Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 15: Thành ý



Xem ra tin tức củaTriển Thiểu Huy xác thật không phải giả, Quý Phi Dương sắp tham dựvào công việc kinh doanh của gia đình, nói cách khác, anh sẽ khôngtiếp tục làm việc ở tòa nhà thương mại nữa. Mỗi văn phòng đều cóngười hay tám chuyện, tin tức Quý Phi Dương muốn từ chức đã lan rakhắp nơi, hai ngày nay Cố Hạ đi làm tình thần cũng kém hơn rấtnhiều. Nhớ ngày đó cô vì biết Qúy Phi Dương làm ở đây nên mới liềumạng gửi sơ yếu lí lịch vào công ty này, hôm nay người kia rốt cuộcđã ra đi.

Lần trước ở phòngtập thể hình sau khi bị Triển Thiểu Huy bắt được, ông chủ liền hấttay trực tiếp bỏ đi, Cố Hạ bối rối nếu muốn anh ta không trừ tiềnthưởng của mình không, đơn giản không chỉ mỗi ngày đến phòng tậpquẹt thẻ, mỗi ngày về nhà ăn liền hai món, bù lại một ngày bận rộncủa mình. Các món ăn bên ngoài mặc kệ có ngon thế nào, ăn nhiềucũng sẽ không còn thấy ngon, nấu ăn ở nhà vẫn hơn.

Chẳng qua là năm ngàysau đó Cố Hạ biến mất ở phòng tập thể hình, ngày thứ sáu mặt côđầy hớn hở xuất hiện ở đó, cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ thể thao,vung mồ hôi mãnh liệt trên máy chạy bộ. Bởi vì, trưa hôm đó Quý PhiDương đến tìm cô.

Khi đó anh đứng ở đạisảnh dưới lầu, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo một chút vui vẻ dịudàng, trong tay cầm một cặp đựng tài liệu, anh nói với Cố Hạ: “Anhmuốn đặt nó lên xe trước, đi cùng anh một chút.”

Xe của anh không đỗ ởbãi giữ xe dưới tầng hầm mà đỗ trước cửa một quảng trường nhỏcách siêu thị Thiên Thiên Hồng không xa, hai người chậm rãi đi ra ngoàicửa, Quý Phi Dương nói: “Anh từ chức rồi, từ nay về sau sẽ không đilàm ở đây nữa, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện cho anh.”

Cố Hạ đã biết nguyênnhân anh từ chức, cuối cùng nghe thấy anh chính miệng nói ra, ít nhấtcó thể xem như một lời từ biệt, trong lòng ít nhiều cũng thoải máihơn một chút, Cố Hạ cười cười với anh, “Quý sư huynh, chúc công việcsau này thuận lợi, sự nghiệp phát triển không ngừng.”

“Lần trước lại khôngthể mời em ăn cơm, rất xin lỗi, khi đó trong nhà anh có rất nhiềuviệc, căn bản là không thể thoát ra được.” Quý Phi Dương giải thích,anh bắt đầu tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, dường như tốinào cũng có tiệc, đều có một số nhân vật quan trọng, làm sao tránhđược!

“Không sao, một bữa cơmthôi mà.” Cố Hạ tỏ vẻ không có gì.

Quý Phi Dương nở mộtnụ cười, “Đã nói sẽ mời ăn cơm thì tất nhiên không thể nuốt lời.”

Vài phút sau hai ngườibước vào bãi đỗ xe, Quý Phi Dương nhanh chóng tìm được xe của mình,mở cửa xe đặt chiếc cặp vào trong đó rồi sau đó lấy một chiếc hộpgiấy đưa cho Cố Hạ, “Tặng cho em, cứ xem như đền bù tổn thất vì lầntrước anh không thể mời em ăn cơm đi.”

Trên mặt túi giấy đềulà tiếng nước ngoài, Cố Hạ cũng không hiểu, nhưng vô cùng mừng rỡ,cô nhận lấy hỏi: “Gì vậy ạ?”

“Sản phẩm dưỡng dacủa phụ nữ.” Quý Phi Dươngcười cười, “Cũng không biết tặng gì để đền lại, có người bạn tốttrở về từ Pháp, những cố gái đều thích những thứ như vậy nên anhđã nói người ta giúp anh mua một bộ.”

