Trời Sinh Một Đôi

Chương 10: Nổi sóng gió



“Đại ca tới lúc này, có chuyện gì sao?” Chân Diệu vừa dùng xong bữa tối, đang uống trà tiêu thực.

Chân Hoán có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Không biết món bánh tráng cuốn kia của Tứ muội làm thế nào? Buổi tối phòng bếp nhỏ cũng dùng những nguyên liệu kia để làm, nhưng cuối cùng cũng không làm ra được hương vị đó.”

Kể từ sau khi Ngu thị có thai, vì nôn nghén nghiêm trọng nên đã đặc biệt bố trí một phòng bếp nhỏ.

Hôm nay quả nhiên Ngu thị lại không ăn bữa tối phòng bếp lớn đưa đến. Chân Hoán nghe nha hoàn nói Đại thiếu phu nhân ăn hết phần bánh tráng mà buổi trưa Tứ cô nương đưa tới, thế là hắn vội vàng lệnh phòng bếp nhỏ làm theo, ai ngờ Ngu thị chỉ ăn một miếng rồi buông đũa.

Vì thê tử và đứa con trong bụng, dù Chân Hoán có không thích muội muội này thì cũng chỉ đành mặt dày đến cầu.

Đối với vị ca ca này, trong lòng Chân Diệu không có tình cảm gì, đương nhiên cũng không mừng không giận. Nghe hắn nói xong, nàng bèn sai nha hoàn lấy bút mực ra, trực tiếp viết cách làm đưa cho hắn.

“Đa tạ Tứ muội.” Chân Hoán nghiêm mặt nói.

Chân Diệu trực tiếp không nhìn, bưng trà lên.

Chân Hoán có chút lúng túng rời đi.

Tử Tô đi theo Chân Diệu mấy ngày nay, mặc dù mặt như tê liệt, nhưng Chân Diệu cũng không ghét bỏ, có đồ ăn ngon còn nhớ thưởng cho nàng một phần, ít nhiều đã có chút tình nghĩa chủ tớ, nên không nhịn được nói: “Nô tỳ lắm mồm nói chuyện không nên, nhưng sao cô nương không hòa nhã mềm mại với Đại gia một chút? Sau này dù sao người cũng phải dựa vào Đại gia mà.”

Nàng dâu ở nhà chồng có đứng vững được hay không thì phải xem nhà mẹ đẻ, mà chỗ dựa nhà mẹ đẻ cho chính là huynh đệ.

Chân Diệu híp mắt cười.

Nàng có thể dựa vào ai đây? Dòng dõi phủ Trấn Quốc Công cao hơn phủ Kiến An Bá rất nhiều, đại ca lại là Tam phòng nên không thể tập tước, đến nay vẫn còn đi học, mà Thế tử Trấn Quốc Công đã nhậm chức ở Thân Vệ Quân.

Nhớ tới đôi mắt tràn đầy sự thù hận và chán ghét kia, Chân Diệu không tự chủ mà rùng mình một cái.

Nàng cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, thực ra nghĩ tới việc đó trong lòng nàng sợ đến run rẩy, nhưng nàng chỉ có thể khống chế bản thân mình không được nghĩ, và cố gắng sống tốt thời gian hiện tại.

Nói cho cùng, nàng không dựa vào ai được, cũng không có ai cho nàng dựa vào.

Kiếp trước, nàng đi học sớm hơn những người khác mấy năm, lúc đến đây mới chỉ chừng hai mươi tuổi, chưa từng hưởng thụ cái loại tình yêu ngọt ngào nên có chút tò mò, nhưng cũng không phải rất khao khát.

Phải biết rằng, hai mươi năm kia nàng sống rất vui vẻ. Hiện tại nàng không cầu mong người nam nhân kia thích nàng, chỉ cần để nàng sống an ổn là tốt rồi.

