Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 28: Đây là định mức vượt quá của sự nghệ thuật



Ngoại hối Giang Sở sự vụ gần đây rất nổi bật, ít nhất là trong ngành, danh tiếng đã mở ra.

Trong cuộc hỗn loạn tài chính này, nó không những không bị tổn hại, đặc biệt là khi thị trường chứng khoán Hương Cảng bị tấn công, nó đã ổn định vị thế và hướng dẫn các nhà đầu tư mua bán ngoại hối một cách có trật tự.

Tất nhiên, bắt mắt nhất là khoản ngoại hối 5,5 triệu Mỹ kim, bơm nước ngọt vào thị trường chứng khoán Hương Cảng đang lo lắng, đã giảm bớt gánh nặng cho chính phủ.

Khi cuộc khủng hoảng tài chính xảy ra, các cổ đông của nó chịu ít thiệt hại nhất trong số các công ty đầu tư tài chính trong ngành, và một số thậm chí còn kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ thay vì thua lỗ.

Vì vậy, dấu hiệu của dự chuyên nghiệp của ngoại hối Giang Sở dĩ được lan rộng, và rất nhiều nhà đầu tư đã tìm đến đây vì nó.

Lão Kim, ông chủ của ngoại Hối Giang Sở sự vụ, rất cảm kích Lạc Bạch, khi nghe tin cậu sắp trở về đại lục, hắn đã đích thân đến gặp cậu tại khách sạn Minh Châu.

Hắn gặp giám đốc Trịnh, hai người cùng nhau lên lầu.

Lão Kim: "Trịnh lão huynh, nếu sau này có thiên tài như Lạc Bạch, nhất định phải giới thiệu cậu ấy vào công ty chúng tôi. Ngoại hối, đầu tư tài chính, cổ phiếu, chỉ cần có liên quan đến tài chính, chúng ta đều có thể làm được. Nếu như là Lạc Bạch tới, Hối Giang Sở sự vụ trực tiếp bật đèn xanh cho cậu ấy. "

Giám đốc Trịnh bật cười: "Còn tùy vào ý tứ của Lạc Bạch, chẳng qua tôi đoán chừng trong thời gian ngắn hạn là không có cách nào đến Hương Cảng được."

Lão Kim giật mình một lúc: "Tại sao? Anh lo lắng về hộ chiếu sao? Tôi có thể giúp cậu ấy hoàn thành-"

Giám đốc Trịnh: "Không, không, không phải - nguyên nhân chính là Lạc Bạch đang tiến đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba, thế giới rộng lớn, trời đất bao la mọi thứ không thể hơn học tập. Kỳ thi tuyển sinh cấp ba là Địa ngục nhỏ đã trôi qua, tiếp theo là chế độ địa ngục lớn của kỳ thi tuyển sinh đại học - đừng lo lắng? Nó không nên được coi trọng sao?! "

Lão Kim mặt vô cảm: "... ờ."

Lạc Bạch vừa mở cửa, nhìn thấy Kim lão bản cũng đi theo, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng cũng lộ ra vẻ nghênh đón.

Lão Kim mở miệng nói: "Lúc trước ngài nói với tôi là bán ngay khi Chỉ số Hằng Sinh trở về mốc 10.000 điểm, hiện tại đã bán hết sạch. Bây giờ, cậu có muốn tiếp tục đầu tư không?"

Lạc Bạch lắc đầu: "Không, tiền đã trả lại. Ngày mai hộ chiếu hết hạn, sáng mai chúng ta liền rời đi Hương Cảng."

Lão Kim vô cùng tiếc nuối, nhưng không cố giữ lại níu kéo.

Nghiệp vụ chuyên nghiệp, cần giải quyết việc chung.

Vì vậy, hắn nói: "Vậy tôi sẽ chuyển 40 triệu RMB vào tài khoản mà cậu mở ở tín cậy gửi gắm Hoa Kinh. Những cái này lão Trịnh đương nhiên hiểu rõ, các chương trình này chúng tôi đều tiếp xúc qua."

Lạc Bạch gật đầu: "Được, tôi đều tin tưởng hai vị.". Truyện Quan Trường

Giơ tay nhấc chân, không chút nghi ngờ hai người bọn họ.

Đó không phải là sự kiêu ngạo mù quáng, mà là sự tự tin, sự tin tưởng bằng phẳng mà nó thể hiện cũng ngay lập tức an ủi hai người họ.

Giám đốc Trịnh cùng Lão Kim liếc nhau, đều thán phục không thôi.

Lão Kim: "Hôm nay tôi mời khách, tại khách sạn Minh Châu được không?"

Lạc Bạch suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đếm giấy tờ còn lại trong túi xách nói: "Được rồi. Tiện thể mời một người bạn khác đi cùng được không?"

Lão Kim: "Không vấn đề gì."