Biết anh còn băn khoănchuyện lần trước, trong lòng Cố Hạ thoáng cái cảm thấy ngọt ngào,đây là lần đầu tiên nhận được quà của Quý Phi Dương, trên mặt cô trànngập hoa đào nở rộ, “Quý sư huynh, anh quá khách sáo rồi.”

“Một món quà nhỏ thôimà.” Quý Phi Dương lấy ra từ trong xe một tấm thiệp mời, đưa cho CốHạ, “Tháng sau là sinh nhật anh, có tổ chức một bữa tiệc ở kháchsạn, mời không ít bạn bè, Cố Hạ, hy vọng đến lúc đó em có thểtới.”

Trong nháy mắt nhiệthuyết của Cố Hạ sôi trào, có một loại cảm giác bay bổng, liên tụcgật đầu nhận lấy, “Nhất định, nhất định.”

Nhìn thời gian thìcòn nửa tháng, Cố Hạ nhớ tới dáng người bị Triển Thiểu Huy cườinhạo, trong số bạn bè của Quý Phi Dương có rất nhiều cô gái giàucó, những cô gái ấy chắc hẳn đều có dáng vẻ thướt tha mềm mại nhưnhững người Cố Hạ nhìn thấy ở hội quán, hoặc là tỏa nắng độnglòng người, Cố Hạ âm thầm nắm tay, tuyệt đối không thể để cho Quý sưhuynh mất mặt, đương nhiên, càng không thể để cho mình mất mặt.

Nếu đã như thế thìCố Hạ thể trong vòng nửa tháng phải giảm được vài cân, tối thiểuthì nhìn cô cũng phải cân xứng, thoáng cái đến giờ tan ca, Cố Hạmang theo ý chí chiến đấu sôi sục đến nơi tập thể hình.

Giảm béo nha, không cógì hơn được ăn uống điều độ và gia tăng vận động, vì muốn nhanh gầyxuống, Cố Hạ giảm hơn phân nửa điểm tâm sáng và cơm trưa, hơn bốn giờchiều ở văn phòng ăn hai miếng bánh quy, cơm tối cũng giảm bớt, saukhi vận động lại ăn tối, nói đùa sao, vậy thì còn vận động làm gì?

Nói không đói bụng làgiả, buổi tối ở hội quán nhìn thấy những món ăn vặt thì thèm vôcùng, Cố Hạ chỉ có thể hạ quyết tâm quay mặt đi, chạy vào phòng vũđạo luyện tập thể thao, ngoại trừ uống một ít nước lọc, những thứkhác muốn đi vào bụng Cố Hạ thì còn phải xem xét lại một chút.

Một tuần sau, Cố Hạđã gầy đi được bốn cân (2 kg), lúc lên lầu đưa tài liệu cho tổng giámđốc lại đụng phải tổng giám đốc, Trâu Nhuận Thành vừa nhìn thấy CốHạ đã phát hiện ngay sự thay đổi, nói: “Cố Hạ, hình như cô gầy đi,xem ra rất có hiệu quả nhỉ!”

Người giảm béo thíchnhất nghe được câu này, Cố Hạ vui mừng nhướng mày lên, “Tổng giámđốc Trâu, mỗi ngày tôi đều luyện tập mà! Ngài cũng nhìn ra tôi gầyđi sao?”

Trâu Nhuận Thành đánhgiá qua cô một lượt, bình luận, “Cằm đã thon hơn.”

Cố Hạ càng có ý chíchiến đấu, giữa trưa mua một túi bỏng ngô, để lại mười hạt, nhữngthứ khác quyết tâm chia cho đồng nghiệp, nói ngô năng lượng thấp nêncơm tối ăn những thứ này.

Ngày hôm sau lúc côtập trên máy chạy bộ, lại gặp được Triển Thiểu Huy ở hội quán, CốHạ vừa chạy bộ vừa quay đầu lại vô cùng đắc ý nhìn anh, ý là“Nhìn xem, tôi thật sự đang luyện tập!”

