Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 42: Che trở - BẢO BỌC



Lạc Bạch ngạc nhiên: "Tôi đi tìm cậu."

Lệ Diễm cười nhẹ: "Ở đây cũng không có chỗ ở, hai ngày nữa phải đi Hương Cảng tìm lão y gia."

Lạc Bạch: "Vậy cậu tại sao không tới ở nhà của tôi hai ngày."

Lệ Diễm do dự: "Sẽ đột ngột?"

Lạc Bạch: "Không, mẹ của tôi sẽ thích cậu."

Lệ Diễm: "Được."

Lạc Bạch nói cho y biết địa chỉ và đi tuyến xe buýt nào.

Lệ Diễm kỳ thật cũng biết, nhưng là hắn yên lặng nghe Lạc Bạch nói.

Phong trần và sự mệt mỏi trên khuôn mặt từ từ bị thổi bay dưới giọng nói lanh lảnh của người thanh niên, tâm hồn đang bồn chồn cũng có thể cảm thấy bình tĩnh trong chốc lát.

Đó chính là sự yên tĩnh mà không thể có được dù chép nhiều kinh Phật hay lần mò hàng nghìn chuỗi hạt Phật.

Lạc Bạch: " Cậu tới đây trước đi, đến nơi rồi gọi điện tôi đến đón."

Lệ Diễm: " Đã biết."

Lạc Bạch do dự một chút, liền cúp điện thoại.

Quay đầu lại, liền thấy hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn Lạc Lai Bảo, Lạc Bạch khóe miệng giật một cái, nhanh chóng nắm lấy hai má Lạc Lai Bảo.

"Lạc Tiểu Bảo, sao lại nháy mắt? Ngươi đã xấu xa rồi, bóp chết cũng không thấy."

Lạc Lai Bảo rất tức giận, nắm lấy tay Lạc Bạch xé rách trên má, giống như người lớn, sốt ruột nói: "Ôi! anh làm sao như vậy phiền?!"?!"

Lạc Bạch: "Tê —— nói người nào?"

Lạc Lai Bảo bí ẩn đi tới, với vẻ mặt em rể tốt, dùng bàn tay mũm mĩm đập mạnh vào ngực Bảo ca ca.

" Ca đang nói chuyện với ai? Bạn gái?"

Lạc Bạch túm tóc đuôi ngựa của Lạc Lai Bảo, bóc kẹo nhét vào miệng cô: "Ăn kẹo đi."

Lạc Lai Bảo còn nhỏ, đã luyện kỹ năng ăn kẹo cao cấp rồi, nói chuyện chuẩn xác: "Bảo ca, nói đi, yêm hứa sẽ không nói cho mẫu thân."

Lạc Bạch: " Xời, đi giặt mũ nhỏ đi. Anh mặc quần áo chờ em, đừng chạy lung tung."

Lạc Lai Bảo kinh ngạc: "Bảo ca, anh yêu đương thiệt hả!"

Lạc Bạch: "... một cây kẹo nút ngày mai." ?

Lạc Lai Bảo đau lòng: "Nếu anh làm chuyện xấu, đừng để ai nói cho em biết. 'Anh em Hồ Lô 'vẫn bị treo giò, ông nội chưa được cứu, con rắn quỷ và con bọ cạp chưa bị giết, Làm thế nào anh có thể đi hẹn hò? "

Nhóc đi lại bên cạnh Lạc Bạch, không ngừng suy nghĩ, kết luận Đại Bảo ca là đang yêu sớm

Cuối cùng, sau khi xác nhận Bảo ca thật sự có thể từ bỏ ngay cả Anh em Hồ Lô cũng không xem, Lạc Lai Bảo cao hứng vui mừng: " Em cũng có thể yêu sớm hông?"

Lạc Bạch khoác áo khoác, nắm vai Lạc Lai Bảo nghiêng người cười tủm tỉm: "Lạc Tiểu Bảo, nếu em dám yêu sớm, anh sẽ đưa cả năm kẹo của em cho tên mập mạp bên cạnh ăn vào ngày trước mặt cưng luôn a."

Lạc Lai Bảo bĩu môi, ủy khuất, bổ nhào vào trên ghế sa lon lăn lộn giả chết.

Lạc Bạch mặc kệ bé, mang giày đi ra ngoài nhà ga đợi người.

Lệ Diễm đưa lại chiếc điện thoại rườm rà trong tay cho trợ lý tới đón, nguyên bản hơi thở vốn dĩ nhẹ nhàng trong nháy mắt thu liễm, trở nên khó gần.

