Trộm Tim

Chương 8



Ánh nến lay động chiếu sáng hai người đang nhìn nhau.

Thật vất vả lấy lại tinh thần, khóe miệng Hoàn Nhan Nghê Quang co giật, muốn cười nhưng lại không dám cười, thấy sắc mặt Nhất Trận Phong càng lúc càng đỏ, chỉ đành phải biện giải, nói: "Tên này... rất đặc biệt..."

Nhất Trận Phong gãi gãi đầu, khẽ thở dài: "Không phải đặc biệt, là buồn cười. Ta là cô nhi không cha không mẹ, là sư phụ nuôi ta lớn, mặc dù từ nhỏ đến lớn bị sư phụ gọi Bì Đản, nhưng ta thật sự không thích cái tên này, hơn nữa tính khí sư phụ rất quái gở, làm sao cũng không đồng ý cho ta đổi tên."

Hoàn Nhan Nghê Quang nghe thấy tới đây, lại nhìn thấy vẻ mặt hắn ảo não đến cực điểm, rốt cuộc bật cười khúc khích, không nhịn được trêu chọc: "Khi chàng còn bé nhất định rất nghịch ngợm, mới có thể bị lấy cái tên này."

Vốn tưởng rằng hắn sẽ thẹn quá thành giận, không ngờ tới hắn lại nhếch môi cười, xem ra vô cùng vui vẻ.

Nàng không hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy nàng cười." Hắn thẳng thắn nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen tỏa sáng lấp lánh, chuyên chú mà nóng rực.

Gương mặt nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng cẩn thận nói: "Ta cười rất kì lạ sao? Nếu không, có cái gì tốt đáng giá để chàng ngạc nhiên?"

Môi mỏng hắn nâng lên một nụ cười ngả ngớn, "Không có chút kì lạ nào, mà là vô cùng xinh đẹp, ta nhìn thấy làm sao cũng không dời mắt được, sau này nàng cười nhiều một chút được không?"

Sắc mặt nàng càng đỏ, ngượng ngùng nhẹ khiển trách: "Ba hoa."

Lời nói hành động của hắn luôn tùy ý như thế, thẳng thắn, rồi lại ngốc đến khiến nàng không thể chống đỡ được.

Có điều, có lẽ bởi vì hắn thẳng thắn không giả dối như vậy, mới có thể ở trong thời gian ngắn không để cho nàng không tự giác mà từ bỏ phòng bị trong lòng.

"Ta nói là thật, nàng nên thản nhiên tiếp nhận lời khen ngợi của ta, nhẹ thì nói tiếng cám ơn, nặng thì...." Hắn kề sát bên tai nàng, nhỏ giọng cười khẽ, "Hôn để tỏ lòng biết ơn."

Thật ra thì hắn cũng không muốn buộc nàng, chỉ là muốn gần nàng hơn, hiểu rõ nàng, thậm chí thân thể xinh đẹp của nàng, hắn cũng muốn chiếm thành của mình, cái loại khát vọng mãnh liệt đó khắc sâu, lúc nào cũng ở trong lòng hắn kích động không ngừng.

Hoàn Nhan Nghê Quang vô cùng ngượng ngùng vội vàng vươn tay, đẩy khuôn mặt cười ngả ngớn của hắn đang dựa vào càng gần ra.

"Sao chàng lại không đứng đắn như vậy, vừa rồi không phải nói đến sư phụ chàng sao? Nói một chút xem đó là một người như thế nào?"

Lòng nàng cũng không ghét hắn gần gũi, chỉ là khi hắn tới quá gần thì suy nghĩ của nàng đều sẽ loạn thành một đoàn...

Chỉ là, nàng muốn mình sẽ từ từ thành thói quen, bởi vì hắn không phải người khác.

Hắn là nam nhân nàng yêu sâu đậm...

Thấy nàng dường như giận dữ, Nhất Trận Phong mới cười ngồi xa một chút, mở miệng nói.

"Dựa theo tuổi của nàng, có thể chưa từng nghe qua danh hào của sư phụ ta, nàng cũng giống như ta, là một tên trộm tính tình quái gở, năm đó tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn thiên hạ, cai quản không ít chuyện giang hồ. Có điều về sau tuổi tác lớn dần, đối với chuyện giang hồ dần dần không có hứng thú, vì vậy ẩn cư rừng núi, nhân tiện cũng thu ta làm đệ tử quan môn."