Triển Thiểu Huy đứngbên cạnh, rảnh rỗi nói: “Lão Ngũ nói cô gầy đi, tôi còn không tin,còn tưởng rằng cô lại tới đây tiếp tục nghịch máy tính.”

Cố Hạ chỉnh tốc độmáy chạy bộ chậm lại nhưng vẫn không ngừng hẳn, vừa chạy vừa nói vớianh: “Tôi muốn giảm cân, đỡ phải bị ông chủ như ngài chê cười.”

Triển Thiểu Huy nghingờ nói: “Sao đột nhiên lại giác ngộ ra vậy?”

Cố Hạ nghiêng đầunhìn anh cười, giọng nói sung sướng, “Triển thiếu, Quý sư huynh mời tôiđến tham sự buổi tiệc của anh ấy đấy.”

Triển Thiểu Huy ngẩnngười, thản nhiên nói: “Lần trước tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ mangcô tới mà!”

“Sao mà giống nhauđược?” Bờ môi của Cố Hạ cong thành một nụ cười nhẹ, “Đây chính làQuý sư huynh tự mình mời tôi, cho thấy anh ấy nhớ đến tôi, cho nên tôimuốn luyện tập cho dáng người đẹp một chút. Ngài xem đi, tôi thật sựđã gầy đi rồi đấy?”

Triển Thiểu Huy híphíp mắt, “Không nhìn ra.”

Cố Hạ khinh bỉ tronglòng, mắt anh bị sao vậy, cô quay đầu đi, nhìn về phía trước tiếptục chạy bộ. Triển Thiểu Huy ngoắc tay, hỏi huấn luyện viên dẫn bêncạnh, “Cố ấy giảm bao nhiêu cân?”

Mỗi vị huấn luận viênđều có hồ sơ sức khỏe, số liệu về thể trọng sẽ được ghi chép kĩlưỡng, huấn luận viên quay người nhìn vào hồ sơ nói: “Khoảng mườingày giảm năm cân. Theo góc độ sức khỏe mà nói thì không thể tánthành cách giảm béo nhanh chóng như vậy, gây hại quá lớn cho sứckhỏe, trừ khi sắp tới có chuyện rất quan trọng.”

Triển Thiểu Huy cầmlấy hồ sơ của cô nhìn một cái, dạo này mỗi buổi tối Cố Hạ đềuđến đây luyện từ hai đến ba tiếng, lượng vận động này xác thực khônghề nhỏ. Anh nhướng mày nhìn nhìn Cố Hạ, “Cô ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Cố Hạ cũngkhông quay đầu lại.

Bây giờ mới hơn sáugiờ, Cố Hạ rõ ràng tan ca là tới đây, còn có thể ăn tối rồi sao?Máy chạy bộ truyền đến tiếng đạp đạp, Triển Thiểu Huy cảm thấy côquả thật đã làm khổ mình, mở miệng hỏi: “Chỉ vì một người đànông, đáng giá sao?”

“Còn phải xem là vìai nữa, nếu như là vì Quý sư huynh thì nhất định là đáng giá.” CốHạ đáp, thật ra cô không chỉ vì Quý Phi Dương mà càng là vì mình.

Cố Hạ mặc bộ đồ thểtheo màu tím sậm, lộ ra cánh tay trắng nõn, cô thật sự gầy đi, tuykhông nhiều lắm nhưng Triển Thiểu Huy có thể nhìn ra được. Môi TriểnThiểu Huy mím lại thành một đường, đôi mắt đen càng thêm trầm thêmsâu, theo góc độ của anh thì chỉ thấy một bên mặt của Cố Hạ, máitóc cột đuôi ngựa cao cao theo những bước chạy mà rung rinh, chóp mũithanh tú vương vài giọt mồ hôi, ngọn đèn chiếu vào những giọt mồ hôichảy ròng ròng trên trán, phản xa lại ánh sáng tạo nên vài đốm sángnhỏ; bên cạnh dính vào cộng tóc ẩm ướt, gò má đỏ bừng, như ánhbình minh đang lên. Động tác chạy bộ của cô không nhanh, trên khuôn mặtlại tràn ngập vẻ kiên định, Triển Thiểu Huy nhìn cái cằm hơi nhô racủa cô, biết được cô làm tất cả cùng lắm cũng chỉ vì một ngườiđàn ông, ý nghĩa đó đột nhiên làm cho anh cảm thấy rất không thú vị.

