Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 3: Vầng hào quang thiên tài



Hồ Thục Dung chật vật cùng tức giận kéo Đường Thư Ngọc rời đi, còn cây mía Lạc Bạch đưa, tàn nhẫn ném xuống đất.

Tình cảnh này bị hàng xóm xem trước mắt, lại thêm nhận thức mới đối với Hồ Thục Dung.

Lạc Bạch mặt không hề cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía con hẻm.

Mẹ Từ cũng không có đi xa, trốn ở cuối ngõ nhìn trộm, đột nhiên cùng kia đôi đồng đen lạnh như băng đối mặt với nhau vô cùng sợ hãi.

Sau khi phản ứng liền thối miệng: "Bản chất là đồ xấu xa."

Thông minh như vậy, không phải là sơn tinh quỷ quái chiếm xác ( chấm hỏi)

Lạc Kim nhận lỗi trước mặt mẹ, liếc Lạc Ngân một cái rồi ra hiệu đưa mẹ vào nhà dỗ dành. Sau đó ngồi xổm xuống cùng Lạc Lai Bảo, ôm hôn hun hít một phen tỷ muội tình thâm dình như keo nhựa, cái tay thó vàotrong túi của bé trộm một cục đường.

Lạc Lai Bảo tức giận đến hô to: "Bảo ca, đại tỷ bắt nạt yêm!"

Lạc Kim hi hi ha ha cười: "Lạc Lai Bảo, cưng quên mất mình mỗi ngày phủ đường, đều bị Đại bảo ca của cưng cướp đi? Vậy mà vẫn là tìm em ấy giúp đỡ, này là nhớ ăn không nhớ đánh nè."

Lạc Bạch đeo kính lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lạc Kim: "Tối hôm qua mẹ cùng thầy Lý đi chúc Tết, ở nhà thường xuyên nói chuyện, thầy Lý thuận tiện đưa tới kết quả của chị kỳ thi học kỳ. Nói, kỳ thi chín môn thì chỉ có môn văn đạt yêu cầu. "

Ngữ điệu không dao động, bình tĩnh đến mức không vui. Cuối cùng, còn gật đầu: "Không tệ."

Lạc Kim bây giờ là học sinh lớp 10, trong đó 9 môn chỉ có 1 môn đạt chuẩn. Có thể suy ra rằng việc phân khoa văn lý học kỳ sau sẽ bất ổn như thế nào.

Lạc Bạch: "Học kỳ tới chị có muốn vô khoa văn không?"

Lạc Kim coi Lạc Bạch giống như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, đối với cậu vừa là kính trọng vừa là sợ hãi. Nghe vậy, vội vàng xoa xoa mặt lấy lòng: "Bảo bảo, em cũng biết chỉ điểm kém, học hành không xong, trước khi thi đậu cấp ba vẫn là Lạc Ngân và em kèm cặp giúp chị học tập nếu không lần này khi thi đại học cũng chị nữa đi? "

Lạc Bạch ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị lập tức xẹt qua, tức giận cười một tiếng: "Nếu không tiện giúp chị đọc toàn bộ chương trình học cấp ba, thi vào đại học, tốt nhất nên thay chị đi học đại học luôn?"

Lạc Kim gan to như chó, giờ phút này cũng không dám vén râu hùm, lắc đầu liên tục: "Như vậy có thể làm phiền Bảo ca? Này rất vất vả vẫn là để chị đây tự mình làm Được rồi. Em khoanh vùng trọng tâm đi, chị sẽ tự ôn luyện. "

Lạc Bạch nhấc chân đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Nếu là lớp 12, dù em và chị là Văn Khúc Tinh hạ thế cũng không thể nào cứu vớt được chị. Cũng may là lớp 10, nỗ lực một phen thì còn cứu được.

Lạc Kim đi theo phía sau, nghe vậy đột nhiên sinh ra một cỗ dự cảm không rõ: "Vậy thì không cần thi đại học tốt nghiệp bằng cấp ba cũng có thể tìm được công việc tốt."

Mười năm nữa, ngay cả sinh viên đại học con kiếm việc tốt không nổi, huống chi là bằng cấp 3?

