Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 46



"Lạc Kim?"

Bữa cơm trước mặt Lạc Kim đã ngồi từ lâu, cô mới ăn hai ngụm, khác xa với việc ngấu nghiến thường ngày.

Lạc Ngân đợi hồi lâu, thấy cô chưa ăn xong liền gọi hai lần.

Lạc Kim hoàn hồn: "Hả?"

Lạc Ngân: "Đang nghĩ gì vậy? Sắp đến giờ học rồi, còn không mau ăn cơm đi."

Lạc Kim: "Ồ."

Quét sạch đồ ăn trong hai,ba phút, lấy khăn giấy ra lau miệng rồi ợ hơi một cái.

Khi cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cửa sổ thủy tinh, không khỏi dán lại gần trước cửa kính để tự mình ngắm nhìn.

"Lạc Ngân, em thấy chị có đẹp không?"

Hai người kia khen cô xinh đẹp, thích hợp đứng ở chiếu hạ ánh đèn, thu hút ánh nhìn

Lạc Ngân đang trả tiền, đầu cũng không nâng: “Đẹp."

Lạc Kim: "Thật sao? So với Đường Thư Ngọc?"

Cô nhớ năm nào cũng nhìn thấy Đường Thư Ngọc, những người quen biết bọn họ, đều luôn đem ra so sánh.

Và họ đều nói rằng cô ấy không đẹp bằng Đường Thư Ngọc, và thực sự là một cô gái quê mùa không thể lên sân khấu.

Không phải Lạc Kim tự ti muốn tranh với Đường Thư Ngọc, mà là vừa lúc nghĩ đến nàng ta thôi.

Lạc Ngân: "Chị xinh hơn cô ấy."

Lạc Kim: "Đừng dỗ ngọt chị."

Lạc Ngân liếc Lạc Kim một cái: "Không tin thì hỏi Bảo ca đi."

Lạc Kim suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Được, chị hỏi em ấy sau."

Ai có mắt thẩm mỹ đều có thể nhận ra Lạc Kim trông đẹp hơn Đường Thư Ngọc.

Đường Thư Ngọc nước da trắng trẻo, ăn mặc thời trang đã ghi thêm điểm cho hình ảnh của mình.

Chỉ riêng về đường nét trên khuôn mặt thì chắc chắn không ai sánh được với Lạc Kim, vốn trời sinh là mỹ nhân

Tướng xương và bề ngoài không phải là đẹp nhất, nhưng cùng nhau kết hợp là rất đẹp rất có khí chất

Nàng hiện tại còn chưa nẩy nở, chừng 2 năm nữa sẽ nở rộ.

Vẻ đẹp tự nhiên và khí chất bắt mắt, dù không có quần áo và trang điểm lộng lẫy thì cũng vô pháp che giấu được.

Lạc Ngân: "Thôi, chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ."

Lạc Kim: "ừm."

Đang rời đi, Lạc Kim ở phía sau, từ trong túi áo lấy ra tờ giấy nhỏ, nhìn xem rồi nhét lại.

Trên mẩu giấy nhỏ có một dãy số, đó là thông tin liên lạc của hai người săn sao hôm nay.

Cô ấy cầm nó trong tay, không ném nó

Trần Tình ngập ngừng: "Chẳng lẽ con bé đó đã xé tờ giấy luôn rồi?"

Tiểu Bát chắc chắn: "Không, cô ấy sẽ đến."

Trần Tĩnh: "Đã hai ngày không có động tĩnh."

Gã rất lạc lõng và trái tim trống rỗng, gã đã thất bại quá nhiều lần, và đột nhiên cảm thấy rằng mình có thể không bao giờ có đủ dũng khí để đối mặt với thất bại tiếp theo.

Kịch bản lần này thực sự rất tốt, rất tự tin có thể thành công, nhưng không có nhân vật chính, chẳng lẽ tổ chức thử vai?

Trong nháy mắt loé lên tia sáng, Trần Tĩnh vỗ đùi: "Cứ thử đi, để các bạn nữ đăng ký."

Tiểu Bát lắc đầu: "Không, nữ chính phải là Lạc Kim."

Trần Tình sửng sốt một chút: "Tại sao?"