"Chàng không ngại nói một chút thử xem, mặc dù ta lớn lên ở hoàng thất, nhưng thuở nhỏ đi theo nhân sĩ võ lâm học võ, đối với chút chuyện giang hồ mặc dù không thể nói là quen thuộc, cũng biết sơ một hai điều."

Khi nàng còn tấm bé, lúc còn chưa hiểu biết khúc mắc giữa phụ hoàng và mẫu thân, vẫn là ngây thơ hồn nhiên, không hiểu việc đời, nhưng đối với dân gian hoàn toàn khác biệt trong cung lại cảm thấy hết sức tò mò.

Bây giờ nghĩ lại, so với mặt tối tranh quyền đoạt lợi trong cung, sinh hoạt dân gian xác thực đơn thuần hơn nhiều.

Khi đó, nàng thích nghe sư phụ dạy võ từ bên ngoài cung tới nói chuyện xưa kì lạ ở dân gian nhất, so với cùng mẫu thân nàng luôn ở trong phòng khóc thảm, gần như hoàn toàn không nói chuyện chung đụng với nàng, thời gian ở cùng với bọn họ, là vui vẻ hơn nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt nàng lần nữa lại lâm vào trầm tư, mày kiếm của Nhất Trận Phong cau lại, trong lòng đau nhói, tràn đầy thương tiếc đối với nàng.

Nàng nhớ lại điều gì sao? Nếu không sao lại có loại ánh mắt bi thương đó?

Hắn suy nghĩ muốn tự mình loại bỏ bi thương khổ sở từ trong lòng nàng đi...

Sẽ, hắn sẽ khiến nàng cười lần nữa, trải qua những ngày vui vẻ không buồn không lo.

"Không biết ‘Thiên Thủ Quan Âm’ Lăng Tiêu, nàng có từng nghe qua chưa?" Hắn cười dời đi lực chú ý của nàng, khiến nàng quên mất ưu phiền trong lòng.

Hoàn Nhan Nghê Quang trợn to mắt, vừa mừng vừa sợ nói: "Lăng Tiêu? Chẳng lẽ sư phụ chàng chính là hiệp đạo Lăng Tiêu, năm đó tung hoành võ lâm, khiến vô số nam tử quỳ gối dưới váy?"

Trời! Lăng Tiêu lại là một trong những kỳ nữ tử giang hồ mà nàng sùng bái nhất, tuy là nữ tử, nhưng gan dạ sáng suốt cùng võ công mà nam tử bình thường lại không thể thắng được, khinh công chẳng những tuyệt diệu thiên hạ, một tay ám khí càng khiến cho xuất thần nhập hóa, cộng thêm dung mạo nàng xinh đẹp đoan trang, khí chất thánh khiết thanh nhã, liền được khen là "Thiên Thủ Quan Âm".

So với sự hưng phấn của nàng, Nhất Trận Phong lại có vẻ không có gì hăng hái.

Hắn hừ lạnh, "Nàng đừng quá tin vào lời đồn đãi giang hồ, tính khí của sư phụ ta rất quái gở, bề ngoài và nội tâm vốn trái ngược. Cái gì Quan Âm? Ta lại cảm thấy xưng bà ấy thì ma nữ thích hợp hơn."

Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn không hiểu nổi, nữ nhân đáng sợ kia tại sao phải được gọi là Quan Âm? Bà ấy nào có nửa phần hảo tâm cứu giúp thế nhân chứ?! Nhớ tới ác hình ác trạng của bà ta, hắn liền không nhịn được rung mình.

Lăng Tiêu thu dưỡng hắn, cũng truyền một thân võ nghệ cho hắn không sai, nhưng điều kiện trước tiên là, hắn còn được may mắn sống sót đến nay...

Hắn thường thường suy nghĩ, nếu như không phải mình tư chất hơn người, thông minh cơ trí lại có may mắn đi theo mà nói, sớm đã bị nữ nhân không hiểu ra sao lại ác độc đến cực điểm kia huấn luyện đến chết rồi.