Lạc Bạch ha ha cười hai tiếng, cũng không đáp lại lời oán hận mà trực tiếp nói: "Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ hành trình của chị sẽ do em và chị ba giám sát. Chị ba bận học, vậy thì em sẽ ôn trọng điểm, phụ trách giảng dạy. "Dù chỉ mới học lớp 9 nhưng cậu đã tự học xong toàn bộ chương trình học lớp 10. “Thời gian hai năm rưỡi, bảo đảm giúp chị thi đậu đại học. Đại học không cần quá tốt, Yến Đại là được. "

Lạc Kim suýt chút nữa nghi ngờ mình bị ù tai, trừng mắt hoàn toàn không có đùa về phần Lạc Bạch, quát: " Yến Đại còn gọi là không cần quá tốt sao? Mẹ, Bảo 'ca' điên rồi."

( Như đã nói biệt danh của Lạc Bạch là Bảo Ca / Đại Bảo Ca)

Yến Đại ở kinh đô, là trường đại học nhất nhì trong cả nước. Toàn bộ thôn Tây Lĩnh, trước sau ba mươi năm nay đều không có một ai đậu làm sinh viên Yến Đại. Đừng nói Tây Lĩnh, là toàn bộ thành phố, cũng mới có hai ba người, đều là trạng nguyên thành phố.

Một đứa học ngu như cô đậu Yến Đại, thì độ khó chẳng khác gì đem thôn Tây Lĩnh nâng lên thành phố Tây Lĩnh.

Lạc Bạch ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe vậy nói: “Không cần đối với mình tự tin như vậy, bởi vì đưa thôn Tây Lĩnh nâng thành thành phố Tây Lĩnh so với làm chị thông suốt dễ dàng hơn.” Cậu quay đầu tuyên bố: “Chuyện này liền quyết định như vậy, chị ba phiền toái chị giám sát chị ấy.”

Lạc Ngân ôn nhu cười nói: “Không thành vấn đề. Vốn dĩ chị cũng sầu về vấn đề học tập của chị cả.”

Mẹ Lạc cũng giơ hai tay tán thành: “Đại Bảo nói, khẳng định được. Lạc Kim, từ giờ trở đi ráng học cho tốt, mẹ và cha con sẽ đốc xúc con.”

Lạc Lai Bảo nhảy lên giơ tay: “Còn có em nữa!”

Lạc Kim kêu rên một tiếng, nản lòng uể oải.

Hành động này rước lấy tiếng cười của mọi người, đem khói mù do hai người Hồ Thục Dung và Đường Thư Ngọc mang đến xua tan sạch sẽ.

Quách Đạt Thông ở bên cạnh xem xong màn này, trên mặt không phát giác cũng mang theo ý cười.

Hắn đối với nhà họ Lạc cũng không có hiểu biết sâu, nhận biết của chú đối với cha Lạc thôn trưởng cũng không tệ như những thôn dân khác.

Chú cho rằng, trước mắt cha Lạc không có thành tích thực tế, nhưng cũng không đại biểu ông ấy vô dụng.

Quách Thông Đạt trồng mía nửa đời người, thường xuyên cũng chú ý tình hình chính trị hiện nay, chú tự nhiên cũng nhận thấy các chính sách tác động đến nền kinh tế và nông nghiệp của đất nước trong tương lai.

Thôn dân đổ xô trồng mía, làm cho đường ăn cung cấp quá mức, giá cả giảm mạnh. Điều khiến tình hình tệ hơn là nhà máy đường không có con đường thị trường, gây ra đường ăn dù cho giá cả giảm mạnh cũng bán không được.

Nhà máy còn tích tụ hơn một ngàn tấn đường ăn, trong đó gần một nửa là của Quách Thông Đạt. Bởi vì nhận thầu hơn phân nửa đất trồng ở thôn Tây Lĩnh để trồng mía, chú còn thiếu số tiền lớn là khoản nợ thuê đất và tiền lương của công nhân.

So với những người khác, Quách Thông Đạt càng lo lắng hơn.

