Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 23: Thổ lộ



Chắc là vì giọng nóivô cùng lạnh lẽo của Triển Thiểu Huy mà cả sòng bàn đều trở nên imlặng, Trâu Nhuận Thành cũng chấn động toàn thân, nhìn thấy sắc mặtcủa đại ca không tốt, vội vàng dừng lại, khó hiểu hỏi: “Đại ca?”

Ánh mắt Triển ThiểuHuy trở nên lạnh lẽo, cầm một quân bài trên bàn lên, vuốt ve từngchút một trong lòng bàn tay mình.

Trâu Nhuận Thành đãtheo Triển Thiểu Huy lăn lộn vài năm, tất nhiên biết rõ anh ta đã lỡlời, trong đầu cũng đang suy nghĩ xem mình đã sai chỗ nào, liếc mắtsang Cố Hạ, không khí sôi nổi trên bàn lắng xuống, những người bêncạnh cũng không mở miệng nữa, Cố Hạ bị Trâu Nhuận Thành dọa sợ,kiên trì thấp giọng nói với Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, thật sự xinlỗi, tôi thật sự đánh không giỏi…”

Giọng nói của cô cànglúc càng thấp, mặt cũng đầy vẻ áy náy, đây là lần đầu cô đánhloại bài này, kĩ thuật đánh rõ ràng không lại những người khác,thua nhiều thắng ít, không ngờ cách đánh này ngay lần đầu tiên lạithất bại như vậy.

“Không đánh giỏi thìphải học.” Triển Thiểu Huy không thèm đếm xỉa đến lời cô, để quânbài xuống bàn, nói: “Tiếp tục đi, ván này vẫn chưa xong mà.”

Những người khác trênbàn cũng vội hô to: “Tiếp tục đi, đến ai cầm bài rồi?”

Tất cả mọi người đềugiả vờ như không có gì xảy ra mà tiếp tục đánh bài, Trâu NhuậnThành vội vàng vụng trộm trốn ra khỏi cửa, Quý Phi Dương đã hếtbài, chỉ còn lại ba người tiếp tục cuộc chiến đẫm máu, Cố Hạ vánnày lại thua lớn, sợ ông chủ không vui nên cả bài cũng không dám cầmlên, đến khi Triển Thiểu Huy ho nhẹ một tiếng mới nơm nớp lo sợ lậtlên, cầm bài nhìn anh xin chỉ thị: “Nên đánh quân nào đây?”

Triển Thiểu Huy khôngnói lời nào, Cố Hạ cũng vẫn nhìn anh, không dám tự mình quyếtđịnh, sau nửa ngày, Triển Thiểu Huy mới chậm rì rì rút một lá bàitừ trong tay cô kẹp giữa hai ngón tay của mình, ngón tay trong lúc vôtình xẹt qua tay Cố Hạ, lại nhìn thấy một lá bài khác cao điểm hơn,“Quân này đi.”

Ngón tay của anh đãchạm đến bài nhưng lại thu về, để cho Cố Hạ ném bài ra. Về sau rốtcuộc Cố Hạ cũng chẳng còn tâm tình mà ngắm Quý Phi Dương nữa, mỗilần lật bài lên đều nghiêng người sang hỏi ý Triển Thiểu Huy, “Ngàixem nên đánh lá nào đây?” “Đánh quân này được không?”

Triển Thiểu Huy miễncưỡng tựa vào thành ghế, cũng trả lời cô một tiếng, một lúc sauthì không còn kiên nhẫn, dùng giọng nói lười biếng nói: “Cô là ngườiđánh bài, đừng có cái gì cũng hỏi tôi.”

Cố Hạ ngậm miệng,nhưng mà thỉnh thoảng cũng liếc mắt sang Triển Thiểu Huy, lúc khôngbiết đánh gì sẽ quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, người ngoàithoạt nhìn rất giống liếc mắt đưa tình, tốc độ đánh bài dĩ nhiêndần chậm xuống, chẳng qua là những người khác cũng không có ý kiếngì.Quý Phi Dương cũng ý thức được mình đã thắng quá nhiều ván, vềsau đều đánh không quá tính toán, bắt đầu hạ bài chậm lại, anh cũngkhông muốn Cố Hạ khó xử, cố ý thả bài hai lần, lại một lần nữasau khi thả bài xuống, Cố Hạ hô lên một tiếng “Hồ”, không ngờ TriểnThiểu Huy lại lãnh đãm nói: “Hồ cái gì mà hồ? Dù sao thua cũng làtiền của tôi, cô bỏ qua một lượt, nghĩ đến việc lớn đi, đợi một látnữa đã.”

