuyện phiền lòng, hôm trước đại ca bị tainạn xe cộ, tuy không xảy ra chuyện gì lớn nhưng lại bị thương, cònphải nhập viện vài ngày, gặp phải loại chuyện này tâm tình ai màtốt được chứ.

Cố Hạ cuống quýtgiải thích, “Tôi không có, tôi làm sao có thể đắc tội với Triểnthiếu chứ?”

Chuyện ở bãi tắm,truy cứu nguyên nhân cũng bởi vì Cố Hạ, không phải vì chuyện nhảmnhí của cô thì Trâu Nhuận Thành cũng không bị đại ca làm mặt lạnhhai ngày, về sau còn bị mấy anh em khác cười nhạo, tính cách củaTrâu Nhuận Thành vốn đã có thành phần ác liệt, Cố Hạ nói cô khôngdám đi, anh ta càng muốn cô đi, liếc xéo cô nghiêm túc nói: “Không nóinữa, mang văn kiện đi ký tên, ký xong thì về ngay, tôi còn có rấtnhiệu việc phải xử lý. Nếu như ngay cả việc này cũng làm không xong,vậy cô còn ở Khải Hoành làm gì?”

Lời đã nói đến thế,Cố Hạ cũng không còn đường lui.

Giữa trưa sau khi vộivàng ăn cơm xong, Cố Hạ cầm văn kiện đón taxi mà trong lòng rối bời,sắc mặt tổng giám đốc u ám, lại quăng thêm một câu như vậy, tronglòng Cố Hạ có chút uất ức, cảm thấy quả thật Trâu Nhuận Thành đanglàm khó cô; lại nghe nói Triển Thiểu Huy bị tai nạn xe cộ nằm viện,ít nhiều cũng có chút lo lắng, lần trước Triển Thiểu Huy ném côgiữa đường, vốn dĩ trước đó đã giúp cô nên Cố Hạ vẫn nhiệt tình hyvọng anh ta không có việc gì.

Đối với việc làm khódễ của Trâu Nhuận Thành, Cố Hạ ngồi trên xe suy tư thật lâu, quyết địnhquán triệt lời nói của Triển Thiểu Huy, kiên quyết không xuất hiệntrước mặt anh ta nữa, đợi lát nữa đưa văn kiện cho trợ lý hoặc vệsĩ của anh ta là được rồi, càng nghĩ càng cảm thấy phương án nàykhông được, anh ta là một ông chủ lớn nên vốn cũng không thể để chomột nhân viên nhỏ như cô tùy tiện quấy rầy.

Sự tình thuận lợi hơnso với Cố Hạ nghĩ, bệnh viện chỗ Triển Thiểu Huy là một bệnh việntư nhân, không gian trang nhã, Cố Hạ tìm được phòng bệnh của TriểnThiểu Huy ở tầng trệt, không thấy số phòng, xa xa nhìn thấy hai vệsĩ đứng thẳng tắp trước cửa phòng, tuy cực kỳ lạ mặt nhưng nhìnthấy tư thế thì ở trong kia nhất định là Triển Thiểu Huy.

Vệ sĩ chủ động hỏicô có chuyện gì, hỏi rõ ràng xong thì cầm văn kiện vào phòng, để côđứng ở bên ngoài chờ, khônglâu sau cũng đem văn kiện đã ký xong đưa cho cô rồi đuổi cô đi. Cả quátrình ngoại trừ gặp phải vệ sĩ chỉ mang một bộ mặt thì cũng rấtđơn giản.

Cố Hạ nhận lấy thứđó, ánh mắt còn lưu luyến trên cửa phòng bệnh, do dự chuẩn bị rờiđi rồi lại hỏi một câu: “Vết thương của Triển thiếu có nghiêm trọngkhông?”

Vệ sĩ thân thể khỏemạnh kia nheo mắt lại, lập tức tràn ngập cảnh giác: “Cô là nhân viêncủa Khải Hoành sao?”

Đối phương đã tiến vàotrạng thái phòng vệ, Cố Hạ phát giác ra mình bị bọn họ xem như những têngián điệp xấu xa, run rẩy nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, quan tâmđến ông chủ một chút…không có…không có ý gì khác đâu.”

Cô nói xong thì chạyđi, ông chủ lớn quả nhiên không phải người cô có thể đến gần. Cố Hạvốn chỉ muốn xem Triển Thiểu Huy như người qua đường giáp, tất cảnhững việc của anh ta đều không liên quan đến mình, nhưng mà đã chạyđến bệnh viện, lại biết đối phương đang bị bệnh, lại còn phải giảvờ như không hề biết gì thì thật sự không có lương tâm cho lắm, tốtxấu gì thì cấp dưới của ông chủ đã từng bắt cướp cứu cô. Ngoàicửa lớn của bệnh viện có không ít cửa hàng hoa tươi, Cố Hạ đi từcửa đi vào nhìn thấy những bó hoa kia thì hoảng hồn, đi vào mua mộtbó hoa bách hợp, để lại địa chỉ để người ta chuyển đến, cũng khôngđể lại tên, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng cho anh ta sớm hồi phục,tranh thủ xuất viện sớm một chút tiếp tục tác uy tác phúc. (dùng uyquyền để tạo phúc và để hù dọa người khác)

Lời tác giả: TiểuNgũ thật xấu tính, xấu nhưng cũng có chút đáng yêu