Nghe Lạc Bạch nói đưa thôn Tây Lĩnh thành thành phố, Quách Thông Đạt bật cười không thôi, cảm thấy thiếu niên suy nghĩ thật là kỳ lạ.

Từ thôn đang thành thị, yêu cầu phải trải qua huyện rồi quận mới chuyển biến đến thành phố. Vấn đề này yêu cầu kinh tế và dân cư đạt tiêu chuẩn nhất định, nhưng quan trọng nhất vẫn là chính sách hỗ trợ. Các chính sách hỗ trợ được ban hành và phát triển mạnh, kinh tế lên sẽ hấp dẫn dân cư, dân cư kéo kinh tế, tiếp tục ban hành chính sách duy trì phát triển, cuối cùng phát triển thành thành phố.

Nói tiếp, Hải Thị chính là đại biểu thành công từ thôn biến thành thành thị điển hình. Nếu thôn Tây Lĩnh chuyển hình thành thị, rất có thể sẽ bị chia thành nhiều khu vực và sáp nhập vào Hải Thị cùng Quảng Thị.

Quách Thông Đạt lắc đầu, cảm thấy hiện tại mình nghĩ mấy việc này kỳ thật cũng là ý nghĩ kỳ quái, thậm chí tình trạng khó khăn trước mắt còn khiến chú không thể vượt qua.

Nghĩ đến đây, Quách Thông Đạt tâm trạng nặng nề.

Trong lúc Lạc Bạch giáo huấn Lạc Kim, đồng thời cũng chú ý Quách Thông Đạt, nhìn thấy nét sầu muộn chợt lóe trên mặt chú liền đoán được chú nhất định cũng chịu ảnh hưởng do mở cửa thị trường đường ăn.

Trong ký ức ban đầu, Quách Thông Đạt lựa chọn không tin tưởng Đường Trấn, mà dứt khoát rời thôn Tây Lĩnh đến Hải Thị điều tra nghe ngóng thị trường, cuối cùng thật sự chú kéo ra một con đường tiêu thụ riêng.

Cho nên, chú là người duy nhất trong thôn không lấy giá thấp ra bán mía, thành phẩm đường ăn và đất trồng, lãi ít mà đạt được xô vàng đầu tiên.

Tuy nhiên, theo ký ức hiện tại của Lạc Bạch mà nói, Quách Thông Đạt vẫn mệt.

Bởi vì ở hai tháng sau, do thị trường đường ăn bị mất khống chế, quốc gia bắt đầu nhúng tay điều tiết khống chế, giá cả đường ăn tăng vọt cao nhất trong lịch sử. Những người biết tin trước, đều đang điên cuồng thu mua đường ăn, thí dụ như con đường tiêu thụ Đường Trấn giới thiệu kia.

Người nọ nghe được tin bên trong, điên cuồng thu mua đường ăn, lấy thủ đoạn đáng khinh lừa gạt thôn dân thôn Tây Lĩnh không hiểu biết thị trường và chính trị, thu thập số lượng lớn mía và đường ăn với giá thấp hơn 10% giá thị trường hiện giờ. Trong thời kỳ đường ăn bùng nổ nhanh chóng bán tháo ra ngoài, thu được số tiền khổng lồ, chớp lấy cơ hội lên con tàu của thời kỳ phát triển hoàng kim, sau này trở thành một trong những người giàu nổi tiếng cả nước.

Mẹ Lạc muốn trả tiền mía, nhưng Quách Thông Đạt cự tuyệt, chú nói: “Tết nhất lễ lạc, coi như là tặng lễ.”

Mẹ Lạc: “Như thế nào không biết xấu hổ?” Thấy chống đẩy không được, nói: “Hay là ở lại uống ly trà rồi đi, lão Lạc cũng sắp về rồi. Các người liền trò chuyện một lát, sẵn nói chuyện nhà máy chế đường tồn đọng hơn một ngàn tấn đường ăn luôn.”

Nói đến nhà máy đường, Quách Thông Đạt lập tức do dự.