Giám đốc Trịnh có hơi lạ khi Lạc Bạch muốn mời bạn bè, cần lưu ý rằng họ đều là lần đầu tiên đến thăm Hương Cảng, chẳng lẽ gặp được người quen rồi không?

Lắc đầu, dù sao chờ chút liền có thể nhìn thấy, cho nên giám đốc Trịnh không nghĩ tới, mà là nghĩ cách ghi lại cái đơn làm ăn lớn của Lạc Bạch.

Bây giờ là lúc để tín cậy gửi gắm Hoa Kinh của họ sải cánh bay xa.

Giám đốc Trịnh đột nhiên từ khóe mắt thoáng nhìn ra một bức khắc gỗ thô sơ trong khách sạn, kinh ngạc nói: "Một bức khắc gỗ xấu xí như vậy từ đâu ra?"

Lạc Bạch thản nhiên liếc mắt nhìn, thản nhiên đáp: " Đại sư tặng cho tôi."

Giám đốc Trịnh: Đại sư gà cay này ở đâu ra vậy? Có thể khắc xấu như vậy? Hẳn là lừa gạt đi.

Lạc Bạch trầm giọng nói: "Đây là định mức vượt quá của sự nghệ thuật."

Lão Kim mời họ lúc bốn giờ chiều.

Chín giờ sáng, sau khi Lạc Bạch làm xong một tờ bài thi, cậu ta đi đến căn phòng thông tầng đối diện cửa nói chuyện phiếm với Lệ Diễm một lúc.

Sau đó bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa, Lệ Diễm có thói quen chợp mắt ngủ trưa, Lạc Bạch vì vậy cũng trở về ngủ một giấc.

Buổi chiều 3 giờ 30, Lạc Bạch tìm đến Lệ Diễm muốn mời hắn đi cùng, quả nhiên gõ cửa một hồi lâu, nhưng cũng không có hồi đáp.

Lạc Bạch suýt chút nữa tưởng Lệ Diễm đang ngất xỉu bên trong, mãi đến tận một lúc nhân viên khách sạn mới tới nhắc nhở: "Khách bên trong đã trả phòng lúc hai giờ trưa."

Lạc Bạch cau mày: "Khách nhân bên trong xảy ra chuyện gì?"

Buổi sáng, nhìn ra Lệ Diễm còn phải ở lại Hương Cảng mấy ngày nữa, chưa kể vừa tìm được cựu danh thủ quốc gia trung y nên không nỡ rời đi.

Trừ khi có trường hợp khẩn cấp đột xuất, mới rời đi không nói một lời.

Nhân viên lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng thực sự rất vội... À vâng, một người đàn ông mặc đồ đen đến gặp cậu ấy, cậu ấy trả phòng rồi rời đi một lúc sau anh ấy đang ở cửa nhà anh. Khi cậu ấy đi có đến phòng quý khách gõ cửa nhưng không có ai mở nên cậu ấy cho tôi ít tiền boa. Để tôi đợi khi ngài tỉnh lại, mà nếu ngài đến tìm cậu ấy thì nói 'Trong nhà có việc gấp, về sau lại đi tìm cậu '. "

Lạc Bạch: "Ra vậy, cám ơn."

Nhân viên vẫy vẫy tay, đi vào dọn dẹp phòng, Lạc Bạch đứng ở cửa một hồi mới rời đi.

Hai giờ chiều, cậu đang ngủ trưa, liền không có nghe tiếng gõ cửa.

Lệ Diễm chắc gõ một hồi, đoán là cậu đang ngủ nên không thèm gõ nữa.

Vội vàng từ biệt, họ vẫn chưa trao đổi thông tin liên lạc và việc gặp lại nhau có lẽ không dễ dàng gì.

Bất quá, Lệ Diễm nói về sau sẽ quay lại với cậu.

Vậy thì... Cậu tạm thời chỉ tin thôi

Khi đến Lệ gia, Lệ Diễm có động tác kế tiếp trong kế hoạch của mình.

Mua lại cổ phần của các công ty cũ ở Hương Cảng, cũng như các ngành công nghiệp mới nổi ở đại lục, hắn đều muốn dấn thân vào.

Trong cuộc sống này, Lệ Diễm không có hứng thú với việc thành lập công ty hay xây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình, mà chỉ muốn đầu tư vào những ngành đầy hứa hẹn đó một cách khiêm tôn.

Tuy nhiên, tất cả các hành động lúc này cũng là để đầu tư vào các quốc gia có nền kinh tế suy sụp dưới tác động của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu vào năm tới, và chuẩn bị trước, đủ để mua lại các ngành công nghiệp nặng như nguồn khoáng sản tự nhiên và công nghiệp điện.

Ban đầu hắn dự định ở lại Hương Cảng thêm 1 tháng để nhận đơn thuốc dưỡng sinh do lão bất tử kia điều chỉnh.

Không ngờ bên Lệ gia lại xảy ra chuyện.