Nhất Trận Phong nghĩ tới quá khứ, lập tức sắc mặt tái xanh, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng.

Hắn quả thật không có tuổi thơ, thật vất vả để trưởng thành, rời khỏi Đào Hoa Am nơi sư phụ ẩn cư, mới có thể chạy ra khỏi ma chưởng của bà, tránh để tiếp tục bị độc hại, hắn cũng không muốn nhớ lại quá khứ kinh khủng kia, "giày xéo" tâm linh của mình, thậm chí không bao giờ muốn bước vào Đào Hoa Am nữa.

Vẻ mặt Hoàn Nhan Nghê Quang không hiểu, "Tình cảm giữa chàng và sư phụ chàng không tốt sao?"

Nhất Trận Phong có vẻ có chút xấu hổ."Cũng không phải không tốt, mà bởi vì là...ta thật sự sợ bà."

Thật ra mấy năm nay hắn rời khỏi, cũng không phải là không có trở về xem qua, chỉ là dù sao cũng ở lại không lâu, bởi vì sư phụ cũng sẽ thay đổi phương thức chọc ghẹo hắn, hơn nữa còn có " người kia" so với sư phụ đáng sợ hơn cũng giúp khi dễ hắn, dưới sự khó lòng phòng bị, hắn tự nhiên không dám ở lâu.

Sư phụ, hẳn chưa từng nhớ hắn chứ?!

Về phần “ người kia" nhất định là "nhớ nhung" hắn thực sự, chỉ là, hắn lại không có chút nào muốn người nọ nhớ nhung hắn!

Nàng chống cằm cười khẽ, "Thật ra thì ta cảm thấy được, chàng hẳn là nhớ sư phụ chàng."

"Ai sẽ nhớ bà ấy chứ!" Hắn khẽ cau mày, luôn miệng phủ nhận. "Nàng không biết, tính tình bà ấy dở tệ, mỗi lần trở về, bà liền nghĩ chút phương pháp ly kỳ cổ quái muốn đuổi ta đi, mà những phương pháp kia đều muốn mạng người, thật sự là một quái nhân mà."

"Xác thực kỳ quái." Nàng gật đầu một cái, trong mắt mang theo ý cười hiểu rõ.

"Nàng cuối cùng hiểu rõ ý tứ của ta."

"Không phải, ta là nói chàng kỳ quái. Biết rất rõ ràng bà sẽ nghĩ biện pháp chơi chàng, nhưng vẫn cứ trở về gặp bà ấy, chẳng lẽ không đúng phải bởi vì nhớ bà sao?

"Ta...."

Hắn ngẩn ra, muốn mạnh mẽ cãi lại, nhưng không có cách nào nói dối trước đôi mắt trong vắt dường như có thể nhìn thấu tất cả đó, chỉ có thể nhếch nhác quay đầu, coi như là cam chịu.

Nàng thật sự càng lúc càng hiểu rõ tâm tư của hắn rồi, cho dù vẻ mặt hắn tự giác, trong lời nói cũng không khác thường, lại có thể bị nàng nhìn thấu tình cảm chân thật nhất dưới đáy lòng.

Giữa nàng và mình, xem ra gần như đã không còn bất kỳ khoảng cách nào.

Hoàn Nhan Nghê Quang lại cười nói: "Nếu có thể, ta cũng muốn cùng chàng đi gặp sư phụ, nhìn thử kỳ nữ tử đặc biệt như vậy, rốt cuộc có dáng dấp ra sao."

"Chuyện này...." Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, có điều băn khoăn.

Mang nàng đi gặp sư phụ ngược lại không có vấn đề, nhiều lắm là bị chỉnh thì coi như xong, nhưng nếu để cho nàng thấy"người kia", thật không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào....mà về chuyện"một người kia", hắn thật sự không muốn nhiều lời.

Nên làm thế nào mới tốt đây?

Nói? Hay là không nói?

Có lẽ, chờ một chút là được, chuyện " người kia" không thể tưởng tượng nổi cũng quá mức kinh thế hãi tục, càng không phải là vài ba lời là có thể nói rõ được, hay là chờ thời cơ thích hợp rồi hãy nói.