Lạc Bạch nói: “Chú Quách, ngồi xuống đi. Vừa lúc có thể nói về con đường tiêu thụ đường ăn.”

Đề cập đến đúng sự tình ưu sầu trong lòng, Quách Thông Đạt đồng ý: “Được, vậy chú ngồi một lát.”

Cha Lạc cũng nhanh về nhà, ông còn chưa biết sự chuyện của Lạc Kim và Đường Thư Ngọc, thấy Quách Thông Đạt ở liền ngồi xuống. Hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, cha Lạc chuyển lời: “Tôi biết mọi người đang lo lắng việc này, tôi cũng đang sầu não.”

Quách Thông Đạt trầm mặc một lát, nói: “Những việc này không ngờ tới. Ai đều không nghĩ đến làn gió cải cách sẽ chạm đến ngành đường mía, đột nhiên không kịp phòng ngừa. Mới có thời gian nửa năm mà giá cả đường ăn thế nhưng giảm mạnh, bây giờ một con đường tiếp thị cũng tìm không thấy.”

Nửa năm trước, mọi người còn vô cùng cao hứng, gieo trồng mía số lượng lớn. Ai có thể dự đoán được ngắn ngủn nửa năm thời gian, giá cả đường ăn sụt giảm, thị trường marketing cải cách, đường ăn thành hàng ế phẩm.

Cha Lạc: “Phía trên không có động tĩnh, nhân dân xao động bất an, chỉ sợ giá cả đường ăn thấp hơn giá thị trường, bọn họ cũng nguyện ý bán.”

Vốn dĩ đã lỗ, lại giảm giá lại càng thêm lỗ. Tuy nhiên, so với lỗ sạch vốn vẫn còn tốt hơn.

Cái cân trong lòng cha Lạc có khuynh hướng nghiêng về con đường tiêu thụ Đường Trấn nói, trước mắt, chỉ cần vượt qua khốn cảnh là được. Nếu có phương pháp khác, ông cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ còn chưa giải quyết.

Quách Thông Đạt chưa biết tính toán trong lòng cha Lạc, phụ họa nói: “Kịp thời ngăn tổn hại tốt hơn so với lỗ sạch vốn. Tôi tính, đi Hải Thị một chuyến. Nếu thiếu thốn con đường thị trường, chính mình nên đi tìm. Con đường cải cách là nhất định phải đi qua, về lâu dài, đây là con đường củng cố đất nước và làm giàu cho dân. Trong tương lai, các ngành các nghề chủ động khai thác thị trường là tất nhiên. Nguy hiểm lớn, cơ hội càng lớn hơn nữa.”

Sau khi cha Lạc nghe xong, gật đầu: “Cải cách và mở của. Cần cải cách trước là nông nghiệp. Yêu cầu cải cách, cũng là nông nghiệp. Hiện tại ánh mắt quốc gia đang đặt ở thành thị phát triển kinh tế, càng nhiều người khao khát cơ hội ở khu kinh tế. Nhưng mà, nông dân là nền tảng của đất nước. Cải cách nông nghiệp, cũng sắp diễn ra.”

Lạc Bạch lẳng lặng nghe nội dung bọn họ nói chuyện, trong lòng chấn động kiến thức của cha Lạc và Quách Thông Đạt.

Quách Thông Đạt không cần phải nói, có thể trở thành ông vua đường mía nổi danh sau này, tất nhiên có chỗ hơn người. Khiến Lạc Bạch kinh ngạc là cha Lạc, ông thế nhưng nhìn đến cặn kẽ.

Trong trí nhớ, cha Lạc là người nhiệt tình yêu thương gia đình, nam nhân tốt yêu quý vợ con. Đồng thời, ông cũng là người trung hậu thành thật, bổn phận thiện lương tốt lành.

Bởi vậy làm Lạc Bạch xem nhẹ tầm nhìn vượt xa thời đại của ông.

Lạc Bạch bỗng nhiên nhớ tới, trong quỹ đạo ban đầu, cha Lạc từ đầu tới cuối đều có ít hoài nghi với Đường Trấn. Nếu không phải thôn dân bức bách, Đường Trấn cố ý dẫn dắt thôn dân nghĩ đến gút mắt của Lạc Kim và Đường Thư Ngọc, chỉ sợ Đường Trấn không dễ dàng lừa đến lượng lớn đất đai ở thôn Tây Lĩnh.