Triển Thiểu Huy lạinhìn sang Quý Phi Dương, không nóng không lạnh nói: “Quý nhị công tửkhông cần phải để ý như vậy, đánh bài cũng chỉ để vui vẻ, nếukhiến cho mọi người không thoải mái chẳng phải chủ nhà như tôi đây đãchiêu đãi không chu toàn rồi sao.”

Sòng bài vẫn còntiếp tục, Cố Hạ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừađánh bài vừa không ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, dù sao cũng làông chủ của mình, áp lực của cô rất lớn, cộng thêm vận may khôngtốt, càng đánh càng không còn chút sức lực nào, sau khi đánh vàiván thì mắt không ngừng nhìn sang Triển Thiểu Huy, thử thăm dò:“Triển thiếu, thời tiết bên ngoài rất tốt, rất thích hợp để tắmsuối nước nóng.”

Triển Thiểu Huy cũngbuông tha cho cô, “Hãy đi đi.”

Cố Hạ như trút đượcgánh nặng, hôm nay thua không ít tiền của ông chủ, cô cũng không biếtcụ thể là bao nhiêu, trong lòng có chút áy náy cùng cảm thấy nghĩđến mà sợ, về sau lúc đến quầy phục vụ chọn áo tắm, toàn thânngập vào dòng nước suối, ngồi ở hòn đá trên hồ, đá đá chân, quơ quơcánh tay mới làm cho cô thấy dễ chịu một chút.

Cố Hạ chọn hồ khôngcó người, tuy không lớn nhưng không gian lại rất đẹp, cô không thể khôngcảm phục trình độ thưởng thức cùng tầm nhìn của Triển Thiểu Huy,đáy hồ suối nước nóng dùng những hòn đá nhỏ trải xuống, trên mặtlà đá cuội bóng loáng, từng dòng bọt khí bốc lên từ nhưng khe hởcủa đá, ánh sáng chiếu lên làm những bọt nước thay đổi màu sắc,mặt nước bốc lên một tầng khí nóng, hoa cỏ bên cạnh hồ tươi tốt,từng bụi cỏ xanh tươi rất đáng yêu. Bên cạnh là một chiếc bàn gỗ,đằng sau là những tấm rèm trúc rất hấp dẫn, vừa vặn ngăn cách vớihồ nước bên cạnh, tuy có thể nhìn thấy có người đang lắc lư nhưnglại không nhìn rõ là ai.

Lúc sau Quý Phi Dươngtới, cô đang tựa người vào cạnh hồ nhìn ngắm những tấm rèm trúcmang một phong thái phóng khoáng xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trờichiều, thấy anh tới thì có chút bất ngờ, “Quý sư huynh, sao anh cũngtới đây?”

Quý Phi Dương vẫn mặcbộ quần áo thường ngày lúc đánh bài, thần thái tuấn lãng, “Sao chỉcó mình em ở đây? Không sang bên kia náo nhiệt hơn?”

Anh chỉ vào hai cáihồ cách đó không xa, chỗ đó phong cảnh đẹp hơn, vài đôi nam nữ đangcùng nhau cười đùa, giọng của bọn họ truyền đi cực kì xa, Cố Hạnhìn theo hướng anh chỉ, ngồi bên thành hồ nhún nhún vai, “Em có theochân bọn họ cũng không quen biết.”

Cố Hạ cũng không phảilà người không thích làm quen với người khác, chẳng qua là hôm nayngười đến đây trên cơ bản đều là người quyền quý giàu có, nóichuyện đều chỉ có một giọng, Cố Hạ thật sự không có tiếng nóichung với bọn họ, cho nên mới một mình ở đây. Cô ngước mặt lên hỏiQuý Phi Dương, “Nếu anh đến tắm suối nước nóng, sao lại còn mặc nhưvậy?”

“Không phải anh đếntắm suối nước nóng mà là đến tìm em.” Quý Phi Dương ngồi xuốngchiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Lúc đánh bài, tổng giám đốc Trâu nói emđuổi theo tên cướp suýt chút nữa mất mạng là thế nào?”