Yêu thích là cái gì?Anh chưa bao giờ đi tự hỏi vấn đề này, đối với anh mà nói, chỉ cóthứ bạn muốn và thứ bạn không muốn, những việc Cố Hạ làm trong mắtanh chính là ngốc nghếch, không có phương pháp cụ thể, không có giacảnh tốt, Cố Hạ cùng lắm cũng chỉ là mò trăng nơi đáy nước thôi.Nhưng mà, sự chấp nhất đơn giản như vậy lại làm cho anh có chút độnglòng.

Buổi tối anh mang theolão Tam đi tham dự buổi xã giao của hãng phim, chẳng qua là gặp mặt,uống chút rượu, trò chuyện, trong đó có không ít các ngôi sao trẻtrung tương đối xinh đẹp, dạo này mới bộc lộ tài năng trên màn ảnh,trong bữa tiệc ánh mắt của các tiểu minh tinh kia luôn hướng về phíaanh, sóng mắt uyển chuyển mang theo một chút phong tình, lão Tam đứngbên cạnh nhỏ giọng nói: “Đại ca, cô gái kia được đấy, nghe nói vẫnchưa bị nhúng chàm, để dành cho anh đấy.”

Mang theo tiểu minh tinhkia tới là ông chủ của một công ty điện ảnh và truyền hình, nghethấy danh tiếng thì đẩy tiểu minh tinh kia ra, “Đi rót rượu cho Triểnthiếu đi.”

Tiểu minh tinh chủđộng ngồi xuống bên cạnh rót rượu cho anh, làm như vô tình vô ý mà cọnhẹ vào người anh, đèn trong phòng Vip mờ tối, tản ra một chút hươngvị **, ý tứ của đối phương anh biết rất rõ, bưng ly rượu đỏ trong tayquơ quơ, hỏi một câu: “Cô thích tôi?”

“Yêu mến Triển thiếuđã lâu rồi.” Tiểu minh tinh xấu hổ e dè, hai má đỏ bừng, miệng trầmthấp tuôn ra một câu: “Trước kia chỉ ngắm nhìn Triển thiếu từ xa, khiđó đã thích ngài.”

“Yêu mến?” Triển ThiểuHuy giãn hai hàng chân mày ra, thả nhiên nói: “Biểu lộ một chút thànhý xem.”

Tiểu minh tinh lạingồi nhích lại gần anh, bộ ngực đầy đặn đụng phải cánh tay của anh,“Triển thiếu muốn biểu lộ thành ý thế nào ạ?”

Ý muốn hiến thân củacô nàng rất rõ ràng, đây chính là thành ý mà cô nàng có thể biểulộ, Triển Thiểu Huy chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn sang bên lão Tam,“Tôi không có hứng thứ đối với đầu tư phim, nhưng mà lão Tam lại rấtthích cô, cô đóng thử một chút cậu ta sẽ xem xét đầu tư.”

Cùng lắm chỉ là ánhmắt thôi, tiểu minh tinh đã lập tức hiểu ý, Trịnh Giang Hà cười nhẹnhàn chân thành mà rời đi, khóe môi Triển Thiểu Huy nhếch lên một nụcười lạnh, những người phụ nữ muốn bò lên giường anh đều nói yêu mếnanh, nhưng mà hãy xem đi, một giây trước vừa nói yêu mến, một giây saucó thể sa vào lòng người khác,thứ mấy cô nàng kia muốn cùng lắm cũng chỉ là tiền và địa vị củaanh mà thôi. Người kia là anh hay là lão Tam đều không có gì khácbiệt.

Cũng như Quý Phi Dươngvậy, sau lưng có người phụ nữ một lòng với cậu ta, vì cậu ta mà cốgắng, vì cậu ta mà kiên trì, rất có thể cuối cùng không thể chiếmđược thứ gì, không hề có mục đích, chỉ là yêu mến đơn thuần, nhớtới thật làm cho người ta khó chịu.