Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 19: Ôm đùi



Trên đường trở về, Lục Chu lo lắng nói: "Chúng ta sẽ không sao, đúng không?"

Lạc Bạch: "Tiểu huynh đệ, Bảo ca bao che, sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Lục Chu cảm động: "Bảo ca."

Lạc Bạch: "Gọi ba ba."

Lục Chu: "..."

Nói xàm vài câu, sự căng thẳng và sợ hãi đã dịu đi rất nhiều.

Chưa kể, Lục Chu suýt chút nữa run chân tại chỗ, bây giờ nhà trường và lãnh đạo giáo viên rất có uy nghiêm tuyệt đối với học sinh.

Chuyện gian dối bị đè lên trên đầu, Lục Chu có thể ngất xỉu tại chỗ, dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên.

Lục Chu gãi đầu: "Nhắc mới nhớ, trên đường về nhà lần trước, có người chặn đầu ngõ trường hỏi tôi có mua đáp án không. Tui tưởng hắn đánh rắm lừa gạt rồi đáp: 'Lăn mẹ mày đi, lải nhải bô bô ba ba đây bố thí mày năm đồng', rồi nó bỏ đi. "

Lạc Bạch: "Mua đáp án đề thi?"

Thật sự đoán đúng, chuyện lớn như vậy, phỏng chừng Từ Cường cũng không nghĩ ra được.

Liền hiệu trưởng cũng không tra liền theo dưới, phía sau liên lụy khả năng rất lớn.

Tuy nhiên, nó không liên quan gì đến cậu ta.

Cậu vẫn không muốn nhúng tay vào ngành giáo dục, tuy là ngành siêu lợi nhuận nhưng lại liên quan đến phạm vi quá lớn, Rút dây động rừng, một khi rơi vào đi coi như rất có thể bứt ra..

Lạc Bạch nói: "Nếu có ai hỏi cậu, cứ nói sự thật đừng đổ dầu vào lửa."

Lục Chu: “Đã hiểu.” Nhóc nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi: “Lạc Bạch, có người ăn trộm đáp án thi đem bán sao?

Lạc Bạch: "Tôi không biết, thay vì tập trung vào những thứ này, thì tốt hơn là nên học."

Lục Chu nhìn chằm chằm Lạc Bạch, lúc này làm sao còn có thể học được? Quá bình tĩnh, đáng mặt đại hán.

Không quan tâm đến suy nghĩ của Lục Chu, Lạc Bạch hạ quyết tâm sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này, hai người đều phải trở về phòng học, một lúc sau mới có người tới hỏi han, trong đó có tật giật mình người mà lắng cái lũ tai lên nghe lén.

Lạc Bạch liếc Từ Cường nói: "Về bài kiểm tra hàng tháng, hỏi hai chúng ta một điểm vấn đề. Không có việc gì, chúng ta đương nhiên không có việc gì... Gian lận? Vậy cũng không biết, lão sư hẳn là lòng dạ biết rõ đi. Đúng, nghe nói cửa trường học ngõ nhỏ nơi đó lắp đặt camera rồi..? "

"Bạn cũng biết điều đó? Nó chỉ là tuần trước—"

Chỉ là đường dây chưa được kéo tốt nên hiện tại không sử dụng được.

Đông!

Tiếng vang ở phòng học nơi hẻo lánh bên trong vang lên, đám người nhìn sang, chỉ thấy Từ Cường chật vật lại hoảng sợ rời đi, làm mọi người nhất thời khó hiểu.

Lạc Bạch trải sách ra, trên môi nở nụ cười: "Vào lớp, tự học trước đi."

Toàn bộ kỳ thi hàng tháng của tỉnh Nam Việt dành cho các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông không chênh lệch nhiều, tất cả đều diễn ra trong vòng một tuần.

Thành phố Trường Kinh Thị Nhất Trung, ban 11.

Nghe tiếng xa gần là ban kém nhất, vào hôm nay làm rạng rỡ tổ tông một lần.

Trong lớp, Chu Hạo Hải, người đi bằng cửa sau, đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra trong kỳ thi hàng tháng này.

Hồ cẩu bằng hữu của Chu Hạo Hải đánh úp: "Chúng ta đã hứa sẽ là những kẻ cặn bã với nhau, nhưng bợn lại học lén sau lưng chúng ta!"

"Mời ăn, nhất định phải ăn."

"Bữa tối có gì, Arcade, ngươi chiêu đãi, Chu ca."

Chu Hạo Hải đang buồn bực.

Khoảng cách Bảo ca định ra là top 200 liền kém một vị, đáng buồn chính là điểm số đồng dạng, cũng bởi vì lớp xếp hạng sau.

Nghĩ đến trên khuôn mặt trắng nõn tươi cười Bảo ca nói 'Chơi chết mi', Chu Hạo Hải liền đánh cái rùng mình: "Không được không được, lần thi này quá kém, tao vẫn là trước học tập đi."

Hồ cẩu bằng hữu: "... Ba ba có thể giết chết hắn sao?"

Một bên đám bann khoác vai Chu Hạo Hải nói nhỏ: "Chu ca, nói thật đi, anh trộm mua cái đó rồi?"