“Không nghiêm trọng vậyđâu, lần trước gặp anh ở quảng trường, kết quả bị một tên cướp mấttúi xách trong tay em rồi bỏ chạy nên em đã đuổi theo.” Cố Hạ hờihợt nói, “Chẳng qua là người qua đường không chịu giúp đỡ, vừa maygặp được Triển thiếu, anh chàng vệ sĩ kia thật là lợi hại, thoángcái đã đạp tên cướp ngã lăn, giúp em lấy lại đồ.”

Cô nói rất đơn giản,Quý Phi Dương cũng có thể hình dung ra một cô gái mảnh mai như vậy màđuổi theo tên cướp cũng rất khó khăn, “Khó trách gần đây em gần gũivới Triển Thiểu Huy như vậy, có phải lúc đó em đã đuổi tới một nơivắng vẻ không?”

Cố Hạ không nói gì,từ trong hồ nước đứng lên cầm một cái khăn tắm lớn bọc người lại.Xung quanh suối nước nóng ẩm ướt ấm áp, cô không thấy lạnh, ngồixuống ghế, cầm lấy đồ uồng từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Ngườinhiều tiền các anh thật biết hưởng thụ, trước kia em cũng từng đitắm suối nước nóng nhưng mà hoàn cảnh cùng phục vụ thật sự kém xanơi này.”

Thấy cô vòng vo đổichủ đề, Quý Phi Dương chậm rãi nói: “Cũng không phải chỉ thuần túyhưởng thụ, hôm nay rất nhiều người tới là vì nể mặt Triển thiếu,vì muốn mở rộng quan hệ mà thôi, anh cũng vậy. Dạo này anh bận rấtnhiều việc, lần trước cũng vội vàng đi, không kịp nghe em nói.”

Anh nhìn Cố Hạ cườicười, “Cố Hạ, rất cảm ơn em đã giúp đỡ anh, nhưng mà từ nay về saungàn vạn lần không cần phải như vậy, bất kể có thế nào thì cũngphải nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên. Xã hội này rất phứctạp, chuyện cần phải lo lắng còn rất nhiều.”

“Lúc ấy em chỉ theophản xạ mà đuổi theo thôi.” Cố Hạ không muốn nói về chuyện này nữa,hỏi: “Lúc nãy đánh bài, các anh cược bao nhiêu tiền một ván?”

“Trước là mười vạn,về sau năm vạn.” Quý Phi Dương có chút áy náy, “Anh cũng không nghĩtới hôm nay sẽ thắng nhiều như vậy.”

“Có phải Triển thiếuthua rất nhiều tiền không?” Cố Hạ kêu lên, trong đầu bắt đầu tínhtoán, “Ngài ấy có thể trừ lương em không?”

“Anh ta chắn hẳn làthua nhiều, anh ta ngồi bên cạnh xem em đánh, đã không lên tiếng, bịthua tất nhiên cũng không trách em. Tối nay có khả năng còn phải đánhtiếp, anh lại phát hiện thêm một điều.” Quý Phi Dương bổ sung thêm mộtcâu, “Đánh bài vốn chính là để giao thiệp, thắng quá nhiều cũng làchuyện không tốt.”

Ánh tà dương phía tâyto lớn dị thường, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua từng ngọn cây, rơivào trong hồ nước, mặt nước hiện lên những gợn sóng lăn tăn, Quý PhiDương thấy không còn sớm nên nói: “Em cũng nên về thay quần áo đi, mộtlát nữa là đến bữa tiệc tối rồi, lát nữa ông chủ của em bận rấtnhiều việc, không biết có giao việc cho em không nữa.”

Cố Hạ quấn chặt khăntắm trên người lại, “Ở đây em cũng không quen, lại không thể giống nhưthư kí trong công ty miệng có thể phun ra hoa sen, bọn họ sẽ không giaoviệc cho em đâu.”

“Ở đây em không quenthuộc, không bằng tiệc tối lát nữa cùng đi với anh đi, lúc ăn cơm đỡbị nhàm chán.” Quý Phi Dương mang trên mặt một nụ cười ấm áp, mộtlần nữa nhìn vào chân trời chiều, nói: “Đi về trước đi.”

Cố Hạ đứng lên, cùnganh đi song song dọc theo con đường về phòng, ven đường những rặng trúcxanh đậm vô cùng sum suê, đi vài bước Quý Phi Dương nói: “Có chuyệnkhông biết anh có nên hỏi không.”

