Trời Sinh Một Đôi

Chương 5: Thỉnh an



“Hả?” Lông mày Chân Nghiên nhướn lên, từ từ nói, “Tứ muội lặp lại lần nữa, vừa rồi tỷ nghe không rõ.”

Nhìn cây thước nhỏ sáng choang đang cảnh cáo vòng qua vòng lại kia, mắt Chân Diệu lại bắt đầu hoa lên. Nàng cảm thấy Nhị tỷ đoan trang xinh đẹp này có phần giống Dung ma ma trong truyền thuyết a.

Thấy nàng im lặng, Chân Nghiên thở dài: “Muội muội nghỉ ngơi cho tốt đi, không thể nói nhảm nữa.”

Nói xong thu thước về không để lại dấu vết, xoay người đi ra ngoài.

Chân Diệu biết nói không lấy chồng thì chỉ là chuyện cười mà thôi. Nàng trầm mặc cả buổi, rồi cầm cái gối dẫn ụp lên đầu, buồn bực đến mức ngủ thiếp đi.

Bởi vì nàng cũng coi như đã khỏe, có thể gặp người khác, nên lại có người ngo ngoe lục tục tới thăm, trong đó có đại tẩu Ngu thị.

Chân Diệu lật lại trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện Ngu thị lại là con gái võ tướng, còn là một nhân vật ‘người phụ nữ không thua đấng mày râu’.

Chỉ là nguyên chủ cố gắng làm danh môn thục viện, từ trước đến giờ luôn xem thường vị đại tẩu này, nên đương nhiên quan hệ cô tẩu (*) không tốt lắm.

(*) cô tẩu: chị dâu và em gái chồng

Ngu thị tới thăm, để lễ vật xuống rồi hàn huyên mấy câu xong liền muốn đứng dậy cáo tử.

“Đại tẩu, tẩu có thể ở lại trò chuyện với muội không?”

Ngu thị kinh ngạc nhìn Chân Diệu một cái.

Bình thường cô em chồng này thấy mình đều mang vẻ mặt ghét bỏ, thế mà hôm nay lại mở miệng giữ nàng lại, đúng là có chút hiếm thấy.

Ngu thị là một người tính tình cời mở, nói thẳng: “Cầm kỳ thư họa tẩu không hiểu nhiều, chỉ biết múa thương cầm gậy thôi, sợ rằng muội muội nghe ngại bẩn lỗ tai.”

Chân Diệu nghe thấy thì xúc động đến sắp khóc, nàng cần chính là múa thương cầm gậy đó a.

Nếu hôn sự không thể sửa đổi, thì trong một năm này cố luyện tập thân thể khỏe mạnh lên một chút, đến lúc đó có thể chịu được đòn nha.

Cô tẩu hai người, một người muốn nghe, một người nói đến chủ đề mình hiểu biết, qua qua lại lại ngược lại đã trò chuyện gần nửa canh giờ.

“Đại tẩu, nói như vậy, nếu muốn rèn tốt trụ cột thì sẽ phải luyện từ việc đứng tấn sao? Còn phải ngâm thuốc tắm đặc biệt?”

Ngu thị đang muốn gật đầu, bỗng nhiên mặt biến sắc, lấy khăn che miệng nôn khan một tiếng.

Chân Diệu ngẩn ra, bộ dạng đại tẩu như vậy thì có lẽ có rồi, trên ti vi đều diễn như vậy mà.

Đầu tiên sắc mặt Ngu thị đỏ lên, sau đó thấy cô em chồng không có phản ứng gì, nàng cũng sửng sốt.

Tiểu nương tử bình thường đều không phải biểu hiện như vậy có được không?

Chân Diệu phục hồi tinh thần, vẻ mặt thuần khiết hỏi: “Đại tẩu, tẩu sao vậy, có phải ăn đồ hỏng hay không?”

“A, không có, không có.” Ngu thị ấp úng, rất nhanh tìm cớ vội vã cáo từ.

Lại điều dưỡng thêm mười ngày, Chân Diệu cũng xem xong cả Liệt Nữ Truyền, rốt cục đã gần khỏe hẳn.