Nàng thấy hắn chần chờ tưởng là không vui, vội vàng giải thích: "Nếu không muốn cũng không sao, ta chỉ là thuận miệng nhắc tớ, chàng không cần phải để ở trong lòng, hơn nữa sư phụ chàng ẩn cư nhiều năm, có thể cũng không muốn nhìn thấy người ngoài...."

Lời tuy nói như vậy, nhưng thật ra thì lòng của nàng đang khẽ đau, mang theo chua xót khổ sở.

Nàng phát hiện mình càng gần gũi hắn, tư tưởng được mất của nàng càng lớn, cũng càng lúc càng để ý mỗi lời nói hành động của hắn, càng bởi vì hắn mà tâm tình bất định.

Nhưng nếu hắn đối với mình vẫn có cất giữ, nàng cũng sẽ không trách hắn, bởi vì chính nàng cũng như vậy, sao lại có thể trách hắn đây?

Chỉ là... khó tránh khỏi vẫn sẽ cảm thấy có chút bi thương...

Tay nắm chặt lại, lại vừa cảm thấy nhiệt độ nóng rực từ trên tay hắn truyền đến, nàng đã bị hắn ôm thật chặt vào trong lòng, âm thanh dịu dàng vang lên ở bên tai nàng, giọng nói hết sức kiên định.

"Ta không phải là không nguyện ý, nàng cũng không phải là người ngoài, bà càng không thể nào không muốn gặp nàng, ngược lại, bà nhất định rất thích khi nhìn thấy nàng, bởi vì, nàng là thê tử của ta."

Hoàn Nhan Nghê Quang trừng lớn mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khổ sở vừa rồi đã sớm quăng đi xa.

Giờ phút này, nàng không chút nào quan tâm hắn bất ngờ ôm nàng.

Nàng để ý, chỉ có câu nói vừa rồi của hắn.

Nàng biết hắn yêu nàng, cũng cảm thụ được hắn muốn cưới nàng làm thê, lại không ngờ tới nghe chính miệng hắn nói ra lại càng khiến nàng cảm động.

"Đúng, ta chính là thê tử của chàng, mà chàng, cũng sẽ là vị hôn phu của ta." Nàng ôm sát hắn, trong lòng vẫn rung động không dứt.

Vào thời khắc này, hai người hứa hẹn nắm tay nhau cả đời, lấy trời đất làm chứng, không có lễ nghi rườm rà, cũng không cần người khác chúc phúc, có, chỉ là hai trái tim yêu nhau sâu sắc.

Nhất Trận Phong khẽ mỉm cười, vô cùng thỏa mãn, hắn đưa tay khẽ vuốt gò má trắng tuyết của nàng, đôi mắt đen nhìn dung nhan nàng xấu hổ đỏ bừng, nhìn thấy đôi môi nàng đỏ mọng cười dịu dàng, ánh mắt nhu hòa dần dần chuyển sang nồng nhiệt.

Hắn nhỏ giọng nói: "Ta muốn hôn nàng...” Hắn thật muốn trực tiếp cứ như vậy hôn, rồi lại sợ kinh sợ đến nàng, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở.

"Ta...." Nàng giật mình kinh ngạc khiến mặt đỏ hồng, xấu hổ nói không ra lời, con mắt linh động nhìn đông nhìn tây, chính là không dám nhìn thẳng đôi mắt đen nóng rực của hắn.

Nhất Trận Phong nhếch môi cười khẽ, dịu dàng mở miệng, "Chỉ là một nụ hôn, như thế mà thôi."

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý, lại vẫn không dám nhìn hắn như cũ.

Không cần phải nhiều lời nữa, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi hơi run của nàng, nếm được tư vị ngọt ngào mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Chậm rãi, dịu dàng hôn từ từ sâu hơn, cuồng dã khiến Hoàn Nhan Nghê Quang cảm thấy hoa mắt chóng mặt...

Trong lúc nhất thời dường như trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới bắt đầu hòa tan cùng với nàng, ngoài nụ hôn của hắn, hơi thở của hắn ra, không hề có cảm giác gì.

Nàng, đã hoàn toàn say mê, không, không chỉ là nàng, hắn cũng cùng nàng trầm mê trong đó.

Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trăng sáng treo cao, ánh bạc chói lọi rơi đầy trên đất.