Thời gian sau này gió êm sóng lặng, mỗi ngày Chân Diệu đều sao chép kinh Phật, đọc sách, thỉnh thoảng chuẩn bị vài bữa ăn ngon chiêu đãi hàm răng của mình. Cứ thế lại qua Tết Đoan Ngọ, trời bắt đầu nóng lên rất nhanh.

Tam phu nhân Ôn thị thấy hai nữ nhi đã lâu chưa ra ngoài; mà một đứa năm nay, một đứa sang năm sắp lấy chồng, bèn dẫn hai tỷ muội đi Bảo Hoa Lâu xem đồ trang sức.

Bảo Hoa Lâu là cửa hàng bạc tốt nhất kinh thành, ba mẹ con hào hứng bừng bừng ngồi trong phòng riêng ở lầu hai chọn đồ trang sức.

Gần nửa canh giờ sau, thiếp thân nha hoàn Cẩm Bình của Ôn thị đi vào, rồi ghé vào tai Ôn thị nói mấy câu.

Sắc mặt Ôn thay đổi, đứng lên nói: “Nghiên Nhi, con và Diệu Nhi ở đây chọn trước, thích gì thì ghi lại bảo cửa hàng bạc đưa đến phủ. Nếu chọn xong mà mẹ chưa trở lại thì các con cứ tự đi về, cũng không nên ở bên ngoài lâu.”

Tỷ muội hai người nhìn nhau một cái, cùng đồng ý.

Có điều chờ khi Ôn thị vừa đi, Chân Nghiên lại cho lui nha hoàn rồi nói với Chân Diệu: “Hôm nay mẫu thân dẫn theo Họa Bích ra ngoài, để Cẩm Bình ở nhà, lúc này nàng đến đây sợ rằng có chuyện gì gấp. Tỷ lo cho mẫu thân nên sẽ đi theo xem một chút, muội đừng đi loạn nhé.”

Chân Diệu cảm thấy Ôn thị không dẫn các nàng đi, chỉ sợ là không muốn các nàng biết. Nhưng Nhị tỷ thuở nhỏ là người có chủ kiến, nàng cũng không ngăn được, vừa muốn gật đầu thì chợt cảm giác trên cổ lạnh lẽo.

Nàng không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một thanh niên áo lam ngồi trên ngựa, không chút nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nàng.

Cảm giác kia giống như bị một con dao găm lạnh buốt ép trên cổ, chỉ cần nàng hơi động đậy, máu sẽ chảy như rót.

Là hắn!

Rõ ràng là nam tử tuấn lãng như thanh phong minh nguyệt, lặng yên ngồi trên ngựa dừng chân ở đầu phố, không biết hấp dẫn bao nhiêu tiểu nương tử bước chậm lại.

Còn có tiểu nương tử can đảm cầm quả anh đào trong rổ ném đến, hắn ngồi ngay ngắn bất động, anh đào đập vào góc áo chảy ra chất lỏng đỏ thắm.

Góc áo hắn bị nước anh đào thấm ướt, phất phơ trong gió như một vết máu mờ bị hong khô.

Trong lòng Chân Diệu căng thẳng, ầm một tiếng lấy cây gậy chống cửa sổ xuống.

Chân Nghiên giật nảy người: “Tứ muội, muội sao vậy?”

Chân Diệu bắt lấy ống tay áo của Chân Nghiên, giọng nói có chút run rẩy: “Nhị tỷ, tỷ dẫn muội đi cùng với.”

Nàng sợ nàng ở lại, người nam nhân kia sẽ không nhịn được mà chạy lên lầu bóp chết nàng.

Ánh mắt của hắn nói cho nàng biết như vậy.

Chân Nghiên sợ không theo kịp Ôn thị, không muốn dây dưa nên lập tức đồng ý yêu cầu của Chân Diệu, hai người đội mũ xong thì vội vã xuống lầu.

