Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 1: Gặp gỡ



Triển Thiểu Huy gặplại Cố Hạ lần nữa là ở bộ phận nhân sự của công ty khoa học côngnghệ Khải Hoành. Ngày đó công ty khoa học công nghệ Khải Hoành phỏngvấn người mới, trong căn phòng của bộ phận huấn luyện nhân sự cókhông ít nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, có người cầm tư liệu ôn tập lạinhững kĩ xảo phỏng vấn, có người nói chuyện phiếm với người bêncạnh, trên mặt những người này đều là hoặc nhiều hoặc ít cũng cómột chút căng thẳng. Lúc ấy, anh và lão ngũ Trâu Nhuận Thành đi ngangqua hành lang bên ngoài bộ phận nhân sự, bức màn trong phòng huấnluyện không kéo lên hết, lơ đãng nhìn thoáng qua thì thấy vị tríhàng thứ hai có một cô gái trẻ đang dùng tay chống cằm nhìn ra ngoàicửa sổ, cái cằm hơi nhếch lên cùng chiếc mũi khéo léo tạo thànhmột đường vòng cung, khuôn mặt rất thuần khiết.

Anh cảm thấy mặt côcó hơi quen, chưa nhớ ra nên lại nhìn thoáng qua, thật trùng hợp ánhmắt hai người lại gặp nhau, ánh mắt nhìn khắp nơi không có mục đíchcủa cô gái trẻ xẹt qua khuôn mặt của một người đàn ông đứng bênngoài, trong ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trongvài giây, Triển Thiểu Huy đã đi qua cửa sổ của phòng huấn luyện bộphận nhân sự, ánh mắt chạm nhau chỉ giống như ánh sáng chợt lóe lêntrên mặt biển, yên tĩnh mà ngắn ngủi.

“Công ty cũng cần lựclượng mới bổ sung vào, đang tuyển người mới, hai ngày nay đang phỏngvấn.” Trâu Nhuận Thành đứng bên cạnh giải thích, lại mang theo vẻcười đùa nói: “Em đã nói chuyện với bộ phận nhân sự không cần phảituyển những người ngoại hình quá kém cỏi vào công ty.”

Triển Thiểu Huy liếcxéo anh ta, “Khải Hoành không phải là công ty giải trí điện ảnh haytruyền hình, chúng ta tuyển người vào làm việc, không cần phải đẹpmắt, quan trọng nhất là năng lực. Muốn tìm gái đẹp thì cậu cứ đi tìmlão tứ mà trông nom câu lạc bộ đêm đi!”

“Hắc hắc, đại ca à,anh biết em không có thói quen ban ngày thì ẩn ban đêm thì hoạt độngmà, mười một giờ mà không được ngủ thì quả thật là giết em đi.”TrâuNhuận Thành cười nói, thái độ lập tức trở nên đứng đắn, “Năng lựcrất quan trọng, nhưng là nhân viên của Khải Hoành, khi ra ngoài khôngthể làm mất thể diện của Khải Hoành được. Xã hội hiện nay, khôngthiếu nhất chính là người, tiền lương chúng ta trả cao, điều kiện yêucầu tất nhiên cũng phải cao.”

Triển Thiểu Huy khôngnói thêm nữa, vừa đi tiếp vừa hồi tưởng lại khuôn mặt của cô gáitrẻ vừa rồi, nhất định là anh đã gặp qua, nhưng nhất thời không nhớra cô là ai, đã gặp nhau ở đâu. Trâu Nhuận Thành đứng bên cạnh giảithích tiếp, “Thông báo tuyển dụng lần này chủ yếu nhằm vào sinhviên, có không ít sinh viên tốt nghiệp đại học C đến đây, tiêu chuẩncũng không tệ lắm.”

Nhắc tới đại học C,trong đầu Triển Thiểu Huy hiện lên hồ Bình Nguyệt, hình ảnh ngày xưahiện lên, cuối cùng anh đã nhớ ra nguyên do vì sao cảm thấy cô quenquen.

Đó là chuyện của hơnnăm rưỡi về trước, Triển Thiểu Huy chính thức tiếp nhận sự nghiệpcủa gia tộc không lâu, địa vị trong thành phố C vẫn chưa ổn định, cóđược xuất thân hùng mạnh thì tự nhiên cũng có không ít người muốndiệt trừ anh. Đao thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nguy hiểm nhấtlà buổi tối ngày hôm đó, anh gặp phải vài tên sát thủ đuổi theochặn đánh. Nhảy xuống từ tầng thứ ba, lúc ấy chân trái đã gãyxương, người phía sau vẫn đuổi theo không tha, anh vì chạy trốn mànhảy xuống hố.