Lạc Bạch ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện phiếm, thường thường giúp bọn họ thêm trà đổ nước.

Cha Lạc do dự một lát, nói: “Tôi bên này có một con đường tiêu thụ, là em rễ tôi giật dây bắc cầu, nghe nói là thương gia tiêu thụ đường ăn ở thành phố Bát Bình. Ra giá thấp hơn giá thị trường hiện tại 10%, tuy rằng có ý tứ giậu đổ bìm leo, nhưng giá cả đường ăn giảm liên tục, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không tăng trở lại.”

Đường ăn không nên giữ lâu, kéo không đến thời điểm tăng giá.

Quách Thông Đạt lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.

Lạc Bạch không cảm thấy kỳ quái, quỹ đạo ban đầu cha Lạc cũng không nói việc này cho Quách Thông Đạt biết.

Khi thương gia tiêu thụ đường ăn ở thành phố Bát Bình cùng Đường Trấn vào thôn Tây Lĩnh ký kết hiệp ước, Đường Trấn cũng nhân tiện lừa gạt thuê đất của thôn dân. Lúc này Quách Thông Đạt có chút hoài nghi, đi đến Hải Thị tìm thị trường.

Lạc Bạch thả ly trà, nói: “Cha, chú Quách, nếu là con nói không bao lâu nữa, giá của đường ăn tăng trở lại, các người có tin không?”

Mặt cha Lạc phụ và Quách Thông Đạt lộ ra kinh ngạc, Quách Thông Đạt tất nhiên không tin, nhưng cha Lạc thì khác. Đã quen với sự thông minh của con trai mình, cha Lạc luôn luôn coi hắn là người trưởng thành, thường sẽ tiếp thu ý kiến của hắn, giờ cũng không ngoại lệ.

“Có cơ sở gì không?”

Tức khắc Quách Thông Đạt không nói nên lời, Lạc Bạch thông minh, chú có nghe thấy, nhưng thông minh đến đâu cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi. Lạc thôn trưởng như thế nào lại tin?

Lạc Bạch: “Có hai cơ sở, một là quốc gia điều tiết khống chế can thiệp vào thị trường. Thị trường đường ăn mở ra, mô hình phân phối ban đầu không thành gây ra hậu quả hỗn loạn thị trường đường. Nếu quốc gia không ra tay kiểm soát, ngành đường ăn sẽ tiếp tục náo động, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục lại. Hai là hiện giờ thị trường đường ăn cung không đủ cầu, một khi quốc gia điều tiết ổn định thị trường, giá cả đường ăn sẽ tăng vọt, có khả năng sẽ tăng cao nhất trong lịch sử.”

Quách Thông Đạt đánh gãy hắn: “Từ từ... thị trường đường ăn cung không đủ cầu?” Chú Quách không đồng ý nói: “Lạc Bạch, tình hình bây giờ hẳn là ngược lại mới đúng.”

“Chú Quách, tình trạng cung cấp quá mức yru cầu chỉ xảy ra ở phương Nam.” Lạc Bạch từ dưới bàn lấy ra bảng số liệu vừa hoàn thành hai ngày trước, để trước mặt hai người nói: “Mô hình kinh doanh nông nghiệp ban đầu, nông dân trồng, nhà máy chế biến thứ cấp, hoàn toàn thoát ly thị trường hiện nay. Đương nhiên tình trạng này không chỉ phát sinh ở thôn Tây Lĩnh, mà là cả nước, ảnh hưởng đến toàn bộ thị trường kinh doanh, các ngành các nghề.”

“Thành phố Ngoại Hà, được mệnh danh là ‘Thành phố Đường’ ở phương Bắc, trong năm nay đã giảm sản lượng. Sau khi thua lỗ từ năm ngoái lượng lớn nông dân địa phương đã ngưng hoặc là giảm bớt gieo trồng mía. ‘Thành phố Đường’ ở phương Bắc và ‘Thành Ngọt’ ở phương Nam phân biệt chiếm cứ ngành đường của nửa đất nước, nhưng mà năm nay sụp đổ một nửa, còn lại không phải sẽ xưng vương xưng bá?”