Ra khỏi Bảo Hoa Lâu, đám người trên đường rộn ràng ồn ào, nam tử trong trẻo lạnh lùng như tuyết trên núi cao kia đã không thấy đâu.

Chân Diệu thở phào một hơi, theo sát Chân Nghiên không rời một tấc.

Sau này nàng không bao giờ đi ra ngoài nữa được không! Bên ngoài quá nguy hiểm, nàng phải về nhà!

Ôn thị vòng vo rẽ tới rẽ lui, sau đó đi vào một ngõ nhỏ, dừng trước một ngôi nhà dân.

“Đá cửa cho ta!”

Vì hôm nay dẫn theo hai nữ nhi ra ngoài, Ôn thị cố ý mang theo mấy bà tử vóc người khỏe mạnh, lúc này đã phát huy được công dụng.

Rầm một tiếng, cửa lớn đã bị một bà tử cao lớn thô kệch đá văng.

Ôn thị xông vào, chỉ chốc lát sau đã truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của nam nữ.

Tiếp theo là tiếng nam nhân rống lên giận dữ: “Ôn thị, người đàn bà chanh chua nhà ngươi, đừng có ầm ĩ quá đáng!”

“Ha, ta quá đáng? Ông không chú trọng chút thể diện nào, nuôi ngoại thất ở đây là sao? Thực sự xem ta là người chết rồi a! Người đâu, đánh chết con tiện nhân kia cho ta!”

“Ai dám, Ôn thị, ta cho bà biết, Uyển Nương đã có con của ta. Hôm nay, hôm nay ta không sợ bà náo loạn nữa đâu!”

Đầu ngõ dần dần có người vây lại xem.

Chân Nghiên tức giận dậm chân.

Nàng đã sớm phát hiện phụ thân khác thường, sợ sau này làm ầm ĩ xảy ra rắc rối nên lúc này mới nhắc nhở mẫu thân, nhưng không ngờ mẫu thân lại thiếu kiên nhẫn náo loạn chuyện ra thành thế này.

Người chủ mẫu bình thường, chẳng lẽ không phải nên lặng lẽ khuyên phu quân đón người về, sau này đạp bẹp vo viên còn không dễ sao?

Chân Nghiên day day trán, thấy người vây xem đều là dân chúng nhỏ bé, có lẽ không biết thân phận của phụ thân, nàng khẽ thở ra một hơi, nhưng cũng hiểu không thể kéo dài, bèn kéo Chân Diệu đi vào.

Thấy hai nữ nhi đi vào, Tam lão gia và Ôn thị cùng sửng sốt.

Sau đó Tam lão gia càng nổi giận, chỉ vào Ôn thị mà mắng: “Người đàn bà chanh chua, bà, bà lại còn dẫn ——”

Chân Nghiên vội nói: “Phụ thân, ngài muốn cho mọi người trong toàn bộ kinh thành đều biết sao?”

Tam lão gia nghẹn họng như quả bóng cao su bị châm thủng.

Chân Nghiên nhướn mày dài, quét đám vú già ở cửa một cái: “Đứng sững ra đó làm gì, còn không mời Uyển di nương về phủ!”

Sau đó một nhóm người rời đi. Họ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, dân chúng tầm thường cũng không biết người nào ở đây, hay phu nhân nhà ai tới bắt gian, chỉ hăng hái bừng bừng nghị luận, thêm chút đề tài nói chuyện cho cuộc sống vô vị của mình.

Nhưng chuyện này lại lan truyền trong tầng lớp thượng lưu rất nhanh, tốc độ nhanh đến mức khiến phủ Kiến An Bá không ứng phó kịp.

Nói rất khó nghe, nói là Tam phu nhân của phủ Kiến An Bá đi bắt gian lão gia, còn dẫn theo nữ nhi!

Lão phu nhân tức đến mức ngực phát đau, liên tục nói mấy câu nghiệp chướng, sau đó thở dài nói: “Có người đang tính toán Bá phủ chúng ta a.”