Màn đêm bao phủ mặthồ khói trắng thản nhiên lượn lờ, hồ nước tháng 11 mang theo cáilạnh, anh ở trong hồ bắt đầu cử động tay chân, trên đùi truyền đếnmột cơn đau đớn kịch liệt, hồ Bình Nguyệt không nhỏ, anh vì chạytrối chết mà sử dụng hết sức lực toàn thân, sau khi chìm xuống còncách đáy hồ một khoảng thì bắt đầu cố sức bơi về phía bờ bên kia.Lúc nãy ở trên mặt đất anh đã đánh nhau một trận, sức lực hao tổnkhông ít, cộng thêm phần đùi đau đớn, sau khi bơi được một thời gianngắn thì anh cảm thấy toàn thân ngày càng chìm xuống, bóng dáng củabờ bên kia đen ngòm trong bóng tối còn rất xa, cánh tay của anh đãbủn rủn, biên độ hoạt động ngày càng giảm.

Anh ở trong nước thoạtnhìn rất giống người cá, đương nhiên chuyện khó khăn ấy đối vớingười được tôi luyện từ nhỏ đến lớn như Triển Thiểu Huy mà nói lạilà chuyện nhỏ, dù có đau đớn anh cũng có thể bơi sang bờ bên kia,thoát khỏi nguy hiểm.

Trong ánh sáng layđộng trên mặt nước, mơ hồ nhìn thấy trong bóng tối có một người vẫyhai tay, phát ra tiếng kêu rất lớn, “Mau lên đây, cố chịu đựng…”

Dáng người rất nhỏ,quần áo trong bóng đêm màu xám bạc, Triển Thiểu Huy rất muốn mắng côkhông cần phải la lớn như vậy nhưng cố sức hoạt động cánh tay ở trongnước đã làm cho toàn thân anh không còn chút sức, trong đầu chỉ cómột ý niệm – bơi thật nhanh.

Người đứng trên bờ bênkia hình như có chút sốt ruột, chạy đến bên cạnh loay hoay gì đó,động tác cụ thể thì Triển Thiểu Huy căn bản không nhìn rõ lắm. Mộtlát sau, anh nhìn thấy một con thuyền gỗ nhỏ rất đơn giản bơi ra giữahồ, tuy tốc độ rất chậm nhưng đang hướng về phía anh, người con gáitrên thuyền gọi to về phía anh, “Mau tới đây.”

Triển Thiểu Huy khôngchút do dự bơi về phía thuyền nhỏ, tay vừa chạm vào mép thuyền thìngười trên thuyền đã giữ chặt tay anh, dùng sức kéo lên thuyền. Thânthuyền lay động mạnh mẽ, lúc nửa người anh bò được lên thuyền thìmột đầu thuyền chút nữa đã chìm xuống, cô gái kia vội vàng ổn địnhbên kia, nghiêng trái nghiêng phải một hồi thuyền mới vững vàng trởlại.

Thân thuyền có mùi vịhỗn tạp, Triển Thiểu Huy hoài nghi chiếc thuyền này chỉ dùng để vớtrác trên mặt hồ, nhưng mà giờ phút này anh chẳng quan tâm đến nhữngthứ này, anh nằm lên thuyền ho khan dữ dội, cô gái kia sau khi ổn địnhthân thuyền thì ở bên cạnh hỏi: “Anh không sao chứ?”

Giọng nói của cô ởtrong bóng đêm trong trẻo như tiếng chuông, Triển Thiểu Huy không nóigì, vừa ho khan vừa khoát tay với cô.

Cô gái kia thấy anhkhông sao thì bắt đầu chéo thuyền, lúc thuyền đến bên cạnh bờ thì cônói: “Bạn học, anh không cần bi quan như vậy, quá trình chìm dướinước không thể thở được mà chết rất thống khổ, so với việc sốngtrên đời còn khổ hơn! Vả lại, một người đàn ông như anh mà nhảyxuống hồ thì thật quá mất mặt.”

Triển Thiểu Huy khôngbiết cô đang nói gì, ngồi trên thuyền thở hổn hển, đối diện là haihàng cây xanh không cao lắm chìm trong bóng đêm chỉ thấy được hìnhdáng, phía sau hàng cây cách đó không xa là một tòa cao ốc, tòa nhàcao nhất lóe lên một ngọn đèn màu đỏ, hiện lên ba chữ “Thư viện”(trong tiếng trung là “Đồ thư quán” nên có 3 chữ ^^), Triển Thiểu Huymới nhớ tới đại học C nằm bên bờ hồ Bình Nguyệt, nghe thấy giọngđiệu của cô gái trên thuyền thì hẳn là sinh viên của đại học C rồi.