Một bóng dáng tuấn tú màu trắng nhẹ nhàng linh hoạt như quỷ mị thoát ra từ trong chỗ tối, trong nháy mắt ẩn vào trong Di Thiên lâu.

Người này chính là Nhất Trận Phong, hắn vừa bước vào Di Thiên lâu, nghênh đón hắn chính là Hoàn Nhan Nghê Quang xinh đẹp cười vui vẻ.

Từ đêm bảy tỏ nỗi lòng cho nhau, mỗi đêm Nhất Trận Phong đều lẻn vào hoàng cung Hựu Hổ quốc tìm giai nhân.

Mặc dù Hoàn Nhan Nghê Quang rất lo lắng hắn bị bọn thị vệ phát hiện, e sợ lo lắng tính mạng của hắn, nhưng hiện giờ thì không nghĩ được nhiều như vậy, vốn cũng đành vậy.

Nàng chỉ muốn gặp hắn, chỉ muốn được hắn ôm, chỉ muốn ở trong lòng hắn tìm kiếm nhiệt tình và hạnh phúc mà chưa bao giờ trải qua.

Bây giờ Hoàn Nhan Nghê Quang, không phải là công chúa Hựu Hổ quốc gì, chỉ là một nữ nhân đang yêu.

Nàng muốn, chỉ là gặp gỡ người yêu, mặc dù ban ngày chia lìa là khổ sở như vậy, nhưng ban đêm gặp nhau lại càng thêm ngọt ngào, để cho nàng đặc biệt mà quý trọng từng li từng tí thời gian hai người chung sống.

Tựa như thường ngày, sau khi hai người gặp mặt, trước là một cuộc ôm hôn nồng nhiệt, dường như muốn rót toàn bộ tất cả yêu say đắm vào trong môi lưỡi của nhau, triền miên quyến luyến.

Nhất Trận Phong rời khỏi môi Hoàn Nhan Nghê Quang, đôi mắt nàng đẹp, mông lung như nước, má phấn đỏ hồng như lửa, chỉ có thể yếu đuối ở trong lòng hắn, thở gấp không ngừng.

Chẳng qua là môi lưỡi tiếp xúc, tại sao lại mang đến rung động lớn như vậy?

Vả lại sự say mê mãnh liệt mà nụ hôn vừa rồi mang đến dường như chưa ngừng lại, ngược lại càng khơi mào khát vọng mãnh liệt sâu trong lòng nàng, cảm giác thật là kì lạ...

Nàng nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của hắn mạnh mà có lực, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì chỉ là tựa sát như vậy, không hiểu sao nàng lại cảm thấy an lòng.

Nếu có thể cứ như vậy cùng hắn nắm tay cả đời, thật là tốt biết bao!

Nàng bây giờ, thật sự rất hạnh phúc...

Nhưng, niềm hạnh phúc như vậy, có thể kéo dài đến khi nào?

Nàng là công chúa Hựu Hổ quốc, mà hắn là hiệp đạo giang hồ, thân phận là trở ngại cần phải trải qua trên đường tình của hai người, coi như hai người có thể vượt qua tất cả cửa ải khó khăn, tình cảm của hắn đối với nàng, có thể thủy chung như một hay không?

Nhất Trận Phong nhạy bén cảm nhận được hai cánh tay nàng ôm hắn hơi chặt, thân thể mềm mại yêu kiều cũng không ngừng run rẩy, giống như là cố ý ẩn nhẫn loại cảm xúc nào đó.

Chân mày hắn hơi nhíu, dịu dàng hỏi: "Nghê Quang, nàng không vui vẻ sao?"

"Không, ta rất vui vẻ...chỉ là...ngoài vui vẻ, không khỏi có chút sợ...” Nàng cúi mặt xuống, trong mắt thoáng qua vẻ u sầu.

Đoạn chuyện cũ bi thương kia, nàng thật sự không muốn lại nhắc tới, nhưng, che giấu cũng không có nghĩa là quên đi, coi như cố gắng kiên cường thế nào, đau thương trong lòng lại vẫn không có cách nào hồi phục.

Nhất Trận Phong khẽ mím môi, ánh mắt ảm đạm.