Hắn vào ghế sau, ngồi thẳng lưng.

Tỉ mỉ quấn chuỗi Phật quanh tay trái, nhìn lên và nói: " Đến bến xe buýt ở trung tâm thành phố."

Sau đó hắn ta nhắm mắt lại và nghỉ ngơi, không nói gì.

Trợ lý ngồi vào ghế lái, nhìn Lệ Diễm ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, thầm đoán người vừa nói chuyện với y là ai.

Nghe nói ông chủ đến nhà một người họ hàng ở Bắc Kinh, cái kia chắc là gặp được một người bà con đối xử tốt với hắn.

Y rõ ràng là một chàng trai vô cùng xinh đẹp và thông minh, tuy rằng tính cách có chút lạnh đạm, nhưng nếu gặp phải một gia đình bình thường, có lẽ sẽ rất được cha mẹ cưng chiều.

Thật là bất hạnh khi gặp những bậc mẹ cha tồi tệ như vậy.

Thật đáng tiếc.

Trợ lý đã ở cùng Lệ Diễm hai ba năm, một khoảng thời gian khá dài.

Vì vậy, biết một chút về những gì đã xảy ra với Lệ Diễm, tuy nguyên bản ban đầu rất sợ hãi y.

Dần dần nó chuyển sang cảm thông và mong rằng y sẽ gặp may mắn.

Trợ lý nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Lệ thị xem ra kinh doanh không thể trụ vững. Lệ phu nhân đưa Lí Vị Ương đi lấy một khoản tiền của công ty rồi chạy đi. Lệ tiên sinh đang tìm ngài nhưng lại bị một người không quen biết ngăn cản. Ông chủ, chúng ta muốn mua lại doanh nghiệp Lệ thị không? "

Lệ Diễm mở mắt ra: "Không cần."

Y nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy ngang qua tòa nhà kiểu La Mã cổ kính ở trung tâm thành phố, đây cũng là chợ quần áo bán buôn.

Trong tương lai, có thể có những toà nhà chọc trời mới, có thể là toà nhà tài chính, có thể là biểu tượng của thành phố Trường Kinh, nhưng đó sẽ không bao giờ là vương quốc tạo nên huyền thoại của tập đoàn Lệ thị.

Về phần xí nghiệp Lệ thị, ai lại muốn một đống hỗn độn như vậy, ai đụng tới?

Kiếp trước hắn còn không muốn, huống chi kiếp này?

Lệ Diễm nghiêng mình trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tòa nhà theo phong cách La Mã cổ kính, như nhìn thấu thời gian và không gian một tòa nhà chọc trời sừng sững ở đây trong tương lai đều sụp đỗ trong mắt y.

"Nhà cao tầng đã sập."

Y nói nhẹ nhàng, không ai nghe thấy ngoài chính hắn.

Sau đó là một nụ cười nhếch mép, đôi mắt đầy khoái cảm điên cuồng.

Lệ Diễm, Nam Chủ chính gốc từ trong tái sinh, suốt ngày dựa vào kinh Phật và chuỗi hạt để ngụy trang, kỳ thật thật từ trong ra ngoài đều đã sụp đổ.

Thật tiếc vì có túi da quá đẹp và có tính lừa dối cao, sẽ không ai tin được rằng linh hồn của người thanh niên trước mặt đã hắc ám điên cuồng đến mức nào.

Nếu không, trợ lý đã tiếp xúc Lệ Diễm hai ba năm, vẫn thấy Lệ Diễm đáng thương, mà anh ta không biết rằng sự thương hại của mình đối với hắn là chuyện nực cười đến cỡ nào

Trợ lý dừng ở nhà ga trung tâm thành phố, Lệ Diễm cầm theo chiếc vali nhỏ lên xe, đưa tờ tiền rồi ngồi xuống ghế sau xe buýt.

Trong lúc đó, hấp dẫn không ít ánh mắt dòm ngó

Lạc Bạch chậm rãi đi tới nhà ga, mất khoảng nửa giờ.

Sau khi đợi khoảng mười phút, chiếc xe buýt chao đảo và dừng lại gần biển báo dừng.

Cửa xe mở ra, những người bên trong lần lượt xuống xe, Lạc Bạch không nhìn thấy Lệ Diễm nên lên xe liếc mắt nhìn xung quanh, liền thấy hắn ta ngồi ở ghế sau xe.

Lệ Diễm đứng dậy, bước đi có chút không vững.