Nghe đồn hàng năm sinhviên đại học C đều nhảy hồ, một chút việc học hành không như ý, mộtchút chuyện tình cảm không như ý, còn có cả thầy giáo không đạtđược chức danh như ý, dù sao thì trong cuộc sống những chuyện khôngnhư ý nhiều vô số, những người thừa nhận năng lực có hạn, chuyệnnhảy hồ nhảy lầu cũng không xem là lạ. Tất nhiên cô sinh viên này đãhiểu lầm, vẫn còn lải nhải: “Vừa rồi nhìn thấy anh vùng vẫy trongnước, nhảy xuống rồi lại cảm thấy không đáng hả? Chừng hai năm nữasẽ là năm 2012, khi đó mới là tận thế, nếu phải chết thì mọi ngườicùng nhau chết sẽ náo nhiệt hơn!”

Triển Thiểu Huy cũngkhông có tâm trạng giải thích, anh ngồi trên thuyền quay đầu lại nhìnxa phía xa, anh đã chạy thoát rất xa, chắc sẽ không còn người đuổitới nhưng cũng không thể không đề cao cảnh giác.

Thuyền ngừng lại bêncạnh bờ, cô gái trẻ nhảy xuống trước, Triển Thiểu Huy cố gắng đứnglên, thuyền nhỏ lay động không ngừng cộng thêm việc anh gãy xương nên khianh nhảy xuống thì cơn đau kịch liệt ở chân quay trở lại, đau đến mứcanh đứng không vững, lập tức ngã sấp trên bờ.

Cô gái kia liền nhanhchóng nâng anh dậy, mới nhìn ra anh đi đứng không tiện nên dìu anh đếnngồi xuống tảng đá bên cạnh, nước trên người anh thấm ướt quần áocô, cô không tính toán, rất tự nhiên hỏi thăm: “Anh là nghiên cứu sinhcủa trường sao?”

“Không phải.” Giọngđiệu của Triển Thiểu Huy lạnh lùng, dù cho cô gái này không chèothuyền tới thì anh cũng có thể bơi vào, lời cằn nhằn liên miên củacô lọt vào tai làm Triển Thiểu Huy thấy phiền phức. Nơi này củatrường học rất vắng vẻ, sau rừng cây hiện lên vài chấm nhỏ như ngọnđèn, bên hồ toàn một mảnh đen ngòn tăm tối, hình dáng của đối phươnglẫn trong bóng đêm, không thể nhìn thấy rõ, thật không biết đã muộnnhư vậy mà một cô gái trẻ lại một mình đến đây làm gì.

Hai người không nóigì, Triển Thiểu Huy ngồi nghỉ ngơi một lát, cơn gió đêm thổi tớitoàn thân ướt sũng làm cho anh nhịn không được rùng mình, trên ngườianh chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng, áo khoác sớm đã không biết rơiở đâu. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô gái bên cạnh hỏi: “Cô có điện thoạikhông?”

“Có” cô gật đầu trảlời, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho anh.

Triển Thiểu Huy khôngkhách sáo nhận lấy, bấm một dãy số quen thuộc, giọng điệu nghiêmtúc, “Lão Tam, tôi ở bờ hồ đại học C…tôi không sao…”

Cô gái kia tất nhiênkhông muốn quấy nhiễu anh, đi hai bước về phía bên cạnh, mắt hướng rahồ. Triển Thiểu Huy cúp điện thoại, anh trả lại điện thoại cho cô,rất lạnh nhạt nói hai chữ, “Cảm ơn”

“Không cần khách sao.”Giọng nói của cô mang theo sự vui vẻ, hiển nhiên đã nghe thấy anh tìmngười tới giúp nên nói: “Chúng ta đến bên đường lớn đi, anh phải đợingười ở bên kia tiện hơn.”

“Được” Triển Thiểu Huychống người đứng lên, người bên cạnh đưa một tay ra, cô gái kia muốndìu anh. Triển Thiểu Huy nhìn thoáng qua, không nhìn thẳng, khập khiễngchậm rãi đi về phía trước.

Cô gái kia cũng khôngđể ý, đi bên cạnh anh, lấy điện thoại di động ra làm đèn pin chiếurọi con đường phía trước, màn hình điện thoại di động của cô vốnnhỏ, một chút ánh sáng yếu ớt căn bản không có chút tác dụng chiếusáng nào. Bên hồ đều là rừng cây thấp bé, phải đi lên một đoạnđường xa mới có thể đến đường lớn, trong bụi cỏ truyền đến tiếngcôn trùng kêu, nho nhỏ lộn xộn, hai người chậm rãi bước đi, đi qua mộtchỗ, trong tiếng con trùng kêu hình như còn có một âm thanh đứt quãngvô cùng đặc biệt.