Tiểu Bát khẳng định: "Cô ấy vừa vặn."

Sau đó anh ấy không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục chờ đợi.

Anh còn nói với Trần Tinh: "Chờ cô ấy đi, Trần ca có thể giúp tôi việc khác, hoặc làm người qua đường Giáp, chỉ cần cô ấy thể hiện ra mặt là được. Anh sẽ xem em có thể gây quỹ được không đầu tư vào một cổ phiếu. "

Trần Tinh nhíu mày, thắc mắc tại sao Tiểu Bát lại khăng khăng như vậy.

Rõ ràng ghét nhất diễn xuất, không thích đối mặt với máy quay, thà làm quần chúng còn hơn là nam phối.

Tuy nhiên, tính cách của Tiểu Bát vốn rất hay vặn vẹo, không nói thì cũng im lặng đáp trả.

Trần Tình không còn cách nào khác đành phải đáp ứng: "Chờ nhiều nhất hai ngày, anh sẽ đến gặp cô ấy và cố gắng thuyết phục cô ấy."

Đêm đó, họ nhận được cuộc gọi từ Lạc Kim.

Lạc Kim: " Tôi chỉ có thời gian cho kỳ nghỉ hè. Từ khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ đến kỳ nghỉ còn bốn năm ngày."

Trần Tinh vui mừng khôn xiết: "Không sao, chúng tôi đã không tiếc công sức và thời gian để chờ em!"

Sau khi cúp điện thoại, Trần Tinh mừng đến mức vừa định mở một chai rượu thì nghe thấy Tiểu Bát nói: "Đủ tiền chưa?"

Trần Tình lập tức héo rũ, ngồi xổm ở trong góc ôm đầu ngậm miệng.

Tự kỉ kết thúc, gã bắt đầu gọi điện thoại cho Lạc Bạch, thúc giục hắn đầu tư.

Lạc Bạch: "Diễn viên, kịch bản, phim trường... đều làm xong rồi?"

Trần Tĩnh: "Đến tìm cậu là khẳng định an bài rồi, cậu không tin tôi sao?"

Lạc Bạch: "Nói bậy bạ gì đó, bản thân tôi không làm từ thiện, đầu tư phải có thu hồi vốn. Ông biết ý của tôi mà?"

Trần Tĩnh: "Đã hiểu."

Lạc Bạch: "Tôi đầu tư, cũng sẽ đầu tư vào Nghệ Tinh Thành 10% cổ phần, sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định và chủ quyền nào của anh, kể cả quản lý công ty. Anh có đồng ý không?"

Trần Tình im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Bất kể tôi thực hiện quyền gì, công ty quyết định thế nào, anh hứa sẽ không can thiệp?"

Lạc Bạch: "Tôi không có kinh nghiệm trong ngành giải trí, can thiệp sẽ chỉ thêm hỗn loạn. Nói như vậy, tôi tin tưởng anh, nhưng không có nghĩa là tôi sẵn sàng làm từ thiện. Nếu tôi thua một hai lần, Tôi đầu tư trong giai đoạn hiện tại và không thấy lợi nhuận liên tiếp, tôi có thể sẽ rút tiền. "

Nói đến đây có vẻ hơi lạnh lùng và thiếu thân thiện.

Nhưng điều này xảy ra khiến Trần Tinh, người đã trải qua vô số mưu mô, cảm thấy rất an tâm.

Vì vậy, chính mối quan hệ bị lợi ích chi phối mới là điều đáng yên tâm nhất.

Hơn nữa, Nghệ Tĩnh Thành bây giờ cũng không có tiền, cho dù không có Lạc Bạch, Trần Tinh cũng đi đầu tư kéo người ta mua cổ phiếu.

Nếu tự mình tìm ra, có thể người ta không chỉ muốn hơn một nửa cổ phần của công ty, mà còn cả ban lãnh đạo can thiệp vào.

Nếu so sánh, Lạc Bạch, người chỉ cần 10% cổ phần và chỉ nhận cổ tức với tư cách là một cổ đông, thực sự dường như đang làm từ thiện.

Trần Tình không cân nhắc bao lâu, đồng ý ngay.

Lạc Bạch: "Vậy mấy ngày nữa chúng ta thuê luật sư, gặp mặt."