Chu Hạo Hải khó hiểu: "Cái éo gì?"

Một bên Hồ Bằng: "Đề thi và đáp án chín môn hàng tháng, có liên hệ thì mua. Đặc biệt tìm học sinh nghèo, có khi cũng tìm học sinh đứng đầu, có thể mua với giá 300 tệ."

Chu Hạo Hải: "Ba trăm? Đắt như vậy?!"

Một công nhân bình thường chỉ kiếm được hai hoặc ba trăm trong một tháng sau khi làm việc chăm chỉ. Đề thi và đáp án cho chín môn học này có đáng bằng một tháng lương không?

Quá dễ kiếm đi.

Một trong những người hồ cẩu bằng hữu: "Cái này có cái gì? Bài kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ tăng gấp đôi, và mô phỏng cấp ba thì tốn kém hơn."

Nhìn trái nhìn phải, cúi đầu nói nhỏ: "Nghe nói vẫn có giấy báo xét tuyển đại học, nhưng bên ngoài nói là nhờ chuyên gia đánh giá, có đúng hay không thì không biết.". "

Chu Hạo Hải: "Có điên rồi không, giấy thi đại học sao có thể dễ dàng lấy được như vậy? Cảnh sát vũ trang canh gác có súng, không thể trộm được."

Một thằng trong nhóm đáp:' Kia không nhất định, nói không chừng là rò rỉ đề."

Vương Tắc Mẫn đi tới: "Chu Hạo Hải, giáo viên tìm mày kìa."

Chu Hạo Hải đứng lên đáp lại, đám bạn liền tản đi.

Vương Tắc Mẫn nói: "Lần này mày đã vượt qua rồi, nếu mày thi lọt hơn 100 người sẽ không ai để ý. Đằng này nhảy lên vị trí thứ 200, thu hút sự chú ý của mọi người và gây phiền toái."

Chu Hạo Hải cau mày: "Có ý tứ gì? Cũng hoài nghi tao gian lận? Được thôi, cám ơn mày nhắc nhở"

Vừa đi, Vương Tắc Mẫn liền nhìn thấy tài liệu ôn tập trên bàn của Chu Hạo Hải, khi mở ra xem, nó còn chất lượng cao hơn bất kỳ tài liệu học tập nào trước đây anh làm.

Thực ra mà nói, với thực lực của Vương Tắc Mẫn, lẽ ra hắn không nên xuất hiện ở tầng lớp nghèo khổ, chỉ là không muốn cùng đám người vào lớp trọng điểm.

Đại khái là thiếu niên khí phách, có chút hận đời nguyên nhân đi.

Vì vậy, Vương Tắc Mẫn đã làm rất nhiều câu hỏi và bài tập luyện tập, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được giá trị của tài liệu ôn tập này.

So với thị trường, và thông tin tùy chỉnh bắt buộc của trường học thì tốt hơn nhiều.

Nhất thời không tìm được từ nhữ để diễn tả, Vương Tắc Mẫn cảm thấy tốt.

Nếu anh ta đã nhìn thấy tất cả các loại tài liệu học tập mọc lên như nấm ở các thế hệ sau này, anh ta sẽ biết thế nào là học có hệ thống.

Lạc Kim và Lạc Ngân trở về từ Thị Nhất Trung với hai ngày nghỉ sau kỳ thi tháng.

Tại bàn ăn, Lạc Kim bất mãn than thở: "Kỳ thi này chị lọt vào top 100, giáo viên đều tới hỏi ta có gian lận không. Nói bóng nói gió, cho là chị nghe không hiểu? Ta có thể đi mẹ nó đi, cũng không nghĩ một chút ta cả ngày huyền lương thứ cổ, ngậm đắng nuốt cay ——"

Lạc Ngân: "Chị ơi, thành ngữ sai rồi."

Lạc Kim rên rỉ: "Đừng sửa cho chị, trọng điểm là giáo viên coi việc chăm chỉ của chị là gian lận, sao không tức giận. Điểm của rất nhiều người tăng vọt trong kỳ thi tháng này, tại sao lại tập trung vào chị?"

Lạc Bạch ngạc nhiên: " Đề kiểm tra tháng có dễ không?"

Lạc Ngân lắc đầu: "Khó hơn bình thường."

Lạc Kim: "Chu Hạo Hải so với chị kém hơn, giáo huấn đến mức gần như thuyết phục 'em phải thừa nhận gian lận'."

Lạc Bạch: "Độ khó của bài thi tăng lên, nhưng điểm của nhiều người lại tăng tăng vọt. Không ai thấy lạ sao?"

Lạc Ngân suy tư một chút: "Điểm của Lạc Kim và Chu Hạo Hải, chị có thể chắc chắn không có vấn đề gì, những người khác không thể đảm bảo, lần này điểm số của học sinh đứng đầu giảm sút là chuyện bình thường, a số lượng ít người tăng đột biến, ngoài ra tình trạng này không chỉ xảy ra ở năm 1 cấp 3, năm 2 cấp 3, năm 3 cấp 3 mà cả các trường khác. bởi các học sinh rất nhất quán, và tất cả đều nói rằng họ tham gia các trường luyện thi vào những lúc rảnh rỗi bên ngoài trường học. "

Lạc Bạch gật đầu: "Cũng đúng."