Mới đầu hai ngườikhông chú ý, nhưng càng đi về phía trước thì càng nghe rõ âm thanhnày, “Ưm..a a…” tiếng rên rỉ trong bóng tối mang theo một chút mịhoặc….có người ở bên kia đang đánh dã chiến. Cánh rừng to lớn, cáigì cũng có, cho dù nơi đây có là trường đại học danh tiếng thì cũngkhông thiếu những kẻ thế tục muốn tìm cảm giác kích thích.

Âm thanh của cặp diễnviên kia vang lên bên tai, cô gái bên cạnh thoáng cái cứng người, dườngnhư cũng có chút quẫng bách, trong màn đêm yên tĩnh, cô nam quả nữ ítnhiều gì cũng có chút xấu hổ.

Tiếng chuông điệnthoại di động kịp thời vang lên, cô gái vội vàng lấy điện thoại raxem, ánh đèn màn hình nhàn nhạt phản xạ lại khuôn mặt của cô, trongngọn đèn mông lung, Triển Thiểu Huy thấy rõ khuôn mặt của cô, cũng xemnhư là thanh thú thuần khiết, đôi mắt trong như thủy tinh, dường nhưbởi vì cảm thấy khó xử mà trên mặt hiện lên một tầng phần mỏngnhàn nhạt, cô sinh viên như vậy phỏng chừng ở đại học C cũng có thểvơ được một nắm to. Cô nhấn nút nghe, cố ý nói thật lớn, “Mình vềđây…Mình lập tức về kí túc xá đây…A, trễ vậy rồi sao, nhất định làcửa chính sẽ bị khóa trước khi mình về…”

Giọng nói của cô hiểnnhiên đã quấy rầy đến đôi nam nữ đang dã chiến trong rừng, bên kiakhông có động tĩnh gì, cuộc trò chuyện kết thúc, cô nói với TriểnThiểu Huy: “Chúng ta đi nhanh một chút đi, nếu không thì để tôi đỡanh?”

Triển Thiểu Huy khôngcần sự hỗ trợ của cô, tuy anh có xuất thân tốt nhưng từ nhỏ đã đượchuấn luyện nghiêm khắc. Lúc này mỗi một bước đi thì đùi đều truyềnđến một cơn đau đớn, nhưng trong miệng không thốt lên lời rên rỉ nào,anh nhướng mắt nói: “Cô đi đi, sẽ có người đến đón tôi.”

Cô lại cảm thấy némmột người toàn thân ướt đẫm là không tốt nên vẫn chậm rãi đi bêncạnh Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy nói thẳng: “Chẳng lẽ cô còn đợilát nữa đi cùng bọn tôi luôn sao?”

Cô không nói gì, ngượclại tiếng rên rỉ trong bụi rậm của đôi nam nữ kia tiếp tục vang lên,điều này làm cho cô rùng mình, nhìn đồng hồ lần nữa, cô ngại ngùngnói mang theo một chút lo lắng: “Nếu anh thật sự không sao thì tôi vềtrước đây, sắp đến 12h rồi, dì quản lí kí túc xá sẽ khóa cửa.”

“Ừ” Triển Thiểu Huycũng không thèm nhìn sang cô.

Cô gái kia dường nhưxác định mình không giúp gì được, cô thật sự không thể chậm trễnữa, nói: “Tạm biệt.”

Cô đi về phía trướchai bước rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu lại vô cùng đứng đắn hỏithăm: “Anh sẽ không nhảy xuống hồ nữa chứ?”

Triển Thiểu Huy bậtcười, anh cũng không phải mấy cô cậu sinh viên tâm lí yếu ớt, “Khôngđâu”

Anh đúng là tự mìnhnhảy xuống hồ, nhưng không phải để phí hoài bản thân mình mà chỉ làmuốn sống mà thôi.

Đại khái là nghe thấygiọng nói của Triển Thiểu Huy rất kiên định, cô yên tâm, “Vậy là tốtrồi, cẩn thận một chút, tạm biệt.”

Cô phất tay với anh,sau đó chạy thật nhanh, bóng dáng thoăn thoắt như một con thỏ. Tronglúc chạy túi áo rơi ra một thứ gì đó nhưng cô không phát hiện ra,Triển Thiểu Huy vốn muốn nhắc nhở cô một tiếng nhưng người đã chạyrất xa.

Tiếng rên rỉ trong bụicây vẫn còn tiếp tục, quẩn quanh trong màn đêm yên tĩnh, Triển ThiểuHuy khập khiễng chân đi tới, thuận tay nhặt lấy, mở ra một trang giấymàu lam, trên mặt giấy tràn ngập nét chữ, hẳn không phải là thứ gìquan trọng.