Hai bên cùng quyết định, vô luận như thế nào, hiệu quả rất cao.

Trần Tinh để điện thoại xuống cảm thán: " Cho nên cùng trẻ vị thành niên liên hệ vẫn là có chỗ tốt, chí ít không cần nhiều lần nói chuyện quanh co lòng vòng. Từng cái đánh Thái Cực, coi là mình võ lâm cao thủ chắc? Phiền chết, nói chuyện làm ăn, tốc chiến tốc thắng không tốt sao?"

Tiểu Bát do dự một hồi, sau đó đột nhiên nói: "Lạc Bạch cùng họ với Lạc Kim, sẽ có quan hệ sao?"

Trần Tinh bật cười: "Người họ Lạc nắm một cái là có cả bó, sao có thể trùng hợp như vậy?"

Tiểu Bát: " Vạn nhất xảy ra thì sao?"

Nụ cười của Trần Tinh biến mất, đó là khởi đầu của bi kịch.

Không, làm sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy?

Gã không thể đen như vậy được

Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của Thành phố Trường Kinh muộn hơn cả nước gần nửa tháng, nhưng cuối cùng cũng đến nơi.

Trường của Lạc Bạch làm phòng thi, còn trường thi của Lệ Diễm ở trung tâm thành phố.

Quy mô của kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 THPT không lớn như kỳ thi tuyển sinh đại học, đề cũng nằm trong tỉnh soạn ra, cửa trường học rất nhanh thanh tĩnh, đoán chừng trừ giáo viên sốt ruột một chút, phụ huynh cũng không gấp.

Trong phòng này, Lạc Bạch và những người khác vào phòng thi sau khi nhận được sự khích lệ của chủ nhiệm

Khi phát đề ra, Lạc Bạch trước tiên đọc từ đầu đến cuối, sau đó thong thả, hạ bút như thần

Làm trôi chảy và mỗi câu hỏi suy nghĩ không quá năm giây.

Đại khái nửa năm nay, làm hai đề mỗi ngày, kiên trì làm đề, kết quả là hiện tại cảm thấy đề cũng bình thường quen thuộc không có một chút nào thách thức hay căng thẳng.

Lạc Bạch nhanh chóng thu hút sự chú ý của thầy cô giám khảo, bởi vì để tránh bị hiềm nghi, đã cố ý thay đổi giáo viên từ các trường khác nhau để gác thi.

Hai người trước mặt không biết Lạc Bạch, và họ cũng không biết cậu ấy học từ trường cấp hai nào, họ đến xem vì tò mò. Cho rằng đều làm bừa khoang lụi, ai ngờ đáp án cũng ra dáng lắm

Hai người nhìn nhau, ngầm

hiểu.

Chờ giám thị kết thúc, bọn họ ghi nhớ Lạc Bạch cùng với trường học, quay đầu liền đi phản ứng việc này.

Họ cũng nghi ngờ liệu Lạc Bạch có gian lận hay không vì đã có trường hợp gian lận quy mô lớn trong kỳ thi tuyển sinh đại học vừa rồi.

Trong buổi kiểm tra buổi chiều, nghe được chuyện này cũng đang để mắt tới Lạc Bạch, trong lòng có chút nghi hoặc.

Sau khi thi xong, giáo viên gác thi hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy họ cùng nhau trò chuyện rôm rả.

Trò chuyện rôm rả, nói chuyện với ứng viên Lạc Bạch.

"Khi làm bài kiểm tra toán, điền vào chỗ trống, cái trước, cái sau và thời gian suy nghĩ không quá năm giây. Ghi câu trả lời vào giấy nháp, giống như không suy nghĩ.. Hoặc, là một thiên tài. Hoặc, đó là... "

Tất cả không phải nói ra, tất cả mọi người đều biết điều đó.

"Lạc Bạch? Chưa từng nghe nói qua."

"Nghe nói cậu ấy không phải học sinh của lớp trọng điểm.

Không phải, ngày thứ hai thi không quá tệ nhưng lớp 10 luôn đứng đầu. Nhưng tự dưng có những lúc lên xuống, tốc độ lên xuống, hơi kỳ cục ”.