Ở đâu có nhiều lớp dạy kèm như vậy?

Đầu những năm 1990, các trường luyện thi lần đầu tiên xuất hiện, chủ yếu là giáo viên kiếm thêm tiền.

Nhưng loại hành vi này bề ngoài không được phép, cho dù là giáo sư đại học, một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị đuổi học.

Ngay khi học sinh viện lý do này, lãnh đạo nhà trường sẽ suy nghĩ kỹ nếu muốn điều tra.

Lạc Ngân do dự, nghĩ đi nghĩ lại rồi chọn cách xua tan nghi ngờ trong lòng.

Rốt cuộc cũng chỉ là nghe nói, không có bằng chứng thuyết phục gì cả.

Lạc mẫu giơ micro nói: "Đại Bảo, có người tìm ngươi."

Lạc Bạch đi tới, cầm lấy micro: "Là ai?"

Lạc mẫu: "Một lão gia tử."

Lạc Bạch vừa nghe, suýt chút nữa có ứng cử, cầm điện thoại lên: "La lão?"

Đầu bên kia micro, La lão gia cười đắc ý: "Đại Bảo ca? Haha, cháu thật là bảo bối."

Mấy ngày nay ông ấy ở thành phố Trường Kinh, nhân tiện hỏi thăm công việc của Lạc Bạch, quả thật rất thú vị.

Lạc Bạch: " Ngài đến thành phố Trường Kinh rồi?"

La lão: "Đã tới, vừa mới mấy ngày."

Lạc Bạch: "Vậy ngày mai cháu đi gặp ngài thuận đường mang một ít đồ vật cho ngài nhìn một chút."

La lão: "Ngươi nghĩ ra Yêu Chủ gì vậy?"

Lạc Bạch thở dài: "Tươi sáng càn khôn, Bảo ca ta một thân chính khí, ở đâu ra yêu tính?"

La lão gia cười cười: "Được rồi, ta kỳ thật cũng có thể tới đó."

Lạc Bạch: "Không cần, cháu chỉ là tình cờ đi trung tâm thành phố."

Hai người nói chuyện phiếm, trò chuyện liền hướng tới nông nghiệp cùng vi sinh vật khuẩn gốc, có thể nói trò chuyện vui vẻ.

Phút cuối cùng tắt điện thoại, vẫn chưa thỏa mãn, ước định về sau nhiều thông điện thoại.

Vừa mới đặt micro xuống, Lạc Bạch liền đối với Lạc mẫu: "Mẹ, con xin nghỉ phép nửa tháng, mẹ có thể giúp con nói chuyện với lão sư được không?"

Lạc mẫu cao giọng hỏi: "Con muốn làm cái gì?"

Lạc Bạch: "Kiếm nhiều tiền."

Lạc mẫu không đồng ý: "Thi vào cấp ba thì sao?"

Có quan trọng là kiếm được nhiều tiền trong kỳ thi tuyển sinh trung cấp không?

Lạc Bạch vỗ vỗ ngực cam đoan: "Thi vào cấp ba con sẽ thi đậu Trạng Nguyên, mẹ đừng lo, trong mắt con không có gì quan trọng hơn thi vào trung học phổ thông.". "

Làm rạng rỡ tổ tông, sao có thể không coi trọng?

Lạc mẫu thở phào nhẹ nhõm, " Quay lại ta giúp con cùng lão sư xin phép nghỉ, nhưng tuyệt đối đừng học những cái kia nửa đường bỏ học chạy tới kiếm tiền a. Nhà ta có tiền hay không không quan trọng, mấu chốt là học tập không thể rơi xuống. "

Sau khi Lạc Bạch đồng ý, đưa cho Lạc mẫu tập tài liệu đã phân loại và in ra: "Mẹ, đây là kế hoạch con đã sắp xếp, ngày mai con vào thành phố, con sẽ đưa cho ba và Chu thúc, Quách thúc. Họ xem."

Lạc mẫu nhìn một cái: "Dự án hợp tác xã Tây Lĩnh thôn?"

Lạc Bạch: " Con muốn tái lập nông thôn hợp tác xã."

Lạc mẫu không lạc quan lắm: "Không dễ dàng."

Hợp tác xã nông thôn tồn tại từ năm 1918, sau này phát triển thành công xã nhân dân, công xã nhân dân không phù hợp với phát triển kinh tế nông thôn lại bị bỏ hoang, hợp tác xã được hồi sinh.

Cái gọi là hợp tác xã, thực chất là tổ chức kinh tế hợp tác do nhân dân tự phát thành lập.

Trong đó, phạm vi quá rộng, nông nghiệp là ngành yếu, nông dân là nhóm yếu thế nên đặc biệt khó thành lập.

Lạc Bạch: "Vậy thì tổ chức hợp tác kinh tế kiểu mới, trước hết phải tìm được cái đùi dày để dựa vào."

Cậu không phải là sẽ ôm đùi sao?