Nàng bê một bình sứ trắng miệng thon thân phình, trong bình cắm mấy bó hoa đào đan xen vào nhau rất thú vị, dẫn theo Tử Tô đi thỉnh an Lão phu nhân.

Lão phu nhân ở tại Ninh Thọ Đường, tọa lạc tại vị trí trung tâm dựa vào phía sau trong phủ Kiến An Bá, cách khá xa Trầm Hương Uyển của Chân Diệu.

Lúc Chân Diệu đến đó, người đã đổ đầy mồ hôi.

“Tứ cô nương tới.”

Tiếng nói vừa vang lên, bên trong đã yên lặng.

Chân Diệu ôm hoa đi vào, dập đầu, giọng nói giòn giã: “Cháu gái thỉnh an tổ mẫu.”

Lão phu nhân nâng mắt nhìn qua, thấy nàng quỳ thẳng tắp, rũ mi cúi đầu, cả người tĩnh lặng, chỉ có những cành đào hồng trong ngực đung đưa một cái, khiến cho người ta yêu thích nói không nên lời.

Lão phu nhân bỗng nhiên cảm thấy đứa cháu gái này hơi khác lúc trước, không khỏi chăm chú nhìn vài lần.

Trong phòng, mọi người không khỏi yên lặng.

“Tổ mẫu, hoa đào Tứ muội hái rất đẹp, cháu gái đang cần một đóa trâm hoa, cháu xin ngài vài đóa có được không ạ?” Chân Nghiên mở miệng cười nói.

Lão phu nhân liếc nhìn nàng một cái: “Con khỉ con nhà ngươi, có cái gì tốt cũng đều để ý, bây giờ cả hoa đào của muội muội mà cũng không tha nữa.”

Nói xong quét mắt nhìn Chân Diệu một cái, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

Chân Diệu đứng lên, lại thỉnh an Đại phu nhân và Nhị phu nhân, chào hỏi bọn tỷ muội, sau đó lại nhìn Chân Nghiên, Chân Băng, Chân Ngọc vây quanh Lão phu nhân nói đùa.

Nàng đã hiểu ra một chút vì sao nguyên chủ lại tranh cường háo thắng như vậy rồi.

Trừ Đại cô nương đã gả ra ngoài, Chân Nghiên đoan trang hào phóng lại hiểu chuyện, được lòng Lão phu nhân nhất.

Nhị lão gia xuất thân Tiến sĩ, vẫn luôn giữ chức vụ bên ngoài, vì tẫn hiếu mà hai năm trước đã đưa thê tử và con gái về.

Cha có bản lĩnh, mà lại không ở gần, Lão phu nhân đương nhiên thương yêu hai tỷ muội Chân Băng Chân Ngọc hơn một chút. Huống chi song sinh vốn hiếm thấy, nên lại càng cưng chiều thêm một phần.

Tam cô nương là thứ nữ không đề cập tới, chỉ còn lại có Chân Diệu. Cha là một người không có tiền đồ, phía trước có đích tỷ như châu ngọc, cô nương này lặng lẽ thay đổi cũng có thể hiểu.

Chân Diệu vẫn luôn ngồi an tĩnh một chỗ, trong lúc đó Chân Nghiên đưa ánh mắt ra hiệu nhiều lần nhưng nàng cũng không có phản ứng.

Thứ nhất, nàng sẽ không đến tranh thủ tình cảm gì đó. Thứ hai, nàng coi như đang mang tội trên người, hiện tại thượng thoan hạ khiêu (*) sẽ bỗng dưng khiến người ta chê cười.

(*) thượng khoan hạ khiêu: nhảy nhót khắp nơi

Nàng ngốc nhưng cũng có tự tôn, được chứ?!

Có điều, chủ đề mà phụ nhân, tiểu nương tử cả phòng bàn tán quả thật hơi buồn ngủ. Chân Diệu nằm tĩnh dưỡng lâu nhưng cơ thể vẫn có phần hư nhược, nàng ngồi yên tĩnh ở đó, thế là cũng yên tĩnh ngủ thiếp đi.