"Sẽ không... mua đề bên ngoài sao?"

Mọi người đều im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Cùng báo lên trên."

Lúc này, giáo viên trong đám người im lặng nói: "Nếu là Lạc Bạch, học sinh thì vào lớp 10 ban hai của trường chúng tôi thì không sao cả."

Mọi người nhìn sang thì thấy người này là giáo viên của Trường thi, tưởng là bảo vệ cho học sinh mình.

"Điểm số không thể làm giả được. Lạc Bạch học trường thầy, vào tháng thứ ba trung học cơ sở cùng bài kiểm tra lớn, điểm của cậu ấy quả thực lên xuống thất thường. Lần này cậu ấy đứng nhất lớp, còn lần sau nữa rơi ra khỏi top 200, giống như một cơn sóng biển. "

Thầy giáo trường này nở nụ cười kinh ngạc liếc nhìn thầy: " Năm đầu tiên là do đi thi, rớt hết 200 vì thi không đủ môn. Còn rớt bao nhiêu chỗ thì tuỳ nhiều môn cậu ấy không thi. "

Mọi người nhìn nhau: "Trường các người... cứ để nó chơi thế này à?"

Giáo viên trong trường này nhẹ nhàng nói: "Tôi còn biết làm gì nữa? Nếu tôi là hiệu trưởng, tôi cũng phải nắm thằng bé trong tay như bảo bối a".

Lần trước khi gian lận trong kỳ thi tuyển sinh đại học, một số lượng lớn các lớp phụ đạo đã bị phát hiện, thậm chí nhiều giáo viên và học sinh trong trường bị liên lụy, danh tiếng bị hủy hoại.

Đám giáo viên trước mặt, đừng tưởng không biết, trong lòng thầm cười, ước gì trong trường học này có thêm mấy vụ bê bối, cắt nguồn học sinh thì tốt hơn.

Khà khà, nhìn xem, khi có kết quả thi tuyển sinh cấp 3, các người sẽ biết rằng dù danh tiếng của ngôi trường này có tệ đến đâu, thì vẫn có một con át chủ bài để khôi phục lại danh tiếng trong phút chốc.

Kỳ thi tuyển sinh trung học đã kết thúc.

Lạc Bạch ra khỏi phòng thi, fanboy Lục Chu lon ton chạy theo.

"Bảo ca, câu hỏi trên tờ giấy kiểm tra, đệ thấy là có thể làm được!"

Lục Chu thật cao hứng.

Những câu hỏi đó đều bị Lạc Bạch giao cho hắn khi hắn không có việc gì, liền yêu cầu hắn làm.

Kết quả, khi phát giấy kiểm tra cấp hai, cậu phát hiện những dạng câu hỏi này có vẻ quen thuộc, đại khái là câu hỏi mà Lạc Bạch yêu cầu cậu luyện tập, nhưng khác số

Lục Chu: "Tui nghĩ có thể vào được cấp ba!"

Tham vọng duy nhất của đám học tra là vào được cấp ba, không quan trọng là học trường nào.

Nguyên nhân chính là những năm 1990, không có quá nhiều hạn chế trong việc thi vào cấp 3 nhưng việc thi vào cấp 3 khó hơn các thế hệ sau.

Người ngoài trường, ngay cả khi họ chưa đọc năm thứ ba trung học cơ sở, có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, và số lượng kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đã tăng lên.

Tuy nhiên, tương ứng, các yêu cầu rất cao.

Hầu hết mọi người đều học xong trung học cơ sở và không thể tiếp tục học.

Đối với Lục Chu, anh đã sẵn sàng trở về nhà và kế thừa công việc kinh doanh của gia đình sau kỳ thi tuyển sinh trung học.

Không ngờ, với sự giúp đỡ của Lạc Bạch, anh được mong đợi sẽ tiếp tục học.

Lục Chu: "Bảo ca, nếu không có cậu tui có lẽ phải bỏ học về nhà..."

Lạc Bạch: "Đừng lo lắng, nếu như sáu tháng qua cậu không lười biếng, mỗi ngày làm hai đề, bền lòng vững dạ, như vậy Nhất Trung hẳn là có thể qua."

Lục Chu há to miệng nhìn Lạc Bạch chằm chằm.