Cố Hạ khó hiểu nhìnanh một chút, “Quý sư huynh có gì băn khoăn sao? Có vấn đề gì thì cứtrực tiếp hỏi em là được.”

Quý Phi Dương bướcchậm lại, “Ở đây mặc dù là sản nghiệp của Triển Thiểu Huy, nhưngcũng không thuộc về công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, ở trongKhải Hoành em làm chức trợ lý bộ phận tiêu thụ, cho dù thư kí khôngcó thời gian, xét về cương vị, tổng giám đốc Trâu cũng không nên mangem tới đây, cho nên hôm nay gặp lại có hơi bất ngờ.”

Cố Hạ dừng chân, “Anhmuốn hỏi em vì sao hôm nay lại tới đây sao?”

Quý Phi Dương không nóigì, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn.

Cố Hạ nhìn anh, khóemiệng khẽ giật giật, dùng giọng nói không nặng không nhẹ nói: “Bởivì em thích anh, Triển thiếu nói lễ khai trương anh cũng sẽ đến chonên em xin bọn họ mang em đến đây.”

Quý Phi Dương giậtmình, trên mặt Cố Hạ vẫn như trước giữ vẻ trấn định hào phóng,dường như không phải vừa mới thổ lộ, đơn giản chỉ đang kể lại mộtchuyện tốt mà thôi, ánh tà dương chiếu rọi trên khuôn mặt cô, hànglong mi còn vương bọt nước, cô cứ như vậy mà nhìn anh, không có chờđợi, không có ngượng ngùng, cằm hơi cong lên. Sau nửa ngày, Quý PhiDương nhẹ nhàng cười cười: “Cảm ơn em đã thích anh.”

Anh dừng lại mộtchút: “Nhưng mà…”

“Em biết mà.” Cố Hạngắt lời anh, trên mặt vẫn trấn định, “Thật ra cũng không quan trọng,Quý sư huynh, em không có ý gì khác, sau này cũng sẽ không quấn quýtlấy anh, chỉ là muốn nói với anh một tiếng, khi còn ở trường thì emđã thích anh rồi.”

Cô nhìn anh cười cười,“Quý sư huynh, anh không cần để ý nhiều làm gì, trước kia trong trườngcó rất nhiều người thích anh, em chỉ là một trong số đó, em biết rõnhững chênh lệch giữa chúng ta, em cũng tin tưởng còn có người thíchhợp với em hơn anh đang đợi em, em chỉ là không muốn giữ mãi chuyệnnày trong lòng nên mới nói ra, hy vọng sau này chúng ta cũng vẫn làbạn.”

Bên môi Quý Phi Dươngmang theo một nụ cười nhẹ, thật lâu sau mới chậm rã mở miệng, “CốHạ, em rất đáng yêu. Anh vẫn luôn xem em là bạn.”

Cố Hạ nở một nụcười hào phóng, “Vậy là tốt rồi, không biết bữa tiệc tối nay anhcòn có thể tiếp tục đi cùng em không?”

Quý Phi Dương nhún nhúnvai, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Ở đây ngoại trừ quen biết ông chủcủa em cũng không còn người bạn nào khác, tất nhiên đàn anh như anhđây phải đi cùng em rồi, bằng không nói không chừng em sẽ bị lãng quêntrong một góc hẻo lánh nào đó.”

Cố Hạ cười cười, nóira được trong lòng vô cùng thoải mái, những áng mây hẹp dài phía tâyđang bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, xa xa vẫn còn vọng lại tiếngnói cười, rơi vào tai giòn tan.

Bọn họ tiếp tục đivề phía trước, Quý Phi Dương vừa đi vừa nhắc nhở: “Em ở Khải Hoànhchỉ là một nhân viên bình thường, không cần phải gần gũi với ông chủnhư vậy, làm tốt phận sự của mình là được rồi, Triển thiếu cùngtổng giám đốc Trâu, cái vòng luẩn quẩn của bọn họ chưa hẳn đãthích hợp với em, em vẫn nên cố gắng ít đi chung với bọn họ thìhơn.”

“Ông chủ vui buồn thấtthường, thật là khó hầu hạ.” Cố Hạ cười nói, “Từ nay về sau khôngcó việc gì em sẽ cố gắng cách xa bọn họ một chút.”

Bọn họ vòng qua mộtkhúc ngoặc, đi về hướng khác, không biết hồ nước sau tấm rèm bêncạnh còn có vài người.