Lạc Bạch trong nháy mắt đã biết hắn say xe, vội vàng chạy tới đỡ hắn: " muốn ói sao?"

Nước da của Lệ Diễm vốn dĩ rất trắng, nhưng bây giờ nhìn ở cự ly gần càng lộ ra tái nhợt, không có huyết sắc.

"Tôi không sao, xách vali giúp tôi."

Nói xong, hắn nhanh chóng xuống xe, đứng bên trạm cầm biển báo dừng cho bớt chóng mặt.

Mang theo va li, Lạc Bạch ba hai bước nhảy xuống, đưa cho hắn một chai nước: "Uống đi, chỗ ấy có ghế, ngồi xuống nghỉ ngơi trước."

Lệ Diễm hít sâu một hơi, uống mấy ngụm nước, nói: "Không cần nghỉ ngơi, hiện tại đi thôi."

Lạc Bạch thấy hắn quả thực ổn lại, bước chân đã ổn định mới gật gật đầu.

" Cậu ở chỗ tôi có nói với gia đình không?"

"Không cần thiết."

Lạc Bạch nhướng mày, nghe không được tốt lắm, đây là một đề tài không thích hợp đi sâu.

Vì vậy, cậu mím môi và chọn không hỏi thêm.

Lệ Diễm liếc nhìn cậu, cười nói: "Mẹ tôi đã mất khoảng mười năm, tôi chỉ còn lại một người mẹ kế mưu mô và một người cha ruột không thân. Vì vậy, ở thành phố Trường Kinh, có nhà cũng như không. Khi tôi học trung học, đã dọn ra khỏi nhà và sống một mình. "

Lạc Bạch mặt mũi tràn đầy day dứt: "Thật có lỗi."

Nụ cười của Lệ Diễm hơi nhạt đi: "Tôi từng bói toán toán, thân duyên khan hiếm, cô độc cả đời, không có người thân, bạn bè, người yêu."

Kiếp trước khi đến tuổi trung niên, tin tưởng mệnh một chút liền nhờ người tính toán bát tự

Tuy vậy, cái khác tốt, là mệnh cực quý, cho nên có điểm tham lam cái gọi là nhân luân tinh duyên.

Cho nên đến gần, hoặc là chớp mắt là qua, hoặc là lòng mang ý đồ xấu.

Lạc Bạch sửng sốt: " Cậu tin?"

Biểu tình rất chi là khiếp sợ

Lệ Diễm im lặng một lúc: "... đã xác minh một nửa."

Trên thực tế, kiếp trước hoàn toàn xác nhận những lời đó.

Lạc Bạch: "Đừng làm loạn, cậu còn chưa thành niên, tuổi thọ chỉ có một phần mười, đâu ra một nửa? Ta thành thật với cậu đoán mệnh, tính bát tự đều không thể tin, chính là thuật toán xác suất cao. Nhưng huyền học một số vẫn có thể tin cậy được, phong thủy, đại khái suất phép tính, và cuối cùng chúng cung giống như khoa học. Nó khá là phức tạp, về sau nói kỹ càng hơn.

" Tóm lại, đừng bi quan như vậy em trai à! Bảo ca vẫn còn. Bảo ca là bằng hữu, anh em, thân nhân có gì đều sẻ chia một nữa. "

Lệ Diễm nở nụ cười, thật sâu mà liếc nhìn cậu: " Mệnh tôi cứng rắn, khắc đến cậu thì làm sao bây giờ?"

Lạc Bạch vỗ ngực chỉ vào đỉnh đầu của mình: "Nhìn thấy không?"

Lệ Diễm: "Không."

Lạc Bạch: "Chậc chậc, vầng hào quang may mắn sáng ngời nha, không muốn làm lóa mắt lị. Dù có xui xẻo cỡ nào, gặp phải buff giá trị gia tăng vận may của Bảo ca cũng sẽ gặp may."

"Từ nay về sau, Bảo ca che trở câụ."

Lệ Diễm cười: "Tôi cũng vậy... sẽ che trở cho cậu."

Những cái chướng ngại kia đã bị sớm trừ bỏ, còn lại, còn chưa kịp kết thù.

Nhưng điều đó không quan trọng, nếu như kết thù vậy liền thừa dịp bọn họ còn trưởng thành trong trứng nước liền giẫm chết tất cả là tốt a.

Lệ Diễm nghĩ như vậy, liền thực hiện lời hứa với Lạc Bạch.

Bao bọc cậu, cả một đời.