Rốt cuộc thì Phương Bắc gần Đế Đô, càng nhanh chóng nắm bắt được thông tin chính sách, chịu ảnh hưởng cũng trước bọn họ một bước. Nông dân trồng mía phương Nam vừa bị ảnh hưởng, thì nông dân trồng mía phương Bắc cũng tổn thất nghiêm trọng.

“Nói tới thôn Tây Lĩnh và phương Nam, xác thực đường ăn cung quá mức cầu, nhưng khi đặt trên phạm vi cả nước, đường ăn chính là cung không đủ, hơn nữa là lần khan hiếm nhất từ trước tới nay. Thậm chí Quốc gia còn cần phải nhập khẩu, mới có thể cân bằng nhu cầu của thị trường đường ăn.”

Quách Thông Đạt và cha Lạc nghe đến cảm xúc mênh mông, kích động không thôi, bọn họ đều không ngu xuẩn, tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong đó.

Hoa Quốc lớn bao nhiêu? Dân số bao nhiêu? Mà đường ăn là nhu yếu phẩm nhân dân cả nước sinh hoạt hằng ngày, là sự tồn tại giống như muối ăn.

Những món ăn trên bàn, những viên kẹo trong tủ kính, những bánh điểm tâm trong tiệc……

Khách sạn, cửa hàng bách hoá, cửa hàng bán lẻ, quán ăn……

Đường đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống hằng ngày, và hầu như nó có ở khắp nơi.

Khi Quốc gia cần nhập khẩu mới có thể cân bằng thị trường đường ăn thì đã nói lên đường ăn có bao nhiêu cung không đủ cầu!

Cái gọi là đầu cơ trục lợi, đại biểu đường ăn sẽ nghênh đón thời kỳ giá cả tăng vọt. Mà tín hiệu của đoạn thời kỳ này, chính là thái độ của Quốc gia.

Quách Thông Đạt và cha Lạc tranh nhau cầm bảng số liệu do Lạc Bạch đặt lên bàn đọc như chết đói, càng xem càng kích động.

Được cứu rồi, ngành đường thôn Tây Lĩnh được cứu rồi!

Cha Lạc miễn cưỡng áp xuống tâm tình kích động, hỏi Lạc Bạch: “Đại Bảo, làm sao con biết được số liệu này? Có đáng tin không?”

Lạc Bạch: “Không phải mỗi tháng nhà chúng ta đều đặt mua《Nông báo》 với 《 Nông khoa tập san 》 sao? Trong đó ngoại trừ đăng thành quả nghiên cứu nông nghiệp mới nhất, còn có liên quan đến thị trường nông nghiệp. Xem xong cơ bản rồi, liên hệ lên, là có thể suy đoán đại khái. Hơn nữa kết luận này ở《 Nông báo 》tuần trước có đề qua suy đoán này, con đem kết luận hoàn thiện một chút, bổ sung số liệu chuẩn xác kỹ càng tỉ mỉ liền xác định không có sai lầm.”

Dù sao cũng là người xuyên đến, cho dù không có ký ức kiếp trước, cũng không thiếu nhạy bén và trí tuệ.

Ngay cả khi hệ thống không cho ký ức, cậu cũng đưa ra kết luận giá cả đường ăn sẽ tăng vọt.

Lạc Bạch nhấp một ngụm trà, thỏa mãn thở dài: “Dù sao con cũng là thiên tài, đến nơi nào cũng sẽ không chôn vùi vầng hào quang thiên tài của con.”

Quách Thông Đạt: “……”

Lời nói không sai, nhưng nghiêm túc khoe khoang như vậy thật sự được sao?

Kế bên, mặt cha Lạc đầy kiêu ngạo, cùng chung vinh dự: “Con ta thật thông minh.”

Quách Thông Đạt: “……” Vẫn tiếp tục xem bảng số liệu đi.