Hắn rất muốn mở miệng hỏi đến cùng, nhưng nếu nàng không muốn nói, hỏi cũng vô ích.

"Chàng...có thể cảm thấy ta nghĩ rất kỳ lạ hay không?" Nàng nhìn hắn chăm chú, trong mắt tràn đầy sầu lo.

Hắn khẽ mỉm cười, cố ý bỏ qua trọng tâm câu nói."Có kì lạ cũng không bằng cái tên khó nghe kì lạ của ta."

Quả nhiên, Hoàn Nhan Nghê Quang nhớ đến hôm đó khi hắn bất đắc dĩ nói tên họ của mình, không khỏi buột miệng cười, "Tên của chàng thực sự rất thú vị, Bì Đản, Bì Đản."

Hắn không vui mím môi, đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng.

"Cười cái gì?! Sau này nàng chính là Bì Đản phu nhân."

Nàng nũng nịu nói: "Không cần, tên này rất buồn cười."

"Giờ nàng có thể hiểu cái khổ của ta rồi! Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cẩn thận từng li từng tí che giấu tên họ, thân phận, chính là vì không muốn để cái tên buồn cười này ra ánh sáng." Hắn xụ mặt xuống, cau mày bĩu môi, thở dài thở ngắn, xem ra vô cùng ai oán.

Tiếp lời, hắn làm như quá hung phấn, bắt đầu nói liên tục không ngớt.

"Nghĩ tới dáng dấp ta tiêu sái tuấn mỹ như thế, lịch sự, lại thêm tác phong nhanh nhẹn phẩm chất đoan chính, đúng là đáng quý, gọi ‘Bì Đản’ thực sự quá uất ức, nhất định là trời cao ghen ghét ta, mới có thể để ta bị sư phụ xấu xa kia thu dưỡng, chịu hết tất cả hành hạ, nhận được cái tên lại thô tục như vậy."

Lời nói, bộ dáng hắn khoa trương khiến Hoàn Nhan Nghê Quang hoàn toàn nhìn choáng váng, không nhịn được châm biếm nói: "Ta lại cảm thấy sư phụ chàng tốt, cái người nghịch ngợm phá phách đáng ghét, gọi Bì Đản vừa hợp."

Hắn liếc nàng một cái, "Đúng, Bì Đản phu nhân nói phải, ngày sau chúng ta sinh nam nữ chính là một nhà Bì Đản."

Hoàn Nhan Nghê Quang mặt đỏ tai hồng trừng hắn, "Nói càn, chàng không đứng đắn."

"Ta chính là cực kì nghiêm túc, nàng suy nghĩ một chút, sư phụ ta vẫn cứ không chịu để ta đổi tên, nàng cũng không muốn ngày sau gọi ta Bì Đản, Bì Đản chứ?! Để người khác nghe xong còn phải xấu hổ."

Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.

Bản thân hắn gọi Bì Đản cũng coi như thôi, cũng không thể để cho nàng và con cái cũng Bì tới Bì lui chứ, nếu để người ngoài nghe thấy, thật sự rất xấu hổ.

"Vậy chàng nói nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ còn phải trở về xin sư phụ chàng đổi tên sao?"

"Ta mới lười phải cầu xin bà, riêng cái tư tưởng xấu của bà, ta đã cầu xin bà hai mươi năm nàng cũng không để ý tới ta, huống chi là hiện tại." Mắt hắn vừa chuyển, vỗ tay mà cười, "Hay là như vậy, nàng thay ta lấy một cái tên đi."

"Ta thay chàng lấy?" Hoàn Nhan Nghê Quang ngớ ra, thấy bộ dáng hắn hào hứng bừng bừng, trong lòng bỗng nhiên tuôn ra loại tình cảm phức tạp nào đó khó có thể hình dung được.

Hắn để ý tên của hắn như vậy, mặc dù thế nào cũng không thích, hai mươi năm qua lại cũng không dám làm trái với sư phụ tự động đổi tên, ngày hôm nay lại yêu cầu nàng thay hắn lấy tên lần nữa...Tình cảm của hắn đối với nàng, không cần nói cũng biết...

"Đúng, chỉ cần là nàng lấy tên, ta nghĩ nhất định đều rất dễ nghe."

"Được, để cho ta nghĩ một chút."

