Trời Sinh Một Đôi

Chương 26: Tìm ra đầu mối



Chân Diệu nghe Đại ca nói những lời kia, với tư cách là một muội muội ruột thịt bình thường, tâm tình không tốt là điều hiển nhiên.

Vì vậy, buổi tối nàng ăn ít hơn một chén cơm, rồi vẫy lui nha hoàn khổ luyện thân thể.

Tiếng gõ cửa truyền đến.

“Cô nương, hầu gái có thể vào được không?”

Lúc này Chân Diệu đang nâng một chân áp vào cột giường, nghe vậy có hơi chút buồn bực.

Là giọng của A Loan.

“Vào đi.” Chân Diệu để chân xuống, rút khăn ra lau đầu đổ đầy mồ hôi.

A Loan khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đi vào.

Dưới ánh nên, mặt mày nàng ấy rất đẹp.

“Có chuyện gì?” Chân Diệu hỏi.

A Loan cũng không vòng vo, thi lễ rồi nói: “Cô nương, hôm nay chuyện của Đại nãi nãi, hầu gái cảm thấy không đơn giản như vậy.”

Chân Diệu trừng mắt nhìn: “Ý ngươi nói là, Đại tẩu không thoải mái, thật sự có quan hệ tới chúng ta sao?”

Từ lúc trở về tới giờ, Chân Diệu không thể không nghĩ tới, nhưng nàng nhiều lần ngẫm lại tình huống kể từ khi Ngu thị tiến vào Trầm Hương uyển cho tới lúc nàng ấy rời đi cũng không phát hiện được cuối cùng là chỗ nào không ổn.

“Nhưng mà hầu gái cảm thấy, nếu như Đại nãi nãi không phải ngẫu nhiên cảm thấy không thoải mái , mà là có người tính toán ngài ấy… đến lúc đó dĩ nhiên sẽ có liên quan đến cô nương. Nếu là có liên quan đến cô nương, vậy thì không phải tính toán Đại nãi nãi mà họ đang tính toán cô nương.” Vẻ mặt A Loan bình tĩnh, giọng nói cũng không chút gấp gáp, nhưng lời được nói ra lại khiến người khác phải kinh hãi.

Chân Diệu có chút kinh ngạc, A Loan là một nha hoàn được mua từ bên ngoài lại có kiến thức như vậy, càng kinh ngạc hơn là hàm nghĩa trong lời nói của nàng ấy.

Thấy mắt Chân Diệu có chút trợn to nhưng không lên tiếng, A Loan nói tiếp: “Hầu gái lắm mồm. Nhưng mà tại thâm trạch đại viện như ở đây, nghĩ nhiều một chút cũng không phải là xấu.”

Nàng không phải là người nhiều lời, nên nói xong những lời cần nói liền cúi đầu đứng một bên.

Lẳng lặng như một đoá sen trắng nở rộ.

Căn cứ theo những gì A Loan nói…mặc dù trong lòng Chân Diệu cũng nổi lên gợn sóng, nhưng tâm tư vẫn ổn định như cũ, tiếp tục rèn luyện cơ thể theo đứng thời gian đã định trước, lúc này mới quay người đi phòng tắm tẩy rửa.

Hoàn tất nhanh chóng việc tắm rửa, nàng khoác lên mình bộ quần áo rộng thùng thình rồi tới ngồi trước cửa sổ, bắt đầu viết.

Viết đầy ba trang giấy lớn, Chân Diệu mới ngừng bút.

Nội dung được nàng viết chính là tình cảnh của Ngu Thị kể từ lúc bước chân vào Trầm Hương uyển cho tới lúc rời đi.

Từ lúc vào nội viện, mỗi câu nói, mỗi động tác, ai làm cái gì, ai đứng chỗ nào, ai có liên quan đều được nàng ghi chép lại với ngữ khí vô cùng khách quan.

Bản thân nàng không hiểu nhiều về các mưu tính ngầm này, nhưng nếu chuyện hôm nay không phải là ngoài ý muốn, thì những tính toán kia có cao minh tới đâu cũng không giấu được những gì được viết ra trên giấy này.

Cái khác nàng không được nhưng trí nhớ thì không tệ lắm, không phải sao?

Chân Diệu tỉ mỉ nhìn từ đầu tới cuối nội dung được mình viết ra.

Lúc này quyết định dùng tinh thần như lúc còn đi học ở trường để nghiên cứu!

Cuối cùng, Chân Diệu cầm lấy bút đỏ, vẽ hai vòng tròn ngay chỗ khung vải được kéo căng và quả đào.

Quả đào là thấy Ngu thị vào cửa, mới được hái từ trên cây xuống đấy, tuy đây là món duy nhất nàng ấy ăn từ lúc vào cửa nhưng muốn mưu tính trên nó, dường như là chuyện không thể nào.

Chân Diệu viết nó ra, cũng là ôm tâm tư tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.

Trọng điểm của nàng, vẫn đặt trên khung thêu kéo căng kia.

Nhưng nếu là khung thêu kéo căng kia là nguyên nhân làm cho Ngu Thị không thoải mái, thì rốt cuộc làm cách nào để làm được như vậy?

Phải biết rằng khung thêu này ngày ngày vẫn không rời tay mình đấy.

Chân Diệu cầm khung thêu được kéo căng lên.

Dấu máu rơi xuống ngấm trên nền khăn trắng noãn lúc này chỉ còn một vòng đỏ hồng nhàn nhạt, hoàn toàn không thể so sánh với bụi hoa hồng đỏ như lửa được thêu trong góc khăn kia.