Lạc Bạch buông chén trà, đứng dậy: “Hai người chậm rãi xem bảng số liệu, con lên lầu trước. Đúng rồi, trước hết không cần tiết lộ chuyện này ra ngoài, bảo mật.”

Sự tình quan trọng như vậy, tự nhiên cha Lạc cùng Quách Thông Đạt biết đúng mực.

Trước mắt việc này cũng là suy đoán, tuy nói không thể có sai lầm, nhưng tốt nhất cũng đừng lộ ra ngoài nửa phần. Để tránh dẫn tới phiền toái hay việc ngoài ý muốn không cần thiết

Lạc Bạch: “Còn có một điều, sau vụ phong ba ngành đường lần này, cha với chú Quách có thể tổng kết ra một cái kết luận chính xác không?”

Nghe vậy, cha Lạc và Quách Thông Đạt hai mặt nhìn nhau, nhất thời khó hiểu ý này.

Cha Lạc dẫn đầu hỏi: “Đại Bảo, con muốn ám chỉ chúng ta điều gì?” Ông vung bàn tay lên: “Đừng che che đậy đậy, mau nói đi.”

Quách Thông Đạt như suy tư: “Có phải có quan hệ cùng thị trường không?”

Trong lòng chú mơ hồ loé lên một ý niệm, nhưng nhất thời không nắm bắt được.

Lạc Bạch búng ngón tay: “Không sai. Cả nước đều tao ngộ phong ba ngành đường này, nhưng nguyên nhân cơ bản nhất không phải là vấn đề chính sách, mà là do chúng ta không hiểu biết đối với thị trường. Nông dân, các công nhân nhà máy chế biến đường, đối với thị trường nửa điểm hiểu biết cũng không có, cũng bởi vì điều mà tìm không thấy con đường cung ứng và tiêu thụ.”

Lúc này nếu không có quốc gia điều tiết khống chế, như vậy toàn bộ ngành chế đường phương Nam sẽ uể oải không phấn chấn liên tiếp thời gian dài.

Bởi vì những người kiếm tiền chân chính chính là những thương nhân nắm vững hiểu biết về thị trường cung tiêu, còn nhà máy chế biến đường và nông dân trồng mía không rõ thị trường đều sẽ bị đả kích đến không còn niềm tin gieo trồng.

Nếu không sửa sang đưa ra kết luận trước, thì toàn bộ thôn Tây Lĩnh sẽ tổn thất trầm trọng.

Muốn tiến hành cải cách nông nghiệp, thì bước đầu tiên chính là nắm bắt thị trường.

Hết chương 3.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại Bảo ca: “Không nghi ngờ gì nữa, tôi là một thiên tài.”

Liên quan đến cải cách ngành mía đường và kiểm soát quốc gia cùng với cung cầu dư thừa, giá đường tăng chóng mặt và giảm xuống trong một thời gian, trên thực tế, khoảng thời gian ngang là tương đối dài. Doanh tiêu cải cách Đường Nghiệp là 91 năm, trong khi một số khu vực vì tách chợ nên bán thiếu, đường chờ một hồi, đường vắng. Quốc gia không quản, giá đường theo thị trường tăng vọt, sau đó quốc gia can thiệp làm cho giá đường bình ổn, đại khái 98 năm mới ổn định. Thiên thời địa lợi này đẩy về phía trước, thôn Tây Lĩnh đầu tiên là trồng mía lượng lớn, thị trường cung vượt cầu, bởi vì bế tắc, không biết thị trường, như trước mù quáng canh tác, vừa phải. Tiếc là đã muộn cải cách, mất thị trường tiêu thụ đường nên mía đường khan hiếm.

Sau đó, quốc gia kiểm soát, bắt đầu thời điểm tăng đột biến đến điểm cao nhất. Mặt sau là hướng tới sự ổn định, cùng với biên giới quốc tế không phân chia cao thấp.

Trong văn chương đều là thành thị ngọt ngào, nam bắc Đường Nghiệp đều là hư cấu, nói nhảm, đừng gáng vào hiện thực.