Nàng trầm ngâm một hồi lâu, sau đó ý tưởng lóe lên ——

"Nghĩ được rồi, sư phụ chàng họ Lăng, đối với chàng có thể nói vừa là sư phụ vừa là mẫu thân, chàng liền mượn dòng họ của bà, còn tên.... chàng có cái gì vô cùng yêu thích, dùng để làm tên được không?"

"Có." Hắn nhìn nàng, vẻ mặt với thâm ý khác.

Nàng mừng rỡ hỏi: "Là cái gì?"

"Nàng. Ở trên đời này, ta yêu thích nhất chính là Hoàn Nhan Nghê Quang nàng." Hắn khẽ mỉm cười, nghịch ngợm rồi lại không mất đi sự chân thành dịu dàng.

Gương mặt Hoàn Nhan Nghê Quang xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng, nửa thẹn thùng nửa buồn bực nói: "Chàng lại không đứng đắn, ta đây cố gắng thay chàng nghĩ tên, chàng lại chọc ghẹo ta...ta không nghĩ nữa."

Nói xong, nàng quay lưng đi không nhìn hắn nữa, làm như rất tức giận.

Nhất Trận Phong cười nói: "Là nàng hỏi ta có yêu thích đồ gì không để lấy ra làm tên, vừa rồi ta trả lời đúng là tâm chân ý thành, nàng lại cứng rắn nói ta không đứng đắn, thật đúng là xử oan ta rồi, ai, nàng không thay ta nghĩ, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình suy nghĩ."

Nàng ngoái đầu nhìn lại trộm dò xét, cắn môi hỏi: "Vậy chàng nghĩ ra chưa?"

Hắn cười ôm nàng vào ngực, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Nàng là ánh sáng (quang), vậy ta chính là bóng (ảnh), có ánh sáng thì có bóng, có bóng thì có ánh sáng, chúng ta vĩnh viễn không xa rời, kể từ hôm nay, ta gọi là Lăng Ảnh."

Trong lòng Hoàn Nhan Nghê Quang kinh sợ, vì hắn thẳng thắn thản nhiên thề mà kinh hãi.

Nàng là ánh sáng, hắn là bóng, ánh sáng vĩnh viễn cùng với bóng, bóng cũng vĩnh viễn cùng với ánh sáng, ánh sáng, bóng vĩnh viễn không xa rời...

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp trong sáng mang theo quyết tâm kiên định.

"Đúng, chúng ta vĩnh viễn không xa rời, vinh hoa phú quý ở đây chỉ là nhất thời, ta muốn rời khỏi nơi này, cùng chàng phiêu bạt thiên hạ, trải qua những ngày tiêu diêu tự tại không lo."

Lăng Ảnh vừa mừng vừa sợ, "Nghê Quang, nàng nói là thật sao?"

Nàng gật đầu, "Tuyệt không một chữ giả dối, nhưng, chỉ sợ phụ hoàng có thể sẽ không đồng ý chúng ta ở chung một chỗ, hơn nữa chàng lại là tội phạm quan trọng đào trộm quốc bảo...”

Lăng Ảnh ôm chặt nàng, dịu dàng trấn an, "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn nàng cùng nhau rời khỏi đây."

"Nhưng chỗ phụ hoàng..."

"Tin tưởng ta, ta sẽ nghĩ ra biện pháp."

Đôi mắt hắn sáng ngời, xoay chuyển.

Thấy hắn hình như đã tính trước mọi việc, Hoàn Nhan Nghê Quang không nhịn được hỏi: "Chàng nghĩ ra biện pháp gì tốt sao?"

"Yên tâm, chuyện này giao cho ta, ta nhất định sẽ để cho phụ hoàng nàng đồng ý chuyện của chúng ta, hiện tại đã trễ rồi, nàng an tâm nghỉ ngơi, đợi ngày mai tỉnh lại, bảo đảm sẽ mang đến tin tức tốt."

"Được, ta chờ chàng."

"Ta đi đây." Lăng Ảnh khẽ mỉm cười, tràn đầy tự tin.

Đã định tình cảm với Nghê Quang, tiếp theo nên gặp nhạc phụ rồi.

Mà bây giờ, cũng nên đến lúc rồi...