Dư quang nơi khóe mắt Lão phu nhân quét Chân Diệu một cái, thấy mặc dù nàng không lên tiếng nhưng thân thể vẫn thẳng tắp, bà không khỏi âm thầm gật đầu.

Tứ nha đầu này, trải qua chuyện lần này xong ngược lại cũng ra dáng một chút.

Bà vừa định nói thêm mấy câu nữa bèn phát hiện con bé này ngủ mất rồi.

Lão phu nhân suýt chút không kìm được mà phun một búng máu, bà cố nén xuống và vờ như tâm bình khí hòa nói: “Mọi người lui xuống hết đi, Tứ nha đầu ở lại.”

Nghe được ba chữ “Tứ nha đầu”, Chân Diệu bỗng chốc tỉnh dậy, dư quang ở khóe mắt liếc thấy tất cả mọi người đều đứng dậy cáo lui thì vội vàng đứng theo, đục nước béo cò nói: “Cháu gái cáo lui.”

Lão phu nhân lại muốn phun một búng máu nữa, nghiến răng nghiến lợi: “Tứ nha đầu ở lại!”

Chân Diệu ngồi mà có thể ngủ được chính là luyện được lúc đi học từ kiếp trước, ngoại trừ Lão phu nhân và Nhị cô nương Chân Nghiên cố ý quan sát nàng thì những người khác rõ ràng không phát hiện ra, chỉ nhìn nàng thêm một cái rồi rối rít lui ra ngoài.

Ngược lại, lúc Chân Ngọc đi ngang qua Chân Diệu thì hừ lạnh một tiếng như cười trên nỗi đau của người khác: “Đừng tưởng rằng đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công thì tổ mẫu sẽ chào đón tỷ.”

Người vừa đi, khuôn mặt Lão phu nhân đã sầm xuống: “Nghiệt chướng, còn không quỳ xuống cho ta!”

“Tổ mẫu?” Chân Diệu thành thành thật thật quỳ xuống, ngẩng mặt lên, đôi mắt to trong trẻo tràn đầy nghi vấn.

Ngực Lão phu nhân tức nghẹn, nâng tay lên: “Mấy người các ngươi lui ra cả đi.”

Tử Tô và mấy nha hoàn trong phòng Lão phu nhân đều lui xuống, chỉ còn Vương ma ma đứng phía sau.

Lúc này Lão phu nhân mới phát tác: “Nghiệt chướng, ngươi lại… lại dám ngồi ngủ trước mặt ta! Có phải đến Trấn Quốc Công cũng như vậy hay không? Ngươi nhất định muốn quăng hết thể diện của phủ Kiến An Bá sao?”

Chân Diệu thất bại hít một hơi.

Lão thái thái thật là sắc bén a, năm đó giáo viên chủ nhiệm được xưng là Tôn Ngộ Không lớp bọn họ còn chưa phát hiện ra được đâu.

Chân Diệu đầy xấu hổ, hơi ngẩng đầu: “Tổ mẫu, cháu gái sai rồi, mấy ngày nay cháu gái luôn ngủ không ngon, không biết tại sao khi đến chỗ của tổ mẫu thì trong lòng lại thả lỏng nên đã ngủ mất.”

Nàng đang nói thật nha! Kể từ khi biết mình đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công, tình cảnh ngày hôm đó cứ luôn xuất hiện trong giấc mơ của nàng, thực sự khiến nàng ngủ không ngon.

“Ngủ không ngon?” Lão phu nhân cẩn thận đánh giá Chân Diệu, quả nhiên phát hiện dưới mắt nàng có màu xanh nhàn nhạt.

Giọng bà lập tức dằn xuống : “Sao lại ngủ không ngon? Bọn nha hoàn hầu hạ thế nào vậy? Tố Nguyệt, gọi Tử Tô vào đây.”

“Tổ mẫu, chuyện không liên quan đến Tử Tô tỷ tỷ, vì… vì cháu gái luôn mơ thấy có người bóp cổ cháu.”