Chân Diệu tiếc hận thở dài, trên khăn tay mà dính máu thì coi như đồ vứt đi, nếu đưa ra ngoài cho Chân Nghiên chỉ tăng thêm điềm xấu.

Đáng tiếc sợi tơ tốt nhất.

Mắt Chân Diệu rơi vào đoá hồng rồi trầm ngâm suy nghĩ thật lâu, mới cởi áo khoác ra đi ngủ.

Chẳng biết tại sao chuyện Ngu thị không thoải mái thỉnh đại phu mà lão phu nhân cũng biết được.

Ngày thứ hai lúc vào thỉnh an, lão phu nhân ấm giọng dặn dò Chân Diệu: “Tứ nha đầu, cháu còn nhỏ, không biết trong việc ăn uống của người mang thai có một ít kiêng kỵ. Sau này cháu làm món ăn gì, chỉ cần cho chúng ta là được rồi, không cần phải lo lắng Đại tẩu cháu đâu.”

Ánh mắt mọi người trong phòng đều khác thường nhìn về phía Chân Diệu, nàng cảm thấy mặt mình dường như đang nóng lên, cũng đành phải khuỵ gối nói vâng.

Thỉnh an xong, Chân Nghiên và Chân Diệu theo Ôn thị trở về.

Trong khoảng thời gian ngắn nhưng Ôn thị đã gầy đi rất nhiều, dáng người lúc này giống như thiếu nữ.

“Diệu nhi, lời của lão phu nhân nói hôm nay là có ý gì, chuyện hôm qua Đại tẩu con không thoải mái mời đại phu, làm sao mẹ không hiểu?”

Đối với sự thăm hỏi của Ôn thị, Chân Diệu có chút khó chịu.

Nàng cũng không thể nói là Đại ca của mình hoài nghi nàng, rồi sau đó truyền đến tai lão phu nhân.

Ôn thị vì chuyện của Tam lão gia đã đủ sốt ruột rồi, nếu nghe được chuyện con cái bất hoà, chỉ sợ đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương (ý nói hết khổ này đến khổ khác)

Đành phải chuyện lớn hoá nhỏ nói: “Là Đại tẩu tới chỗ con ngồi chơi, ăn phải quả đào làm cho dạ dày tẩu ấy không thoải mái.”

Tính tình Ôn thị ngay thẳng, nghe Chân Diệu nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Nếu như thế thì con nghe lời tổ mẫu đi, hiện tai khẩu vị của Đại tẩu con đang tốt, cũng không cần ăn gì quá đặc biệt.”

“Dạ, con hiểu rồi.”

Biết rõ tâm tình Ôn thị đang vô cùng buồn rầu nên hai tỷ muội ngồi với bà ở Hoà Phong uyển một lúc mới cùng nhau rời đi.

“Tứ muội, rốt cục có chuyện gì?” đứng ở khúc cua trên đường mòn, Chân Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt Chân Diệu.

Chân Diệu thở dài: “Nhị tỷ, không bằng tới chỗ muội ngồi một chút.”

“Ừ.”

“Nhị tỷ, khăn hỉ của tỷ thêu xong rồi hả?”

“Xong từ mấy ngày trước rồi, sao vậy?”

Chân Diệu cười cười: “Chỉ là dùng sợi tơ của Thiên Tú các phải không? Nếu còn thừa, có thể mang đến cho muội một ít được không?”

Khăn hỉ là vật quan trọng, tiểu nương tử của các gia đình huân quý đều dùng sợi tơ tốt nhất để thêu đó là chuyện bình thường.

Chân Nghiên cảm thấy yêu cầu của Chân Diệu có chút kỳ quái, nhưng cũng biết nàng ấy không phải vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này liền nhìn về Liên Diệp phía sau nói: “Trở về cầm sợi tơ còn lại của khăn hỉ đến trầm hương uyển.”

“Dạ” Liên Diệp xoay người rời đi

Khoảng một tuần trà kể từ lúc hai tỷ muội tiến vào Trầm Hương uyển, liền nhìn thấy Liên Diệp cầm một túi thơm màu đinh hương vội vàng chạy đến.

“Đưa cho Tứ cô nương.” Chân Nghiên ra hiệu.

Chân Diệu tiếp nhận không chút khách khí, mở túi thơm lấy ra các loại sợi tơ, có bảy màu, nhưng màu đỏ chiếm đa số.

Mắt Chân Diệu rơi vào sợi tơ màu đỏ kia một hồi lâu.

“Tứ muội, rốt cục có chuyện gì vậy?”

Chân Diệu xoay người, lấy ra khung thêu kéo căng nói: ‘Nhị tỷ xem này.”

Chân Nghiên vừa cầm lấy khăn đã bị khóm hoa hồng kia hấp dẫn, khen: “ Kỹ thuật thêu của tứ muội lại tiến triển nữa rồi, ngoài trừ Tam muội, kỹ thuật của muội tốt nhất trong mấy tỷ muội chúng ta đấy.”

“Nhị tỷ, tỷ không thấy hoa hồng này, có màu đỏ đẹp hơn bình thường sao?”

Chân Nghiên khẽ giật mình.

Chân Diệu cũng không thừa nước đục thả câu, rút sợi tơ màu đỏ trong túi thơm ra, đặt lên khăn, sau đó đem trang giấy hôm qua được nàng viết ra đặt trước mặt Chân Nghiên.